Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
Chương 53: Ghen
Lâm Yêm khóc đủ rồi.
Vai của Tống Dư Hàng cũng phá da, lúc nếm được vị tanh của máu, Lâm Yêm mới hơi chút thả lỏng.
Tống Dư Hàng cảm nhận được sự biến hoá của nàng, nhẹ hống vuốt ve tấm lưng nàng: "Có hơi đau, đổi bên cho em cắn.
Lâm Yêm không chịu nhượng bộ, nới lỏng cổ áo bộ cảnh phục trên người cô, há miệng tiếp tục cắn xuống, lần này giống như nghiến răng rồi sau đó liếm láp miệng vết thương.
Tiểu sói con.
Chỉ cần đối tốt với nàng một chút nàng sẽ cắn ngược lại ngươi một dấu, cảm thấy bản thân sai quấy cũng sẽ không nhận, dùng hàm răng sắc nhọn trêu đùa đoá tường vi.
Tống Dư Hàng cổ họng trên dưới quay cuồng, từ hành vi ái muội của nàng sinh ra một chút tư vị suồng sã, cô xoa nhẹ sau gáy Lâm Yêm, xương ngón tay va động hai đốt sống ở cổ nàng, tựa như trấn an nàng, nhưng giọng nói lại trở nên khàn khàn khó hiểu.
"Trở về thôi."
•
Về đến khách sạn, Lâm Yêm vẫn không thoát được sự thẹn thùng, nước mắt còn treo trên mặt, tuỳ ý cô tháo gỡ lớp băng gạc trên tay mình, Tống Dư Hàng giúp nàng băng bó lại, trước sau không hề nhìn nàng.
Tống Dư Hàng biết cái người này vẫn còn xấu hổ sau khi ôm mình khóc một trận thật to, ngoài mặt nàng không sợ gì cả, thực tế da mặt lại rất mỏng.
Chỉ cần chọc ghẹo nàng một chút nàng sẽ lập tức biến thành cô mèo xù lông, nhưng chỉ cần biết cách dỗ dành là chuyện lại đâu vào đấy.
Cô rải thuốc bột lên tay nàng, Lâm Yêm hơi co rúm người, cô nắm chặt cổ tay nàng, quấn băng gạc không cho nàng động: "Cũng may không tổn thương dây thần kinh, nếu sau này không thể cầm dao phẫu thuật nữa xem em có khóc rống lên hay không?"
"Ai khóc?! Ai...." Lâm Yêm bản năng phản bác, Tống Dư Hàng vỗ vỗ một bên vai áo, kéo một góc ra cho nàng xem, thành thật nói.
"Nhìn xem, áo tôi ướt hết rồi nè."
"...." Lâm Yêm lau nước mắt, co đầu gối lên định cho cô một cước.
Tống Dư Hàng nhanh mắt tóm được, tiến lên một bước ngồi lên trên giường áp chế nàng: "Được rồi, đừng nháo, công tác vệ sinh chữa bệnh ở đây quá kém, vết thương trên tay em đợi trở về Giang Thành kiểm tra lại cẩn thận vẫn hơn."
Cô không nói thì thôi, vừa nói Lâm Yêm càng mất tự nhiên, đặc biệt là nhìn thấy trên đầu nàng quấn băng gạc, nàng lúng túng quay mặt đi: "Tôi không sao, rất tốt, nhưng còn chị...."
"Đừng nghe Đoạn Thành nói bừa, viên đạn chỉ sượt qua đầu rách da...."
Tống Dư Hàng một lòng trấn an nàng, tay Lâm Yêm chợt siết chặt chăn, cơ thể thoáng chốc căng cứng.
"Chị không cần...." Không cần trầm mình vào vũng lầy, dấng thân vào nguy hiểm.
"Tôi nói tôi sẽ làm." Nàng còn chưa nói xong đã bị cô đánh gãy.
Tống Dư Hàng cố định băng gạc cho nàng, sau đó cẩn thận dùng băng dính dán lên.
Lâm Yêm nhìn đầu tóc đen rối xù ngồi trước ngực mình, khoé môi gợi cong nhưng rất nhanh tan biến, khôi phục vẻ đạm mạc trước sau như một.
"Lần này cho phép chị đổi ý, tôi không hy vọng chị bởi vì cảm thấy tôi đáng thương mà nóng vội đưa ra quyết định...."
Tống Dư Hàng cười cười, vừa động vết thương gần khoé mắt lại đau, Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi.
"Chị cười cái gì?"
Người nào đó giơ tay nhéo nhéo cái mũi nàng, muốn nàng thả lỏng, nhưng động tác của cô quá bất ngờ thế cho nên Lâm Yêm không kịp phản ứng lại.
Chờ đến khi nàng kịp ý thức được tình cảnh, lỗ tai đã lặng lẽ đỏ lên.
"Tôi cười em quá coi trọng tôi rồi, nguyên do tôi giúp chỉ có một, theo đuổi công bằng - chính nghĩa là trách nhiệm của cảnh sát, bất kể vụ án bỏ quên bao nhiêu năm, chỉ cần chưa bắt được hung thủ tôi sẽ không đình chỉ truy lùng, đây là về lý."
Lâm Yêm hốc mắt nóng lên, cắn chặt môi cúi đầu: "Justice delayed is justice denied."
Nàng thấp giọng lặp lại lần nữa: "Chính nghĩa đến muộn là phi nghĩa, đôi khi tôi cảm thấy không biết bản thân cố gắng như vậy đến tột cùng có nghĩa hay không...."
Tống Dư Hàng kích động, vòng tay ôm đầu nàng ấn vào trong ngực mình, rất kỳ quái, hiện tại những việc thế này cô hành động càng lúc càng tự nhiên.
Lâm Yêm cũng không kháng cự cô tiếp xúc, vì thế nhân cơ hội vuốt tóc nàng hết lần này đến lần khác.
"Có, một đời người không phải có đến ba lần chết sao. Lần đầu tiên, nhịp tim hô hấp dừng lại, em đã được xác định tử vong về mặt sinh học; lần thứ hai, lúc mọi người đến tham dự lễ tang, mục sư tuyên cáo em qua đời, em đã không còn tồn tại trong xã hội này này; lần thứ ba, người cuối cùng nhớ về em trên thế giới này cũng quên em, khi đó em mới chân chính chết đi, khắp thiên hà vũ trụ này không còn quan hệ gì với em nữa."
"Lâm Yêm, em còn nhớ rõ không, đấy là ý nghĩa lớn nhất."
Có lẽ vì cô quá dịu dàng, hoặc là vì bản thân nàng trở nên yếu đuối.
Lâm Yêm siết chặt quần áo cô, dùng nó lau nước mắt.
Từ tiểu học cho đến thạc sĩ tiến sĩ, nàng toàn tiếp thu những kiến thức siêu việt, nhưng chưa từng có ai dạy nàng làm thế nào chân chính đối mặt với cái chết, kể cả khi làm việc, đối mặt với thi thể, trong lòng nàng chỉ tràn ngập hận ý.
Tống Dư Hàng không giống vậy, cô vừa ôn hoà lại nội hàm, là một khối đá dùng để mài giũa, còn là thanh bảo kiếm tuy không có gì nổi bật nhưng cực kỳ sắc bén, im lặng không một tiếng động đánh trúng góc khuất mềm yếu nhất trong lòng nàng.
Lần đầu tiên khóc xúc cảm bộc phát đến đỉnh điểm, hiện tại đã có thể thả lỏng không chút cố kỵ hồi ức lại những kỷ niệm cùng người đã khuất.
Tống Dư Hàng nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, dùng ngón tay thay nàng lau nước mắt, cô đã quen nhìn dáng vẻ ương ngạnh của nàng rồi, còn gương mặt chực khóc bi thương này quả thực là trăm năm khó gặp, cũng bởi vì vậy mà cô thực sự đau lòng.
"Lâm Yêm, nếu có một ngày tôi cũng...."
--- Em có thể cũng hoài niệm về tôi như vậy?
Cô còn chưa nói hết, Lâm Yêm đã dùng tay bưng kín mệng cô, lắc đầu, ý bảo cô đừng nói thêm nữa.
Tống Dư Hàng đã hiểu, vẻ mặt vui sướng lộ ra ý cười, nắm chặt tay nàng bảo vệ trong lòng bàn tay mình.
Lâm Yêm sửng sờ, khoé mắt vẫn còn tích nước, quên mất việc mình đang khóc, tay kia của cô vẫn còn chạm lên mặt nàng, giúp nàng giấu đi những giọt nước mắt còn lại.
Đầu ngón tay của Tống Dư Hàng như có kén, mang theo mùi vị của thuốc muối, vuốt ve lên da thịt nàng chợt sinh ra cảm giác run rẩy kỳ diệu.
Những ngón tay dần đi xuống, dừng trên môi nàng, cô vuốt ve qua lại cánh môi mềm mại cho đến khi cảm nhận được độ ấm.
Đôi môi vốn tái nhợt của Lâm Yêm dần rót chút huyết sắc, trở nên no đủ ướt át.
Ánh mắt Tống Dư Hàng bất chợt tối sầm, yết hầu giật động.
Lâm Yêm hơi cử động bàn tay bị cô nắm chặt, không thoát ra được, nàng có dự cảm không ổn.
"Tống ---"
Ngón trỏ Tống Dư Hàng nhẹ nhàng ấn xuống, ý bảo nàng đừng nói gì, đè trên môi nàng càng thêm càng rỡ.
Môi Lâm Yêm vừa nóng vừa đau, thuỷ quang trong mắt còn chưa hoàn toàn trút đi.
Khi không chút phấn son nàng lại toát lên sự sạch sẽ trong sáng khác lạ, giống như một tinh linh trong khu rừng hắc ám không màn thế sự.
Tống Dư Hàng như kỵ sĩ lạc lối, bị mê hoặc từng bước đuổi theo nàng, rời vào vũng lầy dục vọng.
Hai người yên lặng đối mắt nhìn nhau, như thể đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi, không khí bắt đầu ấm dần, Lâm Yêm vô thức nương theo động tác của nàng nuốt nước miếng.
Không biết là vì ngón tay ép lên môi nàng hay vì nhịp thở của hai người bất chợt dồn dập mà bầu không khí ái muội bành trướng trong đêm.
Lúc trước cô mê đắm cổ nàng, giờ thì giống như phát hiện thêm một vùng đất mới.
Ánh mắt Tống Dư Hàng bắt đầu mê man, đầu óc trống rỗng cả người lâng lâng, bàn tay cũng không nghe lời cô sai khiến, cực kỳ giống mấy tên nghiện ngập bị thuốc thao túng.
--- Không, điều này không nên.
Tống Dư Hàng vừa âm thầm phỉ nhổ bản thân vừa từng bước kéo gần khoảng cách với nàng.
Lâm Yêm theo động tác của Tống Dư Hàng hơi ngẩng đầu lên, môi đỏ hé mở, dụ hoặc người đến hái.
Giường đơn trong khách sạn nhỏ hẹp không chịu được trọng lượng của hai người phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Lâm Yêm đột nhiên siết chặt tấm drap trải giường.
Hơi thở của cô đã gần trong gang tấc.
Tiếng đập cửa xé tan không gian tĩnh lặng, đánh thức hai người từ trong mộng.
Phương Tân: "Tống đội, Tống đội, chị có ở trong đó không? Em tới lấy chút đồ."
Lâm Yêm giật thót đẩy cô ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo.
Tống Dư Hàng bị nàng tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, khoé môi co giật, miễn cưỡng bước ra mở cửa.
"Có, chuyện gì vậy?"
"Không có gì a, đêm nay không phải em ngủ ở phòng đơn sao, nên e về lấy khăn với mấy thứ vệ sinh cá nhân."
Phương Tân vừa nói vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lâm Yêm cũng ở đây, hai mắt tức thì toả sáng: "Ah, ha ha, ha ha, Pháp y Lâm cũng ở đây a, thật tốt, thật tốt...."
"....."
"....."
Nàng có dự cảm chỉ một giây nữa thôi Lâm Yêm nhất định thẹn quá hoá giận, nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi xách ba lô chạy mất dép.
"Hai chị tiếp tục, tiếp tục a, em không quấy rầy hai chị.... ôn chuyện."
Chờ đến khi ra khỏi cửa phòng, Phương Tân lập tức móc điện thoại ra, nhắn trong nhóm chat ba người: • Tôi đã nói mà, hắc hắc, trả kèo, trả kèo.
Đoạn Thành phản hồi bằng icon khóc rống, Trịnh Thành Duệ trưng ra vẻ mặt thì ra là thế.
Chỉ chốc lát sau, bao lì xì lập tức gửi đến, Phương Tân mặt mài nở hoa.
Tống Dư Hàng thở dài, lắc đầu đóng cửa lại, bất lực quay trở lại giường.
Lâm Yêm đang thu thập đồ dùng cá nhân bước xuống giường: "Tôi.... tôi về đây."
"Đừng a, em đi nơi nào, hơn nửa đêm rồi." Tống Dư Hàng ngăn cản nàng, Lâm Yêm mím môi, ánh mắt lưu giữ lưng chừng không nhìn đến cô.
"Được rồi, khó có dịp gặp em ở đây, em chịu thiệt một đêm đi, căn phòng này có hai giường, chúng ta chia nhau ngủ, yên tâm đi." Tống Dư Hàng đưa tay cầm lấy túi xách của nàng đặt lên giường Phương Tân, định véo cái mũi nàng lần nữa nhưng Lâm Yêm lại tránh đi.
"Hai ngày nay chị ngủ cùng Phương Tân?"
Tống Dư Hàng ất giác không hiểu chuyện gì: "Phải, toàn đội chỉ có hai chúng tôi là nữ, công tác ở bên ngoài nên chiếu cố lẫn nhau."
Lâm Yêm nghiến răng: "Không phải có phòng đơn à?"
Tống Dư Hàng giúp nàng trải phẳng giường, biết nàng yêu sạch sẽ, phủi phủi sau đó thay bằng một tấm drap cùng vỏ chăn mới.
"Kinh phí phán án có hạn, không nên lãng phí tài lực."
Cái logic quái quỷ không sai chỗ nào được.
Lâm Yêm thực muốn phóng hoả nhưng không có nơi để phóng, lập tức chỉ tay hướng ngược lại: "Tôi muốn ngủ trên giường chị!"
"....." Haizzz, lại giở tính.
Tống Dư Hàng số phận vậy rồi, chỉ biết nghe theo.
Lâm Yêm cầm túi xách ném lên giường Tống Dư Hàng, nhích vào trong nằm xuống xoay lưng về phía cô.
Tống Dư Hàng sửng sờ nảy sinh một ý nghĩ: --- Chẳng lẽ.... là ghen sao?!
Nghĩ đến đây, khoé môi cô không giấu được mỉm cười, ngay cả bước chân cũng phóng nhẹ đi rất nhiều.
"Hửm, có phải em ---"
Trước khi kịp đến bên giường, một cái gối đã bay đến đập vào người cô.
"Cút!"
"....." Tống Dư Hàng ôm gối đầu, thực ngoan ngoãn lui trở về.
Tiếng sột soạt phát ra trong phòng, hình như cô đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Yêm không dấu vết vểnh tai, chỉ lát sau bả vai bị người nắm kéo buộc phải xoay người, Tống Dư Hàng cầm một chiếc hộp gấm đưa đến trước tầm mắt nàng, còn kèm theo âm hiệu tinh nghịch.
"Tadang--- em mở ra đi."
Lâm Yêm hơi chút giật mình, ngồi dậy: "Đây là...."
"Em cứ xem đi." Tống Dư Hàng nói, nhìn nàng chần chừ không tiếp, cô liền đem hộp gấm nhét vào trong ngực nàng, giơ tay bật đèn bàn.
Lâm Yêm khó hiểu, dưới ánh mắt cổ vũ của cô, nàng chậm rãi mở chiếc hộp ra, lập tức ngơ ngẩn, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng, chóp mũi cay cay.
"Đây là...."
Cây roi sắt cong ngoằn bị nàng vứt bỏ đã được cô nhặt trở về.
Nhất định nó đã được đúc lại, bằng không không khôi phục gần như hoàn hảo thế này, nó được sơn lại màu đen sáng bóng, dưới ánh đèn bàn mờ nhạt phát ra thứ sánh sáng lạnh băng của kim loại.
Tống Dư Hàng có chút đắc ý: "Thế nào, đẹp quá phải không, tuy nó là hàng nhập khẩu nhưng cũng may tôi có một ông bạn chuyên ngành kỹ thuật quân sự, tôi lấy bản vẽ về nghiên cứu trong vài tháng...."
Cô chỉ vào roi sắt: "Àh, tôi có thêm miếng lót cho em, vừa mềm, cầm lại thoải mái không cản trở sự linh hoạt của tay, quan trọng nhất là, em đã nói tên nó là "Lính Gác", thế nên tôi đã khắc tên của nó lên cho em...."
Lâm Yêm chạm nhẹ hai chữ sần sùi trên thân roi, dấu khắc xiêu vẹo không mấy đẹp mắt, nàng dần nhấp khẩn môi, nắm chặt cây roi.
Tống Dư Hàng nhìn xem biểu cảm của nàng: "Sao vậy, em không thích sao?"
Lâm Yêm cúi đầu không nhìn đến cô, giọng nói có chút buồn buồn: "Chị.... sao lại nhặt nó về?"
Tống Dư Hàng gãi gãi đầu: "Ưhm, lúc trước tôi thấy đi đâu em cũng mang theo nó, lúc giao đấu với tôi cũng dùng cho nên tôi nghĩ...."
Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt nàng: "Nhất định nó rất quan trọng với em, bỏ.... thì quá đáng tiếc."
Nàng không nói ra thì rất có khả năng món đồ vật tuỳ thân quan trọng như vậy nhất định do cô gái tên Sơ Nam đã tặng cho nàng, cô không muốn chặt đứt ý niệm cuối cùng này của Lâm Yêm.
Ai ngờ Lâm Yêm nghe xong lại phì cười, khoé mắt còn ứ nước, môi hiện lên nụ cười thật rõ.
"Biệt danh tôi đặt cho chị quả không sai, tôi mang theo nó trong người là vì nó rất vừa tay, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ đơn giản là một cây roi sắt thông thường, không.... không như chị nói.... quan trọng vậy đâu."
Mấy chữ cuối cùng Lâm Yêm vừa cười vừa hàm hồ nói cho qua.
Chờ nàng nói xong, Tống Dư Hàng Ah một tiếng thật lớn, vẻ mặt chột dạ.
Lâm Yêm hơi cong gợi khoé môi, vành tai nóng lên: "Bất quá, hiện tại có rồi."
Tống Dư Hàng ngẩn ra cũng hoà mỉm cười, theo bản năng giơ tay muốn xoa đầu nàng.
Lâm Yêm lại trốn, roi sắt trong tay đã trút võ, rít một tiếng kéo dài ra, nhắm thẳng vào yết hầu Tống Dư Hàng.
Nàng nhắm thật chuẩn, hơi nhướng mày từ trên cao nhìn xuống: "Đừng nhúc nhích, hiện tại tôi muốn đi tắm rửa ngủ, đêm nay chị tốt nhất an phận, chớ động tay động chân."
Tống Dư Hàng nhếch mắt, giơ tay đẩy đầu roi ra: "Lâm tiểu thư, tôi giúp em sửa lại món đồ vật yêu thích, liên tục cứu em, lấy oán báo ơn có vẻ không tốt lắm đâu?"
Roi của Lâm Yêm nương theo tay cô, Tống Dư Hàng từng bước thu lại roi sắt, men theo động tác của cô, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
"Vậy chị muốn thế nào?" Nhìn vào ánh mắt sáng quắc của cô, Lâm Yêm lui về sau một bước, Tống Dư Hàng ngồi xuống giường, kéo roi sắt trong tay nàng, đột nhiên giật về phía mình.
Thân thể nàng theo quán tính ngã về trước, liền nghe thấy cô thì thầm nói nhỏ bên tai mình: "Có phải nên khen thưởng gì đó không?"
"Tống Dư Hàng, chị đừng quá phận!" Nàng rốt cuộc thẹn quá thành giận gọi thẳng tên họ cô, thả lỏng roi sắt, tay đặt lên vai cô đẩy ra, đẩy ngã luôn xuống giường, bản thân nàng lại lui về sau mấy bước, chạy vọt vào toilet phành một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tống Dư Hàng nằm trên giường, nghiêng đầu theo hướng nàng trốn chạy thì thào: "Lâm Yêm, em nói chút đạo lý có được không, rốt cuộc là ai quá phận a...."
Sau đó cô lại thầm giọng bồi thêm một câu: "Cứu em nhiều như vậy, gặp vào thời cổ đại đã sớm lấy thân báo đáp rồi."
Đáp lại cô là âm thanh xả nước đầy phẫn nộ.
Về sau cũng không biết vị đại gia nào tài trợ cho Cảnh cục Giang Thành một số tiền lớn, hơn nữa ghi rõ là chỉ cấp kinh phí cho đội cảnh sát hình sự phá án, từ đó đội cảnh sát hình sự bất kể công tác ở đâu đều sinh hoạt rất thoải mái mỗi người một phòng.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Một đêm này, Lâm Yêm ngủ rất trầm, nàng đặt roi sắt bên gối, chỉ cần có thể tuỳ thời chạm đến nó nàng liền có cảm giác an toàn.
Tống Dư Hàng trước khi tắt đèn cố tình bước đến mép giường giúp nàng chỉnh góc chăn: "Ngủ đi, đừng suy nghĩ gì cả, sáng mai tỉnh dậy còn có thể thấy tôi."
Cũng không biết có phải vì lời nói của cô phát huy tác dụng hay không, Lâm Yêm không uống thuốc, cũng không cùng người vui thích đến kiệt sức, chỉ nhìn vào mắt cô, hai người an tĩnh nhìn nhau đến nỗi ngủ lúc nào không hay.
Chờ nàng hoàn toàn chìm vào trong mộng Tống Dư Hàng mới đứng dậy trở về giường mình, mở mắt nhìn hoa văn trên trần nhà đếm cừu: Tiêu rồi, nàng ngủ ngon ngược lại bản thân cô lại mất ngủ.
-----------------
Vai của Tống Dư Hàng cũng phá da, lúc nếm được vị tanh của máu, Lâm Yêm mới hơi chút thả lỏng.
Tống Dư Hàng cảm nhận được sự biến hoá của nàng, nhẹ hống vuốt ve tấm lưng nàng: "Có hơi đau, đổi bên cho em cắn.
Lâm Yêm không chịu nhượng bộ, nới lỏng cổ áo bộ cảnh phục trên người cô, há miệng tiếp tục cắn xuống, lần này giống như nghiến răng rồi sau đó liếm láp miệng vết thương.
Tiểu sói con.
Chỉ cần đối tốt với nàng một chút nàng sẽ cắn ngược lại ngươi một dấu, cảm thấy bản thân sai quấy cũng sẽ không nhận, dùng hàm răng sắc nhọn trêu đùa đoá tường vi.
Tống Dư Hàng cổ họng trên dưới quay cuồng, từ hành vi ái muội của nàng sinh ra một chút tư vị suồng sã, cô xoa nhẹ sau gáy Lâm Yêm, xương ngón tay va động hai đốt sống ở cổ nàng, tựa như trấn an nàng, nhưng giọng nói lại trở nên khàn khàn khó hiểu.
"Trở về thôi."
•
Về đến khách sạn, Lâm Yêm vẫn không thoát được sự thẹn thùng, nước mắt còn treo trên mặt, tuỳ ý cô tháo gỡ lớp băng gạc trên tay mình, Tống Dư Hàng giúp nàng băng bó lại, trước sau không hề nhìn nàng.
Tống Dư Hàng biết cái người này vẫn còn xấu hổ sau khi ôm mình khóc một trận thật to, ngoài mặt nàng không sợ gì cả, thực tế da mặt lại rất mỏng.
Chỉ cần chọc ghẹo nàng một chút nàng sẽ lập tức biến thành cô mèo xù lông, nhưng chỉ cần biết cách dỗ dành là chuyện lại đâu vào đấy.
Cô rải thuốc bột lên tay nàng, Lâm Yêm hơi co rúm người, cô nắm chặt cổ tay nàng, quấn băng gạc không cho nàng động: "Cũng may không tổn thương dây thần kinh, nếu sau này không thể cầm dao phẫu thuật nữa xem em có khóc rống lên hay không?"
"Ai khóc?! Ai...." Lâm Yêm bản năng phản bác, Tống Dư Hàng vỗ vỗ một bên vai áo, kéo một góc ra cho nàng xem, thành thật nói.
"Nhìn xem, áo tôi ướt hết rồi nè."
"...." Lâm Yêm lau nước mắt, co đầu gối lên định cho cô một cước.
Tống Dư Hàng nhanh mắt tóm được, tiến lên một bước ngồi lên trên giường áp chế nàng: "Được rồi, đừng nháo, công tác vệ sinh chữa bệnh ở đây quá kém, vết thương trên tay em đợi trở về Giang Thành kiểm tra lại cẩn thận vẫn hơn."
Cô không nói thì thôi, vừa nói Lâm Yêm càng mất tự nhiên, đặc biệt là nhìn thấy trên đầu nàng quấn băng gạc, nàng lúng túng quay mặt đi: "Tôi không sao, rất tốt, nhưng còn chị...."
"Đừng nghe Đoạn Thành nói bừa, viên đạn chỉ sượt qua đầu rách da...."
Tống Dư Hàng một lòng trấn an nàng, tay Lâm Yêm chợt siết chặt chăn, cơ thể thoáng chốc căng cứng.
"Chị không cần...." Không cần trầm mình vào vũng lầy, dấng thân vào nguy hiểm.
"Tôi nói tôi sẽ làm." Nàng còn chưa nói xong đã bị cô đánh gãy.
Tống Dư Hàng cố định băng gạc cho nàng, sau đó cẩn thận dùng băng dính dán lên.
Lâm Yêm nhìn đầu tóc đen rối xù ngồi trước ngực mình, khoé môi gợi cong nhưng rất nhanh tan biến, khôi phục vẻ đạm mạc trước sau như một.
"Lần này cho phép chị đổi ý, tôi không hy vọng chị bởi vì cảm thấy tôi đáng thương mà nóng vội đưa ra quyết định...."
Tống Dư Hàng cười cười, vừa động vết thương gần khoé mắt lại đau, Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi.
"Chị cười cái gì?"
Người nào đó giơ tay nhéo nhéo cái mũi nàng, muốn nàng thả lỏng, nhưng động tác của cô quá bất ngờ thế cho nên Lâm Yêm không kịp phản ứng lại.
Chờ đến khi nàng kịp ý thức được tình cảnh, lỗ tai đã lặng lẽ đỏ lên.
"Tôi cười em quá coi trọng tôi rồi, nguyên do tôi giúp chỉ có một, theo đuổi công bằng - chính nghĩa là trách nhiệm của cảnh sát, bất kể vụ án bỏ quên bao nhiêu năm, chỉ cần chưa bắt được hung thủ tôi sẽ không đình chỉ truy lùng, đây là về lý."
Lâm Yêm hốc mắt nóng lên, cắn chặt môi cúi đầu: "Justice delayed is justice denied."
Nàng thấp giọng lặp lại lần nữa: "Chính nghĩa đến muộn là phi nghĩa, đôi khi tôi cảm thấy không biết bản thân cố gắng như vậy đến tột cùng có nghĩa hay không...."
Tống Dư Hàng kích động, vòng tay ôm đầu nàng ấn vào trong ngực mình, rất kỳ quái, hiện tại những việc thế này cô hành động càng lúc càng tự nhiên.
Lâm Yêm cũng không kháng cự cô tiếp xúc, vì thế nhân cơ hội vuốt tóc nàng hết lần này đến lần khác.
"Có, một đời người không phải có đến ba lần chết sao. Lần đầu tiên, nhịp tim hô hấp dừng lại, em đã được xác định tử vong về mặt sinh học; lần thứ hai, lúc mọi người đến tham dự lễ tang, mục sư tuyên cáo em qua đời, em đã không còn tồn tại trong xã hội này này; lần thứ ba, người cuối cùng nhớ về em trên thế giới này cũng quên em, khi đó em mới chân chính chết đi, khắp thiên hà vũ trụ này không còn quan hệ gì với em nữa."
"Lâm Yêm, em còn nhớ rõ không, đấy là ý nghĩa lớn nhất."
Có lẽ vì cô quá dịu dàng, hoặc là vì bản thân nàng trở nên yếu đuối.
Lâm Yêm siết chặt quần áo cô, dùng nó lau nước mắt.
Từ tiểu học cho đến thạc sĩ tiến sĩ, nàng toàn tiếp thu những kiến thức siêu việt, nhưng chưa từng có ai dạy nàng làm thế nào chân chính đối mặt với cái chết, kể cả khi làm việc, đối mặt với thi thể, trong lòng nàng chỉ tràn ngập hận ý.
Tống Dư Hàng không giống vậy, cô vừa ôn hoà lại nội hàm, là một khối đá dùng để mài giũa, còn là thanh bảo kiếm tuy không có gì nổi bật nhưng cực kỳ sắc bén, im lặng không một tiếng động đánh trúng góc khuất mềm yếu nhất trong lòng nàng.
Lần đầu tiên khóc xúc cảm bộc phát đến đỉnh điểm, hiện tại đã có thể thả lỏng không chút cố kỵ hồi ức lại những kỷ niệm cùng người đã khuất.
Tống Dư Hàng nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, dùng ngón tay thay nàng lau nước mắt, cô đã quen nhìn dáng vẻ ương ngạnh của nàng rồi, còn gương mặt chực khóc bi thương này quả thực là trăm năm khó gặp, cũng bởi vì vậy mà cô thực sự đau lòng.
"Lâm Yêm, nếu có một ngày tôi cũng...."
--- Em có thể cũng hoài niệm về tôi như vậy?
Cô còn chưa nói hết, Lâm Yêm đã dùng tay bưng kín mệng cô, lắc đầu, ý bảo cô đừng nói thêm nữa.
Tống Dư Hàng đã hiểu, vẻ mặt vui sướng lộ ra ý cười, nắm chặt tay nàng bảo vệ trong lòng bàn tay mình.
Lâm Yêm sửng sờ, khoé mắt vẫn còn tích nước, quên mất việc mình đang khóc, tay kia của cô vẫn còn chạm lên mặt nàng, giúp nàng giấu đi những giọt nước mắt còn lại.
Đầu ngón tay của Tống Dư Hàng như có kén, mang theo mùi vị của thuốc muối, vuốt ve lên da thịt nàng chợt sinh ra cảm giác run rẩy kỳ diệu.
Những ngón tay dần đi xuống, dừng trên môi nàng, cô vuốt ve qua lại cánh môi mềm mại cho đến khi cảm nhận được độ ấm.
Đôi môi vốn tái nhợt của Lâm Yêm dần rót chút huyết sắc, trở nên no đủ ướt át.
Ánh mắt Tống Dư Hàng bất chợt tối sầm, yết hầu giật động.
Lâm Yêm hơi cử động bàn tay bị cô nắm chặt, không thoát ra được, nàng có dự cảm không ổn.
"Tống ---"
Ngón trỏ Tống Dư Hàng nhẹ nhàng ấn xuống, ý bảo nàng đừng nói gì, đè trên môi nàng càng thêm càng rỡ.
Môi Lâm Yêm vừa nóng vừa đau, thuỷ quang trong mắt còn chưa hoàn toàn trút đi.
Khi không chút phấn son nàng lại toát lên sự sạch sẽ trong sáng khác lạ, giống như một tinh linh trong khu rừng hắc ám không màn thế sự.
Tống Dư Hàng như kỵ sĩ lạc lối, bị mê hoặc từng bước đuổi theo nàng, rời vào vũng lầy dục vọng.
Hai người yên lặng đối mắt nhìn nhau, như thể đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi, không khí bắt đầu ấm dần, Lâm Yêm vô thức nương theo động tác của nàng nuốt nước miếng.
Không biết là vì ngón tay ép lên môi nàng hay vì nhịp thở của hai người bất chợt dồn dập mà bầu không khí ái muội bành trướng trong đêm.
Lúc trước cô mê đắm cổ nàng, giờ thì giống như phát hiện thêm một vùng đất mới.
Ánh mắt Tống Dư Hàng bắt đầu mê man, đầu óc trống rỗng cả người lâng lâng, bàn tay cũng không nghe lời cô sai khiến, cực kỳ giống mấy tên nghiện ngập bị thuốc thao túng.
--- Không, điều này không nên.
Tống Dư Hàng vừa âm thầm phỉ nhổ bản thân vừa từng bước kéo gần khoảng cách với nàng.
Lâm Yêm theo động tác của Tống Dư Hàng hơi ngẩng đầu lên, môi đỏ hé mở, dụ hoặc người đến hái.
Giường đơn trong khách sạn nhỏ hẹp không chịu được trọng lượng của hai người phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Lâm Yêm đột nhiên siết chặt tấm drap trải giường.
Hơi thở của cô đã gần trong gang tấc.
Tiếng đập cửa xé tan không gian tĩnh lặng, đánh thức hai người từ trong mộng.
Phương Tân: "Tống đội, Tống đội, chị có ở trong đó không? Em tới lấy chút đồ."
Lâm Yêm giật thót đẩy cô ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo.
Tống Dư Hàng bị nàng tập kích bất ngờ không kịp phòng bị, khoé môi co giật, miễn cưỡng bước ra mở cửa.
"Có, chuyện gì vậy?"
"Không có gì a, đêm nay không phải em ngủ ở phòng đơn sao, nên e về lấy khăn với mấy thứ vệ sinh cá nhân."
Phương Tân vừa nói vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Lâm Yêm cũng ở đây, hai mắt tức thì toả sáng: "Ah, ha ha, ha ha, Pháp y Lâm cũng ở đây a, thật tốt, thật tốt...."
"....."
"....."
Nàng có dự cảm chỉ một giây nữa thôi Lâm Yêm nhất định thẹn quá hoá giận, nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi xách ba lô chạy mất dép.
"Hai chị tiếp tục, tiếp tục a, em không quấy rầy hai chị.... ôn chuyện."
Chờ đến khi ra khỏi cửa phòng, Phương Tân lập tức móc điện thoại ra, nhắn trong nhóm chat ba người: • Tôi đã nói mà, hắc hắc, trả kèo, trả kèo.
Đoạn Thành phản hồi bằng icon khóc rống, Trịnh Thành Duệ trưng ra vẻ mặt thì ra là thế.
Chỉ chốc lát sau, bao lì xì lập tức gửi đến, Phương Tân mặt mài nở hoa.
Tống Dư Hàng thở dài, lắc đầu đóng cửa lại, bất lực quay trở lại giường.
Lâm Yêm đang thu thập đồ dùng cá nhân bước xuống giường: "Tôi.... tôi về đây."
"Đừng a, em đi nơi nào, hơn nửa đêm rồi." Tống Dư Hàng ngăn cản nàng, Lâm Yêm mím môi, ánh mắt lưu giữ lưng chừng không nhìn đến cô.
"Được rồi, khó có dịp gặp em ở đây, em chịu thiệt một đêm đi, căn phòng này có hai giường, chúng ta chia nhau ngủ, yên tâm đi." Tống Dư Hàng đưa tay cầm lấy túi xách của nàng đặt lên giường Phương Tân, định véo cái mũi nàng lần nữa nhưng Lâm Yêm lại tránh đi.
"Hai ngày nay chị ngủ cùng Phương Tân?"
Tống Dư Hàng ất giác không hiểu chuyện gì: "Phải, toàn đội chỉ có hai chúng tôi là nữ, công tác ở bên ngoài nên chiếu cố lẫn nhau."
Lâm Yêm nghiến răng: "Không phải có phòng đơn à?"
Tống Dư Hàng giúp nàng trải phẳng giường, biết nàng yêu sạch sẽ, phủi phủi sau đó thay bằng một tấm drap cùng vỏ chăn mới.
"Kinh phí phán án có hạn, không nên lãng phí tài lực."
Cái logic quái quỷ không sai chỗ nào được.
Lâm Yêm thực muốn phóng hoả nhưng không có nơi để phóng, lập tức chỉ tay hướng ngược lại: "Tôi muốn ngủ trên giường chị!"
"....." Haizzz, lại giở tính.
Tống Dư Hàng số phận vậy rồi, chỉ biết nghe theo.
Lâm Yêm cầm túi xách ném lên giường Tống Dư Hàng, nhích vào trong nằm xuống xoay lưng về phía cô.
Tống Dư Hàng sửng sờ nảy sinh một ý nghĩ: --- Chẳng lẽ.... là ghen sao?!
Nghĩ đến đây, khoé môi cô không giấu được mỉm cười, ngay cả bước chân cũng phóng nhẹ đi rất nhiều.
"Hửm, có phải em ---"
Trước khi kịp đến bên giường, một cái gối đã bay đến đập vào người cô.
"Cút!"
"....." Tống Dư Hàng ôm gối đầu, thực ngoan ngoãn lui trở về.
Tiếng sột soạt phát ra trong phòng, hình như cô đang tìm kiếm gì đó.
Lâm Yêm không dấu vết vểnh tai, chỉ lát sau bả vai bị người nắm kéo buộc phải xoay người, Tống Dư Hàng cầm một chiếc hộp gấm đưa đến trước tầm mắt nàng, còn kèm theo âm hiệu tinh nghịch.
"Tadang--- em mở ra đi."
Lâm Yêm hơi chút giật mình, ngồi dậy: "Đây là...."
"Em cứ xem đi." Tống Dư Hàng nói, nhìn nàng chần chừ không tiếp, cô liền đem hộp gấm nhét vào trong ngực nàng, giơ tay bật đèn bàn.
Lâm Yêm khó hiểu, dưới ánh mắt cổ vũ của cô, nàng chậm rãi mở chiếc hộp ra, lập tức ngơ ngẩn, một dòng nước ấm dâng lên trong lòng, chóp mũi cay cay.
"Đây là...."
Cây roi sắt cong ngoằn bị nàng vứt bỏ đã được cô nhặt trở về.
Nhất định nó đã được đúc lại, bằng không không khôi phục gần như hoàn hảo thế này, nó được sơn lại màu đen sáng bóng, dưới ánh đèn bàn mờ nhạt phát ra thứ sánh sáng lạnh băng của kim loại.
Tống Dư Hàng có chút đắc ý: "Thế nào, đẹp quá phải không, tuy nó là hàng nhập khẩu nhưng cũng may tôi có một ông bạn chuyên ngành kỹ thuật quân sự, tôi lấy bản vẽ về nghiên cứu trong vài tháng...."
Cô chỉ vào roi sắt: "Àh, tôi có thêm miếng lót cho em, vừa mềm, cầm lại thoải mái không cản trở sự linh hoạt của tay, quan trọng nhất là, em đã nói tên nó là "Lính Gác", thế nên tôi đã khắc tên của nó lên cho em...."
Lâm Yêm chạm nhẹ hai chữ sần sùi trên thân roi, dấu khắc xiêu vẹo không mấy đẹp mắt, nàng dần nhấp khẩn môi, nắm chặt cây roi.
Tống Dư Hàng nhìn xem biểu cảm của nàng: "Sao vậy, em không thích sao?"
Lâm Yêm cúi đầu không nhìn đến cô, giọng nói có chút buồn buồn: "Chị.... sao lại nhặt nó về?"
Tống Dư Hàng gãi gãi đầu: "Ưhm, lúc trước tôi thấy đi đâu em cũng mang theo nó, lúc giao đấu với tôi cũng dùng cho nên tôi nghĩ...."
Cô vừa nói vừa cẩn thận quan sát nét mặt nàng: "Nhất định nó rất quan trọng với em, bỏ.... thì quá đáng tiếc."
Nàng không nói ra thì rất có khả năng món đồ vật tuỳ thân quan trọng như vậy nhất định do cô gái tên Sơ Nam đã tặng cho nàng, cô không muốn chặt đứt ý niệm cuối cùng này của Lâm Yêm.
Ai ngờ Lâm Yêm nghe xong lại phì cười, khoé mắt còn ứ nước, môi hiện lên nụ cười thật rõ.
"Biệt danh tôi đặt cho chị quả không sai, tôi mang theo nó trong người là vì nó rất vừa tay, không có bất kỳ ý nghĩa nào khác, chỉ đơn giản là một cây roi sắt thông thường, không.... không như chị nói.... quan trọng vậy đâu."
Mấy chữ cuối cùng Lâm Yêm vừa cười vừa hàm hồ nói cho qua.
Chờ nàng nói xong, Tống Dư Hàng Ah một tiếng thật lớn, vẻ mặt chột dạ.
Lâm Yêm hơi cong gợi khoé môi, vành tai nóng lên: "Bất quá, hiện tại có rồi."
Tống Dư Hàng ngẩn ra cũng hoà mỉm cười, theo bản năng giơ tay muốn xoa đầu nàng.
Lâm Yêm lại trốn, roi sắt trong tay đã trút võ, rít một tiếng kéo dài ra, nhắm thẳng vào yết hầu Tống Dư Hàng.
Nàng nhắm thật chuẩn, hơi nhướng mày từ trên cao nhìn xuống: "Đừng nhúc nhích, hiện tại tôi muốn đi tắm rửa ngủ, đêm nay chị tốt nhất an phận, chớ động tay động chân."
Tống Dư Hàng nhếch mắt, giơ tay đẩy đầu roi ra: "Lâm tiểu thư, tôi giúp em sửa lại món đồ vật yêu thích, liên tục cứu em, lấy oán báo ơn có vẻ không tốt lắm đâu?"
Roi của Lâm Yêm nương theo tay cô, Tống Dư Hàng từng bước thu lại roi sắt, men theo động tác của cô, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
"Vậy chị muốn thế nào?" Nhìn vào ánh mắt sáng quắc của cô, Lâm Yêm lui về sau một bước, Tống Dư Hàng ngồi xuống giường, kéo roi sắt trong tay nàng, đột nhiên giật về phía mình.
Thân thể nàng theo quán tính ngã về trước, liền nghe thấy cô thì thầm nói nhỏ bên tai mình: "Có phải nên khen thưởng gì đó không?"
"Tống Dư Hàng, chị đừng quá phận!" Nàng rốt cuộc thẹn quá thành giận gọi thẳng tên họ cô, thả lỏng roi sắt, tay đặt lên vai cô đẩy ra, đẩy ngã luôn xuống giường, bản thân nàng lại lui về sau mấy bước, chạy vọt vào toilet phành một tiếng đóng sầm cửa lại.
Tống Dư Hàng nằm trên giường, nghiêng đầu theo hướng nàng trốn chạy thì thào: "Lâm Yêm, em nói chút đạo lý có được không, rốt cuộc là ai quá phận a...."
Sau đó cô lại thầm giọng bồi thêm một câu: "Cứu em nhiều như vậy, gặp vào thời cổ đại đã sớm lấy thân báo đáp rồi."
Đáp lại cô là âm thanh xả nước đầy phẫn nộ.
Về sau cũng không biết vị đại gia nào tài trợ cho Cảnh cục Giang Thành một số tiền lớn, hơn nữa ghi rõ là chỉ cấp kinh phí cho đội cảnh sát hình sự phá án, từ đó đội cảnh sát hình sự bất kể công tác ở đâu đều sinh hoạt rất thoải mái mỗi người một phòng.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
Một đêm này, Lâm Yêm ngủ rất trầm, nàng đặt roi sắt bên gối, chỉ cần có thể tuỳ thời chạm đến nó nàng liền có cảm giác an toàn.
Tống Dư Hàng trước khi tắt đèn cố tình bước đến mép giường giúp nàng chỉnh góc chăn: "Ngủ đi, đừng suy nghĩ gì cả, sáng mai tỉnh dậy còn có thể thấy tôi."
Cũng không biết có phải vì lời nói của cô phát huy tác dụng hay không, Lâm Yêm không uống thuốc, cũng không cùng người vui thích đến kiệt sức, chỉ nhìn vào mắt cô, hai người an tĩnh nhìn nhau đến nỗi ngủ lúc nào không hay.
Chờ nàng hoàn toàn chìm vào trong mộng Tống Dư Hàng mới đứng dậy trở về giường mình, mở mắt nhìn hoa văn trên trần nhà đếm cừu: Tiêu rồi, nàng ngủ ngon ngược lại bản thân cô lại mất ngủ.
-----------------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương