Tận Cùng Đau Đớn
Chương 53
Vài ngày sau đó anh yên tĩnh đến lạ thường kể cả có nhận được những tấm hình anh cũng phớt lờ như không có chuyện gì xảy ra. Một người bên cạnh Lê Minh lâu như Dương Thừa Tuấn cũng không thể đoán được anh đang suy nghỉ tính toán âm mưu điều gì .
"Ngày mai trường em phải có hoạt động ngoại khóá cho bọn trẻ chắc em không thể đi ăn cùng hai người rồi "
Tuyết Vy ủ rủ nói .
"Không sao bọn anh có thể đợi" Hoan Tịch vội đáp để hòa hoãn vẻ mặt của cô .
"Đúng đúng bọn em sẻ đợi chị mà " Đại Tô cũng nhanh trí hùa theo .
" Vậy chỉ có thể làm hai người thất vọng rồi, sau buổi sinh hoạt em còn phải ở lại trường để họp cho bài thi cuối kì sắp tới của bọn trẻ " cô giơ hai tay ra nhún vai một cái rồi nói tiếp .
" À ừ nhỉ xém chút anh quên mất là đã sắp vào hè" Hoan Tịch gãi đầu rồi nhìn cô nói .
"Đại Tô năm sau em cũng phải đi học đó nhé" cô nhìn Đại Tô nựng má cậu rồi nói
" Năm sau em được đi học thật sao ạ" Đại Tô hoang mang hỏi lại cô .
" Anh không nói gì với em ấy sao ?" .
" Hihi anh quên mất ý mà" anh giả đò nhấp miếng bánh rồi từ từ trả lời .
" Anh ấy dạo gần đây như người mất hồn làm em vô cùng khó chịu đấy chị à , chị xem hôm qua nếu như không phải khách hàng nhắc nhở thì anh ấy quên luôn cả việc giao hàng cho họ " Đại Tô như ông cụ non hết cầu nhầu rồi lại mách lẻo .
Tuyết Vy nhìn anh với gương mặt khó hiểu, anh thì lại đang né tránh ánh nhìn của cô .
"Đúng rồi Đại Tô chị đã nói chuyện với anh ấy bọn chị tính năm sau sẻ đến em đến trường , để em có thể biết thêm nhiều điều" cô nâng hai chiếc má phúng phính của Đại Tô lên nhìn cậu nói .
"Wow thế thì thích quá rồi còn gì, cuối cùng cũng được đi học vậy là ước mơ của em thành sự thật rồi " câu vui đến mức tâm hồn bay bổng .
"Được rồi để góp vui cho hai người chút nữa anh đưa hai người đến một nơi" Hoan Tịch đầy bí ẩn cất giọng .
"Đi đâu ?" Tuyết Vy, Đại Tô đồng thanh .
"Mau ăn đi, ăn xong đi đến đó sẻ biết" Hoan Tịch cười khoái chí nói .
Ăn xong cả ba cùng nhau đi đến thị trấn kế bên, hôm này là ngày hội đặc biệt nên ở đây khá đông vui xung quanh ven đường là những hàng quán đầy những món đồ lưu niệm còn có đồ ăn, có ca hát, có nhảy múa , còn có cả biểu diễn nghệ thuật .
"Đỉnh thật, sao anh lại biết vậy ?" Đại Tô hỏi .
" Năm ngoái anh có đến đây một lần để bán vật lưu niệm, ngày này hằng năm họ đều tổ chức cho khách du lịch đến đây đó" Hoan Tịch đáp.
"Tuy còn hơi no nhưng chúng ta thưởng thức thử ẩm thực ở đây đi em thấy chúng trong rất ngon mắt" Tuyết Vy chỉ vào những hàng quán nói .
" Được rồi hôm nay không say không về" Hoan Tịch vui vẻ nói .
Nói rồi cả ba cùng nhau bắt đầu tham gia vào lễ hội mà không hề biết rằng những hình ảnh vui vẻ hạnh phúc đó của họ đang dần đến tay quỷ dữ. Tay săn ảnh đã đi theo họ suốt máy ngày qua từng cử chỉ từng hành động của bọn họ hắn ta chụp không xót tấm nào những hình ảnh vừa rồi cũng không phải ngoại lệ .
Những tấm ảnh liên tục tới tay Lê Minh nhưng anh ta vẫn không hề thay đổi một chút nào chỉ cầm lên nhìn qua rồi đặt xuống vẻ mặt thờ ơ vô cảm đó vô cùng khó đoán chẳng ai biết được điều kinh khủng gì sắp ra chỉ có thể chờ đợi .
"Ngày mai trường em phải có hoạt động ngoại khóá cho bọn trẻ chắc em không thể đi ăn cùng hai người rồi "
Tuyết Vy ủ rủ nói .
"Không sao bọn anh có thể đợi" Hoan Tịch vội đáp để hòa hoãn vẻ mặt của cô .
"Đúng đúng bọn em sẻ đợi chị mà " Đại Tô cũng nhanh trí hùa theo .
" Vậy chỉ có thể làm hai người thất vọng rồi, sau buổi sinh hoạt em còn phải ở lại trường để họp cho bài thi cuối kì sắp tới của bọn trẻ " cô giơ hai tay ra nhún vai một cái rồi nói tiếp .
" À ừ nhỉ xém chút anh quên mất là đã sắp vào hè" Hoan Tịch gãi đầu rồi nhìn cô nói .
"Đại Tô năm sau em cũng phải đi học đó nhé" cô nhìn Đại Tô nựng má cậu rồi nói
" Năm sau em được đi học thật sao ạ" Đại Tô hoang mang hỏi lại cô .
" Anh không nói gì với em ấy sao ?" .
" Hihi anh quên mất ý mà" anh giả đò nhấp miếng bánh rồi từ từ trả lời .
" Anh ấy dạo gần đây như người mất hồn làm em vô cùng khó chịu đấy chị à , chị xem hôm qua nếu như không phải khách hàng nhắc nhở thì anh ấy quên luôn cả việc giao hàng cho họ " Đại Tô như ông cụ non hết cầu nhầu rồi lại mách lẻo .
Tuyết Vy nhìn anh với gương mặt khó hiểu, anh thì lại đang né tránh ánh nhìn của cô .
"Đúng rồi Đại Tô chị đã nói chuyện với anh ấy bọn chị tính năm sau sẻ đến em đến trường , để em có thể biết thêm nhiều điều" cô nâng hai chiếc má phúng phính của Đại Tô lên nhìn cậu nói .
"Wow thế thì thích quá rồi còn gì, cuối cùng cũng được đi học vậy là ước mơ của em thành sự thật rồi " câu vui đến mức tâm hồn bay bổng .
"Được rồi để góp vui cho hai người chút nữa anh đưa hai người đến một nơi" Hoan Tịch đầy bí ẩn cất giọng .
"Đi đâu ?" Tuyết Vy, Đại Tô đồng thanh .
"Mau ăn đi, ăn xong đi đến đó sẻ biết" Hoan Tịch cười khoái chí nói .
Ăn xong cả ba cùng nhau đi đến thị trấn kế bên, hôm này là ngày hội đặc biệt nên ở đây khá đông vui xung quanh ven đường là những hàng quán đầy những món đồ lưu niệm còn có đồ ăn, có ca hát, có nhảy múa , còn có cả biểu diễn nghệ thuật .
"Đỉnh thật, sao anh lại biết vậy ?" Đại Tô hỏi .
" Năm ngoái anh có đến đây một lần để bán vật lưu niệm, ngày này hằng năm họ đều tổ chức cho khách du lịch đến đây đó" Hoan Tịch đáp.
"Tuy còn hơi no nhưng chúng ta thưởng thức thử ẩm thực ở đây đi em thấy chúng trong rất ngon mắt" Tuyết Vy chỉ vào những hàng quán nói .
" Được rồi hôm nay không say không về" Hoan Tịch vui vẻ nói .
Nói rồi cả ba cùng nhau bắt đầu tham gia vào lễ hội mà không hề biết rằng những hình ảnh vui vẻ hạnh phúc đó của họ đang dần đến tay quỷ dữ. Tay săn ảnh đã đi theo họ suốt máy ngày qua từng cử chỉ từng hành động của bọn họ hắn ta chụp không xót tấm nào những hình ảnh vừa rồi cũng không phải ngoại lệ .
Những tấm ảnh liên tục tới tay Lê Minh nhưng anh ta vẫn không hề thay đổi một chút nào chỉ cầm lên nhìn qua rồi đặt xuống vẻ mặt thờ ơ vô cảm đó vô cùng khó đoán chẳng ai biết được điều kinh khủng gì sắp ra chỉ có thể chờ đợi .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương