Tận Cùng Đau Đớn
Chương 55
Đồng hồ điểm tới sáu giờ nó bắt đầu rep inh ỏi, cô cũng đã vặn mình rời khỏi giường đang giơ tay ra tính lấy dì đó đột nhiên chiếc gương rơi xuống vỡ tan tành cô bắt đầu cảm thấy một nỗi lo lắng to lớn trong lòng đang dâng lên .
Cô mở điện thoại lên nhấn vào dãy số hiện tên của Hoan Tịch gọi đi gọi lại nhưng đầu dây bên kia không ai nghe máy cô bắt đầu thấy sợ rồi . Không nghỉ gì nhiều cô liền chạy đến chỗ của anh và Đại Tô nhưng đến nơi cũng không thấy ai cửa thì khóá gọi điện không ai nghe máy cả Đại Tô cũng không thấy . Chỉ sau một đêm hai người bọn họ như bóc hơi khỏi nơi đây, cô cố gắng hỏi thêm những người xung quanh nhưng kết quả nhận lại được đều là không thấy .
Cô đến nhưng nơi bọn họ cùng đến, cô hỏi thăm những người họ quen biết nhưng không có một chút dấu vết nào của hai người đó. Nhưng cô vẫn không có ý định từ bỏ mà vẫn tiếp tục tìm dù cho nơi đó cô có đi qua rồi thì cô vẫn quay lại để tìm dù cho đồi chân có đau như thể nào , cơ thể có rã rời đến đầu cô vẫn muốn tìm vì họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống này của cô. Trời cũng đã dần sụp tối đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì đột nhiên một cánh tay choàng từ phía sau xiết chặt lấy eo cô khảm vào một thân hình to lớn phía sau, tay còn lại bịt miệng cô, bên tai cô một giọng nói quen thuộc cất lên .
" Tôi tìm em lâu như vậy, hoa ra em đến đây vui vẻ cùng cậu ta ở bên nhau còn có một thằng nhóc khó ưa ở chung . Em như vậy khiến tôi nghỉ làm thế nào để huy hoại cái hạnh phúc chết tiệt đó đây " Lê Minh xiết chặt cô vào xát mình để cô không có cơ hội chạy thoát .
Nước mắt nóng hồi của cô rơi xuống tay anh lúc này anh mới nới lỏng tay mình ra để cô thoát ra , cô quay lại nhìn người trước mắt thì cũng hiểu được bọn họ đang trong tay anh .
"Lê Minh, họ không có lỗi để họ yên đi, xem như tôi cầu xin anh tha cho hai người bọn họ đi " Tuyết Vy chắp tay van xin anh .
"Em là đang cầu xin tôi, nhưng là vì bọn họ sao ?" anh câu mày hỏi .
" Họ không làm gì sai với anh cả để bọn họ yên đi được không, anh ấy không có lỗi, thằng bé lại càng không nên anh đừng làm gì bọn họ cả " cô đột nhiên quỳ xuống van xin anh .
Sắc mặt anh dường như đã trầm xuống rất nhiều, mà cô không hề để ý đến, trong lòng anh sự ghen tức khiến cho anh ngay lúc này muốn bọc phát nhưng anh vẫn kiềm lại để bước về phía cô .
"Em là vì cậu ta mà ngay cả quỳ cũng dám sao ?" Lê Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi .
"Anh muốn nghỉ như thế nào cũng được như xin anh đừng làm gì bọn họ, có được không? chỉ cần anh đừng đụng vào họ anh muốn gì tôi cũng sẻ đồng ý, được không làm ơn tôi xin anh" cô lúc này cũng đã dùng chút tôn nghiêm cuối cùng của mình dập đầu trước anh .
Anh lúc này đã tức điên lên, không nói một lời nào nữa, anh bước nhanh về phía cô nắm tay cô lôi lên xe, chiếc xe trong màn đêm lao như điên về phía trước, cô lúc này chỉ biết xiết chặt tay, hai hàng nước mắt ngay lúc này càng tuông ra một cách kì lạ không thể nào kiểm lại được .
Còn anh dù đã cố gắng để đến đây đàm phán với cô về những vấn đề đã xảy ra và hứa với lòng sẻ cầu xin sự tha
thứ từ cô nhưng khi thấy cô vui vẻ với một người khác khiến anh càng khó chịu mà muốn huy hoại hết tất cả .
Cô mở điện thoại lên nhấn vào dãy số hiện tên của Hoan Tịch gọi đi gọi lại nhưng đầu dây bên kia không ai nghe máy cô bắt đầu thấy sợ rồi . Không nghỉ gì nhiều cô liền chạy đến chỗ của anh và Đại Tô nhưng đến nơi cũng không thấy ai cửa thì khóá gọi điện không ai nghe máy cả Đại Tô cũng không thấy . Chỉ sau một đêm hai người bọn họ như bóc hơi khỏi nơi đây, cô cố gắng hỏi thêm những người xung quanh nhưng kết quả nhận lại được đều là không thấy .
Cô đến nhưng nơi bọn họ cùng đến, cô hỏi thăm những người họ quen biết nhưng không có một chút dấu vết nào của hai người đó. Nhưng cô vẫn không có ý định từ bỏ mà vẫn tiếp tục tìm dù cho nơi đó cô có đi qua rồi thì cô vẫn quay lại để tìm dù cho đồi chân có đau như thể nào , cơ thể có rã rời đến đầu cô vẫn muốn tìm vì họ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống này của cô. Trời cũng đã dần sụp tối đang loay hoay không biết phải làm thế nào thì đột nhiên một cánh tay choàng từ phía sau xiết chặt lấy eo cô khảm vào một thân hình to lớn phía sau, tay còn lại bịt miệng cô, bên tai cô một giọng nói quen thuộc cất lên .
" Tôi tìm em lâu như vậy, hoa ra em đến đây vui vẻ cùng cậu ta ở bên nhau còn có một thằng nhóc khó ưa ở chung . Em như vậy khiến tôi nghỉ làm thế nào để huy hoại cái hạnh phúc chết tiệt đó đây " Lê Minh xiết chặt cô vào xát mình để cô không có cơ hội chạy thoát .
Nước mắt nóng hồi của cô rơi xuống tay anh lúc này anh mới nới lỏng tay mình ra để cô thoát ra , cô quay lại nhìn người trước mắt thì cũng hiểu được bọn họ đang trong tay anh .
"Lê Minh, họ không có lỗi để họ yên đi, xem như tôi cầu xin anh tha cho hai người bọn họ đi " Tuyết Vy chắp tay van xin anh .
"Em là đang cầu xin tôi, nhưng là vì bọn họ sao ?" anh câu mày hỏi .
" Họ không làm gì sai với anh cả để bọn họ yên đi được không, anh ấy không có lỗi, thằng bé lại càng không nên anh đừng làm gì bọn họ cả " cô đột nhiên quỳ xuống van xin anh .
Sắc mặt anh dường như đã trầm xuống rất nhiều, mà cô không hề để ý đến, trong lòng anh sự ghen tức khiến cho anh ngay lúc này muốn bọc phát nhưng anh vẫn kiềm lại để bước về phía cô .
"Em là vì cậu ta mà ngay cả quỳ cũng dám sao ?" Lê Minh tức đến nghiến răng nghiến lợi .
"Anh muốn nghỉ như thế nào cũng được như xin anh đừng làm gì bọn họ, có được không? chỉ cần anh đừng đụng vào họ anh muốn gì tôi cũng sẻ đồng ý, được không làm ơn tôi xin anh" cô lúc này cũng đã dùng chút tôn nghiêm cuối cùng của mình dập đầu trước anh .
Anh lúc này đã tức điên lên, không nói một lời nào nữa, anh bước nhanh về phía cô nắm tay cô lôi lên xe, chiếc xe trong màn đêm lao như điên về phía trước, cô lúc này chỉ biết xiết chặt tay, hai hàng nước mắt ngay lúc này càng tuông ra một cách kì lạ không thể nào kiểm lại được .
Còn anh dù đã cố gắng để đến đây đàm phán với cô về những vấn đề đã xảy ra và hứa với lòng sẻ cầu xin sự tha
thứ từ cô nhưng khi thấy cô vui vẻ với một người khác khiến anh càng khó chịu mà muốn huy hoại hết tất cả .
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương