Tận Cùng Đau Đớn
Chương 41: Thật sự buông bỏ
Tuy vết thương không lớn nhưng vẫn cứ liên tục chảy máu đám thuộc hạ không khỏi lo lắng chạy lại gần anh . Anh lắc đầu rồi ra lệnh xử lý đám người kia , sau khi sắp xếp xong anh cũng nhanh chóng đứa cô rời khỏi đây .
Anh đặt cô ở ghế phụ cẩn thận từng li từng tí lúc lái xe cứ cách một chút anh lại nhìn sang cô một chút gương mặt đó khiến anh sốt ruột không thôi cô khi nảy khiến cho anh có chút bất ngờ cô vậy mà lại không muốn trả thù đám người đã từng khiến cô ra nông nổi đó , cô vậy mà muốn nhắm mắt buông bỏ quá khứ tối tăm ấy . Vẻ mặt sợ hãi khi nhìn thấy đám người đó chứng tỏ bọn chúng đã không để cô yên ổn ngày nào càng nghĩ tới anh lại càng muốn đem đám người đó băm ra làm trăm mảnh rồi nghiền nát cho hả dạ mới thôi .
“ Gọi bác sĩ riêng đến nhà của Tuyết Vy đi , đừng làm phiền đến Bắc Lục . Làm phiền cậu rồi ” anh gọi cho Dương Thừa Tuấn vì trước giờ năng suất làm việc của Dương Thừa Tuấn chưa bao giờ khiến anh thất vọng .
“ Tôi biết rồi thưa thiếu gia , không phiền gì đâu ạ ” .
Anh vốn muốn đưa cô về Yên Cảnh nhưng anh biết cô không hề thích nơi âm u đó vẫn là nên đưa cô về nhà cô thì tốt hơn . Ẵm cô đến trước cửa phòng loay hoay mãi không biết làm cách nào để mở cửa anh càng trở nên sốt ruột hơn người con gái đang nằm trong lòng anh đang run lên bần bật vì lạnh mà anh không biết làm sao . Loay hoay một hồi anh chợt nhớ đến vào lúc sáng nay cô bấm vài con số ngắn gọn , tư thế hiện tại đối với anh rất khó khăn nhưng anh không muốn đặt cô xuống . Nhập vài lần đều sai đột nhiên anh chợt nhớ tới gì đó vội nhập số đó vào cánh cửa đột nhiên mở ra anh lúc này nhanh chân ẵm cô vào nhà anh thở phào nhẹ nhõm .
Bước vào anh nhìn sợ một lượt rồi cười mỉm , rồi nhanh chân bước về hướng phòng cô đặt cô xuống giường anh nhanh chân đi lấy khăn cùng với chậu nước ấm giúp cô lâu mồ hồi nhễ nhãi trên khuôn mặt cô . Qua nửa giờ cuối cùng bác sĩ cũng tới gương mặt anh nhìn ông ta như muốn bóp chết ông ta nhưng vẫn kìm chế mà cất giọng .
“ Cô ấy ở trong vào kiểm tra đi ” .
“ Vâng vâng tôi xin lỗi thiếu vì sự sai xót của tôi ” .
“ Nhanh đi , đừng có lòng vòng ” .
Gã bác sĩ nhanh chóng đi vào căn phòng anh chỉ , còn anh đứng bên ngoài nhưng vẫn không yên mà đi qua đi lại . Tiếng cửa phòng mở ra anh liền tiến tới .
“ Cô ấy như thế nào rồi ? ” .
“ Thưa thiếu gia , cô ấy vì bị shok quá độ mà dẫn tới bất tỉnh kèm theo đó là sốt cao , một chút suy nhược nên trở nên như vậy nếu có thế cậu hãy bên cô ấy để theo giỏi , nếu có gì có thể trực tiếp gọi tôi ” .
Anh gật đầu nhẹ rồi nói : “ Được rồi cảm ơn ông có thể về ” .
Sau khi tiễn ông ta anh liền đi tới bên cạnh cô nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ tim anh hẫng đi một nhịp , gương mặt tái nhợt như người chết anh vội vươn tay ra vén nhẹ mái tóc của cô anh nhìn gương mặt cô một cách chìm đắm .
“ Tuyết Vy cô thật sự buông bỏ rồi sao , cô làm vậy có biết tôi như muốn phát điên không , cô rất giống mẹ tôi bà ấy cũng như cô chưa bao giờ oán trách ai chỉ có thể buông bỏ ” hai mắt anh đỏ ngầu hai bàn tay đang siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô . Anh cuối mặt tiếp tục nói : “ Đáng lẻ ra cô phải tự tay một dao giết chết tôi chứ , tại sao không làm vậy tội đã huỷ hoại cô như vậy cô vẫn chấp nhận xem như không có gì sao , cô thật là . Cô biết không nếu cô đã không giết tôi vậy thì từ giờ tôi sẻ không để cô chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa ” .
Qua một hồi lâu anh thiếp đi lúc nào không hay bàn tay vẫn nắm chặt tay cô như thể sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào . Khi anh giật mình dậy cũng đã là gần giữa trưa anh vội vàng đi kiếm chút đồ ăn cho cô nhưng cô vẫn chưa tỉnh làm sao có thể ăn anh chợt khựng lại rồi nhìn cô .
“ Vẫn chưa muốn tỉnh lại sao ? ” anh cười bản thân mình một cách khinh bỉ .
Anh vẫn ngồi như vậy , dù là ngày hay đêm anh đều túc trực cạnh cô nhiều lúc mệt mỏi đến thiếp đi nhưng anh vẫn gắng gượng . Cứ vậy đến ngày thứ ba anh bắt đầu cảm thấy sốt ruột liền gọi cho bác sĩ .
“ Lập tức tới đây không biết bằng cách nào tôi cho ông năm phút ” .
Không đợi đầu dây trả lời anh liền trực tiếp tắt máy gương mặt trầm ổn của anh bây giờ lại đầy sự sợ hãi . Sợ hãi như mười năm trước khi chính mắt anh thấy mẹ mình chết trước mặt mình .
Đúng năm phút sau vị bác sĩ có mặt , ông thở hổn hển như vừa bị rượt đuổi không kịp nói lời nào anh liền chỉ ông vào căn phòng cũ .
“ Sớm muộn gì cũng chết sớm dưới tay cậu ta thôi ” khi cửa phòng đóng lại ông mới dám lẩm bẩm .
Cô vốn bị suy nhược kèm theo đó là sốt nên việc tỉnh lại thì rất khó đoán được nhưng nhìn sắc mặt cô tốt lên ông cũng xem như thoát một kiếp nạn ông thở nhẹ một cái rồi đi ra gặp anh .
“ Thiếu gia , cậu cứ an tâm tôi đã truyền nước cho cô ấy như vậy chắc chắn sẻ ổn thôi cậu đừng lo có thể ngày mai cô ấy sẻ tỉnh thôi ” ông đứng khom lưng cuối đầu không dám nhìn thẳng anh .
“ Ừm , cảm ơn ” anh thở dài một hơi chậm rãi nói .
“ Vậy xin phép cậu tôi về trước tôi còn việc phải làm ” .
“ Ừm , cảm ơn và rất xin lỗi ” .
Nghe vậy ông có chút kinh ngạc không ngờ người cao ngạo như anh lại nói ra lời đó .
“ Thiếu gia cậu đừng nói vậy ” nói rồi ông bước nhanh ra cửa .
Còn anh thì quay trở lại bên canh cô nhìn cô có chút huyết sắc xem như sẻ sớm tỉnh lại anh cũng mong đợi .
Anh đặt cô ở ghế phụ cẩn thận từng li từng tí lúc lái xe cứ cách một chút anh lại nhìn sang cô một chút gương mặt đó khiến anh sốt ruột không thôi cô khi nảy khiến cho anh có chút bất ngờ cô vậy mà lại không muốn trả thù đám người đã từng khiến cô ra nông nổi đó , cô vậy mà muốn nhắm mắt buông bỏ quá khứ tối tăm ấy . Vẻ mặt sợ hãi khi nhìn thấy đám người đó chứng tỏ bọn chúng đã không để cô yên ổn ngày nào càng nghĩ tới anh lại càng muốn đem đám người đó băm ra làm trăm mảnh rồi nghiền nát cho hả dạ mới thôi .
“ Gọi bác sĩ riêng đến nhà của Tuyết Vy đi , đừng làm phiền đến Bắc Lục . Làm phiền cậu rồi ” anh gọi cho Dương Thừa Tuấn vì trước giờ năng suất làm việc của Dương Thừa Tuấn chưa bao giờ khiến anh thất vọng .
“ Tôi biết rồi thưa thiếu gia , không phiền gì đâu ạ ” .
Anh vốn muốn đưa cô về Yên Cảnh nhưng anh biết cô không hề thích nơi âm u đó vẫn là nên đưa cô về nhà cô thì tốt hơn . Ẵm cô đến trước cửa phòng loay hoay mãi không biết làm cách nào để mở cửa anh càng trở nên sốt ruột hơn người con gái đang nằm trong lòng anh đang run lên bần bật vì lạnh mà anh không biết làm sao . Loay hoay một hồi anh chợt nhớ đến vào lúc sáng nay cô bấm vài con số ngắn gọn , tư thế hiện tại đối với anh rất khó khăn nhưng anh không muốn đặt cô xuống . Nhập vài lần đều sai đột nhiên anh chợt nhớ tới gì đó vội nhập số đó vào cánh cửa đột nhiên mở ra anh lúc này nhanh chân ẵm cô vào nhà anh thở phào nhẹ nhõm .
Bước vào anh nhìn sợ một lượt rồi cười mỉm , rồi nhanh chân bước về hướng phòng cô đặt cô xuống giường anh nhanh chân đi lấy khăn cùng với chậu nước ấm giúp cô lâu mồ hồi nhễ nhãi trên khuôn mặt cô . Qua nửa giờ cuối cùng bác sĩ cũng tới gương mặt anh nhìn ông ta như muốn bóp chết ông ta nhưng vẫn kìm chế mà cất giọng .
“ Cô ấy ở trong vào kiểm tra đi ” .
“ Vâng vâng tôi xin lỗi thiếu vì sự sai xót của tôi ” .
“ Nhanh đi , đừng có lòng vòng ” .
Gã bác sĩ nhanh chóng đi vào căn phòng anh chỉ , còn anh đứng bên ngoài nhưng vẫn không yên mà đi qua đi lại . Tiếng cửa phòng mở ra anh liền tiến tới .
“ Cô ấy như thế nào rồi ? ” .
“ Thưa thiếu gia , cô ấy vì bị shok quá độ mà dẫn tới bất tỉnh kèm theo đó là sốt cao , một chút suy nhược nên trở nên như vậy nếu có thế cậu hãy bên cô ấy để theo giỏi , nếu có gì có thể trực tiếp gọi tôi ” .
Anh gật đầu nhẹ rồi nói : “ Được rồi cảm ơn ông có thể về ” .
Sau khi tiễn ông ta anh liền đi tới bên cạnh cô nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ tim anh hẫng đi một nhịp , gương mặt tái nhợt như người chết anh vội vươn tay ra vén nhẹ mái tóc của cô anh nhìn gương mặt cô một cách chìm đắm .
“ Tuyết Vy cô thật sự buông bỏ rồi sao , cô làm vậy có biết tôi như muốn phát điên không , cô rất giống mẹ tôi bà ấy cũng như cô chưa bao giờ oán trách ai chỉ có thể buông bỏ ” hai mắt anh đỏ ngầu hai bàn tay đang siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô . Anh cuối mặt tiếp tục nói : “ Đáng lẻ ra cô phải tự tay một dao giết chết tôi chứ , tại sao không làm vậy tội đã huỷ hoại cô như vậy cô vẫn chấp nhận xem như không có gì sao , cô thật là . Cô biết không nếu cô đã không giết tôi vậy thì từ giờ tôi sẻ không để cô chịu bất cứ thiệt thòi nào nữa ” .
Qua một hồi lâu anh thiếp đi lúc nào không hay bàn tay vẫn nắm chặt tay cô như thể sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào . Khi anh giật mình dậy cũng đã là gần giữa trưa anh vội vàng đi kiếm chút đồ ăn cho cô nhưng cô vẫn chưa tỉnh làm sao có thể ăn anh chợt khựng lại rồi nhìn cô .
“ Vẫn chưa muốn tỉnh lại sao ? ” anh cười bản thân mình một cách khinh bỉ .
Anh vẫn ngồi như vậy , dù là ngày hay đêm anh đều túc trực cạnh cô nhiều lúc mệt mỏi đến thiếp đi nhưng anh vẫn gắng gượng . Cứ vậy đến ngày thứ ba anh bắt đầu cảm thấy sốt ruột liền gọi cho bác sĩ .
“ Lập tức tới đây không biết bằng cách nào tôi cho ông năm phút ” .
Không đợi đầu dây trả lời anh liền trực tiếp tắt máy gương mặt trầm ổn của anh bây giờ lại đầy sự sợ hãi . Sợ hãi như mười năm trước khi chính mắt anh thấy mẹ mình chết trước mặt mình .
Đúng năm phút sau vị bác sĩ có mặt , ông thở hổn hển như vừa bị rượt đuổi không kịp nói lời nào anh liền chỉ ông vào căn phòng cũ .
“ Sớm muộn gì cũng chết sớm dưới tay cậu ta thôi ” khi cửa phòng đóng lại ông mới dám lẩm bẩm .
Cô vốn bị suy nhược kèm theo đó là sốt nên việc tỉnh lại thì rất khó đoán được nhưng nhìn sắc mặt cô tốt lên ông cũng xem như thoát một kiếp nạn ông thở nhẹ một cái rồi đi ra gặp anh .
“ Thiếu gia , cậu cứ an tâm tôi đã truyền nước cho cô ấy như vậy chắc chắn sẻ ổn thôi cậu đừng lo có thể ngày mai cô ấy sẻ tỉnh thôi ” ông đứng khom lưng cuối đầu không dám nhìn thẳng anh .
“ Ừm , cảm ơn ” anh thở dài một hơi chậm rãi nói .
“ Vậy xin phép cậu tôi về trước tôi còn việc phải làm ” .
“ Ừm , cảm ơn và rất xin lỗi ” .
Nghe vậy ông có chút kinh ngạc không ngờ người cao ngạo như anh lại nói ra lời đó .
“ Thiếu gia cậu đừng nói vậy ” nói rồi ông bước nhanh ra cửa .
Còn anh thì quay trở lại bên canh cô nhìn cô có chút huyết sắc xem như sẻ sớm tỉnh lại anh cũng mong đợi .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương