Tận Cùng Đau Đớn
Chương 44: Một nơi mới mẻ
Sau khi rời khỏi thành phố X cô đến một vùng ven biển, dùng số tiền mà cô vừa dành dụm được trong suốt thời gian qua thuê một căn nhà nhỏ sống ngày qua ngày. Vậy mà đã hơn ba tháng trôi qua mọi thứ đều yên lành như cô từng mong muốn. Căn nhà cô thuê chỉ cách biển vài trăm mét vì vậy cô rất thích đi dạo bộ vào mỗi buổi sáng .
" Cô giáo trẻ sáng này cháu không đi dạy sao ?" một bà lão vui vẻ hỏi cô .
" Buổi sáng nay cháu không có tiết, nên cháu đi bộ một chút" .
" Cháu đã quen hết mọi thứ ở đây chưa ".
"Dạ gần như đã quen hết rồi ạ, một nơi vừa mới mẻ vừa đáng sống thế này cháu muốn ở đây cả đời" Cô rất thoải mái khi nói về nơi này vì cô rất rất thích nó, không chỉ cô mà mẹ của cô bà ấy cũng thích nên cô mới quyết định đến đây .
" Ta cũng rất thích nơi này" Bà lão nhìn quanh một vòng rồi cũng cất tiếng nói .
"Vâng ạ, vậy cháu xin phép đi trước" Cô cuối đầu chào bà lão rồi tiếp tục đi .
Nhìn thấy bóng lưng xa dần bà lão khẽ nói : "Thật ngoan"
Thành phố X này gần vào hè là lúc trời đẹp nhất vốn dĩ nó vẫn còn chút se se lạnh của mùa xuân vừa có chút nắng chói chang đầu hạ khiến cho mọi thứ trở nên đẹp làm sao .
Về đến nhà cũng đã chín giờ cô tranh thủ sửa soạn ăn uống qua loa rồi lại chuẩn bị cho buổi học đầu giờ chiều .
"Cốc…cốc…cốc"
"Tới đây"
" Chào cô, cô là Tuyết Vy nhỉ tôi là nhân viên giao hàng có một kiện hàng nhỏ được gửi tới địa chỉ này , cô kí tên rồi nhận giúp tôi nhé" vừa nói người đàn ông vừa bưng kiện hàng ra .
" À được, cảm ơn nhé" .
Vẻ mặt cô vẫn tỏ ra không hiểu vì sau khi cô chuyển đến đây không một ai biết cả kể cả nhà họ Phan hay ông bà đều không rõ tung tích của cô . Cô như biến mất khỏi thành X không để lại một dấu vết gì .
Cô bưng kiện hàng vào ngồi mãi một hồi lâu vẫn ko dám mở sau cuối cùng cô đem nó đặt vào một góc tủ rồi trực tiếp khoa lại. Loay hoay cũng đã mười hai giờ hơn cô trực tiếp ra khỏi nhà, từ nhà cô đến trường mất khoảng nửa tiếng nhưng hôm nay vì bị một chút cản trở nên cô đã đến muộn hơn mọi ngày. Cô vẫn hay thường đi bộ, nhưng hôm nay vì thời gian không cho phép nên đành đạp xe đạp đến trường , chiếc xe đạp là của bà chủ cho cô thuê nhà nó giúp cô trong rất nhiều trong những lúc vội vã .
Chiếc xe vừa dừng một giọng nói khàn đặc có chút chậm chạp cất lên : " Chà chà hiếm khi thấy cô Vy lại đến muộn đấy "
"Vâng ạ, có chút chuyện xảy ra nên cháu đến trễ hơn mọi ngày" cô nhẹ nhàng đáp trên môi không quên mang theo nụ cười .
Chiếc xe vừa dừng một giọng nói khàn đặc có chút chậm chạp cất lên : " Chà chà hiếm khi thấy cô Vy lại đến muộn đấy ".
"Vâng ạ, có chút chuyện xảy ra nên cháu đến trễ hơn mọi ngày" cô nhẹ nhàng đáp trên môi không quên mang theo nụ cười .
" Không sao không sao vẫn chưa muộn cô giáo mau vào đi vẫn còn kịp thời gian đến cửa lớp đấy" bác bảo vệ đứng bên cạnh chiếc trống tay phải vẫy vẫy cô mau vào rồi cười với cô .
"Vâng, cháu cảm ơn" cô gật đầu một cái rồi nhanh chân đi vào .
Cô vào đến lớp tiếng trống vào giờ cũng cùng lúc cất lên .
Cùng lúc đó một chiếc xe màu trắng đang dừng ở một góc đối diện cổng trường đột nhiên hạ cửa xuống .
" Tôi đã tìm thấy người mà chủ tịch cần tìm bây giờ tôi sẻ gửi địa chỉ cho thư ký của anh" người đàn ông lặp tức chia sẻ vị trí .
"Cuối cùng cũng tìm được em rồi, trốn lâu như vậy đến lúc cũng nên trở về rồi " Lê Minh cúp điện thoại nụ cười u ám lại nở rộ trên môi anh. Nhấc điện thoại bàn anh nối máy với Dương Thừa Tuấn : " Chuẩn bị xe ngay bây giờ đến vùng ven thành phố G" .
"Vâng tôi biết rồi ạ" Dương Thừa Tuấn nhanh chóng làm theo lời Lê Minh
Từ thành phố X đến vùng ven biển mất khoảng 6 tiếng , thành phố G rất nhỏ nên không có sân bay vùng ven biển cô ở lại là một nơi nghèo khổ ngoài rìa của thành phố, nhưng đây là nơi mà cô vừa đến đã thích buổi sáng là tiếng nhộn nhịp của khu chợ ven đường, buổi trưa là tiếng học sinh nô đùa nhau sau khi tan trường, buổi tối là sự yên tĩnh của màn đêm đen và một chút âm thanh của tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Tuy đơn giản nhưng tạo cho con người ta một cảm giác gần gũi đầy thân thương đó cũng là lý do mà vừa đến đã làm cô thích ngay
" Cô giáo trẻ sáng này cháu không đi dạy sao ?" một bà lão vui vẻ hỏi cô .
" Buổi sáng nay cháu không có tiết, nên cháu đi bộ một chút" .
" Cháu đã quen hết mọi thứ ở đây chưa ".
"Dạ gần như đã quen hết rồi ạ, một nơi vừa mới mẻ vừa đáng sống thế này cháu muốn ở đây cả đời" Cô rất thoải mái khi nói về nơi này vì cô rất rất thích nó, không chỉ cô mà mẹ của cô bà ấy cũng thích nên cô mới quyết định đến đây .
" Ta cũng rất thích nơi này" Bà lão nhìn quanh một vòng rồi cũng cất tiếng nói .
"Vâng ạ, vậy cháu xin phép đi trước" Cô cuối đầu chào bà lão rồi tiếp tục đi .
Nhìn thấy bóng lưng xa dần bà lão khẽ nói : "Thật ngoan"
Thành phố X này gần vào hè là lúc trời đẹp nhất vốn dĩ nó vẫn còn chút se se lạnh của mùa xuân vừa có chút nắng chói chang đầu hạ khiến cho mọi thứ trở nên đẹp làm sao .
Về đến nhà cũng đã chín giờ cô tranh thủ sửa soạn ăn uống qua loa rồi lại chuẩn bị cho buổi học đầu giờ chiều .
"Cốc…cốc…cốc"
"Tới đây"
" Chào cô, cô là Tuyết Vy nhỉ tôi là nhân viên giao hàng có một kiện hàng nhỏ được gửi tới địa chỉ này , cô kí tên rồi nhận giúp tôi nhé" vừa nói người đàn ông vừa bưng kiện hàng ra .
" À được, cảm ơn nhé" .
Vẻ mặt cô vẫn tỏ ra không hiểu vì sau khi cô chuyển đến đây không một ai biết cả kể cả nhà họ Phan hay ông bà đều không rõ tung tích của cô . Cô như biến mất khỏi thành X không để lại một dấu vết gì .
Cô bưng kiện hàng vào ngồi mãi một hồi lâu vẫn ko dám mở sau cuối cùng cô đem nó đặt vào một góc tủ rồi trực tiếp khoa lại. Loay hoay cũng đã mười hai giờ hơn cô trực tiếp ra khỏi nhà, từ nhà cô đến trường mất khoảng nửa tiếng nhưng hôm nay vì bị một chút cản trở nên cô đã đến muộn hơn mọi ngày. Cô vẫn hay thường đi bộ, nhưng hôm nay vì thời gian không cho phép nên đành đạp xe đạp đến trường , chiếc xe đạp là của bà chủ cho cô thuê nhà nó giúp cô trong rất nhiều trong những lúc vội vã .
Chiếc xe vừa dừng một giọng nói khàn đặc có chút chậm chạp cất lên : " Chà chà hiếm khi thấy cô Vy lại đến muộn đấy "
"Vâng ạ, có chút chuyện xảy ra nên cháu đến trễ hơn mọi ngày" cô nhẹ nhàng đáp trên môi không quên mang theo nụ cười .
Chiếc xe vừa dừng một giọng nói khàn đặc có chút chậm chạp cất lên : " Chà chà hiếm khi thấy cô Vy lại đến muộn đấy ".
"Vâng ạ, có chút chuyện xảy ra nên cháu đến trễ hơn mọi ngày" cô nhẹ nhàng đáp trên môi không quên mang theo nụ cười .
" Không sao không sao vẫn chưa muộn cô giáo mau vào đi vẫn còn kịp thời gian đến cửa lớp đấy" bác bảo vệ đứng bên cạnh chiếc trống tay phải vẫy vẫy cô mau vào rồi cười với cô .
"Vâng, cháu cảm ơn" cô gật đầu một cái rồi nhanh chân đi vào .
Cô vào đến lớp tiếng trống vào giờ cũng cùng lúc cất lên .
Cùng lúc đó một chiếc xe màu trắng đang dừng ở một góc đối diện cổng trường đột nhiên hạ cửa xuống .
" Tôi đã tìm thấy người mà chủ tịch cần tìm bây giờ tôi sẻ gửi địa chỉ cho thư ký của anh" người đàn ông lặp tức chia sẻ vị trí .
"Cuối cùng cũng tìm được em rồi, trốn lâu như vậy đến lúc cũng nên trở về rồi " Lê Minh cúp điện thoại nụ cười u ám lại nở rộ trên môi anh. Nhấc điện thoại bàn anh nối máy với Dương Thừa Tuấn : " Chuẩn bị xe ngay bây giờ đến vùng ven thành phố G" .
"Vâng tôi biết rồi ạ" Dương Thừa Tuấn nhanh chóng làm theo lời Lê Minh
Từ thành phố X đến vùng ven biển mất khoảng 6 tiếng , thành phố G rất nhỏ nên không có sân bay vùng ven biển cô ở lại là một nơi nghèo khổ ngoài rìa của thành phố, nhưng đây là nơi mà cô vừa đến đã thích buổi sáng là tiếng nhộn nhịp của khu chợ ven đường, buổi trưa là tiếng học sinh nô đùa nhau sau khi tan trường, buổi tối là sự yên tĩnh của màn đêm đen và một chút âm thanh của tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Tuy đơn giản nhưng tạo cho con người ta một cảm giác gần gũi đầy thân thương đó cũng là lý do mà vừa đến đã làm cô thích ngay
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương