Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
Chương 128: Trận chiến cuối cùng (2)
Chắc hẳn không phải gọi bác sĩ đến, mà là thêm một kẻ giết ông.
Kim Hạ vẫn còn quá non nớt, Lâm Hựu Nguyên đời này đã trải qua biết bao sóng gió, dù bây giờ bệnh tật đang hành hạ, cũng không làm giảm đi khả năng phán đoán của ông. Cứ ngỡ hành động lén lút của mình đã đủ kín đáo, nhưng tất thảy sự căng thẳng của cô đều lọt vào mắt ông.
Lâm Hựu Nguyên quay người, tựa vào đầu giường thở dốc, đôi mắt hơi nhíu lại nhìn người kia đưa ly nước đến bên môi mình.
Hai tay cô ta có chút run rẩy, mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Ly nước này có vấn đề.
Kim Hạ thấy ông mãi không uống, gắng gượng cười nói: “Lão gia, uống đi, nãy giờ cứ ho mãi, uống chút nước cho dịu cổ họng.”
Nói rồi, cô ngồi xuống bên giường, nâng miệng ly chạm khẽ vào đôi môi khô nứt của ông.
Gương mặt kia thực sự rất đẹp, nhưng cũng khiến cho người khác ghê tởm vô cùng.
Trong lòng Lâm Hựu Nguyên lạnh lẽo, mặt không biến sắc, khẽ hừ một tiếng nói: “Để tôi tự uống.”
Nói xong, bàn tay khô gầy run rẩy cầm lấy ly nước, hơi ngẩng đầu.
Vì để thuốc đạt tác dụng nhanh, Kim Hạ không rót quá nhiều nước, lúc này cô có chút căng thẳng nhìn động tác của ông, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Uống đi, mau uống đi, uống đi, uống rồi tôi sẽ được giải thoát.
Vừa ngẩng đầu lên sắp chạm đến mặt nước, Lâm Hựu Nguyên dừng lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh.
“Ly nước này hình như là có gì đó.”
Móng tay Kim Hạ cắm sâu vào lòng bàn tay, gượng nở một nụ cười nói: “Sao có thể chứ, ly nước này vừa rót ngay trước mặt lão gia, Hạ Hạ có một trăm lá gan cũng không dám giở trò.”
Lâm Hựu Nguyên đưa ly nước qua: “Vậy cô uống một ngụm trước đi.”
Hai mắt Kim Hạ lóe lên vẻ sắc bén, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi, có lẽ ông đã nghi ngờ, nếu đã vậy thì chỉ còn cách...
“Được.” Cô ta cười tươi, đầu ngón tay mảnh khảnh đưa tới cầm lấy ly nước trong tay ông, hai người cách nhau rất gần.
Lâm Hựu Nguyên mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng tanh, người gầy như que củi, cổ áo hơi mở, lộ ra nửa ngực.
Lâm Khả đã nói, nếu như bị phát hiện thì nhân lúc ông không đề phòng mà ra tay, chỉ cần một dao đâm vào ngực, với cơ thể hiện tại của ông không còn sức chống cự, chắc chắn sẽ chết.
Đã đến nước này, trước sau gì cũng chết, Kim Hạ hít một hơi thật sâu, bất chấp liều mạng.
Tay trái của cô giữ chặt ly nước, tay phải đồng thời rút một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, hướng thẳng vào ngực ông mà đâm.
Diễn biến xảy ra quá nhanh.
Trong mắt Lâm Hựu Nguyên lóe lên một tia sáng, dường như cũng không ngờ Kim Hạ lại có cái gan này, chỉ một thoáng chần chừ, mũi dao đã ở trước mắt, cảm giác đau nhói ngoài da ập đến.
“Chết đi!” Kim Hạ kiên quyết, vừa định dùng sức đẩy mạnh hơn thì đột nhiên cảm thấy cánh tay nặng tựa ngàn cân, không thể nhấc lên được.
Cô ngạc nhiên quay đầu, Lâm quản gia trầm mặc đứng ở phía sau, bàn tay như móng chim ưng giữ chặt vai đối phương.
Cô vốn cho rằng Lâm quản gia là một thư sinh yếu đuối, một thuộc hạ bình thường giúp Lâm Hựu Nguyên xử lý một số việc vặt hàng ngày, ai ngờ lúc này dưới sức ép của ông, một bên cánh tay cô phát ra tiếng răng rắc, xương gần như bị bóp gãy.
Kim Hạ hét lên một tiếng thảm thiết, con dao rơi trên tấm ga giường trắng như tuyết.
Lâm Hựu Nguyên ho khan vài tiếng, trên người vẫn còn mặc áo khoác, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia.
“Ai sai cô đến đây?”
“Nói!” Lâm quản gia lại tăng sức mạnh, ép cô ta xuống giường, người bên dưới nước mắt lưng tròng vì đau đớn vừa gào thét đến khàn cả giọng.
“Không ai bảo tôi đến! Lâm Hựu Nguyên, tôi chỉ muốn ông chết! Ông mau chết đi! Cứu... cứu tôi với!”
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ nhanh chóng vang khắp căn phòng, vọng ra cả hành lang.
Hai người không ngăn cản sự giãy giụa tuyệt vọng này, bởi họ biết, việc này không cần thiết.
Cứu viện sẽ không đến, không ai có thể cứu cô ta.
Kim Hạ ngạc nhiên, nước mắt làm nhòe cả khuôn mặt: “Sao... sao lại thế này?”
“Trong một ván cờ, ai cũng có thể là quân cờ bị bỏ đi.” Lâm Hựu Nguyên thở dài, lấy khăn tay che miệng ho vài tiếng.
“Tôi hỏi cô, tại sao lại muốn giết tôi?” Trên mặt ông hiếm khi tỏ ra một chút thương hại hỏi lại.
“Kể từ lúc bước vào cửa, hay là lúc rót nước, tôi đều cho cô một cơ hội, chỉ trách cô không nắm bắt được.
“Nếu cô lặng lẽ rời đi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng.”
Lâm Hựu Nguyên cúi người, nâng cằm cô ta lên, tỉ mỉ quan sát gương mặt này.
“Làm người không thể quá tham lam, khi không có tiền thì muốn tiền, khi có tiền thì lại muốn tình, có tình rồi lại muốn có con...”
“Kim Hạ.” Ông thở dài: “Cô có sắc đẹp, nhưng tiếc là không đủ thông minh.”
Lời vừa nói xong, ông buông tay ra, không cho cô bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Lâm Hựu Nguyên nhắm mắt lại.
Lâm quản gia hiểu ý, cầm nửa ly nước trên bàn lên, giữ chặt cằm rồi đổ vào miệng cô.
“Không... đừng...” Nước tràn vào trong miệng, Kim Hạ giãy giụa, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt.
Một lúc sau, cô không còn cử động nữa, cả người mềm nhũn trong tay ông, khắp các lỗ đều chảy máu.
Lâm quản gia ném người xuống đất, Lâm Hựu Nguyên thích sạch sẽ. Ông lấy khăn trong túi ra lau tay, lau sạch vết nước đọng lại trên chiếc áo vest, rồi đỡ Lâm Hựu Nguyên dậy.
“Lão gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”
Lâm Hựu Nguyên khẽ “ừ” một tiếng, vịn cổ tay ông xuống giường, Lâm quản gia giúp ông chỉnh lại trang phục, cạo râu, trông sạch sẽ sáng sủa hơn rất nhiều.
Lâm quản gia cảm thán: “Lão gia vẫn còn phong độ, vẫn như thời trẻ.”
Lâm Hựu Nguyên ngồi trên xe lăn, nhìn mình trong gương, gương mặt đầy nét phong trần, đuôi lông mày đến khóe mắt đều là vết tích của thời gian, cười khổ: “Tôi cũng già rồi, chỉ sợ không qua nổi mùa thu này.”
Lâm quản gia sửng sốt: “Lão gia...”
Lâm Hựu Nguyên tự mình di chuyển xe lăn tới tủ đầu giường, lấy một khẩu súng trong ngăn kéo ra rồi vuốt ve.
Mặc dù hiện nay mẫu súng này đã lỗi thời, nhưng ông vẫn không nỡ bỏ đi, thường xuyên lấy ra ngắm nghía lau chùi, thân súng đen bóng đến mức có thể soi gương.
“Cạch” một tiếng, đạn vẫn có thể lên nòng.
Lâm Hựu Nguyên đẩy băng đạn vào, cất súng vào túi, toàn bộ động tác đều rất chuyên nghiệp và liền mạch, trên mặt thoáng hiện vẻ tươi sáng, bệnh tật cũng lui đi vài phần.
“Xuất phát!”
Lâm quản gia biết, không phải ông đã hồi phục, mà chính là hồi quang phản chiếu.
***
Khi nghe địa điểm giao dịch là cảng công nghiệp Trung Cảnh, Lâm Yêm thật ra cũng có chút do dự.
Nàng không thể xác minh thông tin này là thật hay giả, nếu là giả, bọn buôn ma túy bố trí phục kích, sẽ hại rất nhiều người.
Nhưng nếu là thật, có thể tiêu diệt toàn bộ bọn tội phạm buôn ma túy tầm cỡ này, có thể cứu vãn vô số mạng người và những gia đình tan nhà nát cửa.
Đỉnh Gia không để nàng do dự quá lâu, lập tức triệu tập mọi người lại.
Một vài tên cầm đầu lần lượt lấy ra những đồ vật cá nhân của mình, bao gồm cả điện thoại và các thiết bị liên lạc.
“Đây là ý gì?” Lâm Yêm lạnh lùng quan sát.
Đỉnh Gia ngồi trên ghế mây, ngón tay gõ lên đầu gối, nhịp nhàng theo điệu kinh kịch phát ra từ radio bên cạnh.
“Xin lỗi Cẩm Hồng, vì sự an toàn của mọi người, thống nhất phải thu lại điện thoại và các vật dụng cá nhân.”
Lão Hổ giơ một cái túi vải lên trước mặt nàng.
Lâm Yêm cười lạnh, ném điện thoại của mình vào trong túi.
Lão Hổ gật đầu: “Còn đồng hồ đeo tay nữa.”
“Mẹ kiếp...” Lâm Yêm còn chưa kịp nổi giận, Đỉnh Gia đã ngắt lời.
“Phòng hờ lúc nguy cấp, chúng ta có thể rút lui an toàn, Cẩm Hồng đừng bướng bỉnh như thế.”
Ông đã nói vậy rồi, Lâm Yêm chỉ có thể nén giận, tháo đồng hồ trên tay xuống ném vào túi.
Tiếp đó, phòng của vài tên cầm đầu cũng bị lục soát kỹ càng, mọi thứ trong ba lô đều bị lấy đi.
Lão Hổ kiểm tra từng món một, sau đó mới trả lại cho nàng.
Nụ cười trên môi Lâm Yêm có chút lạnh: “Cái kẹp tóc này của tôi mài nhọn cũng có thể giết người, có cần thu luôn không?”
“Cẩm Hồng nói đùa rồi.” Đỉnh Gia chống gậy đứng lên, chân khập khiễng: “Đây cũng là vì sự an toàn của mọi người thôi, Lão Hổ.”
Đỉnh Gia ra lệnh một tiếng, Lão Hổ kéo tấm vải trải bàn ra, bên dưới là một hàng máy thu phát vô tuyến mới toanh.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vài tên thuộc hạ khiêng những thùng hàng nặng vào rồi đặt xuống đất.
“Vũ khí giết người chúng ta không thiếu, chỉ sợ Cẩm Hồng không biết cách dùng.”
Súng ống đạn dược!
Đồng tử Lâm Yêm co lại, thoáng nhìn qua, tất cả đều là vũ khí quân đội mới nhất của nước ngoài, đám người này thực sự có thủ nhãn thông thiên.
Trong lòng nàng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì.
“Ôi, đánh đánh giết giết là việc của đàn ông các người, tôi chỉ đi theo bưng trà rót nước hầu hạ Đỉnh Gia thôi.”
Điện thoại bị tịch thu, các thiết bị liên lạc trên người cũng không giữ lại được, nàng không còn cách nào để truyền tin ra ngoài.
Nhưng không sao, chỉ cần bám sát Đỉnh Gia, chắc chắn sẽ có cơ hội thủ tiêu ông.
Nơi Đỉnh Gia có mặt nhất định sẽ là trung tâm giao dịch.
Lâm Yêm oán thầm, không biết ông ta có cho mình đi theo hay không.
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, Đỉnh Gia đã lên tiếng.
“Vậy được rồi, Cẩm Hồng theo tôi hành động, mọi người mau thu dọn đồ đạc đi, nửa tiếng sau xuất phát đến cảng công nghiệp Trung Cảnh để nhận hàng.”
***
“Cảnh sát điều tra, tránh ra, bên trong chứa gì vậy?”
Tại bến cảng hàng hóa, Tiết Duệ dẫn người bao vây chiếc container, không đợi đối phương trả lời, cấp dưới của anh đã bắt đầu hành động.
“Keng” một tiếng, container niêm phong bị cạy mở.
“Này, làm gì vậy, đừng động vào hàng của chúng tôi!”
Vài người công nhân chạy đến ngăn cản, lại bị đẩy ra một cách thô bạo.
“Sao phải động tay động chân? Cảnh sát thì ghê gớm lắm à!”
Nghe thấy động tĩnh, đốc công phụ trách chỉ huy cần cẩu chuyển container lên tàu lập tức chạy đến cười lấy lòng.
“Cảnh sát, đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ vận chuyển than thôi, không tin thì anh xem đi, giấy tờ đã có từ một tháng trước.”
Đốc công nói rồi từ trong túi áo công nhân lấy ra một tờ giấy, cúi đầu khom lưng đưa tới.
Tiết Duệ nheo mắt nhìn một lúc, tay cầm đèn pin soi qua, cấp dưới quay lại dõng dạc nói.
“Báo cáo, không phát hiện ra vật phẩm khả nghi.”
Anh trả lại tờ giấy: “Đi thôi, đến chỗ khác.”
Ở bên kia, khu vực của đội kiểm soát ma túy phụ trách cũng đang khám xét vô cùng khẩn trương.
Triệu Tuấn Phong vẫn đứng trong trung tâm chỉ huy, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cả đêm không hề rời mắt.
Đến khi trời tờ mờ sáng, mây mù vẫn chưa tan, xa xa là màn sương xám, trông như một cơn mưa lớn sắp ập đến.
Một cảnh sát trẻ mang hộp cơm đi vào: “Ăn sáng đi, ăn sáng đi, nhà ăn mang đến bữa sáng nóng hổi đây.”
Phùng Kiến Quốc gọi hai phần, đặt lên bàn đẩy về phía ông.
“Triệu sở, ăn một chút đi.”
Triệu Tuấn Phong liếc nhìn ông một cái, tối hôm qua sau khi kết thúc cuộc họp tác chiến, chưa đến nửa đêm ông đã nằm trên ghế sofa ngủ say sưa, lúc này còn cầm bát cháo ăn một cách ngon lành.
“Cậu vẫn ăn được à.”
Phùng Kiến Quốc “chậc” một tiếng: “Không phải ngài nói rồi sao? Người là sắt, cơm là thép, thuốc có thể không uống chứ cơm nhất định phải ăn.”
Triệu Tuấn Phong khẽ lắc đầu, lúc trẻ rõ ràng cũng là người rất có thành tựu, sao đến già lại đổ đốn như vậy.
Còn đang định trả lời, điện thoại trong túi rung lên.
Triệu Tuấn Phong giữ vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Để lại cho tôi vài cái bánh bao là được, tôi đi vệ sinh một lát.”
Phùng Kiến Quốc cầm đũa gọi ông: “Triệu sở biết nhà vệ sinh ở đâu không? Có cần người dẫn đi không?”
Triệu Tuấn Phong quay đầu lại cười mắng: “Lo ăn đi, dù sao cũng bước từ đây ra, cái trụ sở cảnh sát này có hóa thành tro tôi cũng nhận dạng được.”
“Vậy thì tốt.” Phùng Kiến Quốc cầm đũa lùa vài hạt gạo trong cháo rồi hút sột soạt, ông quay lưng lại, trong mắt hiện lên một chút sâu xa.
***
“Địa điểm giao dịch ——”
“Đảo Vân Trung.”
Màn hình điện thoại từ từ hiện lên một dòng chữ.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nhanh chóng gọi lại cho đối phương, thấp giọng chất vấn.
“Tại sao lại nói cho tôi biết cái này?”
“Nếu đã hợp tác thì tất nhiên phải cùng nhau có lợi, tôi có thể nói thật với ông, cảng công nghiệp Trung Cảnh hay cầu Vọng Hải đều là để qua mắt, chỉ có đảo Vân Trung mới là thật.”
“Tại sao tôi phải tin cậu?”
“Tin hay không là tùy ông.”
Đối phương dứt lời thì lập tức cúp máy.
Người đàn ông nhìn tin nhắn trong điện thoại, một lúc lâu vẫn quyết định ấn xóa đi, ông định quay ra ngoài, tay đã đặt lên chốt cửa phòng, nhưng rồi lại buông xuống, ánh mắt trượt đến điện thoại, mở bản đồ thành phố Giang Thành ra.
Khoảng năm phút sau.
Trên hành lang, Hồ Sâm Cát gặp Triệu Tuấn Phong vừa từ trung tâm chỉ huy đi ra, trên tay đối phương cầm một túi rác như đang định vứt đi.
Hồ Sâm Cát liền vội vàng cầm lấy: “Ôi, việc nhỏ này còn phải để ngài lo sao.”
Triệu Tuấn Phong mặc kệ hành động của người kia: “Đúng rồi, tôi đang tìm cậu đây.”
Hồ Sâm Cát đứng nghiêm: “Triệu sở có gì dặn dò, xin cứ hạ lệnh!”
Triệu Tuấn Phong tiến lên một bước, thấp giọng nói.
“Đưa người của cậu cùng với đội đặc nhiệm 1 và 2, bao vây kín cảng công nghiệp Trung Cảnh cho tôi, không được để lọt một con ruồi nào!”
Hồ Sâm Cát nghiêm mặt, vậy mà không chút nào nghi ngờ mệnh lệnh của ông, đưa tay phải lên chào.
“Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Ở trung tâm chỉ huy, một cuộc họp tác chiến khác đang khẩn thiết diễn ra.
“Cảng công nghiệp Trung Cảnh? Sao lại là chỗ này? Chẳng phải đã bỏ hoang từ rất lâu rồi sao?”
Có người thắc mắc nói.
Phùng Kiến Quốc đang khuấy tách trà nổi bọt lên, bỗng nhiên dừng tay lại, phát ra âm thanh không to không nhỏ.
Nhưng mọi người trong phòng đều tập trung vào cuộc họp, không một ai chú ý đến ông.
Triệu Tuấn Phong ra hiệu, nhân viên cảnh sát dưới quyền ông dùng bút vẽ lên màn hình điện tử.
“Theo lời khai của nghi phạm, địa điểm giao dịch ma túy gần tuyến đường thứ ba của cầu Vọng Hải, bến cảng gần nhất với cầu Vọng Hải chính là cảng công nghiệp Trung Cảnh này.”
Trên bản đồ hàng hải, điểm đó phát chấm sáng đỏ.
Triệu Tuấn Phong đặt tách trà xuống bàn.
“Vì lý do an toàn, tôi đã cử người của Cục kiểm soát ma túy đến đó trước.”
Ông nhìn quanh mọi người trong căn phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Phùng Kiến Quốc.
“Trận này nhất định phải thắng, đánh ra uy phong, đánh ra khí thế, để bọn buôn ma túy biết rằng, bất cứ ai muốn phạm pháp, làm rối loạn kỷ cương trên lãnh thổ Trung Quốc, chúng ta đều tuyệt đối không cho phép!”
***
Trước khi lên xe đi đến cảng công nghiệp Trung Cảnh, Đỉnh Gia giương một tay lên, thả một con bồ câu trắng.
Khố Ba đỡ ông, nhìn con bồ câu được huấn luyện thành thạo bay lên trời.
“Tại sao ngài lại nói cho hắn biết tin về đảo Vân Trung?”
Đó là con đường thoát thân cuối cùng của họ.
“Không sao.” Đỉnh Gia tuổi đã cao, đi hai bước đã hơi thở dốc, khó khăn ngồi vào trong xe.
“Người thông minh đều có chung một đặc điểm, cậu biết là gì không?”
Khổ Ba thành thật lắc đầu, khởi động xe.
Ông cũng không tức giận, cười híp mắt quay sang hỏi Lâm Yêm ngồi bên cạnh.
“Cẩm Hồng chắc là biết chứ?”
Ngón tay Lâm Yêm lặng lẽ nắm chặt góc áo, rồi nhanh chóng buông ra.
“Cẩm Hồng không biết.”
Ông lão cười ha hả, chỉnh lại áo khoác, dựa vào ghế, cảm thán: “Đó chính là thông minh quá bị thông minh hại.”
•
Ed: Doris - to be continued
Kim Hạ vẫn còn quá non nớt, Lâm Hựu Nguyên đời này đã trải qua biết bao sóng gió, dù bây giờ bệnh tật đang hành hạ, cũng không làm giảm đi khả năng phán đoán của ông. Cứ ngỡ hành động lén lút của mình đã đủ kín đáo, nhưng tất thảy sự căng thẳng của cô đều lọt vào mắt ông.
Lâm Hựu Nguyên quay người, tựa vào đầu giường thở dốc, đôi mắt hơi nhíu lại nhìn người kia đưa ly nước đến bên môi mình.
Hai tay cô ta có chút run rẩy, mặt nước lăn tăn gợn sóng.
Ly nước này có vấn đề.
Kim Hạ thấy ông mãi không uống, gắng gượng cười nói: “Lão gia, uống đi, nãy giờ cứ ho mãi, uống chút nước cho dịu cổ họng.”
Nói rồi, cô ngồi xuống bên giường, nâng miệng ly chạm khẽ vào đôi môi khô nứt của ông.
Gương mặt kia thực sự rất đẹp, nhưng cũng khiến cho người khác ghê tởm vô cùng.
Trong lòng Lâm Hựu Nguyên lạnh lẽo, mặt không biến sắc, khẽ hừ một tiếng nói: “Để tôi tự uống.”
Nói xong, bàn tay khô gầy run rẩy cầm lấy ly nước, hơi ngẩng đầu.
Vì để thuốc đạt tác dụng nhanh, Kim Hạ không rót quá nhiều nước, lúc này cô có chút căng thẳng nhìn động tác của ông, lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Uống đi, mau uống đi, uống đi, uống rồi tôi sẽ được giải thoát.
Vừa ngẩng đầu lên sắp chạm đến mặt nước, Lâm Hựu Nguyên dừng lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh.
“Ly nước này hình như là có gì đó.”
Móng tay Kim Hạ cắm sâu vào lòng bàn tay, gượng nở một nụ cười nói: “Sao có thể chứ, ly nước này vừa rót ngay trước mặt lão gia, Hạ Hạ có một trăm lá gan cũng không dám giở trò.”
Lâm Hựu Nguyên đưa ly nước qua: “Vậy cô uống một ngụm trước đi.”
Hai mắt Kim Hạ lóe lên vẻ sắc bén, trong lòng thầm nghĩ không ổn rồi, có lẽ ông đã nghi ngờ, nếu đã vậy thì chỉ còn cách...
“Được.” Cô ta cười tươi, đầu ngón tay mảnh khảnh đưa tới cầm lấy ly nước trong tay ông, hai người cách nhau rất gần.
Lâm Hựu Nguyên mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng tanh, người gầy như que củi, cổ áo hơi mở, lộ ra nửa ngực.
Lâm Khả đã nói, nếu như bị phát hiện thì nhân lúc ông không đề phòng mà ra tay, chỉ cần một dao đâm vào ngực, với cơ thể hiện tại của ông không còn sức chống cự, chắc chắn sẽ chết.
Đã đến nước này, trước sau gì cũng chết, Kim Hạ hít một hơi thật sâu, bất chấp liều mạng.
Tay trái của cô giữ chặt ly nước, tay phải đồng thời rút một con dao gọt hoa quả từ trong túi ra, hướng thẳng vào ngực ông mà đâm.
Diễn biến xảy ra quá nhanh.
Trong mắt Lâm Hựu Nguyên lóe lên một tia sáng, dường như cũng không ngờ Kim Hạ lại có cái gan này, chỉ một thoáng chần chừ, mũi dao đã ở trước mắt, cảm giác đau nhói ngoài da ập đến.
“Chết đi!” Kim Hạ kiên quyết, vừa định dùng sức đẩy mạnh hơn thì đột nhiên cảm thấy cánh tay nặng tựa ngàn cân, không thể nhấc lên được.
Cô ngạc nhiên quay đầu, Lâm quản gia trầm mặc đứng ở phía sau, bàn tay như móng chim ưng giữ chặt vai đối phương.
Cô vốn cho rằng Lâm quản gia là một thư sinh yếu đuối, một thuộc hạ bình thường giúp Lâm Hựu Nguyên xử lý một số việc vặt hàng ngày, ai ngờ lúc này dưới sức ép của ông, một bên cánh tay cô phát ra tiếng răng rắc, xương gần như bị bóp gãy.
Kim Hạ hét lên một tiếng thảm thiết, con dao rơi trên tấm ga giường trắng như tuyết.
Lâm Hựu Nguyên ho khan vài tiếng, trên người vẫn còn mặc áo khoác, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ kia.
“Ai sai cô đến đây?”
“Nói!” Lâm quản gia lại tăng sức mạnh, ép cô ta xuống giường, người bên dưới nước mắt lưng tròng vì đau đớn vừa gào thét đến khàn cả giọng.
“Không ai bảo tôi đến! Lâm Hựu Nguyên, tôi chỉ muốn ông chết! Ông mau chết đi! Cứu... cứu tôi với!”
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ nhanh chóng vang khắp căn phòng, vọng ra cả hành lang.
Hai người không ngăn cản sự giãy giụa tuyệt vọng này, bởi họ biết, việc này không cần thiết.
Cứu viện sẽ không đến, không ai có thể cứu cô ta.
Kim Hạ ngạc nhiên, nước mắt làm nhòe cả khuôn mặt: “Sao... sao lại thế này?”
“Trong một ván cờ, ai cũng có thể là quân cờ bị bỏ đi.” Lâm Hựu Nguyên thở dài, lấy khăn tay che miệng ho vài tiếng.
“Tôi hỏi cô, tại sao lại muốn giết tôi?” Trên mặt ông hiếm khi tỏ ra một chút thương hại hỏi lại.
“Kể từ lúc bước vào cửa, hay là lúc rót nước, tôi đều cho cô một cơ hội, chỉ trách cô không nắm bắt được.
“Nếu cô lặng lẽ rời đi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, dù sao chúng ta cũng từng là vợ chồng.”
Lâm Hựu Nguyên cúi người, nâng cằm cô ta lên, tỉ mỉ quan sát gương mặt này.
“Làm người không thể quá tham lam, khi không có tiền thì muốn tiền, khi có tiền thì lại muốn tình, có tình rồi lại muốn có con...”
“Kim Hạ.” Ông thở dài: “Cô có sắc đẹp, nhưng tiếc là không đủ thông minh.”
Lời vừa nói xong, ông buông tay ra, không cho cô bất kỳ cơ hội phản bác nào.
Lâm Hựu Nguyên nhắm mắt lại.
Lâm quản gia hiểu ý, cầm nửa ly nước trên bàn lên, giữ chặt cằm rồi đổ vào miệng cô.
“Không... đừng...” Nước tràn vào trong miệng, Kim Hạ giãy giụa, nước mắt nước mũi rơi đầy mặt.
Một lúc sau, cô không còn cử động nữa, cả người mềm nhũn trong tay ông, khắp các lỗ đều chảy máu.
Lâm quản gia ném người xuống đất, Lâm Hựu Nguyên thích sạch sẽ. Ông lấy khăn trong túi ra lau tay, lau sạch vết nước đọng lại trên chiếc áo vest, rồi đỡ Lâm Hựu Nguyên dậy.
“Lão gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.”
Lâm Hựu Nguyên khẽ “ừ” một tiếng, vịn cổ tay ông xuống giường, Lâm quản gia giúp ông chỉnh lại trang phục, cạo râu, trông sạch sẽ sáng sủa hơn rất nhiều.
Lâm quản gia cảm thán: “Lão gia vẫn còn phong độ, vẫn như thời trẻ.”
Lâm Hựu Nguyên ngồi trên xe lăn, nhìn mình trong gương, gương mặt đầy nét phong trần, đuôi lông mày đến khóe mắt đều là vết tích của thời gian, cười khổ: “Tôi cũng già rồi, chỉ sợ không qua nổi mùa thu này.”
Lâm quản gia sửng sốt: “Lão gia...”
Lâm Hựu Nguyên tự mình di chuyển xe lăn tới tủ đầu giường, lấy một khẩu súng trong ngăn kéo ra rồi vuốt ve.
Mặc dù hiện nay mẫu súng này đã lỗi thời, nhưng ông vẫn không nỡ bỏ đi, thường xuyên lấy ra ngắm nghía lau chùi, thân súng đen bóng đến mức có thể soi gương.
“Cạch” một tiếng, đạn vẫn có thể lên nòng.
Lâm Hựu Nguyên đẩy băng đạn vào, cất súng vào túi, toàn bộ động tác đều rất chuyên nghiệp và liền mạch, trên mặt thoáng hiện vẻ tươi sáng, bệnh tật cũng lui đi vài phần.
“Xuất phát!”
Lâm quản gia biết, không phải ông đã hồi phục, mà chính là hồi quang phản chiếu.
***
Khi nghe địa điểm giao dịch là cảng công nghiệp Trung Cảnh, Lâm Yêm thật ra cũng có chút do dự.
Nàng không thể xác minh thông tin này là thật hay giả, nếu là giả, bọn buôn ma túy bố trí phục kích, sẽ hại rất nhiều người.
Nhưng nếu là thật, có thể tiêu diệt toàn bộ bọn tội phạm buôn ma túy tầm cỡ này, có thể cứu vãn vô số mạng người và những gia đình tan nhà nát cửa.
Đỉnh Gia không để nàng do dự quá lâu, lập tức triệu tập mọi người lại.
Một vài tên cầm đầu lần lượt lấy ra những đồ vật cá nhân của mình, bao gồm cả điện thoại và các thiết bị liên lạc.
“Đây là ý gì?” Lâm Yêm lạnh lùng quan sát.
Đỉnh Gia ngồi trên ghế mây, ngón tay gõ lên đầu gối, nhịp nhàng theo điệu kinh kịch phát ra từ radio bên cạnh.
“Xin lỗi Cẩm Hồng, vì sự an toàn của mọi người, thống nhất phải thu lại điện thoại và các vật dụng cá nhân.”
Lão Hổ giơ một cái túi vải lên trước mặt nàng.
Lâm Yêm cười lạnh, ném điện thoại của mình vào trong túi.
Lão Hổ gật đầu: “Còn đồng hồ đeo tay nữa.”
“Mẹ kiếp...” Lâm Yêm còn chưa kịp nổi giận, Đỉnh Gia đã ngắt lời.
“Phòng hờ lúc nguy cấp, chúng ta có thể rút lui an toàn, Cẩm Hồng đừng bướng bỉnh như thế.”
Ông đã nói vậy rồi, Lâm Yêm chỉ có thể nén giận, tháo đồng hồ trên tay xuống ném vào túi.
Tiếp đó, phòng của vài tên cầm đầu cũng bị lục soát kỹ càng, mọi thứ trong ba lô đều bị lấy đi.
Lão Hổ kiểm tra từng món một, sau đó mới trả lại cho nàng.
Nụ cười trên môi Lâm Yêm có chút lạnh: “Cái kẹp tóc này của tôi mài nhọn cũng có thể giết người, có cần thu luôn không?”
“Cẩm Hồng nói đùa rồi.” Đỉnh Gia chống gậy đứng lên, chân khập khiễng: “Đây cũng là vì sự an toàn của mọi người thôi, Lão Hổ.”
Đỉnh Gia ra lệnh một tiếng, Lão Hổ kéo tấm vải trải bàn ra, bên dưới là một hàng máy thu phát vô tuyến mới toanh.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Vài tên thuộc hạ khiêng những thùng hàng nặng vào rồi đặt xuống đất.
“Vũ khí giết người chúng ta không thiếu, chỉ sợ Cẩm Hồng không biết cách dùng.”
Súng ống đạn dược!
Đồng tử Lâm Yêm co lại, thoáng nhìn qua, tất cả đều là vũ khí quân đội mới nhất của nước ngoài, đám người này thực sự có thủ nhãn thông thiên.
Trong lòng nàng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì.
“Ôi, đánh đánh giết giết là việc của đàn ông các người, tôi chỉ đi theo bưng trà rót nước hầu hạ Đỉnh Gia thôi.”
Điện thoại bị tịch thu, các thiết bị liên lạc trên người cũng không giữ lại được, nàng không còn cách nào để truyền tin ra ngoài.
Nhưng không sao, chỉ cần bám sát Đỉnh Gia, chắc chắn sẽ có cơ hội thủ tiêu ông.
Nơi Đỉnh Gia có mặt nhất định sẽ là trung tâm giao dịch.
Lâm Yêm oán thầm, không biết ông ta có cho mình đi theo hay không.
Nàng còn đang miên man suy nghĩ, Đỉnh Gia đã lên tiếng.
“Vậy được rồi, Cẩm Hồng theo tôi hành động, mọi người mau thu dọn đồ đạc đi, nửa tiếng sau xuất phát đến cảng công nghiệp Trung Cảnh để nhận hàng.”
***
“Cảnh sát điều tra, tránh ra, bên trong chứa gì vậy?”
Tại bến cảng hàng hóa, Tiết Duệ dẫn người bao vây chiếc container, không đợi đối phương trả lời, cấp dưới của anh đã bắt đầu hành động.
“Keng” một tiếng, container niêm phong bị cạy mở.
“Này, làm gì vậy, đừng động vào hàng của chúng tôi!”
Vài người công nhân chạy đến ngăn cản, lại bị đẩy ra một cách thô bạo.
“Sao phải động tay động chân? Cảnh sát thì ghê gớm lắm à!”
Nghe thấy động tĩnh, đốc công phụ trách chỉ huy cần cẩu chuyển container lên tàu lập tức chạy đến cười lấy lòng.
“Cảnh sát, đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ vận chuyển than thôi, không tin thì anh xem đi, giấy tờ đã có từ một tháng trước.”
Đốc công nói rồi từ trong túi áo công nhân lấy ra một tờ giấy, cúi đầu khom lưng đưa tới.
Tiết Duệ nheo mắt nhìn một lúc, tay cầm đèn pin soi qua, cấp dưới quay lại dõng dạc nói.
“Báo cáo, không phát hiện ra vật phẩm khả nghi.”
Anh trả lại tờ giấy: “Đi thôi, đến chỗ khác.”
Ở bên kia, khu vực của đội kiểm soát ma túy phụ trách cũng đang khám xét vô cùng khẩn trương.
Triệu Tuấn Phong vẫn đứng trong trung tâm chỉ huy, nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, cả đêm không hề rời mắt.
Đến khi trời tờ mờ sáng, mây mù vẫn chưa tan, xa xa là màn sương xám, trông như một cơn mưa lớn sắp ập đến.
Một cảnh sát trẻ mang hộp cơm đi vào: “Ăn sáng đi, ăn sáng đi, nhà ăn mang đến bữa sáng nóng hổi đây.”
Phùng Kiến Quốc gọi hai phần, đặt lên bàn đẩy về phía ông.
“Triệu sở, ăn một chút đi.”
Triệu Tuấn Phong liếc nhìn ông một cái, tối hôm qua sau khi kết thúc cuộc họp tác chiến, chưa đến nửa đêm ông đã nằm trên ghế sofa ngủ say sưa, lúc này còn cầm bát cháo ăn một cách ngon lành.
“Cậu vẫn ăn được à.”
Phùng Kiến Quốc “chậc” một tiếng: “Không phải ngài nói rồi sao? Người là sắt, cơm là thép, thuốc có thể không uống chứ cơm nhất định phải ăn.”
Triệu Tuấn Phong khẽ lắc đầu, lúc trẻ rõ ràng cũng là người rất có thành tựu, sao đến già lại đổ đốn như vậy.
Còn đang định trả lời, điện thoại trong túi rung lên.
Triệu Tuấn Phong giữ vẻ mặt điềm tĩnh nói: “Để lại cho tôi vài cái bánh bao là được, tôi đi vệ sinh một lát.”
Phùng Kiến Quốc cầm đũa gọi ông: “Triệu sở biết nhà vệ sinh ở đâu không? Có cần người dẫn đi không?”
Triệu Tuấn Phong quay đầu lại cười mắng: “Lo ăn đi, dù sao cũng bước từ đây ra, cái trụ sở cảnh sát này có hóa thành tro tôi cũng nhận dạng được.”
“Vậy thì tốt.” Phùng Kiến Quốc cầm đũa lùa vài hạt gạo trong cháo rồi hút sột soạt, ông quay lưng lại, trong mắt hiện lên một chút sâu xa.
***
“Địa điểm giao dịch ——”
“Đảo Vân Trung.”
Màn hình điện thoại từ từ hiện lên một dòng chữ.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nhanh chóng gọi lại cho đối phương, thấp giọng chất vấn.
“Tại sao lại nói cho tôi biết cái này?”
“Nếu đã hợp tác thì tất nhiên phải cùng nhau có lợi, tôi có thể nói thật với ông, cảng công nghiệp Trung Cảnh hay cầu Vọng Hải đều là để qua mắt, chỉ có đảo Vân Trung mới là thật.”
“Tại sao tôi phải tin cậu?”
“Tin hay không là tùy ông.”
Đối phương dứt lời thì lập tức cúp máy.
Người đàn ông nhìn tin nhắn trong điện thoại, một lúc lâu vẫn quyết định ấn xóa đi, ông định quay ra ngoài, tay đã đặt lên chốt cửa phòng, nhưng rồi lại buông xuống, ánh mắt trượt đến điện thoại, mở bản đồ thành phố Giang Thành ra.
Khoảng năm phút sau.
Trên hành lang, Hồ Sâm Cát gặp Triệu Tuấn Phong vừa từ trung tâm chỉ huy đi ra, trên tay đối phương cầm một túi rác như đang định vứt đi.
Hồ Sâm Cát liền vội vàng cầm lấy: “Ôi, việc nhỏ này còn phải để ngài lo sao.”
Triệu Tuấn Phong mặc kệ hành động của người kia: “Đúng rồi, tôi đang tìm cậu đây.”
Hồ Sâm Cát đứng nghiêm: “Triệu sở có gì dặn dò, xin cứ hạ lệnh!”
Triệu Tuấn Phong tiến lên một bước, thấp giọng nói.
“Đưa người của cậu cùng với đội đặc nhiệm 1 và 2, bao vây kín cảng công nghiệp Trung Cảnh cho tôi, không được để lọt một con ruồi nào!”
Hồ Sâm Cát nghiêm mặt, vậy mà không chút nào nghi ngờ mệnh lệnh của ông, đưa tay phải lên chào.
“Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Ở trung tâm chỉ huy, một cuộc họp tác chiến khác đang khẩn thiết diễn ra.
“Cảng công nghiệp Trung Cảnh? Sao lại là chỗ này? Chẳng phải đã bỏ hoang từ rất lâu rồi sao?”
Có người thắc mắc nói.
Phùng Kiến Quốc đang khuấy tách trà nổi bọt lên, bỗng nhiên dừng tay lại, phát ra âm thanh không to không nhỏ.
Nhưng mọi người trong phòng đều tập trung vào cuộc họp, không một ai chú ý đến ông.
Triệu Tuấn Phong ra hiệu, nhân viên cảnh sát dưới quyền ông dùng bút vẽ lên màn hình điện tử.
“Theo lời khai của nghi phạm, địa điểm giao dịch ma túy gần tuyến đường thứ ba của cầu Vọng Hải, bến cảng gần nhất với cầu Vọng Hải chính là cảng công nghiệp Trung Cảnh này.”
Trên bản đồ hàng hải, điểm đó phát chấm sáng đỏ.
Triệu Tuấn Phong đặt tách trà xuống bàn.
“Vì lý do an toàn, tôi đã cử người của Cục kiểm soát ma túy đến đó trước.”
Ông nhìn quanh mọi người trong căn phòng, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở Phùng Kiến Quốc.
“Trận này nhất định phải thắng, đánh ra uy phong, đánh ra khí thế, để bọn buôn ma túy biết rằng, bất cứ ai muốn phạm pháp, làm rối loạn kỷ cương trên lãnh thổ Trung Quốc, chúng ta đều tuyệt đối không cho phép!”
***
Trước khi lên xe đi đến cảng công nghiệp Trung Cảnh, Đỉnh Gia giương một tay lên, thả một con bồ câu trắng.
Khố Ba đỡ ông, nhìn con bồ câu được huấn luyện thành thạo bay lên trời.
“Tại sao ngài lại nói cho hắn biết tin về đảo Vân Trung?”
Đó là con đường thoát thân cuối cùng của họ.
“Không sao.” Đỉnh Gia tuổi đã cao, đi hai bước đã hơi thở dốc, khó khăn ngồi vào trong xe.
“Người thông minh đều có chung một đặc điểm, cậu biết là gì không?”
Khổ Ba thành thật lắc đầu, khởi động xe.
Ông cũng không tức giận, cười híp mắt quay sang hỏi Lâm Yêm ngồi bên cạnh.
“Cẩm Hồng chắc là biết chứ?”
Ngón tay Lâm Yêm lặng lẽ nắm chặt góc áo, rồi nhanh chóng buông ra.
“Cẩm Hồng không biết.”
Ông lão cười ha hả, chỉnh lại áo khoác, dựa vào ghế, cảm thán: “Đó chính là thông minh quá bị thông minh hại.”
•
Ed: Doris - to be continued
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương