Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư
Chương 7: Xem mắt
"Quá nhàm chán, chán chết đi được! Khi nào mới có án mạng xảy ra đây a!" Lâm Yêm ngồi trên ghế không muốn an phận xoay tới xoay lui, vừa than vãn vừa sơn móng tay.
Đoạn Thành ngồi phía trước quay đầu nhìn lại: "Chị, kết quả giám định thương tích ngày hôm qua đó."
"Giám định thương tích mà là án mạng cái gì, tôi là Pháp y, không phải Bác sĩ."
Lâm Yêm thổi khô móng tay vừa mới sơn xong, chiếu chiếu dưới ánh nắng chiều, xương ngón tay tinh tế rõ ràng, màu sơn đỏ rực như tô điểm cho làn da bạch sắc, nàng hài lòng cười híp mắt.
Trịnh Thành Duệ mặt đầy nhờn thò đầu qua: "Vậy thế nào mới tính là án mạng?"
Bản tính hắn tò mò, Phương Tân đã không kịp bịt cái miệng lắm chuyện.
Quả nhiên.
"Giết người liên hoàn, bằm thây nấu lẩu, thảm án diệt môn.... Đấy mới tính là án mạng."
Nàng vừa nói xong bầu không khí chợt yên tĩnh, một vài người yên lặng nhìn nàng, Phương Tân rõ ràng có điểm không tán đồng, nhưng không biết vì cái gì lại nhịn xuống không mở miệng.
Cả văn phòng lâm vào trạng thái đình trệ.
Bất quá Lâm Yêm từ trước đến nay không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, nàng ước gì khắp thiên hạ đều cho rằng nàng là kẻ điên, là quái vật, để không dám ai dám bén mạng đến gần nàng.
Đồng hồ trên tường vừa điểm chỉ 6h, Lâm đại tiểu thư cọ ngoạy lập tức đứng dậy, cởi chế phục ném trên ghế: "Ah, giải phóng rồi, đi nhá, tạm biệt mọi người."
Nàng tiêu sái rời đi, không biết có người ở phía sau đang thậm thụt nói xấu mình.
"Cái cô Lâm Yêm này, đi trễ về sớm, cả ngày không làm được gì, còn nói mấy lời như vậy, quả thực là bại hoại nhân viên chính phủ chúng ta."
Có người tức giận bất bình.
"Mới hôm qua, còn thấy cô ta cùng tên nào đó đứng trước cửa Cảnh cục ôm hôn, thật không coi mặt mũi của chúng ta ra gì."
"Cây không vỏ ắt sẽ chết, người không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch, ai bảo gia thế nàng đáng gờm làm gì, tôi thi tuyển ba năm ròng mới được vào, cuộc đời a, ha haa...."
Nghe thấy lời bóng gió càng lúc càng nghiêm trọng, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng đứng dậy, cởi áo khoác treo lên giá áo.
Mọi người gần như im bặt, đồng loạt hướng nhìn về phía cô.
"Tống đội hôm nay về sớm a?"
"Ừhm, có chút việc."
Vừa lúc Trương Kim Hải bưng tách trà đi vào: "Hẹn hò đi?"
Cô không mặn không nhạt trả lời: "Ừh."
"Ah phải a, Tống đội cũng đã ngoài 30 rồi, cũng đến tuổi kết hôn sinh con, muốn làm tấm gương tốt cho lớp trẻ sao, việc điều tra cứ giao hết cho mấy cảnh sát tập sự."
Cảnh sát hình sự không nhiều lắm, phần lớn đều mới tốt nghiệp, trừ bỏ Trương Kim Hải đã lập gia đình sinh con, còn lại tất cả đều độc thân, cũng vì nguyên do này mà hắn gần như rất ít khi bị phái đi điều tra phá án, đừng nói chi đến việc thăm viếng.
Mọi người hi hi ha ha cười rộ lên, Tống Dư Hàng vẫn vẻ mặt ngàn năm bất biến, gật đầu chào hắn rồi cầm chìa khoá rời khỏi văn phòng.
Chiếu theo thông lệ, Lâm Yêm sau khi tan tầm nhất định đi uống vài ly, nàng mở điện thoại nhắn tin cho Lâm Khả.
"8h, gặp nhau ở Bar Randy?"
Đối phương phản hồi nhanh: "Không được, có hẹn."
"Coi mắt?"
Lâm Khả trả lời bằng icon mặt mài nhăn nhó.
Lâm Yêm nóng lòng muốn biết: "Có muốn tôi đi xem mắt dùm anh không."
"Đừng, đại tiểu thư xin thương tình, anh còn muốn một buổi tối thật vui vẻ đây."
Với tính cách của Lâm Yêm, không biết sẽ bày ra mấy trò oái ăm nào nữa.
Lâm Yêm nhắn vài chữ, rồi lại xoá: "Vậy đi đi, chúc anh thành công."
Bên kia không phản hồi tin nhắn của nàng, Lâm Yêm ném điện thoại, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, ánh đèn thành thị bật sáng, chiếu qua kính cửa xe soi rọi lên gương mặt nàng có chút tịch liêu hiu quạnh.
Quản gia quay đầu hỏi: "Tiểu thư, trở về sao?"
"Không, cứ chạy đi." Nếu về nhà nàng sẽ lại nhốt mình trên lầu gác, dựa vào cồn và thuốc ngủ để qua đêm.
Nàng thật sự chán ghét cuộc sống như vậy, lại không thể tự vực dậy quy luật, nàng có cảm giác sắp biến thành kẻ điên rồi.
Lâm Yêm khoé môi gợi lên nụ cười đắng chát.
Xe lẳng lặng chạy trên đường lớn, nàng nghiêng đầu nhìn lại, dùng tư thái cưỡi ngựa xem hoa nhìn ngắm bộ mặt thật của thành phố này.
Tạm biệt 14 năm.
Mấy toà cao ốc lần lượt từ dưới đất mọc lên, con đường cũng rộng rãi hơn nhiều, buổi chiều, giờ cao điểm xe cộ chen chúc, ánh đèn xanh đỏ không kịp thay phiên, tây trang giày da xách theo túi công văn chân bước vội vàng.
Thiếu niên thiếu nữ mặc áo xanh trắng đỏ đang băng qua đường cái, cô gái búi tóc đuôi ngựa vui đùa hất bím tóc của nữ sinh.
Hai người hi ha nháo cả lên, cười đến ngây thơ vô tâm vô phế.
Ánh mắt Lâm Yêm vô tình bị hấp dẫn, nhìn thấy các nàng dừng trước một nhà hàng Tây, ghé vào trước cửa kính nhìn vào bên trong.
"Cậu đói bụng không?"
"Ừh, có chút."
"Vậy chúng ta vào ăn đi?
"Hay là thôi đi, nhà hàng này đắt lắm."
Nàng nhất thời không biết mình đang nhìn về quá khứ hay tương lai nữa.
Chờ đến khi khôi phục tinh thần, nàng đã bước xuống xe đứng trước nhà hàng Tây.
Hai tiểu nữ hài thấy có người bước lại gần, lập tức chạy nhanh như chớp.
Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nhà hàng 'Nam Thiền' có chút ý thơ, cũng là nhà hàng lâu đời nhất ở Giang Thành.
Nhà hàng đã được sửa sang lại, nhưng tấm biển hiệu vẫn giữ nguyên, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay tên đổi họ.
Không biết vì sao nàng lại dậy lên nổi bi thương không rõ, nhưng lại xen lẫn chút may mắn.
Hoá ra nàng vẫn luôn hoài niệm về thành phố này.
"Một phần thịt thăn, salad trộn, kèm rượu vang đỏ hảo hạng, cảm ơn." Lâm Yêm khép lại thực đơn, đưa cho nhân viên phục vụ.
"Tiểu thư, Bò Beafsteak muốn dùng sốt gì?"
"Sốt bơ hắc tùng lộ."
Nàng chỉ vô tình buộc miệng nói ra, sau đó nhíu mày.
Nhân viên nhìn mặt đoán ý, cho rằng nàng đổi ý, nên không đề cử các món khác, Lâm Yêm há miệng rồi lại khép, vẫn là vẫy tay bảo hắn lui đi.
"Lâm tiên sinh, mời bên này, chúng tôi đã chuẩn bị cho Ngài, có thể đưa thức ăn lên bây giờ chứ?"
Giờ cao điểm nên nhà hàng thật đông khách, gần như không còn chỗ trống, một nhân viên dẫn Lâm Khả đến chỗ ngồi.
"Khoang hẳn, người tôi hẹn còn chưa tới, lát nữa tôi còn muốn hỏi nàng ăn gì."
Giọng nói có phần quen tai, Lâm Yêm buông dao nĩa quay đầu nhìn lại: "Lâm Khả?"
"Lâm Yêm?!!" Tây trang giày da vừa nhìn thấy nàng mặt mày sáng rỡ, nhanh chóng bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện.
"Trùng hợp vậy."
"Đúng là trùng hợp."
Lâm Yêm từ sau khi xuất ngoại du học, hai người chưa từng gặp nhau, xa cách nhiều năm như vậy, trong lòng đều có chút ngây ngô.
Nàng còn nhớ rõ ngoại hiệu của Lâm Khả 'Ếch bốn mắt', anh luôn mang chiếc kính cận thật dày, nói vài câu là hút hít cái mũi, bị nàng khi dễ cũng chỉ ngơ ngác cười, khác với nữ hài hiếu động, Lâm Khả chính là một đứa con ngoan trò giỏi xuất sắc.
Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ đã trông giống tầng lớp tinh anh thượng lưu, tháo bỏ chiếc kính mắt, mái tóc ngắn củn thời thượng, vest áo chỉnh chu, cà vạt cũng được thắt không chút cẩu thả.
Lâm Yêm miệng quạ: "Không lẽ anh nhân lúc tôi ở nước ngoài đi phẫu thuật thẫm mỹ?"
"F*ck you." Anh vừa rồi còn đắm chìm trong ảo giác xinh đẹp mà nàng giăng ra, lại bị câu nói này bức trở lại hiện thực.
Lâm Yêm vẫn là một Lâm Yêm khó ưa, độc mồm độc miệng.
"Anh họ em đường đường chính chính tuấn tú lịch sự, phong độ ngút trời không ai địch nổi...."
Giọng nói rành mạch, mặc dù ngữ khí ngả ngớn nhưng lại không hoàn toàn khiến người chán ghét.
Giống như cái tên của anh vậy, Lâm Khả, trời quang, trăng sáng.
Lâm Yêm giả vờ nôn mửa, cuối cùng quay trở lại đề tài: "Đừng luôn miệng tự xưng anh họ tôi, tôi cùng Lâm gia không chút quan hệ."
"Vậy em quan hệ với cái gì?"
"Tiền a, anh không phải không biết, tôi chỉ thích tiền."
"....." Anh xem như kiến thức được cái gì chân chính là nếu muốn làm mẹ thì có sữa, còn muốn làm cha thì phải có tiền.
Lâm Yêm cô gái này thật sự là quá rạch ròi, không muốn trở về kế thừa gia nghiệp, cũng không muốn từ bỏ gia tài kếch xù của Lâm gia.
Dù sao thì tiền vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Di động nắm trong tay chợt rung lên, Lâm Khả nhìn xem rồi đứng dậy: "Được rồi, anh không nói với em nữa, em ăn xong chưa?"
Món bò Beafsteak trên bàn chỉ dùng mới hai khẩu, Lâm Yêm đã không muốn ăn nữa: "Cũng chuẩn bị đi rồi."
"Anh gọi cho em một chai Lafite, em ở lại chút đi, nếu đã đến rồi cũng đừng vội đi làm gì, em xem, không phải người ta đã dọn món lên cả rồi sao? Sẵn tiện giúp anh chút, mẹ anh nói lần này mà không xong nhất định đánh gãy chân anh."
"...." Xem người ta ăn có gì mà vui?
Lâm Yêm thủ thế muốn đánh, Lâm Khả khiếp vía tránh thoát, gọi nhân viên đến gọi món, vô cùng đau đớn mà nhìn nàng gọi chai rượu vang đắt đỏ.
"Em thật biết lợi dụng, chờ đến khi em kết hôn, nếu anh không hạ thủ anh không phải họ Lâm."
Lâm Yêm cầm chai rượu vang 4 vạn 800 tệ hướng ngồi xuống sôfa, tựa người nghiêng ngã: "Kiếp sau đi."
Lâm khả: "..... Anh thật hối hận, giờ anh đuổi em đi được chưa?"
Lâm Yêm nhấp một ngụm rượu, giơ ly đung đưa trước mặt anh: "Thỉnh thần thì dễ, tiễn mới khó, Lâm công tử."
7h55' Tống Dư Hàng dừng xe ở phụ cận, vừa đúng 8h bước vào nhà hàng.
Lâm Khả đứng dậy phất tay: "Tống tiểu thư, bên này."
Lâm Yêm ở cách dãy ghế thoáng nhướng mày, họ Tống a, nàng không thể không nghĩ tới xú cảnh sát cổ hủ kia, không nghĩ thôi, nghĩ tới liền rùng mình, nhấp khẩn một ngụm vang đỏ áp chế tinh thần.
Vài tiếng động kéo ghế lật thực đơn, nữ nhân xếp chúng lại: "Cứ thế đi, cảm ơn."
Giọng nói rất êm tai, nhẹ nhàng khiến người thật thoải mái.
Nàng có cảm giác càng nghe càng cảm thấy quen quen.
"Xin lỗi, là do mẹ tôi làm chủ, khiến anh phải khó xử rồi...."
Lâm Khả cười cười, biết buổi tối uống cà phê không tốt nên đưa cho cô một ly nước trắng.
"Không giấu gì em, mẹ tôi cũng...."
Nam nhân trên mặt có chút ủ dột, hai người nhìn nhau cười, đều hiểu rõ nguồn căn sự việc.
Xem ra cuộc gặp gỡ hôm nay đều là do thúc ép.
Tống Dư Hàng khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Dựa theo kịch bản đã định, cuộc hẹn trước đó là trao đổi chức nghiệp, lần này có phải nên hỏi sở thích cá nhân không?
Tống Dư Hàng trong đầu suy nghĩ đắng đo: "Lâm tiên sinh, sở thích bình thường của anh là gì?"
"Không nhiều lắm, chơi Bowling, bơi lội, tập thể hình, hoặc là ở nhà đọc sách, Tống tiểu thư thì sao?"
"Đấu võ, hoặc xem sách."
--- Đấu võ, mạnh mẽ dữ vậy.
--- Về sau nếu bao lực gia đình, Lâm Khả chống chọi được sao?
Lâm Yêm âm thầm phán xét.
Ngồi sau sôfa nàng trườn hơn nửa người về phía trước, cách một cái ghế cũng có thể cảm giác được bầu không khí xấu hổ lãng vãng đâu đây.
Chỉ nghe Lâm Khả cười gượng hai tiếng: "Tống tiểu thư bình thường thích xem sách gì? Nói không chừng chúng ta có chung sở thích?"
Tống Dư Hàng do dự một chút, vẫn chọn nói ra: " 'Phân tích giấc mơ', 'Tính cách và tội ác', 'Hồ sơ tâm lý học tội phạm', còn có vài quyển linh tinh khác."
Đây là mấy quyển sách cô không thường xem, đại đa số người ắt hẳn chưa từng nghe qua tên của mấy quyển sách này.
Nàng cố ý đổi đề tài, không ngờ Lâm Khả cười cười, tiếp theo chủ đề của nàng.
"Trách không được, Tống tiểu thư thật lợi hại, nguyên tác của Freud 'Nhập môn tâm lý học tội phạm', tôi cũng có đọc qua, nhưng chỉ một nửa thì không tiếp thu nổi nữa."
Tống Dư Hàng hơi giật mình, trước kia không phải chưa từng hẹn hò, mỗi lần cô nhắc tới đề tài này, đối phương không phải mặt đơ ra cũng là ngơ ngơ thất kinh nhìn lại, gấp không chờ được muốn đào tẩu hoặc là bảo cô không nên xem những thứ đó.
Lâm Khả là người đầu tiên coi trọng tiểu tiết khen cô lợi hại.
"Phải không? 'Nhập môn tâm lý học tội phạm' có thể hiểu được một nửa là ghê gớm lắm rồi."
--- 'Hồ sơ tâm lý học tội phạm' với cả sớ thư mục hỗn tạp, cô gái này không phải kẻ biến thái đó chứ?
Lâm Yêm dựng lỗ tai, bắt đầu có chút tò mò.
Bối cảnh dần trở nên hài hoà, Lâm Khả bắt đầu mở câu chuyện, anh vốn dĩ không phải người thích coi trọng tiểu tiết, biết được mục đích của đối phương không phải tiến đến hôn nhân, lập tức nhẹ nhõm đi nhiều lắm, cách trò chuyện cũng cởi mở tự nhiên hơn.
"Nói đến lúc dì Vương đến chỗ tôi khám răng, tôi còn không biết dì ấy là bạn của mẹ em, về sau em lại giúp mẹ tôi nhặt lại ví, thật đúng là có duyên a."
Tống Dư Hàng hơi cong môi mỉm cười đáp lễ: "Phải, dù sao cũng là cảnh sát, cho dù có là nhặt của ai đều vật trả về nguyên chủ thôi."
Lâm Yêm nhăn nhó vặn vẹo, cái người này đúng là không hiểu phong tình gì hết!
Lâm Khả từ khi nào tìm ra được chuyện lạ lùng như vậy, nếu là nàng, khẳng định câu nói tiếp lời của đối phương phải là, duyên phận, duyên phận rồi thì cuối cùng duyên phận đến lên giường.
--- Chờ chút?!
--- Cảnh sát????
--- Lại còn họ Tống?!???
--- Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến thế được!
Khắp cả người Lâm Yên lông tơ dựng đứng, ngụm rượu vô tới cổ họng nhưng không cách nào nuốt xuống nổi, rát ho sặc sụa.
Cách vách động tĩnh lớn như vậy, Lâm Khả vẫn mặt không đổi nét đưa cho cô món bò Beafsteak: "Nói chuyện cũng nhiều rồi, em chắc đã đói, ăn đi."
Nhưng nội tâm đang thầm oán trách: --- Lâm Yêm em đang làm cái quỷ gì vậy hả?
Lâm Yêm bị nguyền rủa hắt xì một cái, nàng lấy khăn giấy lau nước mũi, vẻ mặt trì trệ đứng dậy bò lên trên ghế.
Tống Dư Hàng đang ăn nhưng luôn cảm giác có ai đó chăm chú nhìn mình, cả người mất tự nhiên, cô khẽ liếc mắt nhìn Lâm Khả đang ngồi đối diện, chỉ thấy anh đang hết sức chuyên chú đấu tranh với món thịt bò.
--- Không thể nào là anh ta.
Tống Dư Hàng hơi nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu.
Lâm Yêm tỉ mỉ từng tấc bò lên sofa, tận lực cúi thấp đầu.
Lúc hai người đối mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng lạnh tanh chào hỏi: "Pháp y Lâm."
Lâm Yêm la hoảng một tiếng: "Anh, em không đồng ý hai người ở bên nhau!!!"
Lâm Khả thiếu điều sặc hết ngụm rượu trong miệng, phun đầy bộ tây trang: Phụt....!
Trong lúc nhất thời triệu chứng của anh lúc này không khác gì bệnh lao phổi.
Lâm Khả nhìn Lâm Yêm nhảy vọt ngồi sát rạt bên cạnh mình, sau đó lại nhìn vẻ mặt điềm tĩnh không đổi của Tống Dư Hàng: "Hai người?"
Tâm trí anh đánh ra một dấu? Lớn.
"Cô có phải quan tâm đến của cải nhà chúng tôi không? Tôi cho cô 1 ngàn vạn tệ, phải rời khỏi anh tôi, về sau không được gặp anh ấy nữa." Lâm Yêm không nghĩ tới lời thoại cẩu huyết huyền thoại này lại xuất phát từ miệng của mình.
Lâm Khả há miệng thở dốc: "Này...."
Lâm Yêm ánh mắt phóng dao hung hăn càn quét, anh nâng lên ly rượu nhấp một ngụm, dùng băng dán vô hình phong bế cái miệng mình lại.
Tống Dư Hàng cười cười rồi lại như không cười, nhìn mà xem, Lâm Yêm cùng Lâm Khả không có nét gì giống nhau, nhưng vẻ ngạo khí được sinh ra từ hào môn thế gia đến mức tự phụ ấy thì không lẫn vào đâu được.
Cô cũng không thích nhiều lời vô nghĩa nên có ý đứng dậy rời đi, nhưng không biết vì sao, cô thật muốn dẹp đi tính ngạo mạng của cô gái này, dạy nàng rằng không phải thứ gì cũng có thể bị đánh đổi bởi tiền bạc.
"Tiền tôi không thiếu, tôi có tay có chân có thể tự mình kiếm tiền, chỉ là cảm thấy anh cô tốt tính, nhã nhặn lịch sự, chắc hẳn sẽ là một người chồng tốt."
Lâm Yêm phỉ nhổ: "Đó là vì cô chưa nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta. Mùa hè không giặt vớ rửa chân mà chạy loạn khắp nhà, còn tốc váy mấy tiểu nữ hài hàng xóm! Trong nhà còn chất đống thứ vàng vàng....."
Không đợi nàng nói xong, Lâm Khả lập tức bưng kín miệng nàng: "Thật ngại quá Tống tiểu thư, khiến em chê cười rồi, thật xấu hổ quá...."
Nói xong anh ngưng cười nghiếng răng nghiếng lợi nhìn sang Lâm Yêm: "Em nói đủ chưa, xem anh làm thế nào cáo trạng với Lâm thúc đây!"
Lâm Yêm thở dài hất tay anh ra: "Nhà chúng tôi quy cũ nghiêm ngặt, gả vào sẽ khiến cô hối hận!"
Tống Dư Hàng thay đổi cách ngồi thoải mái hơn: "Không sao, là gả cho anh ấy, không phải gả cho gia đình các người, càng không phải gả cho cô."
Ngụ ý nàng quá lo chuyện bao đồng.
Nghĩ đến cái người này nếu thật sự gả vào Lâm gia, ngày lễ tết đến nhà thăm hỏi còn không phải gặp miết cái bản mặt khó ưa? Lại còn một tiếng chị dâu, chị dâu....
--- Tống Dư Hàng gai mắt mình như vậy, không nể mặt mũi, nói không chừng còn xúi giục trưởng bối vênh mặt hất cằm mà sai khiến mình.
Lâm Yêm tức nghẹn muốn sặc chết người.
Trong tình thế cấp bách, nhiệt khí xông lên lập tức nói ra: "Cô không thể gả cho hắn, hắn là GAY, kết hôn cô nhất định không hạnh phúc!"
Tất cả mọi người có mặt trong thính sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía ba người, đến nhân viên phục vụ món ăn cũng chao đảo đứng không vững, cả khay thức ăn đều rớt ra ngoài.
Lâm Khả hét thật tho: "Lâm Yêm! Em nháo đủ chưa?"
"Tôi -----" Lâm Yêm tự biết đuối lý, chẹp miệng: "Không phải.... tôi.... aizzzz...."
Không hiểu sao nhìn thấy bộ dáng nàng uỷ khuất, Tống Dư Hàng trong mắt tức thì hiện lên mạt ý cười vui thích.
Bất quá cô rất giỏi che giấu, ít nhất là ngoài mặt vẫn trưng ra dáng vẻ không màn sự đời.
"Thẳng nam thế nào, Gay lại làm sao, tôi cũng không chấp dứt, Pháp y Lâm, tôi cảm thấy anh cô nhất định sẽ là người có trách nhiệm với gia đình, một nam nhân tốt."
Lâm Yêm hít sâu một hơi, miễn cưỡng khắc chế mấy lời tục tiễu sắp thốt ra miệng, mặt dại ra nhìn về phía Lâm Khả.
"Anh không phải thích mấy tiểu thư sinh lanh lợi hoạt bát đáng yêu sao?"
--- Tống Dư Hàng có điểm gì là giống đâu?
"Anh cảm thấy Tống tiểu thư rất tốt, lại kết hôn không phải vì yêu."
Tống Dư Hàng hơi cúi đầu, phì cười một tiếng, nhưng bị vẻ mặt cay cú của Lâm Yêm đánh giết, cô liền khôi phục dáng vẻ đoan trang nghiêm túc.
Là một nam nhân, sự nghiệp thành công thì cần thể diện, cô vừa khen anh nhiều vậy, anh nhất định sẽ không để cô mất mặt.
Cho nên mặc kệ Lâm Yêm nói gì, chỉ cần dám làm trò trước mặt cô, Lâm Khả tuyệt đối sẽ phản bác.
"Cô ấy rất cổ xuý, bảo thủ, nhất định sẽ quản anh như mẹ quản con."
"Không sao, Tống tiểu thư như vậy sẽ là một người quán xuyến gia đình thật tốt."
"Cô ta thích đánh đấm, anh không sợ về sao bị nàng bạo hành?"
Lâm Khả dịu dàng chậm rãi đưa mắt nhìn cô: "Anh tin cô ấy sẽ không."
Tống Dư Hàng mượn việc uống chút nước để tránh đi cái nhìn tương giao đến xấu hổ.
Nói đến đánh đấm, sau ót nàng lại rần lên một cơn ẩn ẩn đau, Lâm Yêm hận đến ngứa răng, chuyện xảy ra lúc sáng nàng còn chưa tính sổ đâu.
Nàng còn đang tính nói gì đó, Tống Dư Hàng đặt xuống ly nước, bình thản nhìn về phía nàng.
Màu mắt cô khá nhạt, dưới ánh sáng vàng ấm chiếu rọi hiện lên vài phần lưu li ôn nhuận trong suốt.
Bởi vì cuộc hẹn hôm nay cô phá lệ không mặc chế phục, chỉ đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng vừa khít bả vai mạnh mẽ nhưng không quá thô ráp cùng vòng eo thon gọn, thật sự có đường nét.
Lúc cô không trêu cợt người cũng khá xinh đẹp ha.
Thời điểm trong đầu Lâm Yêm loé lên suy nghĩ đó, cô đột nhiên mở miệng: "Pháp y Lâm hình như rất chán ghét tôi thì phải?"
-----------------
-----------------
Đoạn Thành ngồi phía trước quay đầu nhìn lại: "Chị, kết quả giám định thương tích ngày hôm qua đó."
"Giám định thương tích mà là án mạng cái gì, tôi là Pháp y, không phải Bác sĩ."
Lâm Yêm thổi khô móng tay vừa mới sơn xong, chiếu chiếu dưới ánh nắng chiều, xương ngón tay tinh tế rõ ràng, màu sơn đỏ rực như tô điểm cho làn da bạch sắc, nàng hài lòng cười híp mắt.
Trịnh Thành Duệ mặt đầy nhờn thò đầu qua: "Vậy thế nào mới tính là án mạng?"
Bản tính hắn tò mò, Phương Tân đã không kịp bịt cái miệng lắm chuyện.
Quả nhiên.
"Giết người liên hoàn, bằm thây nấu lẩu, thảm án diệt môn.... Đấy mới tính là án mạng."
Nàng vừa nói xong bầu không khí chợt yên tĩnh, một vài người yên lặng nhìn nàng, Phương Tân rõ ràng có điểm không tán đồng, nhưng không biết vì cái gì lại nhịn xuống không mở miệng.
Cả văn phòng lâm vào trạng thái đình trệ.
Bất quá Lâm Yêm từ trước đến nay không quan tâm người khác nhìn mình thế nào, nàng ước gì khắp thiên hạ đều cho rằng nàng là kẻ điên, là quái vật, để không dám ai dám bén mạng đến gần nàng.
Đồng hồ trên tường vừa điểm chỉ 6h, Lâm đại tiểu thư cọ ngoạy lập tức đứng dậy, cởi chế phục ném trên ghế: "Ah, giải phóng rồi, đi nhá, tạm biệt mọi người."
Nàng tiêu sái rời đi, không biết có người ở phía sau đang thậm thụt nói xấu mình.
"Cái cô Lâm Yêm này, đi trễ về sớm, cả ngày không làm được gì, còn nói mấy lời như vậy, quả thực là bại hoại nhân viên chính phủ chúng ta."
Có người tức giận bất bình.
"Mới hôm qua, còn thấy cô ta cùng tên nào đó đứng trước cửa Cảnh cục ôm hôn, thật không coi mặt mũi của chúng ta ra gì."
"Cây không vỏ ắt sẽ chết, người không biết xấu hổ đúng là thiên hạ vô địch, ai bảo gia thế nàng đáng gờm làm gì, tôi thi tuyển ba năm ròng mới được vào, cuộc đời a, ha haa...."
Nghe thấy lời bóng gió càng lúc càng nghiêm trọng, Tống Dư Hàng nhẹ nhàng đứng dậy, cởi áo khoác treo lên giá áo.
Mọi người gần như im bặt, đồng loạt hướng nhìn về phía cô.
"Tống đội hôm nay về sớm a?"
"Ừhm, có chút việc."
Vừa lúc Trương Kim Hải bưng tách trà đi vào: "Hẹn hò đi?"
Cô không mặn không nhạt trả lời: "Ừh."
"Ah phải a, Tống đội cũng đã ngoài 30 rồi, cũng đến tuổi kết hôn sinh con, muốn làm tấm gương tốt cho lớp trẻ sao, việc điều tra cứ giao hết cho mấy cảnh sát tập sự."
Cảnh sát hình sự không nhiều lắm, phần lớn đều mới tốt nghiệp, trừ bỏ Trương Kim Hải đã lập gia đình sinh con, còn lại tất cả đều độc thân, cũng vì nguyên do này mà hắn gần như rất ít khi bị phái đi điều tra phá án, đừng nói chi đến việc thăm viếng.
Mọi người hi hi ha ha cười rộ lên, Tống Dư Hàng vẫn vẻ mặt ngàn năm bất biến, gật đầu chào hắn rồi cầm chìa khoá rời khỏi văn phòng.
Chiếu theo thông lệ, Lâm Yêm sau khi tan tầm nhất định đi uống vài ly, nàng mở điện thoại nhắn tin cho Lâm Khả.
"8h, gặp nhau ở Bar Randy?"
Đối phương phản hồi nhanh: "Không được, có hẹn."
"Coi mắt?"
Lâm Khả trả lời bằng icon mặt mài nhăn nhó.
Lâm Yêm nóng lòng muốn biết: "Có muốn tôi đi xem mắt dùm anh không."
"Đừng, đại tiểu thư xin thương tình, anh còn muốn một buổi tối thật vui vẻ đây."
Với tính cách của Lâm Yêm, không biết sẽ bày ra mấy trò oái ăm nào nữa.
Lâm Yêm nhắn vài chữ, rồi lại xoá: "Vậy đi đi, chúc anh thành công."
Bên kia không phản hồi tin nhắn của nàng, Lâm Yêm ném điện thoại, nhàn nhã tựa vào lưng ghế, ánh đèn thành thị bật sáng, chiếu qua kính cửa xe soi rọi lên gương mặt nàng có chút tịch liêu hiu quạnh.
Quản gia quay đầu hỏi: "Tiểu thư, trở về sao?"
"Không, cứ chạy đi." Nếu về nhà nàng sẽ lại nhốt mình trên lầu gác, dựa vào cồn và thuốc ngủ để qua đêm.
Nàng thật sự chán ghét cuộc sống như vậy, lại không thể tự vực dậy quy luật, nàng có cảm giác sắp biến thành kẻ điên rồi.
Lâm Yêm khoé môi gợi lên nụ cười đắng chát.
Xe lẳng lặng chạy trên đường lớn, nàng nghiêng đầu nhìn lại, dùng tư thái cưỡi ngựa xem hoa nhìn ngắm bộ mặt thật của thành phố này.
Tạm biệt 14 năm.
Mấy toà cao ốc lần lượt từ dưới đất mọc lên, con đường cũng rộng rãi hơn nhiều, buổi chiều, giờ cao điểm xe cộ chen chúc, ánh đèn xanh đỏ không kịp thay phiên, tây trang giày da xách theo túi công văn chân bước vội vàng.
Thiếu niên thiếu nữ mặc áo xanh trắng đỏ đang băng qua đường cái, cô gái búi tóc đuôi ngựa vui đùa hất bím tóc của nữ sinh.
Hai người hi ha nháo cả lên, cười đến ngây thơ vô tâm vô phế.
Ánh mắt Lâm Yêm vô tình bị hấp dẫn, nhìn thấy các nàng dừng trước một nhà hàng Tây, ghé vào trước cửa kính nhìn vào bên trong.
"Cậu đói bụng không?"
"Ừh, có chút."
"Vậy chúng ta vào ăn đi?
"Hay là thôi đi, nhà hàng này đắt lắm."
Nàng nhất thời không biết mình đang nhìn về quá khứ hay tương lai nữa.
Chờ đến khi khôi phục tinh thần, nàng đã bước xuống xe đứng trước nhà hàng Tây.
Hai tiểu nữ hài thấy có người bước lại gần, lập tức chạy nhanh như chớp.
Lâm Yêm ngẩng đầu nhìn bảng hiệu nhà hàng 'Nam Thiền' có chút ý thơ, cũng là nhà hàng lâu đời nhất ở Giang Thành.
Nhà hàng đã được sửa sang lại, nhưng tấm biển hiệu vẫn giữ nguyên, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay tên đổi họ.
Không biết vì sao nàng lại dậy lên nổi bi thương không rõ, nhưng lại xen lẫn chút may mắn.
Hoá ra nàng vẫn luôn hoài niệm về thành phố này.
"Một phần thịt thăn, salad trộn, kèm rượu vang đỏ hảo hạng, cảm ơn." Lâm Yêm khép lại thực đơn, đưa cho nhân viên phục vụ.
"Tiểu thư, Bò Beafsteak muốn dùng sốt gì?"
"Sốt bơ hắc tùng lộ."
Nàng chỉ vô tình buộc miệng nói ra, sau đó nhíu mày.
Nhân viên nhìn mặt đoán ý, cho rằng nàng đổi ý, nên không đề cử các món khác, Lâm Yêm há miệng rồi lại khép, vẫn là vẫy tay bảo hắn lui đi.
"Lâm tiên sinh, mời bên này, chúng tôi đã chuẩn bị cho Ngài, có thể đưa thức ăn lên bây giờ chứ?"
Giờ cao điểm nên nhà hàng thật đông khách, gần như không còn chỗ trống, một nhân viên dẫn Lâm Khả đến chỗ ngồi.
"Khoang hẳn, người tôi hẹn còn chưa tới, lát nữa tôi còn muốn hỏi nàng ăn gì."
Giọng nói có phần quen tai, Lâm Yêm buông dao nĩa quay đầu nhìn lại: "Lâm Khả?"
"Lâm Yêm?!!" Tây trang giày da vừa nhìn thấy nàng mặt mày sáng rỡ, nhanh chóng bước tới, ngồi xuống vị trí đối diện.
"Trùng hợp vậy."
"Đúng là trùng hợp."
Lâm Yêm từ sau khi xuất ngoại du học, hai người chưa từng gặp nhau, xa cách nhiều năm như vậy, trong lòng đều có chút ngây ngô.
Nàng còn nhớ rõ ngoại hiệu của Lâm Khả 'Ếch bốn mắt', anh luôn mang chiếc kính cận thật dày, nói vài câu là hút hít cái mũi, bị nàng khi dễ cũng chỉ ngơ ngác cười, khác với nữ hài hiếu động, Lâm Khả chính là một đứa con ngoan trò giỏi xuất sắc.
Nhiều năm trôi qua, dáng vẻ đã trông giống tầng lớp tinh anh thượng lưu, tháo bỏ chiếc kính mắt, mái tóc ngắn củn thời thượng, vest áo chỉnh chu, cà vạt cũng được thắt không chút cẩu thả.
Lâm Yêm miệng quạ: "Không lẽ anh nhân lúc tôi ở nước ngoài đi phẫu thuật thẫm mỹ?"
"F*ck you." Anh vừa rồi còn đắm chìm trong ảo giác xinh đẹp mà nàng giăng ra, lại bị câu nói này bức trở lại hiện thực.
Lâm Yêm vẫn là một Lâm Yêm khó ưa, độc mồm độc miệng.
"Anh họ em đường đường chính chính tuấn tú lịch sự, phong độ ngút trời không ai địch nổi...."
Giọng nói rành mạch, mặc dù ngữ khí ngả ngớn nhưng lại không hoàn toàn khiến người chán ghét.
Giống như cái tên của anh vậy, Lâm Khả, trời quang, trăng sáng.
Lâm Yêm giả vờ nôn mửa, cuối cùng quay trở lại đề tài: "Đừng luôn miệng tự xưng anh họ tôi, tôi cùng Lâm gia không chút quan hệ."
"Vậy em quan hệ với cái gì?"
"Tiền a, anh không phải không biết, tôi chỉ thích tiền."
"....." Anh xem như kiến thức được cái gì chân chính là nếu muốn làm mẹ thì có sữa, còn muốn làm cha thì phải có tiền.
Lâm Yêm cô gái này thật sự là quá rạch ròi, không muốn trở về kế thừa gia nghiệp, cũng không muốn từ bỏ gia tài kếch xù của Lâm gia.
Dù sao thì tiền vẫn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Di động nắm trong tay chợt rung lên, Lâm Khả nhìn xem rồi đứng dậy: "Được rồi, anh không nói với em nữa, em ăn xong chưa?"
Món bò Beafsteak trên bàn chỉ dùng mới hai khẩu, Lâm Yêm đã không muốn ăn nữa: "Cũng chuẩn bị đi rồi."
"Anh gọi cho em một chai Lafite, em ở lại chút đi, nếu đã đến rồi cũng đừng vội đi làm gì, em xem, không phải người ta đã dọn món lên cả rồi sao? Sẵn tiện giúp anh chút, mẹ anh nói lần này mà không xong nhất định đánh gãy chân anh."
"...." Xem người ta ăn có gì mà vui?
Lâm Yêm thủ thế muốn đánh, Lâm Khả khiếp vía tránh thoát, gọi nhân viên đến gọi món, vô cùng đau đớn mà nhìn nàng gọi chai rượu vang đắt đỏ.
"Em thật biết lợi dụng, chờ đến khi em kết hôn, nếu anh không hạ thủ anh không phải họ Lâm."
Lâm Yêm cầm chai rượu vang 4 vạn 800 tệ hướng ngồi xuống sôfa, tựa người nghiêng ngã: "Kiếp sau đi."
Lâm khả: "..... Anh thật hối hận, giờ anh đuổi em đi được chưa?"
Lâm Yêm nhấp một ngụm rượu, giơ ly đung đưa trước mặt anh: "Thỉnh thần thì dễ, tiễn mới khó, Lâm công tử."
7h55' Tống Dư Hàng dừng xe ở phụ cận, vừa đúng 8h bước vào nhà hàng.
Lâm Khả đứng dậy phất tay: "Tống tiểu thư, bên này."
Lâm Yêm ở cách dãy ghế thoáng nhướng mày, họ Tống a, nàng không thể không nghĩ tới xú cảnh sát cổ hủ kia, không nghĩ thôi, nghĩ tới liền rùng mình, nhấp khẩn một ngụm vang đỏ áp chế tinh thần.
Vài tiếng động kéo ghế lật thực đơn, nữ nhân xếp chúng lại: "Cứ thế đi, cảm ơn."
Giọng nói rất êm tai, nhẹ nhàng khiến người thật thoải mái.
Nàng có cảm giác càng nghe càng cảm thấy quen quen.
"Xin lỗi, là do mẹ tôi làm chủ, khiến anh phải khó xử rồi...."
Lâm Khả cười cười, biết buổi tối uống cà phê không tốt nên đưa cho cô một ly nước trắng.
"Không giấu gì em, mẹ tôi cũng...."
Nam nhân trên mặt có chút ủ dột, hai người nhìn nhau cười, đều hiểu rõ nguồn căn sự việc.
Xem ra cuộc gặp gỡ hôm nay đều là do thúc ép.
Tống Dư Hàng khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Dựa theo kịch bản đã định, cuộc hẹn trước đó là trao đổi chức nghiệp, lần này có phải nên hỏi sở thích cá nhân không?
Tống Dư Hàng trong đầu suy nghĩ đắng đo: "Lâm tiên sinh, sở thích bình thường của anh là gì?"
"Không nhiều lắm, chơi Bowling, bơi lội, tập thể hình, hoặc là ở nhà đọc sách, Tống tiểu thư thì sao?"
"Đấu võ, hoặc xem sách."
--- Đấu võ, mạnh mẽ dữ vậy.
--- Về sau nếu bao lực gia đình, Lâm Khả chống chọi được sao?
Lâm Yêm âm thầm phán xét.
Ngồi sau sôfa nàng trườn hơn nửa người về phía trước, cách một cái ghế cũng có thể cảm giác được bầu không khí xấu hổ lãng vãng đâu đây.
Chỉ nghe Lâm Khả cười gượng hai tiếng: "Tống tiểu thư bình thường thích xem sách gì? Nói không chừng chúng ta có chung sở thích?"
Tống Dư Hàng do dự một chút, vẫn chọn nói ra: " 'Phân tích giấc mơ', 'Tính cách và tội ác', 'Hồ sơ tâm lý học tội phạm', còn có vài quyển linh tinh khác."
Đây là mấy quyển sách cô không thường xem, đại đa số người ắt hẳn chưa từng nghe qua tên của mấy quyển sách này.
Nàng cố ý đổi đề tài, không ngờ Lâm Khả cười cười, tiếp theo chủ đề của nàng.
"Trách không được, Tống tiểu thư thật lợi hại, nguyên tác của Freud 'Nhập môn tâm lý học tội phạm', tôi cũng có đọc qua, nhưng chỉ một nửa thì không tiếp thu nổi nữa."
Tống Dư Hàng hơi giật mình, trước kia không phải chưa từng hẹn hò, mỗi lần cô nhắc tới đề tài này, đối phương không phải mặt đơ ra cũng là ngơ ngơ thất kinh nhìn lại, gấp không chờ được muốn đào tẩu hoặc là bảo cô không nên xem những thứ đó.
Lâm Khả là người đầu tiên coi trọng tiểu tiết khen cô lợi hại.
"Phải không? 'Nhập môn tâm lý học tội phạm' có thể hiểu được một nửa là ghê gớm lắm rồi."
--- 'Hồ sơ tâm lý học tội phạm' với cả sớ thư mục hỗn tạp, cô gái này không phải kẻ biến thái đó chứ?
Lâm Yêm dựng lỗ tai, bắt đầu có chút tò mò.
Bối cảnh dần trở nên hài hoà, Lâm Khả bắt đầu mở câu chuyện, anh vốn dĩ không phải người thích coi trọng tiểu tiết, biết được mục đích của đối phương không phải tiến đến hôn nhân, lập tức nhẹ nhõm đi nhiều lắm, cách trò chuyện cũng cởi mở tự nhiên hơn.
"Nói đến lúc dì Vương đến chỗ tôi khám răng, tôi còn không biết dì ấy là bạn của mẹ em, về sau em lại giúp mẹ tôi nhặt lại ví, thật đúng là có duyên a."
Tống Dư Hàng hơi cong môi mỉm cười đáp lễ: "Phải, dù sao cũng là cảnh sát, cho dù có là nhặt của ai đều vật trả về nguyên chủ thôi."
Lâm Yêm nhăn nhó vặn vẹo, cái người này đúng là không hiểu phong tình gì hết!
Lâm Khả từ khi nào tìm ra được chuyện lạ lùng như vậy, nếu là nàng, khẳng định câu nói tiếp lời của đối phương phải là, duyên phận, duyên phận rồi thì cuối cùng duyên phận đến lên giường.
--- Chờ chút?!
--- Cảnh sát????
--- Lại còn họ Tống?!???
--- Trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp đến thế được!
Khắp cả người Lâm Yên lông tơ dựng đứng, ngụm rượu vô tới cổ họng nhưng không cách nào nuốt xuống nổi, rát ho sặc sụa.
Cách vách động tĩnh lớn như vậy, Lâm Khả vẫn mặt không đổi nét đưa cho cô món bò Beafsteak: "Nói chuyện cũng nhiều rồi, em chắc đã đói, ăn đi."
Nhưng nội tâm đang thầm oán trách: --- Lâm Yêm em đang làm cái quỷ gì vậy hả?
Lâm Yêm bị nguyền rủa hắt xì một cái, nàng lấy khăn giấy lau nước mũi, vẻ mặt trì trệ đứng dậy bò lên trên ghế.
Tống Dư Hàng đang ăn nhưng luôn cảm giác có ai đó chăm chú nhìn mình, cả người mất tự nhiên, cô khẽ liếc mắt nhìn Lâm Khả đang ngồi đối diện, chỉ thấy anh đang hết sức chuyên chú đấu tranh với món thịt bò.
--- Không thể nào là anh ta.
Tống Dư Hàng hơi nhíu mày, chậm rãi ngẩng đầu.
Lâm Yêm tỉ mỉ từng tấc bò lên sofa, tận lực cúi thấp đầu.
Lúc hai người đối mắt nhìn nhau, Tống Dư Hàng lạnh tanh chào hỏi: "Pháp y Lâm."
Lâm Yêm la hoảng một tiếng: "Anh, em không đồng ý hai người ở bên nhau!!!"
Lâm Khả thiếu điều sặc hết ngụm rượu trong miệng, phun đầy bộ tây trang: Phụt....!
Trong lúc nhất thời triệu chứng của anh lúc này không khác gì bệnh lao phổi.
Lâm Khả nhìn Lâm Yêm nhảy vọt ngồi sát rạt bên cạnh mình, sau đó lại nhìn vẻ mặt điềm tĩnh không đổi của Tống Dư Hàng: "Hai người?"
Tâm trí anh đánh ra một dấu? Lớn.
"Cô có phải quan tâm đến của cải nhà chúng tôi không? Tôi cho cô 1 ngàn vạn tệ, phải rời khỏi anh tôi, về sau không được gặp anh ấy nữa." Lâm Yêm không nghĩ tới lời thoại cẩu huyết huyền thoại này lại xuất phát từ miệng của mình.
Lâm Khả há miệng thở dốc: "Này...."
Lâm Yêm ánh mắt phóng dao hung hăn càn quét, anh nâng lên ly rượu nhấp một ngụm, dùng băng dán vô hình phong bế cái miệng mình lại.
Tống Dư Hàng cười cười rồi lại như không cười, nhìn mà xem, Lâm Yêm cùng Lâm Khả không có nét gì giống nhau, nhưng vẻ ngạo khí được sinh ra từ hào môn thế gia đến mức tự phụ ấy thì không lẫn vào đâu được.
Cô cũng không thích nhiều lời vô nghĩa nên có ý đứng dậy rời đi, nhưng không biết vì sao, cô thật muốn dẹp đi tính ngạo mạng của cô gái này, dạy nàng rằng không phải thứ gì cũng có thể bị đánh đổi bởi tiền bạc.
"Tiền tôi không thiếu, tôi có tay có chân có thể tự mình kiếm tiền, chỉ là cảm thấy anh cô tốt tính, nhã nhặn lịch sự, chắc hẳn sẽ là một người chồng tốt."
Lâm Yêm phỉ nhổ: "Đó là vì cô chưa nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta. Mùa hè không giặt vớ rửa chân mà chạy loạn khắp nhà, còn tốc váy mấy tiểu nữ hài hàng xóm! Trong nhà còn chất đống thứ vàng vàng....."
Không đợi nàng nói xong, Lâm Khả lập tức bưng kín miệng nàng: "Thật ngại quá Tống tiểu thư, khiến em chê cười rồi, thật xấu hổ quá...."
Nói xong anh ngưng cười nghiếng răng nghiếng lợi nhìn sang Lâm Yêm: "Em nói đủ chưa, xem anh làm thế nào cáo trạng với Lâm thúc đây!"
Lâm Yêm thở dài hất tay anh ra: "Nhà chúng tôi quy cũ nghiêm ngặt, gả vào sẽ khiến cô hối hận!"
Tống Dư Hàng thay đổi cách ngồi thoải mái hơn: "Không sao, là gả cho anh ấy, không phải gả cho gia đình các người, càng không phải gả cho cô."
Ngụ ý nàng quá lo chuyện bao đồng.
Nghĩ đến cái người này nếu thật sự gả vào Lâm gia, ngày lễ tết đến nhà thăm hỏi còn không phải gặp miết cái bản mặt khó ưa? Lại còn một tiếng chị dâu, chị dâu....
--- Tống Dư Hàng gai mắt mình như vậy, không nể mặt mũi, nói không chừng còn xúi giục trưởng bối vênh mặt hất cằm mà sai khiến mình.
Lâm Yêm tức nghẹn muốn sặc chết người.
Trong tình thế cấp bách, nhiệt khí xông lên lập tức nói ra: "Cô không thể gả cho hắn, hắn là GAY, kết hôn cô nhất định không hạnh phúc!"
Tất cả mọi người có mặt trong thính sảnh đều đổ dồn ánh mắt về phía ba người, đến nhân viên phục vụ món ăn cũng chao đảo đứng không vững, cả khay thức ăn đều rớt ra ngoài.
Lâm Khả hét thật tho: "Lâm Yêm! Em nháo đủ chưa?"
"Tôi -----" Lâm Yêm tự biết đuối lý, chẹp miệng: "Không phải.... tôi.... aizzzz...."
Không hiểu sao nhìn thấy bộ dáng nàng uỷ khuất, Tống Dư Hàng trong mắt tức thì hiện lên mạt ý cười vui thích.
Bất quá cô rất giỏi che giấu, ít nhất là ngoài mặt vẫn trưng ra dáng vẻ không màn sự đời.
"Thẳng nam thế nào, Gay lại làm sao, tôi cũng không chấp dứt, Pháp y Lâm, tôi cảm thấy anh cô nhất định sẽ là người có trách nhiệm với gia đình, một nam nhân tốt."
Lâm Yêm hít sâu một hơi, miễn cưỡng khắc chế mấy lời tục tiễu sắp thốt ra miệng, mặt dại ra nhìn về phía Lâm Khả.
"Anh không phải thích mấy tiểu thư sinh lanh lợi hoạt bát đáng yêu sao?"
--- Tống Dư Hàng có điểm gì là giống đâu?
"Anh cảm thấy Tống tiểu thư rất tốt, lại kết hôn không phải vì yêu."
Tống Dư Hàng hơi cúi đầu, phì cười một tiếng, nhưng bị vẻ mặt cay cú của Lâm Yêm đánh giết, cô liền khôi phục dáng vẻ đoan trang nghiêm túc.
Là một nam nhân, sự nghiệp thành công thì cần thể diện, cô vừa khen anh nhiều vậy, anh nhất định sẽ không để cô mất mặt.
Cho nên mặc kệ Lâm Yêm nói gì, chỉ cần dám làm trò trước mặt cô, Lâm Khả tuyệt đối sẽ phản bác.
"Cô ấy rất cổ xuý, bảo thủ, nhất định sẽ quản anh như mẹ quản con."
"Không sao, Tống tiểu thư như vậy sẽ là một người quán xuyến gia đình thật tốt."
"Cô ta thích đánh đấm, anh không sợ về sao bị nàng bạo hành?"
Lâm Khả dịu dàng chậm rãi đưa mắt nhìn cô: "Anh tin cô ấy sẽ không."
Tống Dư Hàng mượn việc uống chút nước để tránh đi cái nhìn tương giao đến xấu hổ.
Nói đến đánh đấm, sau ót nàng lại rần lên một cơn ẩn ẩn đau, Lâm Yêm hận đến ngứa răng, chuyện xảy ra lúc sáng nàng còn chưa tính sổ đâu.
Nàng còn đang tính nói gì đó, Tống Dư Hàng đặt xuống ly nước, bình thản nhìn về phía nàng.
Màu mắt cô khá nhạt, dưới ánh sáng vàng ấm chiếu rọi hiện lên vài phần lưu li ôn nhuận trong suốt.
Bởi vì cuộc hẹn hôm nay cô phá lệ không mặc chế phục, chỉ đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng vừa khít bả vai mạnh mẽ nhưng không quá thô ráp cùng vòng eo thon gọn, thật sự có đường nét.
Lúc cô không trêu cợt người cũng khá xinh đẹp ha.
Thời điểm trong đầu Lâm Yêm loé lên suy nghĩ đó, cô đột nhiên mở miệng: "Pháp y Lâm hình như rất chán ghét tôi thì phải?"
-----------------
-----------------
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương