Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 35: Rút lui
Thanh kiếm vững vàng ngăn cách giữa hai người. Bây giờ đám người Lưu Mãng mới nhớ tới Từ thái úy trước mặt mình cũng từng ra chiến trường đánh giặc. Thường ngày hắn ôn tồn lễ độ, rất dễ nói chuyện, mặc toàn đồ trắng còn dùng trâm ngọc vấn tóc, cộng thêm gương mặt hoàn mỹ kia lại càng thêm giống một vị công tử văn nhã nào đó nơi Giang Nam, không dính khói lửa nhân gian. Nhưng Từ Ưng Bạch cũng từng chinh chiến nơi sa trường, cảnh tượng máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm còn không thể khiến hắn lùi bước, huống chi là những kẻ hèn này. Sau một trận giằng co trong im lặng, Lưu Mãng cười giả lả nói, “Thái úy đại nhân, chúng ta cũng chỉ chấp pháp sao cho công bằng thôi, chỉ muốn tra xét tên tội phạm đột nhập vào hoàng cung hôm nay. Đại nhân nên tránh ra thì hơn, nếu không thì đừng trách chúng ta không khách khí!” Gã giơ tay đè lưỡi kiếm xuống, cùng lúc đó, đám người đứng phía sau cũng đồng loạt rút kiếm chĩa thẳng vào Từ Ưng Bạch.
Lưỡi kiếm trong tay Từ Ưng Bạch không hề dao động mảy may, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt không một gợn sóng. “Không khách khí với ta?” Từ Ưng Bạch lạnh lùng liếc nhìn Lưu Mãng, “Ngươi dám sao? Ta là cố mệnh đại thần được tiên đế khâm điểm, là thái úy do bệ hạ thân phong, là thống soái duy nhất của ba quân,“ hắn tốt bụng nhắc nhở, “Lưu thiếu giám, ngươi dám sao?”
Đầu ngón tay Lưu Mãng run lên, “Ngươi! Ngươi cậy thế ép người!”
“Sao bằng ngài cáo mượn oai hùm,“ Từ Ưng Bạch cười nói.
Lưu Mãng nghe được những lời này tức đến nỗi run cả tay. Bầu không khí giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng, Từ Ưng Bạch không nhượng bộ dù chỉ một chút, ánh mắt lạnh băng như hóa thành thực thể ghim chặt vào bọn họ. Cuối cùng Lưu Mãng đành phải lên tiếng, “Từ Thái úy, ngươi đang coi rẻ hoàng uy đấy!”
Từ Ưng Bạch vẫn bất động, “Bảo người của ngươi bỏ kiếm xuống.”
Lưu Mãng tức hộc máu quát, “Từ Ưng Bạch!” Hắn cũng chỉ ừ hử lấy lệ, lạnh lùng nhắc lại, “Ta nói, bỏ kiếm xuống.”
Lưu Mãng giận sôi gan, nhưng vì để có thể điều tra, lão vẫn kiềm chế lại, giơ tay nghiến răng nghiến lợi nói, “Bỏ hết kiếm xuống!”
Mọi người ai nấy nhìn nhau rồi nhất trí tra kiếm lại vào vỏ, bọn họ chưa từng thấy Lưu Mãng phải chịu thua lần nào. Một Lưu Mãng quyền thế ngập trời một thời, gai góc đầy mình lại bị khí thế của người thanh niên trước mặt ép tới không thể nhúc nhích. Gương mặt nhăn nhúm run lên, “Từ Thái úy, thế này là được rồi chứ!”
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu ừ một tiếng rồi đột ngột thu kiếm lại, mũi kiếm giương lên làm Lưu Mãng sợ tái mặt, tưởng tên này định lấy kiếm chém mình. Lưỡi kiếm tạo thành một đường cong xinh đẹp rồi được tra vào vỏ, âm thanh thu kiếm thanh thúy vang lên. “Lưu thiếu giám, xin cứ tự nhiên.”
Cứ ngăn cản mãi cũng không phải là cách, nếu cứ tiếp tục giằng co sẽ khó tránh khỏi bị buộc tội chống lệnh vua. Từ Ưng Bạch khẽ vuốt ve lưỡi đao trong tay áo, Phó Lăng Nghi cũng không ở đây, bọn họ sẽ không tra ra được.
Lưu Mãng dẫn đầu đoàn người tiến quân thần tốc, bắt đầu lục soát không chừa ngóc ngách nào, từ sảnh tiếp khách đến thư phòng của Từ Ưng Bạch, đến cả nhà kho hậu viện và giếng nước cũng không tha, lão còn cho gọi tất cả hạ nhân trong phủ ra, bắt lột bỏ quần áo xem có miệng vết thương không, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Lưu Mãng chưa bỏ cuộc mà tra xét lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng kẻ áo đen kia đâu. Từ Ưng Bạch đứng trên hành lang nhìn đám người điều tra, trên tay bế mèo con đang sợ sệt, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Hắn nhìn Lưu Mãng, lạnh lùng hỏi, “Tra xong rồi chứ?”
Không gian im lặng đến đáng sợ. Lưu Mãng bỗng nhiên nhếch môi cười, “Tất nhiên là đã xong, hôm nay quấy rầy thái úy rồi.” Cả hai nhìn nhau, ánh mắt sắc như dao dán chặt lên gương mặt nhăn nheo dúm dó, Lưu Mãng nhấp môi không nói, phất tay dẫn người đi.
Cửa son khép lại, Mạnh Phàm đến bên Từ Ưng Bạch, lắc đầu nói, “Chủ tử, không tìm thấy thủ lĩnh đâu.”
“Đã tìm ở hầu phủ chưa?” Từ Ưng Bạch quay sang hỏi.
Mạnh Phàm lại lắc đầu, “Vẫn chưa, nhưng bọn ta đã phái người tới đó rồi, chủ tử đừng lo.”
Từ Ưng Bạch cau mày, thả mèo con xuống đất rồi khoác tấm áo lông vào sát người. Mạnh Phàm lo lắng nhìn người kia sắc mặt tái nhợt, “Chủ tử...”
“Ta cũng đi.” Từ Ưng Bạch nói. Chẳng bao lâu sau hắn đã được ám vệ hộ tống xuống mật đạo trong cấm thất, đi tới hầu phủ, để tránh gây chú ý, bọn họ còn không mang theo xe ngựa. Tới nơi, Từ Ưng Bạch và đoàn người lặng lẽ tiến vào qua một cánh cửa hông kín đáo. Hầu phủ quạnh quẽ tiêu điều không một bóng người, sau khi Phó Lăng Nghi nhận được tòa phủ này cũng chưa hề sắm sửa thêm gì, hạ nhân cũng không có, yên lặng đến đáng sợ. Đôi ngươi hổ phách khẽ rung động, Từ Ưng Bạch vẫy tay ra hiệu cho ám vệ tản ra tìm kiếm, chẳng mấy chốc bọn họ đã phát hiện ra một vũng máu lớn khuất trong một góc tường, còn chưa kịp khô. Từ Ưng Bạch cau chặt mày, hơi thở cũng trở nên nặng nề, ám vệ bên cạnh tỏ rõ vẻ lo lắng, mất máu nhiều như vậy không biết người còn sống nổi không.
Lúc này, Phó Lăng Nghi đang trốn dưới một hòn non bộ gần đó, đôi môi khô nứt trắng bệch vì mất máu, hai mắt trống rỗng vô hồn. Vốn y đã ngất đi nhưng tiếng bước chân khẽ khàng phía ngoài đã khiến y hoàn toàn bừng tỉnh, siết chặt cây đao dài trong tay, sống lưng cong lên tựa một con thú hoang đang lấy đà tấn công. Từ đầu đến chân y đều đang đau đớn vô cùng, chất độc ngấm vào cả hai vết thương khiến y đau đến chết đi sống lại, hận không thể một đao đâm chết mình luôn cho xong việc, cũng không biết tình trạng của mình hiện giờ thế nào, có sốt hay không, chỉ cảm thấy vừa đau vừa lạnh. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng sột soạt của cây tùng trên hòn non bộ truyền tới tai Phó Lăng Nghi, chỉ nghe thấy keng một tiếng, tiếng đao binh chạm nhau chói tai như xuyên thủng bầu trời. Mạnh Phàm sợ tái cả mặt, lùi lại vài bước, thanh kiếm trên tay đã gãy làm đôi, thiếu chút nữa đã bị thanh đao trong tay Phó Lăng Nghi tước mất đầu, cũng may phản ứng nhanh nên tránh được một kiếp.
“Thủ lĩnh!” Một tên ám vệ mừng rỡ kêu lên. Thế nhưng dường như Phó Lăng Nghi hoàn toàn không nghe được, những suy nghĩ hỗn loạn đang hành hạ tâm trí vốn đã yếu ớt, tiếng người nói chuyện vào tai y cũng chỉ là những tiếng ong ong, không biết người đối diện là địch hay bạn. Lúc này y hệt như một con thú bị bao vây đến phát điên, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, sống lưng cong lại, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác, cuồng loạn mà hung ác, cũng bởi không nhìn thấy nên y cũng chỉ có thể vung đao theo bản năng.
Mạnh Phàm thử tiếp cận một lần nữa, vành tai Phó Lăng Nghi giật giật, lưỡi đao trong tay vút qua làm Mạnh Phàm hoảng hốt lùi lại nhưng vẫn bị cắt mất nửa sợi tóc, dễ mất đầu như chơi. Một hàng ám vệ thấy cảnh này không một ai dám bước ra.
Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi. Quần áo y rách tả tơi, thân thể chằng chịt vết thương, hai con ngươi tan rã không thấy tiêu cự, y hằn học nhìn đám người đang muốn đến gần mình, tựa như khi Từ Ưng Bạch bị ám sát kiếp trước, nhưng Từ Ưng Bạch biết hiện tại người này đã là nỏ mạnh hết đà. “Lui ra cả đi,“ Từ Ưng Bạch khẽ bảo.
“A, chủ tử... bây giờ không thể đến gần thủ lĩnh được đâu!”
“Lui ra.” Từ Ưng Bạch lặp lại, ngữ khí vững vàng đáng tin. Đám ám vệ không dám trái lệnh, đều lùi lại vài bước, nhưng cũng không dám đi xa vì sợ Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi xảy ra chuyện. Từ Ưng Bạch tiến lại gần. Thanh đao chợt vung lên.
“Phó Lăng Nghi!”
Thanh âm vang lên giữa khoảng sân trống trải hoang tàn. Lưỡi đao sắc bén khựng lại giữa không trung. Phó Lăng Nghi căng thẳng nghiêng đầu, khó lòng tin nổi, “Từ, Từ Ưng Bạch?”
Đám ám vệ cũng tròn cả mắt, đúng là không thể tin được!
“Là ta,“ Từ Ưng Bạch thở phào như trút được gánh nặng, lồng ngực khẽ phập phồng. Y tiến thêm hai bước nữa, nhẹ nhàng bảo, “Ngoan, buông đao xuống đi.” Hắn đưa tay ra, dù biết Phó Lăng Nghi không nhìn thấy nhưng vẫn nói tiếp, “Lại đây.”
Vừa dứt lời, thanh đao dài vốn như hình với bóng bị chủ nhân ném xuống đất keng một tiếng, sống lưng cứng còng từ từ thả lỏng, những đề phòng, những điên cuồng và hung ác lập tức tiêu tán, vào khoảnh khắc nghe tiếng Từ Ưng Bạch gọi, lớp gai nhọn xung quanh y chợt biến mất không thấy tăm hơi. Phó Lăng Nghi dựa vào cảm giác mà thất tha thất thểu bước về phía Từ Ưng Bạch, nhưng y cũng đã đến giới hạn, giọng nói của người ấy khiến y hoàn toàn thả lỏng cả cơ thể lẫn tinh thần, chỉ vừa đi được vài bước đã kiệt sức ngất đi. Từ Ưng Bạch giật mình, vội tiến lên, khó khăn lắm mới đỡ được y, do đứng không vững mà cả hai đều quỳ sụp xuống. Máu nóng thấm sang người hắn. Toàn thân Phó Lăng Nghi nóng bỏng vì sốt do nhiễm trùng miệng vết thương nhưng Từ Ưng Bạch vẫn bất chấp lấy áo lông của mình quấn chặt lấy người kia. Lúc này quay về Từ phủ không an toàn nên bọn họ chỉ có thể tìm tạm một con ngựa rồi dùng xe của hầu phủ tới Ngưỡng Khiếu Đường.
Trên xe, Từ Ưng Bạch cạy hai khớp hàm run rẩy kia ra, không biết có phải do Phó Lăng Nghi đau đến ngu người rồi hay không mà cắn nát môi rồi lại cắn cổ tay, đến nỗi máu tươi đầm đìa nhưng tuyệt đối không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. “Đừng tự cắn mình nữa,“ Từ Ưng Bạch mặc kệ y có nghe thấy hay nhìn thấy gì không, nhíu mày nói, “Nghe lời,“ ấy vậy mà Phó Lăng Nghi ngừng lại thật, hai hàng mi run nhẹ, nhịp thở và nhịp tim dồn dập đến đáng sợ, cuối cùng y cắn lên ngón tay Từ Ưng Bạch.
“...” Mới hôn được một cái mà đã to gan hẳn. Nhưng nói là cắn cũng không đúng lắm, bởi Từ Ưng Bạch không hề thấy đau chút nào, răng nanh sắc bén chỉ nhẹ nhàng mà cẩn thận day day đốt ngón tay hắn, tựa như đang tìm kiếm sự an ủi, sức lực còn không bằng mèo con nuôi ở nhà. Từ Ưng Bạch thở dài bất lực, thôi, bị thương đến thế rồi, cứ để cho y cắn vậy.
Lưỡi kiếm trong tay Từ Ưng Bạch không hề dao động mảy may, vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt không một gợn sóng. “Không khách khí với ta?” Từ Ưng Bạch lạnh lùng liếc nhìn Lưu Mãng, “Ngươi dám sao? Ta là cố mệnh đại thần được tiên đế khâm điểm, là thái úy do bệ hạ thân phong, là thống soái duy nhất của ba quân,“ hắn tốt bụng nhắc nhở, “Lưu thiếu giám, ngươi dám sao?”
Đầu ngón tay Lưu Mãng run lên, “Ngươi! Ngươi cậy thế ép người!”
“Sao bằng ngài cáo mượn oai hùm,“ Từ Ưng Bạch cười nói.
Lưu Mãng nghe được những lời này tức đến nỗi run cả tay. Bầu không khí giương cung bạt kiếm vô cùng căng thẳng, Từ Ưng Bạch không nhượng bộ dù chỉ một chút, ánh mắt lạnh băng như hóa thành thực thể ghim chặt vào bọn họ. Cuối cùng Lưu Mãng đành phải lên tiếng, “Từ Thái úy, ngươi đang coi rẻ hoàng uy đấy!”
Từ Ưng Bạch vẫn bất động, “Bảo người của ngươi bỏ kiếm xuống.”
Lưu Mãng tức hộc máu quát, “Từ Ưng Bạch!” Hắn cũng chỉ ừ hử lấy lệ, lạnh lùng nhắc lại, “Ta nói, bỏ kiếm xuống.”
Lưu Mãng giận sôi gan, nhưng vì để có thể điều tra, lão vẫn kiềm chế lại, giơ tay nghiến răng nghiến lợi nói, “Bỏ hết kiếm xuống!”
Mọi người ai nấy nhìn nhau rồi nhất trí tra kiếm lại vào vỏ, bọn họ chưa từng thấy Lưu Mãng phải chịu thua lần nào. Một Lưu Mãng quyền thế ngập trời một thời, gai góc đầy mình lại bị khí thế của người thanh niên trước mặt ép tới không thể nhúc nhích. Gương mặt nhăn nhúm run lên, “Từ Thái úy, thế này là được rồi chứ!”
Từ Ưng Bạch khẽ gật đầu ừ một tiếng rồi đột ngột thu kiếm lại, mũi kiếm giương lên làm Lưu Mãng sợ tái mặt, tưởng tên này định lấy kiếm chém mình. Lưỡi kiếm tạo thành một đường cong xinh đẹp rồi được tra vào vỏ, âm thanh thu kiếm thanh thúy vang lên. “Lưu thiếu giám, xin cứ tự nhiên.”
Cứ ngăn cản mãi cũng không phải là cách, nếu cứ tiếp tục giằng co sẽ khó tránh khỏi bị buộc tội chống lệnh vua. Từ Ưng Bạch khẽ vuốt ve lưỡi đao trong tay áo, Phó Lăng Nghi cũng không ở đây, bọn họ sẽ không tra ra được.
Lưu Mãng dẫn đầu đoàn người tiến quân thần tốc, bắt đầu lục soát không chừa ngóc ngách nào, từ sảnh tiếp khách đến thư phòng của Từ Ưng Bạch, đến cả nhà kho hậu viện và giếng nước cũng không tha, lão còn cho gọi tất cả hạ nhân trong phủ ra, bắt lột bỏ quần áo xem có miệng vết thương không, cuối cùng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Lưu Mãng chưa bỏ cuộc mà tra xét lại một lần nữa nhưng vẫn không thấy bóng dáng kẻ áo đen kia đâu. Từ Ưng Bạch đứng trên hành lang nhìn đám người điều tra, trên tay bế mèo con đang sợ sệt, nhẹ nhàng xoa đầu nó. Hắn nhìn Lưu Mãng, lạnh lùng hỏi, “Tra xong rồi chứ?”
Không gian im lặng đến đáng sợ. Lưu Mãng bỗng nhiên nhếch môi cười, “Tất nhiên là đã xong, hôm nay quấy rầy thái úy rồi.” Cả hai nhìn nhau, ánh mắt sắc như dao dán chặt lên gương mặt nhăn nheo dúm dó, Lưu Mãng nhấp môi không nói, phất tay dẫn người đi.
Cửa son khép lại, Mạnh Phàm đến bên Từ Ưng Bạch, lắc đầu nói, “Chủ tử, không tìm thấy thủ lĩnh đâu.”
“Đã tìm ở hầu phủ chưa?” Từ Ưng Bạch quay sang hỏi.
Mạnh Phàm lại lắc đầu, “Vẫn chưa, nhưng bọn ta đã phái người tới đó rồi, chủ tử đừng lo.”
Từ Ưng Bạch cau mày, thả mèo con xuống đất rồi khoác tấm áo lông vào sát người. Mạnh Phàm lo lắng nhìn người kia sắc mặt tái nhợt, “Chủ tử...”
“Ta cũng đi.” Từ Ưng Bạch nói. Chẳng bao lâu sau hắn đã được ám vệ hộ tống xuống mật đạo trong cấm thất, đi tới hầu phủ, để tránh gây chú ý, bọn họ còn không mang theo xe ngựa. Tới nơi, Từ Ưng Bạch và đoàn người lặng lẽ tiến vào qua một cánh cửa hông kín đáo. Hầu phủ quạnh quẽ tiêu điều không một bóng người, sau khi Phó Lăng Nghi nhận được tòa phủ này cũng chưa hề sắm sửa thêm gì, hạ nhân cũng không có, yên lặng đến đáng sợ. Đôi ngươi hổ phách khẽ rung động, Từ Ưng Bạch vẫy tay ra hiệu cho ám vệ tản ra tìm kiếm, chẳng mấy chốc bọn họ đã phát hiện ra một vũng máu lớn khuất trong một góc tường, còn chưa kịp khô. Từ Ưng Bạch cau chặt mày, hơi thở cũng trở nên nặng nề, ám vệ bên cạnh tỏ rõ vẻ lo lắng, mất máu nhiều như vậy không biết người còn sống nổi không.
Lúc này, Phó Lăng Nghi đang trốn dưới một hòn non bộ gần đó, đôi môi khô nứt trắng bệch vì mất máu, hai mắt trống rỗng vô hồn. Vốn y đã ngất đi nhưng tiếng bước chân khẽ khàng phía ngoài đã khiến y hoàn toàn bừng tỉnh, siết chặt cây đao dài trong tay, sống lưng cong lên tựa một con thú hoang đang lấy đà tấn công. Từ đầu đến chân y đều đang đau đớn vô cùng, chất độc ngấm vào cả hai vết thương khiến y đau đến chết đi sống lại, hận không thể một đao đâm chết mình luôn cho xong việc, cũng không biết tình trạng của mình hiện giờ thế nào, có sốt hay không, chỉ cảm thấy vừa đau vừa lạnh. Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiếng sột soạt của cây tùng trên hòn non bộ truyền tới tai Phó Lăng Nghi, chỉ nghe thấy keng một tiếng, tiếng đao binh chạm nhau chói tai như xuyên thủng bầu trời. Mạnh Phàm sợ tái cả mặt, lùi lại vài bước, thanh kiếm trên tay đã gãy làm đôi, thiếu chút nữa đã bị thanh đao trong tay Phó Lăng Nghi tước mất đầu, cũng may phản ứng nhanh nên tránh được một kiếp.
“Thủ lĩnh!” Một tên ám vệ mừng rỡ kêu lên. Thế nhưng dường như Phó Lăng Nghi hoàn toàn không nghe được, những suy nghĩ hỗn loạn đang hành hạ tâm trí vốn đã yếu ớt, tiếng người nói chuyện vào tai y cũng chỉ là những tiếng ong ong, không biết người đối diện là địch hay bạn. Lúc này y hệt như một con thú bị bao vây đến phát điên, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên, sống lưng cong lại, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác, cuồng loạn mà hung ác, cũng bởi không nhìn thấy nên y cũng chỉ có thể vung đao theo bản năng.
Mạnh Phàm thử tiếp cận một lần nữa, vành tai Phó Lăng Nghi giật giật, lưỡi đao trong tay vút qua làm Mạnh Phàm hoảng hốt lùi lại nhưng vẫn bị cắt mất nửa sợi tóc, dễ mất đầu như chơi. Một hàng ám vệ thấy cảnh này không một ai dám bước ra.
Từ Ưng Bạch nhìn Phó Lăng Nghi. Quần áo y rách tả tơi, thân thể chằng chịt vết thương, hai con ngươi tan rã không thấy tiêu cự, y hằn học nhìn đám người đang muốn đến gần mình, tựa như khi Từ Ưng Bạch bị ám sát kiếp trước, nhưng Từ Ưng Bạch biết hiện tại người này đã là nỏ mạnh hết đà. “Lui ra cả đi,“ Từ Ưng Bạch khẽ bảo.
“A, chủ tử... bây giờ không thể đến gần thủ lĩnh được đâu!”
“Lui ra.” Từ Ưng Bạch lặp lại, ngữ khí vững vàng đáng tin. Đám ám vệ không dám trái lệnh, đều lùi lại vài bước, nhưng cũng không dám đi xa vì sợ Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi xảy ra chuyện. Từ Ưng Bạch tiến lại gần. Thanh đao chợt vung lên.
“Phó Lăng Nghi!”
Thanh âm vang lên giữa khoảng sân trống trải hoang tàn. Lưỡi đao sắc bén khựng lại giữa không trung. Phó Lăng Nghi căng thẳng nghiêng đầu, khó lòng tin nổi, “Từ, Từ Ưng Bạch?”
Đám ám vệ cũng tròn cả mắt, đúng là không thể tin được!
“Là ta,“ Từ Ưng Bạch thở phào như trút được gánh nặng, lồng ngực khẽ phập phồng. Y tiến thêm hai bước nữa, nhẹ nhàng bảo, “Ngoan, buông đao xuống đi.” Hắn đưa tay ra, dù biết Phó Lăng Nghi không nhìn thấy nhưng vẫn nói tiếp, “Lại đây.”
Vừa dứt lời, thanh đao dài vốn như hình với bóng bị chủ nhân ném xuống đất keng một tiếng, sống lưng cứng còng từ từ thả lỏng, những đề phòng, những điên cuồng và hung ác lập tức tiêu tán, vào khoảnh khắc nghe tiếng Từ Ưng Bạch gọi, lớp gai nhọn xung quanh y chợt biến mất không thấy tăm hơi. Phó Lăng Nghi dựa vào cảm giác mà thất tha thất thểu bước về phía Từ Ưng Bạch, nhưng y cũng đã đến giới hạn, giọng nói của người ấy khiến y hoàn toàn thả lỏng cả cơ thể lẫn tinh thần, chỉ vừa đi được vài bước đã kiệt sức ngất đi. Từ Ưng Bạch giật mình, vội tiến lên, khó khăn lắm mới đỡ được y, do đứng không vững mà cả hai đều quỳ sụp xuống. Máu nóng thấm sang người hắn. Toàn thân Phó Lăng Nghi nóng bỏng vì sốt do nhiễm trùng miệng vết thương nhưng Từ Ưng Bạch vẫn bất chấp lấy áo lông của mình quấn chặt lấy người kia. Lúc này quay về Từ phủ không an toàn nên bọn họ chỉ có thể tìm tạm một con ngựa rồi dùng xe của hầu phủ tới Ngưỡng Khiếu Đường.
Trên xe, Từ Ưng Bạch cạy hai khớp hàm run rẩy kia ra, không biết có phải do Phó Lăng Nghi đau đến ngu người rồi hay không mà cắn nát môi rồi lại cắn cổ tay, đến nỗi máu tươi đầm đìa nhưng tuyệt đối không hề phát ra bất cứ âm thanh nào. “Đừng tự cắn mình nữa,“ Từ Ưng Bạch mặc kệ y có nghe thấy hay nhìn thấy gì không, nhíu mày nói, “Nghe lời,“ ấy vậy mà Phó Lăng Nghi ngừng lại thật, hai hàng mi run nhẹ, nhịp thở và nhịp tim dồn dập đến đáng sợ, cuối cùng y cắn lên ngón tay Từ Ưng Bạch.
“...” Mới hôn được một cái mà đã to gan hẳn. Nhưng nói là cắn cũng không đúng lắm, bởi Từ Ưng Bạch không hề thấy đau chút nào, răng nanh sắc bén chỉ nhẹ nhàng mà cẩn thận day day đốt ngón tay hắn, tựa như đang tìm kiếm sự an ủi, sức lực còn không bằng mèo con nuôi ở nhà. Từ Ưng Bạch thở dài bất lực, thôi, bị thương đến thế rồi, cứ để cho y cắn vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương