Tailhook
Chương 13
⋆。゚︎。︎⋆。 ゚ ゚。⋆
Suốt hai tuần sau đó, mỗi khi Châu Kỳ Sâm có thời gian nhàn rỗi, ví dụ như ở nhà một mình nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, tắm rửa, thậm chí khi nằm trên giường còn chưa ngủ, anh đều nhớ đến chuyện này, nhớ đến người đàn ông tên Lang Phong. Mặc dù anh đã sống được hơn ba mươi năm, nhưng mới chỉ thật sự chia tay có hai lần, một lần là chia tay với Dư Tiêu Viễn ở Thâm Quyến trước kia. Nhưng điểm khác nhau là, lần trước chia tay thì anh đã biết trước rằng thời gian hai người bên nhau đã hết, kết cục đã định trước là đau buồn. Còn lần này thì lại khiến anh cảm thấy sự tiếc nuối to lớn. Sự tiếc nuối này không nằm ở việc do anh đã làm gì hoặc anh chưa làm gì mà là ở chỗ——Nếu cậu ấy vẫn là cậu ấy, nhưng tôi không còn là tôi, không có quá khứ của tôi, không có những lo lắng và chấp niệm của tôi thì tốt biết bao.
Cũng không biết có phải do tâm bệnh không, hai tuần qua tới hiện tại, mặc dù vết bầm ở sau lưng đã tan nhưng thi thoảng anh vẫn cảm thấy nhức nhối ở đó. Cũng có thể là bong gân cơ, anh không chắc nữa. Ban đầu anh tưởng rằng là do mình bay quá nhiều vào đợt Tết, gần như cứ về đến nhà là ngả đầu ra ngủ luôn, công việc bận bịu quá nên nghỉ ngơi không tốt. Có lẽ nguyên nhân là do tâm lý, anh lo vì nơi này từng bị thương trước đây, càng lo thì lại càng cảm nhận được sự khác lạ. Nhưng đã hai tuần trôi qua, thi thoảng anh vẫn cảm thấy đau. Anh là phi công, cơ thể khỏe mạnh có liên quan đến sự an toàn của đội bay và toàn bộ hành khách trên máy bay, do đó anh không dám trễ nải, mau chóng đến bệnh viện chụp X-quang.
Kết quả đúng là chó ngáp phải ruồi, vết bầm trước đó không bị sao cả, thế nhưng phim cũng chụp được tấm đinh thép cố định đốt sống thắt lưng của anh. Bác sĩ cầm phim cau mày nhìn——Phim cho thấy có một vết nứt mờ trên tấm đinh thép, nghi là do bị nứt.
Bác sĩ cho anh hai sự lựa chọn, lấy tấm đinh thép ra ngay hoặc sau này lấy. Ưu điểm của việc lấy tấm đinh thép ra là mấy chục năm sau không phải mang theo nó trong người nữa, nhược điểm là phải động vào dao kéo, hơn nữa hai, ba tháng tới không thể lái máy bay, sau đó phải kiểm tra sức khỏe một lần nữa thì mới có thể bay trở lại. Còn nếu không lấy ra thì vết nứt có thể sẽ làm tấm đinh thép gãy hẳn, không tránh được cơn đau, đến lúc đó vẫn phải làm phẫu thuật lấy ra.
Châu Kỳ Sâm trằn trọc suy nghĩ ở nhà một buổi tối, sau đó anh đột nhiên nghĩ tới liên hệ của người kia, bèn tìm tên hắn trong WeChat, hỏi thử hắn.
Dư Tiêu Viễn trả lời rất nhanh, bảo anh chụp ảnh X-quang gửi cho hắn xem.
Nửa tiếng sau, Dư Tiêu Viễn gửi hai tin nhắn giọng nói dài hơn 50 giây. Châu Kỳ Sâm do dự, vẫn nhấn mở ra nghe. Giọng nói của hắn vẫn bình thản hờ hững đúng như anh đã từng quen thuộc, tốc độ nói rất nhanh, cách nói cũng rất chuyên môn, nhiều thuật ngữ y khoa được hắn giải thích chi tiết. Hắn không phải bác sĩ khoa chỉnh hình nên tìm đồng nghiệp xác nhận lại, nói chung họ đều kiến nghị anh nên lấy ra ngay.
"Cậu là phi công, vẫn nên lấy ra đi, sau này không có tấm đinh thép sẽ an toàn hơn. Thật ra cậu nên lấy ra từ sớm hơn, tôi không nghĩ cậu lại kéo dài đến bây giờ." Cuối cùng hắn nói.
Dư Tiêu Viễn bình tĩnh đến mức khiến Châu Kỳ Sâm cảm giác lạnh cả lòng, thậm chí câu nói cuối cùng của hắn còn có ý trách cứ. Hắn cũng không hỏi nguyên nhân anh kéo dài. Bản thân anh không sợ phẫu thuật, anh kéo dài lâu như vậy là bởi sau cuộc phẫu thuật lấy tấm đinh thép ra cần mất tận ba tháng để hồi phục, lại thêm cả kiểm tra sức khỏe thì ba tháng rưỡi tới anh không bay được. Nhưng anh muốn lên chức cơ trưởng trước cuối năm, như vậy thì đến cuối năm anh có thể giành thêm chút tiền thưởng. Ngày đầu tiên chuyển sang ngành hàng không dân dụng, anh đã mở tài khoản tiết kiệm học phí cho em gái anh Châu Kỳ Thụy ra nước ngoài học, đến cuối năm là sắp tiết kiệm đủ rồi. Không phải anh không muốn về nhà tìm Châu Kỳ Thụy, nhưng lần trước thật sự để lại tổn thương và bóng ma quá lớn với anh. Anh vẫn cảm thấy mình nợ con bé, cũng không nghĩ ra phương thức bù đắp nào khác. Cho nên theo kế hoạch thì anh sẽ tích góp đủ số tiền kia, cuối năm sẽ đi tìm con bé một lần. Khi đó Châu Kỳ Thụy cũng đã đủ mười tám tuổi, học lên đại học, có thể con bé sẽ không tiếp tục nghe lời bố mẹ nữa. Có lẽ anh có thể cải thiện được mối quan hệ của hai anh em. Nhưng nếu như nghỉ ngơi, cuối năm nay sẽ không kịp mất, vậy thì lại phải chờ thêm một năm nữa. Anh đã từng thẳng thắn kể cho Dư Tiêu Viễn những chuyện này trước đây.
Nhưng anh cũng biết đây là giọng điệu nói chuyện bình thường của hắn. Bọn họ vốn dĩ đã chia tay từ lâu, anh không cần đau lòng vì điều này. truyện đam mỹ
Thấy anh không lên tiếng, một lát sau, Dư Tiêu Viễn gửi tin nhắn WeChat, "Đã dự định đến viện tìm ai hỗ trợ chưa? Cần giới thiệu chuyên gia thì tôi có thể hỏi thử giúp cậu."
Lúc này Châu Kỳ Sâm mới trả lời hắn, nói cảm ơn, sau đó anh nói mình định vào tổng viện hải quân, dù sao cũng là đãi ngộ dành cho quân nhân giải ngũ, trước đây cũng là bác sĩ của bên này đặt tấm đinh thép vào lưng anh. Dư Tiêu Viễn là người Thâm Quyến, mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh của hắn không rộng.
Dư Tiêu Viễn đáp được, sau đó không nói gì nữa. Cho dù thái độ của hắn lạnh lùng cứng nhắc nhưng sự chuyên nghiệp của hắn thì không có gì phải bàn, Châu Kỳ Sâm cũng biết hắn nói đúng. Lúc này anh đã quyết định, bèn cầm điện thoại lên, cuộc đầu tiên anh gọi cho bác sĩ mổ chính sắp xếp phẫu thuật, cuộc thứ hai anh gọi cho công ty sắp xếp công việc, cuộc thứ ba anh gọi cho Lâm Hiểu.
Xử lý xong tất cả, anh mới thở phào, cúi đầu nhìn chằm chằm lịch sử nhắn tin giữa mình và Dư Tiêu Viễn, sau đó nở nụ cười tự giễu——Cũng coi như anh không nhìn lầm Dư Tiêu Viễn. Hắn chuyên nghiệp đưa ra kiến nghị một cách tỉ mỉ chính xác, đúng lúc đúng chỗ, cứ như trước đây anh từng là bệnh nhân của hắn thật. Thậm chí hắn còn cố ý hỏi thăm thêm đồng nghiệp để tăng tính chuyên nghiệp. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn không hề hỏi một câu "Sao cậu lại bị như thế?", thậm chí cũng không hề nói "Chúc cậu phẫu thuật thành công" mà bạn bè hay nói với nhau để trấn an.
Khi hai người bên nhau, lúc nào Châu Kỳ Sâm cũng mong chờ sự thay đổi của hắn, nhưng anh đi một vòng lớn rồi mới phát hiện, có những người sẽ vĩnh viễn không thay đổi gì. Nếu muốn tìm thì ngay từ ban đầu nên tìm một người quan tâm đến mình. Tự dưng anh mất khống chế nhớ đến cuộc gọi của Lang Phong vào hai tuần trước.
Suốt hai tuần sau đó, mỗi khi Châu Kỳ Sâm có thời gian nhàn rỗi, ví dụ như ở nhà một mình nấu cơm, dọn dẹp vệ sinh, tắm rửa, thậm chí khi nằm trên giường còn chưa ngủ, anh đều nhớ đến chuyện này, nhớ đến người đàn ông tên Lang Phong. Mặc dù anh đã sống được hơn ba mươi năm, nhưng mới chỉ thật sự chia tay có hai lần, một lần là chia tay với Dư Tiêu Viễn ở Thâm Quyến trước kia. Nhưng điểm khác nhau là, lần trước chia tay thì anh đã biết trước rằng thời gian hai người bên nhau đã hết, kết cục đã định trước là đau buồn. Còn lần này thì lại khiến anh cảm thấy sự tiếc nuối to lớn. Sự tiếc nuối này không nằm ở việc do anh đã làm gì hoặc anh chưa làm gì mà là ở chỗ——Nếu cậu ấy vẫn là cậu ấy, nhưng tôi không còn là tôi, không có quá khứ của tôi, không có những lo lắng và chấp niệm của tôi thì tốt biết bao.
Cũng không biết có phải do tâm bệnh không, hai tuần qua tới hiện tại, mặc dù vết bầm ở sau lưng đã tan nhưng thi thoảng anh vẫn cảm thấy nhức nhối ở đó. Cũng có thể là bong gân cơ, anh không chắc nữa. Ban đầu anh tưởng rằng là do mình bay quá nhiều vào đợt Tết, gần như cứ về đến nhà là ngả đầu ra ngủ luôn, công việc bận bịu quá nên nghỉ ngơi không tốt. Có lẽ nguyên nhân là do tâm lý, anh lo vì nơi này từng bị thương trước đây, càng lo thì lại càng cảm nhận được sự khác lạ. Nhưng đã hai tuần trôi qua, thi thoảng anh vẫn cảm thấy đau. Anh là phi công, cơ thể khỏe mạnh có liên quan đến sự an toàn của đội bay và toàn bộ hành khách trên máy bay, do đó anh không dám trễ nải, mau chóng đến bệnh viện chụp X-quang.
Kết quả đúng là chó ngáp phải ruồi, vết bầm trước đó không bị sao cả, thế nhưng phim cũng chụp được tấm đinh thép cố định đốt sống thắt lưng của anh. Bác sĩ cầm phim cau mày nhìn——Phim cho thấy có một vết nứt mờ trên tấm đinh thép, nghi là do bị nứt.
Bác sĩ cho anh hai sự lựa chọn, lấy tấm đinh thép ra ngay hoặc sau này lấy. Ưu điểm của việc lấy tấm đinh thép ra là mấy chục năm sau không phải mang theo nó trong người nữa, nhược điểm là phải động vào dao kéo, hơn nữa hai, ba tháng tới không thể lái máy bay, sau đó phải kiểm tra sức khỏe một lần nữa thì mới có thể bay trở lại. Còn nếu không lấy ra thì vết nứt có thể sẽ làm tấm đinh thép gãy hẳn, không tránh được cơn đau, đến lúc đó vẫn phải làm phẫu thuật lấy ra.
Châu Kỳ Sâm trằn trọc suy nghĩ ở nhà một buổi tối, sau đó anh đột nhiên nghĩ tới liên hệ của người kia, bèn tìm tên hắn trong WeChat, hỏi thử hắn.
Dư Tiêu Viễn trả lời rất nhanh, bảo anh chụp ảnh X-quang gửi cho hắn xem.
Nửa tiếng sau, Dư Tiêu Viễn gửi hai tin nhắn giọng nói dài hơn 50 giây. Châu Kỳ Sâm do dự, vẫn nhấn mở ra nghe. Giọng nói của hắn vẫn bình thản hờ hững đúng như anh đã từng quen thuộc, tốc độ nói rất nhanh, cách nói cũng rất chuyên môn, nhiều thuật ngữ y khoa được hắn giải thích chi tiết. Hắn không phải bác sĩ khoa chỉnh hình nên tìm đồng nghiệp xác nhận lại, nói chung họ đều kiến nghị anh nên lấy ra ngay.
"Cậu là phi công, vẫn nên lấy ra đi, sau này không có tấm đinh thép sẽ an toàn hơn. Thật ra cậu nên lấy ra từ sớm hơn, tôi không nghĩ cậu lại kéo dài đến bây giờ." Cuối cùng hắn nói.
Dư Tiêu Viễn bình tĩnh đến mức khiến Châu Kỳ Sâm cảm giác lạnh cả lòng, thậm chí câu nói cuối cùng của hắn còn có ý trách cứ. Hắn cũng không hỏi nguyên nhân anh kéo dài. Bản thân anh không sợ phẫu thuật, anh kéo dài lâu như vậy là bởi sau cuộc phẫu thuật lấy tấm đinh thép ra cần mất tận ba tháng để hồi phục, lại thêm cả kiểm tra sức khỏe thì ba tháng rưỡi tới anh không bay được. Nhưng anh muốn lên chức cơ trưởng trước cuối năm, như vậy thì đến cuối năm anh có thể giành thêm chút tiền thưởng. Ngày đầu tiên chuyển sang ngành hàng không dân dụng, anh đã mở tài khoản tiết kiệm học phí cho em gái anh Châu Kỳ Thụy ra nước ngoài học, đến cuối năm là sắp tiết kiệm đủ rồi. Không phải anh không muốn về nhà tìm Châu Kỳ Thụy, nhưng lần trước thật sự để lại tổn thương và bóng ma quá lớn với anh. Anh vẫn cảm thấy mình nợ con bé, cũng không nghĩ ra phương thức bù đắp nào khác. Cho nên theo kế hoạch thì anh sẽ tích góp đủ số tiền kia, cuối năm sẽ đi tìm con bé một lần. Khi đó Châu Kỳ Thụy cũng đã đủ mười tám tuổi, học lên đại học, có thể con bé sẽ không tiếp tục nghe lời bố mẹ nữa. Có lẽ anh có thể cải thiện được mối quan hệ của hai anh em. Nhưng nếu như nghỉ ngơi, cuối năm nay sẽ không kịp mất, vậy thì lại phải chờ thêm một năm nữa. Anh đã từng thẳng thắn kể cho Dư Tiêu Viễn những chuyện này trước đây.
Nhưng anh cũng biết đây là giọng điệu nói chuyện bình thường của hắn. Bọn họ vốn dĩ đã chia tay từ lâu, anh không cần đau lòng vì điều này. truyện đam mỹ
Thấy anh không lên tiếng, một lát sau, Dư Tiêu Viễn gửi tin nhắn WeChat, "Đã dự định đến viện tìm ai hỗ trợ chưa? Cần giới thiệu chuyên gia thì tôi có thể hỏi thử giúp cậu."
Lúc này Châu Kỳ Sâm mới trả lời hắn, nói cảm ơn, sau đó anh nói mình định vào tổng viện hải quân, dù sao cũng là đãi ngộ dành cho quân nhân giải ngũ, trước đây cũng là bác sĩ của bên này đặt tấm đinh thép vào lưng anh. Dư Tiêu Viễn là người Thâm Quyến, mạng lưới quan hệ ở Bắc Kinh của hắn không rộng.
Dư Tiêu Viễn đáp được, sau đó không nói gì nữa. Cho dù thái độ của hắn lạnh lùng cứng nhắc nhưng sự chuyên nghiệp của hắn thì không có gì phải bàn, Châu Kỳ Sâm cũng biết hắn nói đúng. Lúc này anh đã quyết định, bèn cầm điện thoại lên, cuộc đầu tiên anh gọi cho bác sĩ mổ chính sắp xếp phẫu thuật, cuộc thứ hai anh gọi cho công ty sắp xếp công việc, cuộc thứ ba anh gọi cho Lâm Hiểu.
Xử lý xong tất cả, anh mới thở phào, cúi đầu nhìn chằm chằm lịch sử nhắn tin giữa mình và Dư Tiêu Viễn, sau đó nở nụ cười tự giễu——Cũng coi như anh không nhìn lầm Dư Tiêu Viễn. Hắn chuyên nghiệp đưa ra kiến nghị một cách tỉ mỉ chính xác, đúng lúc đúng chỗ, cứ như trước đây anh từng là bệnh nhân của hắn thật. Thậm chí hắn còn cố ý hỏi thăm thêm đồng nghiệp để tăng tính chuyên nghiệp. Nhưng từ đầu tới cuối, hắn không hề hỏi một câu "Sao cậu lại bị như thế?", thậm chí cũng không hề nói "Chúc cậu phẫu thuật thành công" mà bạn bè hay nói với nhau để trấn an.
Khi hai người bên nhau, lúc nào Châu Kỳ Sâm cũng mong chờ sự thay đổi của hắn, nhưng anh đi một vòng lớn rồi mới phát hiện, có những người sẽ vĩnh viễn không thay đổi gì. Nếu muốn tìm thì ngay từ ban đầu nên tìm một người quan tâm đến mình. Tự dưng anh mất khống chế nhớ đến cuộc gọi của Lang Phong vào hai tuần trước.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương