Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 27: Giao thừa
Đêm giao thừa năm nay Từ phủ náo nhiệt vô cùng, có lẽ do có hơi người nên tự nhiên hương vị năm mới cũng đủ đầy. Tạ Tĩnh Vi leo lên thang dán câu đối, quản gia Lưu đứng dưới giữ thang, nhóm ám vệ xúng xính quần áo mới ngồi chồm hỗm thành hàng trên nóc nhà nựng con mèo trắng nhỏ hôm qua Từ Ưng Bạch mới nhặt được ở góc đường. Lý Khoái Tử và mẹ tất bật nấu nướng trong bếp, còn Từ Ưng Bạch và Huyền Thanh Tử thì viết câu đối và chữ Phúc dán tường trong thư phòng.
Tết năm nay, nhờ công đường chủ Tản Sương của Ngưỡng Khiếu Đường mà cuối cùng Từ Ưng Bạch cũng dư dả một chút. Hắn dùng tiền hoa hồng mua cho mỗi người một bộ quần áo mới, Tạ Tĩnh Vi út ít được cưng chiều nên có hẳn năm bộ. Phó Lăng Nghi cũng có phần, chắc do Từ Ưng Bạch chê y ngày nào cũng mặc đồ đen thui quá khó coi nên tặng cho y một bộ trắng tinh. Phó Lăng Nghi tiếc không nỡ mặc, cẩn thận giấu vào tủ. Ngụy Hành cũng có hai bộ, nhưng dù sao cậu cũng là hoàng tử, đêm giao thừa phải dự gia yến nên không tới Từ phủ được, Từ Ưng Bạch đành phái Phó Lăng Nghi lặng lẽ lẻn vào hoàng cung, đặt quần áo ở chỗ Ngụy Hành.
Lúc Từ Ưng Bạch viết xong chữ Phúc cuối cùng cũng là lúc Phó Lăng Nghi từ hoàng cung trở về. Trời sâm sẩm tối, thức ăn đã bày sẵn trên bàn. Trong sân đang đốt một cây pháo trúc dài, từng đốt từng đốt bốc cháy, thỉnh thoảng lại bùng lên một tiếng nổ chói tai. Tên ám vệ trên nóc nhà vừa ngắm pháo trúc vừa ngây ngô cười, không quên lấy tay che đầu cho con mèo nhỏ. Từ Ưng Bạch và Huyền Thanh Tử cùng nhau ra ngoài, không khí rộn rã vô cùng, Tạ Tĩnh Vi đang nghịch lửa bên cạnh cây pháo trúc, chẳng mấy chốc đã nhem nhuốc cả mặt, lập tức Từ phủ có thêm một con mèo. Huyền Thanh Tử tức nóng cả đầu, cầm phất trần đuổi theo Tạ Tĩnh Vi.
Từ Ưng Bạch dịu dàng nhìn theo bóng hai người, không nén nổi cười, nhưng chưa kịp cười xong đã ho sù sụ. Gió lạnh thét gào, hương mai quanh quẩn. Chiếc áo choàng dày được khoác từ phía sau, bọc kín lấy Từ Ưng Bạch. Hắn quay đầu lại, bắt gặp gương mặt trầm tư của Phó Lăng Nghi. Y đang định đưa tay buộc đai lưng cho Từ Ưng Bạch thì hắn đã nhẹ nhàng lùi một bước, khàn giọng bảo, “Đa tạ, ta tự làm là được.”
Phó Lăng Nghi khựng tay lại, rồi thong thả buông thõng xuống. Từ Ưng Bạch vừa buộc thắt lưng vừa thầm nghĩ, nếu đã không có tình cảm với người kia thì tốt nhất vẫn nên hạn chế tiếp xúc. Buộc xong đai lưng, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu lên thì thấy Phó Lăng Nghi vẫn đứng yên tại chỗ. Y đang cụp mắt khiến hắn không thể nhìn rõ cảm xúc, chỉ cảm thấy có một ánh mắt vẫn dõi theo mình, vừa quyến luyến lại vừa đáng thương. Từ Ưng Bạch không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ nói, “...Lần sau những chuyện như thế cứ để ta tự làm.”
Lông mi Phó Lăng Nghi run run, y giơ tay rồi lại buông xuống, dè dặt hỏi, “Ngươi ghét ta lắm sao?”
“...Không phải đâu,“ Từ Ưng Bạch nghẹn lời, “Để ngươi làm những việc này ta thấy không quen mà thôi.”
Lý do tại sao lại không quen thì cả hai đều thấu tỏ, cũng không cần nói rõ ràng, nói rõ cũng chỉ thêm khó xử. Phó Lăng Nghi im lặng một lúc rồi thức thời lùi lại hai bước nhỏ, nhưng cũng chỉ có hai bước đó, y vẫn cứng còng bất động ở đó, cúi gằm mặt, như thể biết mình làm sai đang chờ chịu phạt nhưng cũng cứng đầu không chịu sửa.
Từ Ưng Bạch cứng họng, hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế bao giờ, hơi bối rối không biết phải làm sao. Từ Thái úy thông tuệ mưu trí bỗng cảm thấy bất lực khôn kể, lần đầu trong hai kiếp hắn cảm thấy bó tay với một người, mà người này lại đến từ kiếp trước giống như mình. Bởi vậy, bất luận thế nào thì cả hai cũng có một mối ràng buộc không thể cởi bỏ. Phó Lăng Nghi còn từng nói với hắn rằng sẽ không cưới vợ, muốn tìm người mình yêu gì đó, cộng thêm thái độ của y lại càng khiến hắn bứt rứt thêm. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra cách, Từ Ưng Bạch nhắm mắt lại, thở dài, “Đừng đứng đó nữa, qua đây ăn cơm tất niên đi.”
Ánh mắt Phó Lăng Nghi tối sầm, hơi mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đi qua chỗ nhóm ám bộ. Từ Ưng Bạch sửng sốt, vốn muốn gọi người kia lại nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cơm tối vô cùng thịnh soạn, một phần chia cho ám vệ, một phần bày tại sảnh chính. Từ Ưng Bạch ăn một chút, ngồi tại vị trí gia chủ nhìn mọi người nói chuyện. Lúc này Tạ Tĩnh Vi đã chạy tót ra cửa sau, nhóc con hiếu động, ăn cơm không chịu ngồi ngay ngắn, Từ Ưng Bạch cũng không trông được. Lát sau đứa nhóc chạy về đưa cho Từ Ưng Bạch một cái đĩa, hắn nhận lấy nhìn xem thì thấy một con cá đã được gỡ sạch xương, nhưng thịt cá lại vẫn nguyên vẹn không sứt sẹo chút nào. Từ Ưng Bạch liếc Tạ Tĩnh Vi, “Con gỡ xương à?”
Tạ Tĩnh Vi vỗ ngực, lắp bắp, “Đúng vậy, chính tay con gỡ cho sư phụ đó.”
Từ Ưng Bạch gõ đầu nó, “Con không thích ăn cá, nào có chuyện gỡ được thành thạo như thế, khai ra mau.”
Túi kẹo Phó Lăng Nghi hối lộ vẫn yên vị trong tay áo đứa nhóc, nó thành thật trả lời, “Phó Lăng Nghi đưa ạ, ăn nhiều cá tốt cho sức khỏe, mà sư phụ còn ăn ít, nếu không ăn người có thể đưa cho sư tổ.”
Từ Ưng Bạch đặt cá xuống, khoác áo đứng dậy. Phó Lăng Nghi đang đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng bước chân thì khẽ chớp mắt rồi quay đầu lại. Từ Ưng Bạch đang định nói thì Phó Lăng Nghi đã giành trước, hơi cong môi, “Đừng khuyên ta, con đường đã chọn cho dù không có cuối ta cũng sẽ đi.”
Tuyết ào ạt đổ, Từ Ưng Bạch thở dài, nhẹ giọng nói, “Nếu vậy thì ta cũng không còn gì để nói.”
“Tết nhất đừng nói những chuyện đó, ta cho ngươi xem thứ này,“ Phó Lăng Nghi cao giọng nói rồi đi thẳng, không dám quay đầu lại xem Từ Ưng Bạch có theo kịp hay không, nhưng chẳng mấy chốc y đã nghe được tiếng bước chân thong thả phía sau. Cả hai đi tới cấm thất, Từ Ưng Bạch nhìn theo bóng dáng cô đơn của y, bỗng dưng loạng choạng, cặp mắt hổ phách hơi dao động.
Phó Lăng Nghi bước vào khoảng sân bên cạnh cấm thất. Sân rất rộng, là nơi ở của ám bộ, giữa sân có một chiếc lều khổng lồ làm từ gỗ, cành cây và rơm rạ, bên cạnh là sắt nóng đỏ. Từ Ưng Bạch lập tức hiểu ra Phó Lăng Nghi muốn làm gì. Thời niên thiếu khi ngao du khắp Đại Tấn theo chân Huyền Thanh Tử, hắn từng bắt gặp cảnh tượng này một vài lần. Dân chúng không có tiền chơi pháo hoa nên sẽ đánh hoa sắt mua vui. Bản thân Từ Ưng Bạch còn nghèo tới mức không có tiền mua nữa là Phó Lăng Nghi. Hoa sắt lại nguy hiểm, hơi sơ ý một chút sẽ bỏng ngay. Phó Lăng Nghi cởi áo nửa người trên, để lộ thân hình khỏe khoắn. Y không nói gì, đi tới giữa sân cầm chiếc muôi múc sắt nóng rồi mới quay đầu bảo Từ Ưng Bạch, “Ngươi đứng xa một chút, coi chừng bị thương.”
Từ Ưng Bạch nghẹn ngào, không biết nên nói gì, chỉ có thể nghe lời lùi lại. Chỉ trong chớp mắt, tiếng va chạm vang lên, những tia lửa vàng lấp lánh lập tức nổ tung chiếu sáng một vùng trời, rồi lại vội vã trút xuống như thác nước.
Khoảng sân sáng rực, đáy mắt Từ Ưng Bạch phản chiếu ánh vàng lấp lánh. Trái tim rung động, hắn dõi mắt về phía Phó Lăng Nghi đang đứng giữa sân. Phó Lăng Nghi chạm mắt hắn qua làn mưa lửa cháy bỏng, đôi con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy. Mí mắt Từ Ưng Bạch run lên, lúc này mới hiểu ra Phó Lăng Nghi bắn màn pháo hoa này tặng cho mình.
Tết năm nay, nhờ công đường chủ Tản Sương của Ngưỡng Khiếu Đường mà cuối cùng Từ Ưng Bạch cũng dư dả một chút. Hắn dùng tiền hoa hồng mua cho mỗi người một bộ quần áo mới, Tạ Tĩnh Vi út ít được cưng chiều nên có hẳn năm bộ. Phó Lăng Nghi cũng có phần, chắc do Từ Ưng Bạch chê y ngày nào cũng mặc đồ đen thui quá khó coi nên tặng cho y một bộ trắng tinh. Phó Lăng Nghi tiếc không nỡ mặc, cẩn thận giấu vào tủ. Ngụy Hành cũng có hai bộ, nhưng dù sao cậu cũng là hoàng tử, đêm giao thừa phải dự gia yến nên không tới Từ phủ được, Từ Ưng Bạch đành phái Phó Lăng Nghi lặng lẽ lẻn vào hoàng cung, đặt quần áo ở chỗ Ngụy Hành.
Lúc Từ Ưng Bạch viết xong chữ Phúc cuối cùng cũng là lúc Phó Lăng Nghi từ hoàng cung trở về. Trời sâm sẩm tối, thức ăn đã bày sẵn trên bàn. Trong sân đang đốt một cây pháo trúc dài, từng đốt từng đốt bốc cháy, thỉnh thoảng lại bùng lên một tiếng nổ chói tai. Tên ám vệ trên nóc nhà vừa ngắm pháo trúc vừa ngây ngô cười, không quên lấy tay che đầu cho con mèo nhỏ. Từ Ưng Bạch và Huyền Thanh Tử cùng nhau ra ngoài, không khí rộn rã vô cùng, Tạ Tĩnh Vi đang nghịch lửa bên cạnh cây pháo trúc, chẳng mấy chốc đã nhem nhuốc cả mặt, lập tức Từ phủ có thêm một con mèo. Huyền Thanh Tử tức nóng cả đầu, cầm phất trần đuổi theo Tạ Tĩnh Vi.
Từ Ưng Bạch dịu dàng nhìn theo bóng hai người, không nén nổi cười, nhưng chưa kịp cười xong đã ho sù sụ. Gió lạnh thét gào, hương mai quanh quẩn. Chiếc áo choàng dày được khoác từ phía sau, bọc kín lấy Từ Ưng Bạch. Hắn quay đầu lại, bắt gặp gương mặt trầm tư của Phó Lăng Nghi. Y đang định đưa tay buộc đai lưng cho Từ Ưng Bạch thì hắn đã nhẹ nhàng lùi một bước, khàn giọng bảo, “Đa tạ, ta tự làm là được.”
Phó Lăng Nghi khựng tay lại, rồi thong thả buông thõng xuống. Từ Ưng Bạch vừa buộc thắt lưng vừa thầm nghĩ, nếu đã không có tình cảm với người kia thì tốt nhất vẫn nên hạn chế tiếp xúc. Buộc xong đai lưng, Từ Ưng Bạch ngẩng đầu lên thì thấy Phó Lăng Nghi vẫn đứng yên tại chỗ. Y đang cụp mắt khiến hắn không thể nhìn rõ cảm xúc, chỉ cảm thấy có một ánh mắt vẫn dõi theo mình, vừa quyến luyến lại vừa đáng thương. Từ Ưng Bạch không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ nói, “...Lần sau những chuyện như thế cứ để ta tự làm.”
Lông mi Phó Lăng Nghi run run, y giơ tay rồi lại buông xuống, dè dặt hỏi, “Ngươi ghét ta lắm sao?”
“...Không phải đâu,“ Từ Ưng Bạch nghẹn lời, “Để ngươi làm những việc này ta thấy không quen mà thôi.”
Lý do tại sao lại không quen thì cả hai đều thấu tỏ, cũng không cần nói rõ ràng, nói rõ cũng chỉ thêm khó xử. Phó Lăng Nghi im lặng một lúc rồi thức thời lùi lại hai bước nhỏ, nhưng cũng chỉ có hai bước đó, y vẫn cứng còng bất động ở đó, cúi gằm mặt, như thể biết mình làm sai đang chờ chịu phạt nhưng cũng cứng đầu không chịu sửa.
Từ Ưng Bạch cứng họng, hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế bao giờ, hơi bối rối không biết phải làm sao. Từ Thái úy thông tuệ mưu trí bỗng cảm thấy bất lực khôn kể, lần đầu trong hai kiếp hắn cảm thấy bó tay với một người, mà người này lại đến từ kiếp trước giống như mình. Bởi vậy, bất luận thế nào thì cả hai cũng có một mối ràng buộc không thể cởi bỏ. Phó Lăng Nghi còn từng nói với hắn rằng sẽ không cưới vợ, muốn tìm người mình yêu gì đó, cộng thêm thái độ của y lại càng khiến hắn bứt rứt thêm. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra cách, Từ Ưng Bạch nhắm mắt lại, thở dài, “Đừng đứng đó nữa, qua đây ăn cơm tất niên đi.”
Ánh mắt Phó Lăng Nghi tối sầm, hơi mấp máy môi muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng đi qua chỗ nhóm ám bộ. Từ Ưng Bạch sửng sốt, vốn muốn gọi người kia lại nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ.
Cơm tối vô cùng thịnh soạn, một phần chia cho ám vệ, một phần bày tại sảnh chính. Từ Ưng Bạch ăn một chút, ngồi tại vị trí gia chủ nhìn mọi người nói chuyện. Lúc này Tạ Tĩnh Vi đã chạy tót ra cửa sau, nhóc con hiếu động, ăn cơm không chịu ngồi ngay ngắn, Từ Ưng Bạch cũng không trông được. Lát sau đứa nhóc chạy về đưa cho Từ Ưng Bạch một cái đĩa, hắn nhận lấy nhìn xem thì thấy một con cá đã được gỡ sạch xương, nhưng thịt cá lại vẫn nguyên vẹn không sứt sẹo chút nào. Từ Ưng Bạch liếc Tạ Tĩnh Vi, “Con gỡ xương à?”
Tạ Tĩnh Vi vỗ ngực, lắp bắp, “Đúng vậy, chính tay con gỡ cho sư phụ đó.”
Từ Ưng Bạch gõ đầu nó, “Con không thích ăn cá, nào có chuyện gỡ được thành thạo như thế, khai ra mau.”
Túi kẹo Phó Lăng Nghi hối lộ vẫn yên vị trong tay áo đứa nhóc, nó thành thật trả lời, “Phó Lăng Nghi đưa ạ, ăn nhiều cá tốt cho sức khỏe, mà sư phụ còn ăn ít, nếu không ăn người có thể đưa cho sư tổ.”
Từ Ưng Bạch đặt cá xuống, khoác áo đứng dậy. Phó Lăng Nghi đang đứng ở hành lang, nghe thấy tiếng bước chân thì khẽ chớp mắt rồi quay đầu lại. Từ Ưng Bạch đang định nói thì Phó Lăng Nghi đã giành trước, hơi cong môi, “Đừng khuyên ta, con đường đã chọn cho dù không có cuối ta cũng sẽ đi.”
Tuyết ào ạt đổ, Từ Ưng Bạch thở dài, nhẹ giọng nói, “Nếu vậy thì ta cũng không còn gì để nói.”
“Tết nhất đừng nói những chuyện đó, ta cho ngươi xem thứ này,“ Phó Lăng Nghi cao giọng nói rồi đi thẳng, không dám quay đầu lại xem Từ Ưng Bạch có theo kịp hay không, nhưng chẳng mấy chốc y đã nghe được tiếng bước chân thong thả phía sau. Cả hai đi tới cấm thất, Từ Ưng Bạch nhìn theo bóng dáng cô đơn của y, bỗng dưng loạng choạng, cặp mắt hổ phách hơi dao động.
Phó Lăng Nghi bước vào khoảng sân bên cạnh cấm thất. Sân rất rộng, là nơi ở của ám bộ, giữa sân có một chiếc lều khổng lồ làm từ gỗ, cành cây và rơm rạ, bên cạnh là sắt nóng đỏ. Từ Ưng Bạch lập tức hiểu ra Phó Lăng Nghi muốn làm gì. Thời niên thiếu khi ngao du khắp Đại Tấn theo chân Huyền Thanh Tử, hắn từng bắt gặp cảnh tượng này một vài lần. Dân chúng không có tiền chơi pháo hoa nên sẽ đánh hoa sắt mua vui. Bản thân Từ Ưng Bạch còn nghèo tới mức không có tiền mua nữa là Phó Lăng Nghi. Hoa sắt lại nguy hiểm, hơi sơ ý một chút sẽ bỏng ngay. Phó Lăng Nghi cởi áo nửa người trên, để lộ thân hình khỏe khoắn. Y không nói gì, đi tới giữa sân cầm chiếc muôi múc sắt nóng rồi mới quay đầu bảo Từ Ưng Bạch, “Ngươi đứng xa một chút, coi chừng bị thương.”
Từ Ưng Bạch nghẹn ngào, không biết nên nói gì, chỉ có thể nghe lời lùi lại. Chỉ trong chớp mắt, tiếng va chạm vang lên, những tia lửa vàng lấp lánh lập tức nổ tung chiếu sáng một vùng trời, rồi lại vội vã trút xuống như thác nước.
Khoảng sân sáng rực, đáy mắt Từ Ưng Bạch phản chiếu ánh vàng lấp lánh. Trái tim rung động, hắn dõi mắt về phía Phó Lăng Nghi đang đứng giữa sân. Phó Lăng Nghi chạm mắt hắn qua làn mưa lửa cháy bỏng, đôi con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy. Mí mắt Từ Ưng Bạch run lên, lúc này mới hiểu ra Phó Lăng Nghi bắn màn pháo hoa này tặng cho mình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương