Tận Cùng Đau Đớn
Chương 22: Không tính chào hỏi sao
Là ma là quỷ cũng không đáng sợ bằng anh , cô bây giờ chỉ biết ước giá như chưa từng gặp lại anh nhưng nó cũng chỉ gói gọn trong hai từ " giá như " .
Cô chỉ đọc lướt qua mà không trả lời . Cô ghét anh đến mức nào bản thân cô biết rất rõ bây giờ cô chỉ muốn kiếm thật nhanh số tiền đó để thoát khỏi anh .
Sau khi ăn xong cô lên mạng tìm kiếm một ít tài liệu , thì vô tình thấy một lớp dạy vẽ thêm vào ban đêm vừa hay thời gian ở lớp kia nghỉ rất sớm buổi tối có thể kiếm thêm một chút . Cô liền nhấn vào đăng ký sau khi hoàn thành xong một vài công việc chợt nhớ tới tin nhắn lúc nảy của anh ta liền chuẩn bị chút đồ cho ngày mai .
Hôm sau cô đã dạy từ rất sớm để chuẩn bị , khi vừa định vừa định bắt taxi thì Dương Thừa Tuấn đã dừng xe trước mặt cô . Anh leo xuống mở cánh cửa ở phía sau rồi nói với cô .
“ Tiểu thư , chủ tịch bảo tôi đến đón cô ” cô không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Dương Thừa Tuấn định hỏi nhưng lại thôi .
“ Cảm ơn anh ” nói rồi cô bước vào xe , cô nhếch miệng cười .
Cô biết chỉ cần anh ta muốn dù cô có ở chân trời góc bể nào hay là đường xuống hoàng tuyền anh nhất định sẻ không để cô được yên ổn .
Một lúc lâu sau đã đến nơi Dương Thừa Tuấn xuống xe vội vàng chạy qua mở cửa xe cho cô . Đến dưới toà nhà Hồng Quân cô cảm giác như có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra nhưng không cách nào có thể bỏ trốn đi ngay trong lúc này được đang suy nghỉ thì Dương Thừa Tuấn kéo cửa xe xuống nói với cô .
“ Tiểu thư , tôi đi đỗ xe rồi sẻ quay lại đưa cô đi ” .
“ Được ” .
Dương Thừa Tuấn quay lại dẫn cô vào thang máy nhấn đến tầng cao nhất của toà nhà cửa thang máy mở ra cô liền có thể thấy anh đang chăm chú vào sấp tài liệu trên tay cô đứng một hồi lâu anh mới lên tiếng .
“ Vào đi ” .
“ Chủ tịch có cần đưa bọn họ đến ngay bây giờ không ạ ” Dương Thừa Tuấn hỏi .
Anh không trả lời chỉ gật đầu cho có . Lúc này anh bỏ tập tài liệu xuống nhìn cô nhưng dáng vẻ cô bây giờ khiến anh chán ghét vô cùng .
“ Cô khiến người khác khó chịu đó biết không ? ” .
“ Biết ” .
“ Có vẻ như ở trong đó cô được học hỏi rất nhiều nhỉ ” .
“ Đúng vậy ” .
“ Món quà tôi sắp tặng cô đây hi vọng cô sẻ thích ” .
Vừa nói xong Dương Thừa Tuấn đẩy cửa đi vào .
“ Tới rồi thưa chủ tịch ” .
“ Cho vào đi ” .
Cánh cửa mở ra Phan Vũ Uy cùng Phan Tuyết Ly bước vào . Phan Tuyết Ly ra vẻ vội vàng tiến tới chỗ anh mè nheo .
“ Lê Minh hôm nay anh gọi em và ba tới có việc gì sao ” .
Nghe giọng nói quen thuộc này cô không kiềm được bản thân mà run lên cô càng cuối thấp mặt xuống hơn nữa . Sao lại là hai người họ chứ đây là món quà mà anh ta tặng cô sao , chết tiệt anh ta nên giết cô mới phải chứ không phải để cô rơi vào hoàn cảnh này .
“ Phải tôi có việc quan trọng nên mới gọi hai người tới đây ” .
“ Cậu có gì cứ nói tôi đang rất bận ” Phan Vũ Uy trước giờ vẫn chưa từng thích anh , nhưng ở thành phố X này không ai có thể chống đối anh .
“ Lê Minh cô ta là nhân viên dọn dẹp mới của công ty anh sao ” Tuyết Ly đưa mắt nhìn xung quanh ánh mắt lại vô tình rơi chúng người cô .
“ Cô ta ” .
“ Vâng ạ tôi là nhân viên mới ạ ” chưa đợi anh nói cô lập tức nói trước .
“ Còn không mau đi làm việc đứng đó làm gì ” cô ta cao giọng ra lệnh .
“ Vâng ạ tôi xin phép ” nói xong cô lập tức quay đầu rời đi nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì anh cất giọng .
“ Đứng lại ” gương mặt tối sầm của anh nhìn bóng lưng đang run rẩy của cô .
“ Chủ tịch anh có việc gì sao ạ ? ” giọng cô càng run thấy rõ .
“ Không tính chào hỏi một chút sao Tuyết Vy tiểu thư ” gương mặt anh rất cao ngạo nói .
Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly nghe anh gọi cái tên đó lập tức quay qua nhìn bóng lưng đang đứng cách cánh cửa phòng không xa .
“ Anh gọi cô ta là gì ? ” Phan Tuyết Ly hốt hoảng hỏi lại .
“ Cậu đang gọi tên bậy bạ gì thế hả ? ” Phan Vũ Uy lạnh giọng quát .
“ Tôi bậy bạ ? ” anh cười khẩy một cách rồi đứng dậy đẩy Tuyết Ly ra anh đi tới chỗ Phan Vũ Uy đang ngồi . Ngồi về phía đối diện với ông ta .
“ Anh vừa gọi tên con nhỏ đáng chết đó còn gì ” . Tuyết Ly đi sau lưng anh vừa đi vừa dặm chân dặm cẳng nói .
“ Lẽ nào các người không nhận ra sao ? ” anh nhăn mày hỏi .
“ Nhận ra cái gì , còn nhỏ đó không giống chút nào ” Tuyết Ly quan sát rồi nói .
“ Tuyết Vy cô cũng nên chào hỏi họ một tiếng đi ” anh bưng bình trà lên từ từ rót ra ly rồi nói .
“ Cậu đùa cái gì chứ , cô ta không phải con nhỏ đó nên mới không hiểu cậu đang nói gì ” Phan Vũ Uy khó chịu nói .
“ Quay lại đây ” anh nhìn tách trà không nói tên nhưng giọng điệu của anh cô biết rõ là đang gọi ai .
“ Chủ tịch anh có gì sai bảo ” cô quay lại nhưng vẫn không dám ngước mặt lên cô đang sợ rất sợ .
“ Ngước mặt lên để họ nhìn cho rõ cô là ai ” anh lại nói .
“ Chủ tich anh ” .
“ Ngước lên ” anh gầm lên khiến cô càng run rẩy nhiều hơn nữa .
Cô chậm rãi ngẩn đầu lên người đứng đó khiến cả Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly không khỏi bất ngờ .
Cô chỉ đọc lướt qua mà không trả lời . Cô ghét anh đến mức nào bản thân cô biết rất rõ bây giờ cô chỉ muốn kiếm thật nhanh số tiền đó để thoát khỏi anh .
Sau khi ăn xong cô lên mạng tìm kiếm một ít tài liệu , thì vô tình thấy một lớp dạy vẽ thêm vào ban đêm vừa hay thời gian ở lớp kia nghỉ rất sớm buổi tối có thể kiếm thêm một chút . Cô liền nhấn vào đăng ký sau khi hoàn thành xong một vài công việc chợt nhớ tới tin nhắn lúc nảy của anh ta liền chuẩn bị chút đồ cho ngày mai .
Hôm sau cô đã dạy từ rất sớm để chuẩn bị , khi vừa định vừa định bắt taxi thì Dương Thừa Tuấn đã dừng xe trước mặt cô . Anh leo xuống mở cánh cửa ở phía sau rồi nói với cô .
“ Tiểu thư , chủ tịch bảo tôi đến đón cô ” cô không khỏi ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Dương Thừa Tuấn định hỏi nhưng lại thôi .
“ Cảm ơn anh ” nói rồi cô bước vào xe , cô nhếch miệng cười .
Cô biết chỉ cần anh ta muốn dù cô có ở chân trời góc bể nào hay là đường xuống hoàng tuyền anh nhất định sẻ không để cô được yên ổn .
Một lúc lâu sau đã đến nơi Dương Thừa Tuấn xuống xe vội vàng chạy qua mở cửa xe cho cô . Đến dưới toà nhà Hồng Quân cô cảm giác như có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra nhưng không cách nào có thể bỏ trốn đi ngay trong lúc này được đang suy nghỉ thì Dương Thừa Tuấn kéo cửa xe xuống nói với cô .
“ Tiểu thư , tôi đi đỗ xe rồi sẻ quay lại đưa cô đi ” .
“ Được ” .
Dương Thừa Tuấn quay lại dẫn cô vào thang máy nhấn đến tầng cao nhất của toà nhà cửa thang máy mở ra cô liền có thể thấy anh đang chăm chú vào sấp tài liệu trên tay cô đứng một hồi lâu anh mới lên tiếng .
“ Vào đi ” .
“ Chủ tịch có cần đưa bọn họ đến ngay bây giờ không ạ ” Dương Thừa Tuấn hỏi .
Anh không trả lời chỉ gật đầu cho có . Lúc này anh bỏ tập tài liệu xuống nhìn cô nhưng dáng vẻ cô bây giờ khiến anh chán ghét vô cùng .
“ Cô khiến người khác khó chịu đó biết không ? ” .
“ Biết ” .
“ Có vẻ như ở trong đó cô được học hỏi rất nhiều nhỉ ” .
“ Đúng vậy ” .
“ Món quà tôi sắp tặng cô đây hi vọng cô sẻ thích ” .
Vừa nói xong Dương Thừa Tuấn đẩy cửa đi vào .
“ Tới rồi thưa chủ tịch ” .
“ Cho vào đi ” .
Cánh cửa mở ra Phan Vũ Uy cùng Phan Tuyết Ly bước vào . Phan Tuyết Ly ra vẻ vội vàng tiến tới chỗ anh mè nheo .
“ Lê Minh hôm nay anh gọi em và ba tới có việc gì sao ” .
Nghe giọng nói quen thuộc này cô không kiềm được bản thân mà run lên cô càng cuối thấp mặt xuống hơn nữa . Sao lại là hai người họ chứ đây là món quà mà anh ta tặng cô sao , chết tiệt anh ta nên giết cô mới phải chứ không phải để cô rơi vào hoàn cảnh này .
“ Phải tôi có việc quan trọng nên mới gọi hai người tới đây ” .
“ Cậu có gì cứ nói tôi đang rất bận ” Phan Vũ Uy trước giờ vẫn chưa từng thích anh , nhưng ở thành phố X này không ai có thể chống đối anh .
“ Lê Minh cô ta là nhân viên dọn dẹp mới của công ty anh sao ” Tuyết Ly đưa mắt nhìn xung quanh ánh mắt lại vô tình rơi chúng người cô .
“ Cô ta ” .
“ Vâng ạ tôi là nhân viên mới ạ ” chưa đợi anh nói cô lập tức nói trước .
“ Còn không mau đi làm việc đứng đó làm gì ” cô ta cao giọng ra lệnh .
“ Vâng ạ tôi xin phép ” nói xong cô lập tức quay đầu rời đi nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì anh cất giọng .
“ Đứng lại ” gương mặt tối sầm của anh nhìn bóng lưng đang run rẩy của cô .
“ Chủ tịch anh có việc gì sao ạ ? ” giọng cô càng run thấy rõ .
“ Không tính chào hỏi một chút sao Tuyết Vy tiểu thư ” gương mặt anh rất cao ngạo nói .
Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly nghe anh gọi cái tên đó lập tức quay qua nhìn bóng lưng đang đứng cách cánh cửa phòng không xa .
“ Anh gọi cô ta là gì ? ” Phan Tuyết Ly hốt hoảng hỏi lại .
“ Cậu đang gọi tên bậy bạ gì thế hả ? ” Phan Vũ Uy lạnh giọng quát .
“ Tôi bậy bạ ? ” anh cười khẩy một cách rồi đứng dậy đẩy Tuyết Ly ra anh đi tới chỗ Phan Vũ Uy đang ngồi . Ngồi về phía đối diện với ông ta .
“ Anh vừa gọi tên con nhỏ đáng chết đó còn gì ” . Tuyết Ly đi sau lưng anh vừa đi vừa dặm chân dặm cẳng nói .
“ Lẽ nào các người không nhận ra sao ? ” anh nhăn mày hỏi .
“ Nhận ra cái gì , còn nhỏ đó không giống chút nào ” Tuyết Ly quan sát rồi nói .
“ Tuyết Vy cô cũng nên chào hỏi họ một tiếng đi ” anh bưng bình trà lên từ từ rót ra ly rồi nói .
“ Cậu đùa cái gì chứ , cô ta không phải con nhỏ đó nên mới không hiểu cậu đang nói gì ” Phan Vũ Uy khó chịu nói .
“ Quay lại đây ” anh nhìn tách trà không nói tên nhưng giọng điệu của anh cô biết rõ là đang gọi ai .
“ Chủ tịch anh có gì sai bảo ” cô quay lại nhưng vẫn không dám ngước mặt lên cô đang sợ rất sợ .
“ Ngước mặt lên để họ nhìn cho rõ cô là ai ” anh lại nói .
“ Chủ tich anh ” .
“ Ngước lên ” anh gầm lên khiến cô càng run rẩy nhiều hơn nữa .
Cô chậm rãi ngẩn đầu lên người đứng đó khiến cả Phan Vũ Uy và Phan Tuyết Ly không khỏi bất ngờ .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương