Tận Cùng Đau Đớn
Chương 32: Điều tra sự thật
Khi đến Yên Cảnh anh ôm thân thể nhỏ bé trong lòng lao thật nhanh vào nhà anh đi thật nhanh về phòng của mình đi đặt nhẹ nhàng cô lên giường loay hoay một hồi anh vé tay áo lên nhìn vào chiếc đồng hồ rồi quát lớn vào mặt Dương Thừa Tuấn .
“ Người đâu vì sao còn chưa tới , tôi bảo cậu như thế nào hả ” không chậm trễ anh rút vội chiếc điện thoại trong túi ra nhấn vào số quen không đợi bên kia cất giọng anh đã lên tiếng trước : “ Bắc Lục cậu , tôi cho cậu năm phút nữa nếu cậu không có mặt ở Yên Cảnh tôi lắm tức cho cậu chết không toàn thay cậu nghe rõ chưa ” anh vì sao lại tức giận đến mức này bản thân cũng không rõ .
“ Cậu con mẹ nó mau mang cậu ta tới đây nhanh lên cho tôi ” vừa nói anh liền ném chiếc điện thoại trên tay về phía vách tường một cách thô bạo .
Dương Thừa Tuấn cũng không chậm trễ lập tức điều động toàn lực một cách nhanh nhất có thể lập tức đến đón Bắc Lục . Lúc này trong căn phòng đầy u ám hai con người hai trạng thái anh ngồi ở mép giường chăm chăm nhìn người phụ nữ trước mặt mình không hiểu vì sao khi thấy Thuần Công cùng cô uống rượu anh lại khó chịu đến vậy , khi anh xông vào căn phòng đó thấy cô nằm thoi thóp anh lại muốn bóp chết hắn ta . Khi ở khu huấn luyện nhận được những bước ảnh cô thân mật với Hi Tuấn anh muốn bóp chết anh ta . Rốt cuộc bản thân anh đang bị cái quái gì vậy nói rồi đưa tay lên lâu vết máu còn động lại trên khoé môi cô .
“ Cô tuyệt đối không được chết , cô còn chưa trả hết nợ đừng mong được chết dễ dàng như vậy dù có xuống mười tám tầng địa ngục hay dù có đi qua cầu Nại Hà tôi cũng nhất định kéo cô quay lại đây ” miệng anh tuy nói những lời cay nghiệt nhưng tay vẫn nhẹ nhàng lâu vết máu cho cô .
Khi đang vươn tay cố giúp cô lâu thì cánh cửa đột nhiên bật ra cuối cùng Bắc Lục cũng tới anh vội vàng đứng dậy nép sang một bên .
“ Cậu mau giúp cô ta đi đừng để cô ta xảy ra chuyện gì ” .
“ Được , được tôi biết rồi cậu tránh mặt một lúc đi ” .
Sau khi anh ra ngoài Bắc Lục vội vàng kiểm tra giúp cô sau một hồi kiểm tra anh biết lần này cô thật sự làm liều rồi lượng rượu trong cơ thể đã vượt mức khiến dạ dày tổn thương nặng nề cộng thêm việc nhịn trong một thời gian dài khiến cô rơi vào trạng thái hôn mê , cô còn nôn ra máu rất nhiều khiến cô rơi vào tình trạng mất máu nghiên trọng Bắc Lục cố gắng giúp cô sơ cứu nhanh chóng .
“ Lê Minh mau đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi đi tôi đa làm cấp cứu tạm thời rồi mau lên một chút đi ” Bắc Lục vừa đẩy cửa ra liền nói một tràng không ngừng .
Chưa đợi Bắc Lục dứt câu anh lao vào ẵm cô lên rồi lao vào xe lần này không đợi Dương Thừa Tuấn anh tự lái xe . Anh đặt cô vào ghế phụ rồi nhanh chân đi vòng qua ghế lái anh phóng con xe nhanh nhất có thể anh không để ý là mình đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ chỉ biết bây giờ đưa cô tới bệnh viện một cách nhanh nhất có thể .
Qua một hồi lâu cuối cùng cũng tới anh ẵm cô vô thẳng phòng cấp cứu của Bắc Lục . Bắc Lục cũng theo sau anh mà đi vào trước khi vào anh dặn ý tá của mình đi lấy máu cho cô khi định quay người vào Lê Minh nắm cổ áo Bắc Lục .
“ Cách nào cũng được , miễn là cô ấy an toàn bước ra khỏi căn phòng đó hiểu ý tôi chứ ” .
“ Tôi biết rồi cậu yên tâm đi ” .
Khi Bắc Lục đi vào hai chân anh như vô lực từ từ dựa vào vách tường rồi ngồi xuống gục đầu xuống . Anh đột nhiên nhớ ra gì đó quay qua nhìn Dương Thừa Tuấn , Dương Thừa Tuấn trước giờ chưa từng rời khỏi anh dù chỉ nửa bước trừ những ngày nghỉ phép còn lại chỉ cần là chỗ anh đến không chỗ nào không có Dương Thừa Tuấn .
“ Thừa Tuấn giúp tôi điều tra xem năm năm trước rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ” .
“ Vâng tôi đã hiểu ” nói rồi anh cuối đầu rồi rời đi trước .
Cảm giác lúc này là gì , là tội lỗi hay là hối hận không anh chưa từng cảm thấy như vậy là cô nợ anh trước cô phải trả dù sống hay chết cô bắt buộc phải trả , có chết trả cũng sẻ không đủ anh muốn cả đời này phải hành hạ lẫn nhau , người đau sẻ là người buông bỏ trước .
“ Bầu trời năm ấy không còn xanh mãi nữa , ngày đó anh đã đau lòng vì em khóc vì em , nhưng em chưa từng thuộc về anh ” anh chợt nhớ tới Trúc Ly người mà năm ấy anh tốn bao nhiêu công sức để theo đuổi nhưng đổi lại chỉ là sự dối trá . Đến cái ngày anh nhận được tin cô mất bầu trời trong anh thật sự đổ vỡ thật rồi .
Năm năm qua anh chưa từng biết hạnh phúc là gì , ấm áp là gì anh chỉ biết năm năm qua bản thân mình như là một con ác quỷ ngày càng lúng sau vào con đường tội lỗi mà không hề có một lối thoát nào cho anh . Những người anh hận thù anh đều muốn kéo họ vào con đường tâm tối của anh , anh không còn đường lui nữa rồi .
“ Người đâu vì sao còn chưa tới , tôi bảo cậu như thế nào hả ” không chậm trễ anh rút vội chiếc điện thoại trong túi ra nhấn vào số quen không đợi bên kia cất giọng anh đã lên tiếng trước : “ Bắc Lục cậu , tôi cho cậu năm phút nữa nếu cậu không có mặt ở Yên Cảnh tôi lắm tức cho cậu chết không toàn thay cậu nghe rõ chưa ” anh vì sao lại tức giận đến mức này bản thân cũng không rõ .
“ Cậu con mẹ nó mau mang cậu ta tới đây nhanh lên cho tôi ” vừa nói anh liền ném chiếc điện thoại trên tay về phía vách tường một cách thô bạo .
Dương Thừa Tuấn cũng không chậm trễ lập tức điều động toàn lực một cách nhanh nhất có thể lập tức đến đón Bắc Lục . Lúc này trong căn phòng đầy u ám hai con người hai trạng thái anh ngồi ở mép giường chăm chăm nhìn người phụ nữ trước mặt mình không hiểu vì sao khi thấy Thuần Công cùng cô uống rượu anh lại khó chịu đến vậy , khi anh xông vào căn phòng đó thấy cô nằm thoi thóp anh lại muốn bóp chết hắn ta . Khi ở khu huấn luyện nhận được những bước ảnh cô thân mật với Hi Tuấn anh muốn bóp chết anh ta . Rốt cuộc bản thân anh đang bị cái quái gì vậy nói rồi đưa tay lên lâu vết máu còn động lại trên khoé môi cô .
“ Cô tuyệt đối không được chết , cô còn chưa trả hết nợ đừng mong được chết dễ dàng như vậy dù có xuống mười tám tầng địa ngục hay dù có đi qua cầu Nại Hà tôi cũng nhất định kéo cô quay lại đây ” miệng anh tuy nói những lời cay nghiệt nhưng tay vẫn nhẹ nhàng lâu vết máu cho cô .
Khi đang vươn tay cố giúp cô lâu thì cánh cửa đột nhiên bật ra cuối cùng Bắc Lục cũng tới anh vội vàng đứng dậy nép sang một bên .
“ Cậu mau giúp cô ta đi đừng để cô ta xảy ra chuyện gì ” .
“ Được , được tôi biết rồi cậu tránh mặt một lúc đi ” .
Sau khi anh ra ngoài Bắc Lục vội vàng kiểm tra giúp cô sau một hồi kiểm tra anh biết lần này cô thật sự làm liều rồi lượng rượu trong cơ thể đã vượt mức khiến dạ dày tổn thương nặng nề cộng thêm việc nhịn trong một thời gian dài khiến cô rơi vào trạng thái hôn mê , cô còn nôn ra máu rất nhiều khiến cô rơi vào tình trạng mất máu nghiên trọng Bắc Lục cố gắng giúp cô sơ cứu nhanh chóng .
“ Lê Minh mau đưa cô ấy đến bệnh viện của tôi đi tôi đa làm cấp cứu tạm thời rồi mau lên một chút đi ” Bắc Lục vừa đẩy cửa ra liền nói một tràng không ngừng .
Chưa đợi Bắc Lục dứt câu anh lao vào ẵm cô lên rồi lao vào xe lần này không đợi Dương Thừa Tuấn anh tự lái xe . Anh đặt cô vào ghế phụ rồi nhanh chân đi vòng qua ghế lái anh phóng con xe nhanh nhất có thể anh không để ý là mình đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ chỉ biết bây giờ đưa cô tới bệnh viện một cách nhanh nhất có thể .
Qua một hồi lâu cuối cùng cũng tới anh ẵm cô vô thẳng phòng cấp cứu của Bắc Lục . Bắc Lục cũng theo sau anh mà đi vào trước khi vào anh dặn ý tá của mình đi lấy máu cho cô khi định quay người vào Lê Minh nắm cổ áo Bắc Lục .
“ Cách nào cũng được , miễn là cô ấy an toàn bước ra khỏi căn phòng đó hiểu ý tôi chứ ” .
“ Tôi biết rồi cậu yên tâm đi ” .
Khi Bắc Lục đi vào hai chân anh như vô lực từ từ dựa vào vách tường rồi ngồi xuống gục đầu xuống . Anh đột nhiên nhớ ra gì đó quay qua nhìn Dương Thừa Tuấn , Dương Thừa Tuấn trước giờ chưa từng rời khỏi anh dù chỉ nửa bước trừ những ngày nghỉ phép còn lại chỉ cần là chỗ anh đến không chỗ nào không có Dương Thừa Tuấn .
“ Thừa Tuấn giúp tôi điều tra xem năm năm trước rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ” .
“ Vâng tôi đã hiểu ” nói rồi anh cuối đầu rồi rời đi trước .
Cảm giác lúc này là gì , là tội lỗi hay là hối hận không anh chưa từng cảm thấy như vậy là cô nợ anh trước cô phải trả dù sống hay chết cô bắt buộc phải trả , có chết trả cũng sẻ không đủ anh muốn cả đời này phải hành hạ lẫn nhau , người đau sẻ là người buông bỏ trước .
“ Bầu trời năm ấy không còn xanh mãi nữa , ngày đó anh đã đau lòng vì em khóc vì em , nhưng em chưa từng thuộc về anh ” anh chợt nhớ tới Trúc Ly người mà năm ấy anh tốn bao nhiêu công sức để theo đuổi nhưng đổi lại chỉ là sự dối trá . Đến cái ngày anh nhận được tin cô mất bầu trời trong anh thật sự đổ vỡ thật rồi .
Năm năm qua anh chưa từng biết hạnh phúc là gì , ấm áp là gì anh chỉ biết năm năm qua bản thân mình như là một con ác quỷ ngày càng lúng sau vào con đường tội lỗi mà không hề có một lối thoát nào cho anh . Những người anh hận thù anh đều muốn kéo họ vào con đường tâm tối của anh , anh không còn đường lui nữa rồi .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương