Tặng Em 180 Dặm
Chương 12
Mạnh Kiều cũng không biết vì sao Chu Minh Xuyên lại đồng ý đưa cô về nhà.
Dù sao thì cô cũng đã đạt được mục đích của mình, hiện tại còn đang ngồi cạnh bàn ăn trong nhà chờ anh.
Chu Minh Xuyên vừa vào cửa đã đặt Mạnh Kiều xuống, sau đó đi vào phòng ngủ, vài phút để thay quần áo khác rồi mới đi ra.
Lúc Mạnh Kiều nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, trong lòng cô âm thầm bật cười khi nhìn thấy Chu Minh Xuyên thay áo tay ngắn màu đen, không ngờ người đàn ông này còn khá sĩ diện, cố tình đi thay quần áo khác.
Chu Minh Xuyên đem theo một vài chai thuốc xử lý vết thương.
"Chân." Anh đặt một đĩa để bông gòn, chai thuốc lỏng và đồ khử trùng vết thương khác lên bàn ăn, sau đó kéo một chiếc ghế bảo Mạnh Kiều đưa chân trái bị trầy da ra.
Mạnh Kiều hơi chần chừ, cô không nhấc chân, ngượng ngùng mở miệng: "Cái đó..."
Chu Minh Xuyên nhìn cô, lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ, lúc ra ngoài ném cho cô một cái thảm mỏng.
Khóe miệng Mạnh Kiều bất giác cong lên, cô đắp thảm lên đùi mình, chỉ đưa chân trái ra.
Mùi vị nhàn nhạt trên thảm bay vào mũi Mạnh Kiều, hương lạnh thuần tuý giống trên người Chu Minh Xuyên.
Lớp nhung nhẵn nhụi mềm mại cọ vào chân cô, cảm giác tê dại từ từ lan tràn trong lòng.
Vết thương ở chân trái đã mất hết cảm giác đau, cho đến khi Chu Minh Xuyên lấy que bông gòn khảy đá nhỏ ra khỏi vết thương thì Mạnh Kiều mới một lần nữa cảm nhận được cơn đau mãnh liệt.
Cô cắn răng thật chặt, hai tay ôm lấy đầu gối của bản thân.
Chu Minh Xuyên vừa đụng que bông gòn vào vết thương liền thấy Mạnh Kiều run rẩy giống như máy bị lên dây cót.
Chỉ trong chốc lát, Mạnh Kiều đã đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cắn môi không lên tiếng.
Chu Minh Xuyên mải dọn dẹp đồ bị bẩn, lúc sau ngẩng đầu mới nhìn thấy gương mặt ảm đạm của người phụ nữ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Vì sao đau mà không nói?"
Anh đứng lên, vứt bỏ que bông gòn đã dùng, sau đó rút hai tờ giấy đưa cho Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn", vươn tay nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi.
"Tôi nói đau sẽ ảnh hưởng đến anh." Cô nói nhỏ, giọng còn khẽ run, hiển nhiên bị đau không nhẹ.
Chu Minh Xuyên nhìn cô, xoay người quay lại phòng ngủ lấy một cái quạt máy cắm trong phòng khách, kéo đến chỗ cách xa Mạnh Kiều rồi cho nó thổi.
"Vậy hiện tại tôi khử trùng cho cô, đau thì nói, tôi chậm một chút." Tối hôm nay Chu Minh Xuyên lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có, Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, chăm chú nhìn ngón tay thon dài có lực của anh bôi thuốc tím lên vết thương trên chân mình.
Que gòn xù xì mà dịu dàng lướt qua da thịt trắng nõn của Mạnh Kiều, cô nắm chặt ngón tay không nhúc nhích.
Quạt gió phần phật thổi tan cơn nóng phiền phức nửa đêm, sau khi lau bằng thuốc tím lạnh buốt thì vết thương không còn đau nữa.
Mạnh Kiều từ từ thả lỏng, ánh mắt dõi theo ngón tay lên gương mặt người đàn ông.
Đèn nhà chiếu sáng góc nghiêng của Chu Minh Xuyên, tạo ra một cái bóng nhỏ dưới sống mũi cao.
Môi anh luôn mím lại một cách lạnh nhạt, rất ít khi có thể bắt gặp lúc anh cười.
Ánh mắt thâm thúy càng không cần nói nhiều, tối tăm và lạnh lẽo giống như một vũng nước đọng.
Kể cả khi có người ném một viên đá vào cũng sẽ không có gợn sóng.
Cô khó có thể nhận được bất cứ phản ứng gì từ Chu Minh Xuyên, người đàn ông này dường như không thèm để ý rất nhiều thứ.
Vậy anh để ý cái gì?
Mạnh Kiều nhìn đến xuất thần.
Cho đến khi Chu Minh Xuyên nói "Xong rồi" lần thứ ba, cô mới bối rối thu chân lại.
"Cảm ơn."
"Ừm."
Chu Minh Xuyên thu dọn đồ vật trên bàn, "Đi thôi, tôi lái xe đưa cô về nhà."
Anh đi tới cửa lấy chìa khóa xe.
Mạnh Kiều ngồi trên ghế nhìn anh một cái sau đó vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra cửa.
Giày cao gót của cô bị đá bay trong con hẻm, một đường trở về vừa rồi đều là Chu Minh Xuyên ôm cô, nhưng bây giờ cô phải về nhà, không có giày thì làm thế nào?
Đôi chân nhỏ trắng nõn của Mạnh Kiều đứng ở huyền quan, không biết làm sao.
"Cô chờ tôi chút." Chu Minh Xuyên nói xong thì chạy xuống lầu.
Mười phút sau, anh mua đôi dép nữ cho Mạnh Kiều trong siêu thị 24 giờ ở dưới lầu.
Dép nhựa giá rẻ màu hồng.
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn nó rất lâu, trong lòng chợt kích động.
Tay nghề cẩu thả, màu sắc chói mắt.
Cô đưa chân vào, nút mát xa cứng chi chít trên mặt dép kích hoạt mọi giác quan của lòng bàn chân, trong lòng Mạnh Kiều giống như một con nai nhỏ chạy loạn khắp nơi.
Ngón chân cô ở trong dép co rút, sau đó thích ý thả ra.
"Đi được không?" Chu Minh Xuyên tựa vào khung cửa nhìn cô.
"Được, được chứ!" Mạnh Kiều nâng gương mặt nhỏ, cười rất thỏa mãn.
Chu Minh Xuyên ngẩn ra, sau đó nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
"Được!"
Mạnh Kiều giống như một người hầu nhỏ đi sau Chu Minh Xuyên, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đôi màu hồng dép này, như thể không phải dép nhựa mười tệ một đôi trong siêu thị mà là giày thủy tinh hoàng tử tặng cho cô bé lọ lem.
Tạch tạch tạch, gõ ra một chuỗi tiếng vang lanh lảnh ở cầu thang.
Chu Minh Xuyên lái xe đưa Mạnh Kiều quay về nhà, trước khi xuống xe Mạnh Kiều lại chuyển tiền cho Chu Minh Xuyên.
"Dư Thiên Thiên thật sự không có ý gì xấu, tôi thay cô ấy xin lỗi anh. Sticker kia cũng là tôi trượt tay bấm sai, cho nên anh nhất định phải nhận tiền!" Xe dừng ở ven đường, Mạnh Kiều lại lặp lại trọng điểm lý do hôm nay cô tới tìm Chu Minh Xuyên.
Sắc mặt của Chu Minh Xuyên rốt cuộc cũng khá hơn một chút, lấy điện thoại di động ra nhận tiền.
Mạnh Kiều ngọt ngào cười với anh một tiếng, hôm nay cô trang điểm tuyệt đẹp, Chu Minh Xuyên nhất định sẽ nhớ kỹ.
Cửa xe mở ra, một chân của Mạnh Kiều còn chưa bước xuống đã vội vã thu về.
"Tôi mượn gương anh xem một chút." Cô sợ kiểu tóc bản thân quá mức xốc xếch, về nhà bị người ta hỏi.
Sắc mặt Chu Minh Xuyên đột nhiên cứng đờ, dường như muốn mở miệng nhưng lại không lên tiếng.
Mạnh Kiều không để ý, lanh lẹ lật gương chỗ ghế phụ.
Sau đó nhìn thấy một nữ quỷ ở trong gương.
...
Son môi bị quẹt dính dưới lỗ mũi, trên dưới mi mắt là hai hàng đen xì lan ra, lông mày bên trái không biết khi nào đã bị lau đi một nửa, hơn nữa hai bên gò má còn có một vệt nước mắt dài.
Ngay cả nữ quỷ cũng không trang điểm qua loa như vậy!!!
Mạnh Kiều khiếp sợ ngay tại chỗ, cô thậm chí không nhớ sau đó bản thân làm sao rời xe của Chu Minh Xuyên về đến nhà.
Nhưng cô hiểu ra một đạo lý, ngay cả nữ quỷ Chu Minh Xuyên cũng không sợ.
-
Mạnh Kiều ngoan ngoãn ở nhà suốt một tuần lễ, ngày đó cô vừa bị đánh lại vừa được cứu mà vượt qua buổi tối vô cùng huyền ảo, cái giá phải đổi chính là ngày thứ hai tỉnh lại cả người đều giống như cái máy bị bỏ hoang, ngay cả giường cũng không xuống được.
Dư Thiên Thiên nghi ngờ Mạnh Kiều mắc bệnh lạ gì đó, mỗi ngày gửi WeChat hình chụp màn hình tìm cách chữa bệnh cho cô.
Mới bắt đầu Mạnh Kiều còn giận tới mức muốn mắng người, sau này cô từ bỏ.
Cô không dám nói với Dư Thiên Thiên cô đi tìm Chu Minh Xuyên, kết quả lại bị người ta đánh, chỉ dám nói bản thân đột nhiên không có sức lực, phải ở nhà nghỉ ngơi, còn không cho cô ấy đến thăm.
Nằm ở nhà đến ngày thứ tư, đùi bắt đầu đóng vảy.
Ngày thứ năm, có chút ngứa.
Ngày thứ sáu, Mạnh Kiều bị ngứa thì luôn muốn gãi.
Ngày thứ bảy, trái tim cũng bị ngứa.
Bảy ngày không nhìn thấy Chu Minh Xuyên.
-
Lúc lớp vảy trên đùi tróc ra, cả người Mạnh Kiều giống như được tiếp thêm sức sống mới, cô gửi tin nhắn cho Dư Thiên Thiên thăm dò hành trình hôm nay của cô ấy rồi đặt chuông báo thức lúc ba giờ chiều.
Không phải cô không muốn nhìn thấy Dư Thiên Thiên, ngược lại là ngày nào Dư Thiên Thiên cũng ở trong WeChat nói Mạnh Kiều khỏe hơn thì nói với cô ấy, cô ấy tổ chức party chúc mừng hết bệnh cho Mạnh Kiều.
Nhưng tâm tư Mạnh Kiều nào còn ở chỗ này, giờ cô đã có người mà bản thân muốn đi gặp.
Buổi chiều ba giờ bé độc phụ muốn đi hẹn hò với đàn ông, đúng lúc cô có thể nhân cơ hội chạy ra cửa.
Lần này Mạnh Kiều cẩn thận chọn được loại chuốt lông mi chống nước vô địch, lớp trang điểm còn trôi một lần nữa, cô lập tức khiến cho lông mi này chôn theo cô!
Chú Lý cũng là quen việc dễ làm, chưa được một lúc đã lái đến xưởng sửa xe.
Lần này cửa không đóng.
"Chú Lý, chú về trước đi."
"Được, đến lúc tiểu thư về nhà thì gửi tin nhắn cho chú."
"Được, cảm ơn chú Lý."
Hôm nay Mạnh Kiều mặc một chiếc váy hồng xinh xắn, cả người vô cùng đáng yêu.
Cô nhìn xưởng sửa xe tồi tàn mà giống như nhìn thấy mẹ ruột mình, vui vẻ bước tới.
Vừa vào cửa đã thấy ông Lưu thoải mái nằm trên ghế sô pha, nhìn màn hình điện thoại cười không dứt.
"Kìa, cô Mạnh đến rồi!" Ông Lưu vừa nhìn thấy Mạnh Kiều thì lập tức để điện thoại xuống, cười nghênh đón, "Hôm nay cô đến là có chuyện gì à?"
Mạnh Kiều nhìn khắp xưởng xe vẫn không thấy Chu Minh Xuyên. Cô lập tức thu hồi ánh mắt, cười trả lời: "Chào chú Lưu, tôi muốn hỏi Chu Minh Xuyên có ở đây không?"
Ông Lưu mỉm cười, chỉ trong nháy mắt biến thành biểu cảm "hiểu rồi", ông chớp mắt với Mạnh Kiều, "Hai ngày qua không đến, đang nằm ở nhà."
"Nằm ở nhà?" Mạnh Kiều nghĩ đến Chu Minh Xuyên, cảm thấy anh không giống một người thích nằm ở nhà, bèn hỏi "Bị bệnh ư?"
Ông Lưu nhún vai, "Không biết, thằng nhóc này kiệm lời, gì cũng không nói, chỉ nói tuần sau mới tới làm."
Ông nói xong thì tiếc rẻ nhìn xưởng sửa xe vắng ngắt, cảm khái: "Chậm trễ biết bao đơn sửa xe của xưởng tôi chứ!"
Mạnh Kiều không nhịn được cười thành tiếng, ông Lưu cũng cười theo.
"Chẳng qua là..." Mạnh Kiều nhìn thấy hôm nay đúng một cơ hội tốt, đi tới bên cạnh chú Lưu thấp giọng hỏi,"Chú Lưu, chú biết Chu Minh Xuyên có bạn gái chưa?"
Mặc dù trong lòng Mạnh Kiều đã chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm tên đầu gỗ này không có, nhưng để bảo đảm thì vẫn nên hỏi một chút.
"Theo tôi biết thì… không có."
"Thật ư?"
"Lão Lưu tôi nói chuyện, chắc chắn chính xác!" Ông Lưu nặng nề vỗ vỗ ngực hai cái.
Mạnh Kiều ngượng ngùng đỏ mặt: "Cảm ơn chú Lưu."
"Cô Mạnh, chi bằng cô đi nhà nó xem thử đi." Ông Lưu đột nhiên gợi ý.
"À" Mạnh Kiều ngẩn người, thật ra thì cô vốn muốn giả vờ đi ngang xưởng sửa xe nói tiếng cảm ơn với Chu Minh Xuyên, thuận tiện gặp anh, ai biết chú Lưu trực tiếp đề nghị cô đến nhà Chu Minh Xuyên.
"Con người nó hả, rất kiệm lời, dù có dao rơi từ trên trời xuống đập vào người nó thì cũng quyết không nói một tiếng" ông Lưu nói, "Cô Mạnh đúng lúc giúp tôi đi xem thử nó ở nhà làm gì, cũng để cho tôi được yên tâm!"
Mạnh Kiều nghe nói như vậy thì có chút do dự.
"Vậy, vậy tôi đi xem thử, đến lúc đó nói với chú Lưu sau nhé?"
"Được, cô xem trên tường chính là số điện thoại của tôi, đến lúc đó gửi tin nhắn cho tôi là được."
"Được." Mạnh Kiều vội chạy đi chụp dãy số trên tường, sau đó nghiêng đầu nói với chú Lưu, "Vậy chú Lưu, tôi đi đây, trễ chút gửi tin nhắn cho chú!"
"Được! Đi đi, gửi hay không gửi tin nhắn đều được!"
Mạnh Kiều ngồi xe đến tiểu khu của Chu Minh Xuyên, mặc dù đã đến đây lần thứ ba nhưng bóng ma lần trước vẫn khiến cho cô sợ hãi.
"Chú Lý, chú ở dưới lầu chờ con."
"Được, tiểu thư."
Mạnh Kiều cộp cộp cộp leo lên tầng năm, cửa nhà Chu Minh Xuyên lại có thêm mấy tờ quảng cáo mới.
Cô xé mấy tờ, toàn bộ khung cửa sạch sẽ hơn.
"Kính coong —— "
Mạnh Kiều nhấn chuông cửa, không ai trả lời.
"Kính coong —— "
Lại một tiếng nữa.
"Kính coong —— "
Tiếng thứ ba, cửa rốt cuộc cũng có chuyển động, trái tim của Mạnh Kiều đang chùng xuống lập tức treo lên, cô nở nụ cười chuẩn bị chào hỏi Chu Minh Xuyên nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ yểu điệu đang đứng sau cửa.
Dù sao thì cô cũng đã đạt được mục đích của mình, hiện tại còn đang ngồi cạnh bàn ăn trong nhà chờ anh.
Chu Minh Xuyên vừa vào cửa đã đặt Mạnh Kiều xuống, sau đó đi vào phòng ngủ, vài phút để thay quần áo khác rồi mới đi ra.
Lúc Mạnh Kiều nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ, trong lòng cô âm thầm bật cười khi nhìn thấy Chu Minh Xuyên thay áo tay ngắn màu đen, không ngờ người đàn ông này còn khá sĩ diện, cố tình đi thay quần áo khác.
Chu Minh Xuyên đem theo một vài chai thuốc xử lý vết thương.
"Chân." Anh đặt một đĩa để bông gòn, chai thuốc lỏng và đồ khử trùng vết thương khác lên bàn ăn, sau đó kéo một chiếc ghế bảo Mạnh Kiều đưa chân trái bị trầy da ra.
Mạnh Kiều hơi chần chừ, cô không nhấc chân, ngượng ngùng mở miệng: "Cái đó..."
Chu Minh Xuyên nhìn cô, lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ, lúc ra ngoài ném cho cô một cái thảm mỏng.
Khóe miệng Mạnh Kiều bất giác cong lên, cô đắp thảm lên đùi mình, chỉ đưa chân trái ra.
Mùi vị nhàn nhạt trên thảm bay vào mũi Mạnh Kiều, hương lạnh thuần tuý giống trên người Chu Minh Xuyên.
Lớp nhung nhẵn nhụi mềm mại cọ vào chân cô, cảm giác tê dại từ từ lan tràn trong lòng.
Vết thương ở chân trái đã mất hết cảm giác đau, cho đến khi Chu Minh Xuyên lấy que bông gòn khảy đá nhỏ ra khỏi vết thương thì Mạnh Kiều mới một lần nữa cảm nhận được cơn đau mãnh liệt.
Cô cắn răng thật chặt, hai tay ôm lấy đầu gối của bản thân.
Chu Minh Xuyên vừa đụng que bông gòn vào vết thương liền thấy Mạnh Kiều run rẩy giống như máy bị lên dây cót.
Chỉ trong chốc lát, Mạnh Kiều đã đổ mồ hôi đầm đìa nhưng vẫn cắn môi không lên tiếng.
Chu Minh Xuyên mải dọn dẹp đồ bị bẩn, lúc sau ngẩng đầu mới nhìn thấy gương mặt ảm đạm của người phụ nữ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Vì sao đau mà không nói?"
Anh đứng lên, vứt bỏ que bông gòn đã dùng, sau đó rút hai tờ giấy đưa cho Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều nhỏ giọng nói câu "Cảm ơn", vươn tay nhận lấy khăn giấy lau mồ hôi.
"Tôi nói đau sẽ ảnh hưởng đến anh." Cô nói nhỏ, giọng còn khẽ run, hiển nhiên bị đau không nhẹ.
Chu Minh Xuyên nhìn cô, xoay người quay lại phòng ngủ lấy một cái quạt máy cắm trong phòng khách, kéo đến chỗ cách xa Mạnh Kiều rồi cho nó thổi.
"Vậy hiện tại tôi khử trùng cho cô, đau thì nói, tôi chậm một chút." Tối hôm nay Chu Minh Xuyên lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có, Mạnh Kiều ngoan ngoãn gật đầu, chăm chú nhìn ngón tay thon dài có lực của anh bôi thuốc tím lên vết thương trên chân mình.
Que gòn xù xì mà dịu dàng lướt qua da thịt trắng nõn của Mạnh Kiều, cô nắm chặt ngón tay không nhúc nhích.
Quạt gió phần phật thổi tan cơn nóng phiền phức nửa đêm, sau khi lau bằng thuốc tím lạnh buốt thì vết thương không còn đau nữa.
Mạnh Kiều từ từ thả lỏng, ánh mắt dõi theo ngón tay lên gương mặt người đàn ông.
Đèn nhà chiếu sáng góc nghiêng của Chu Minh Xuyên, tạo ra một cái bóng nhỏ dưới sống mũi cao.
Môi anh luôn mím lại một cách lạnh nhạt, rất ít khi có thể bắt gặp lúc anh cười.
Ánh mắt thâm thúy càng không cần nói nhiều, tối tăm và lạnh lẽo giống như một vũng nước đọng.
Kể cả khi có người ném một viên đá vào cũng sẽ không có gợn sóng.
Cô khó có thể nhận được bất cứ phản ứng gì từ Chu Minh Xuyên, người đàn ông này dường như không thèm để ý rất nhiều thứ.
Vậy anh để ý cái gì?
Mạnh Kiều nhìn đến xuất thần.
Cho đến khi Chu Minh Xuyên nói "Xong rồi" lần thứ ba, cô mới bối rối thu chân lại.
"Cảm ơn."
"Ừm."
Chu Minh Xuyên thu dọn đồ vật trên bàn, "Đi thôi, tôi lái xe đưa cô về nhà."
Anh đi tới cửa lấy chìa khóa xe.
Mạnh Kiều ngồi trên ghế nhìn anh một cái sau đó vẫn ngoan ngoãn đứng dậy đi ra cửa.
Giày cao gót của cô bị đá bay trong con hẻm, một đường trở về vừa rồi đều là Chu Minh Xuyên ôm cô, nhưng bây giờ cô phải về nhà, không có giày thì làm thế nào?
Đôi chân nhỏ trắng nõn của Mạnh Kiều đứng ở huyền quan, không biết làm sao.
"Cô chờ tôi chút." Chu Minh Xuyên nói xong thì chạy xuống lầu.
Mười phút sau, anh mua đôi dép nữ cho Mạnh Kiều trong siêu thị 24 giờ ở dưới lầu.
Dép nhựa giá rẻ màu hồng.
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn nó rất lâu, trong lòng chợt kích động.
Tay nghề cẩu thả, màu sắc chói mắt.
Cô đưa chân vào, nút mát xa cứng chi chít trên mặt dép kích hoạt mọi giác quan của lòng bàn chân, trong lòng Mạnh Kiều giống như một con nai nhỏ chạy loạn khắp nơi.
Ngón chân cô ở trong dép co rút, sau đó thích ý thả ra.
"Đi được không?" Chu Minh Xuyên tựa vào khung cửa nhìn cô.
"Được, được chứ!" Mạnh Kiều nâng gương mặt nhỏ, cười rất thỏa mãn.
Chu Minh Xuyên ngẩn ra, sau đó nhàn nhạt nói: "Đi thôi."
"Được!"
Mạnh Kiều giống như một người hầu nhỏ đi sau Chu Minh Xuyên, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đôi màu hồng dép này, như thể không phải dép nhựa mười tệ một đôi trong siêu thị mà là giày thủy tinh hoàng tử tặng cho cô bé lọ lem.
Tạch tạch tạch, gõ ra một chuỗi tiếng vang lanh lảnh ở cầu thang.
Chu Minh Xuyên lái xe đưa Mạnh Kiều quay về nhà, trước khi xuống xe Mạnh Kiều lại chuyển tiền cho Chu Minh Xuyên.
"Dư Thiên Thiên thật sự không có ý gì xấu, tôi thay cô ấy xin lỗi anh. Sticker kia cũng là tôi trượt tay bấm sai, cho nên anh nhất định phải nhận tiền!" Xe dừng ở ven đường, Mạnh Kiều lại lặp lại trọng điểm lý do hôm nay cô tới tìm Chu Minh Xuyên.
Sắc mặt của Chu Minh Xuyên rốt cuộc cũng khá hơn một chút, lấy điện thoại di động ra nhận tiền.
Mạnh Kiều ngọt ngào cười với anh một tiếng, hôm nay cô trang điểm tuyệt đẹp, Chu Minh Xuyên nhất định sẽ nhớ kỹ.
Cửa xe mở ra, một chân của Mạnh Kiều còn chưa bước xuống đã vội vã thu về.
"Tôi mượn gương anh xem một chút." Cô sợ kiểu tóc bản thân quá mức xốc xếch, về nhà bị người ta hỏi.
Sắc mặt Chu Minh Xuyên đột nhiên cứng đờ, dường như muốn mở miệng nhưng lại không lên tiếng.
Mạnh Kiều không để ý, lanh lẹ lật gương chỗ ghế phụ.
Sau đó nhìn thấy một nữ quỷ ở trong gương.
...
Son môi bị quẹt dính dưới lỗ mũi, trên dưới mi mắt là hai hàng đen xì lan ra, lông mày bên trái không biết khi nào đã bị lau đi một nửa, hơn nữa hai bên gò má còn có một vệt nước mắt dài.
Ngay cả nữ quỷ cũng không trang điểm qua loa như vậy!!!
Mạnh Kiều khiếp sợ ngay tại chỗ, cô thậm chí không nhớ sau đó bản thân làm sao rời xe của Chu Minh Xuyên về đến nhà.
Nhưng cô hiểu ra một đạo lý, ngay cả nữ quỷ Chu Minh Xuyên cũng không sợ.
-
Mạnh Kiều ngoan ngoãn ở nhà suốt một tuần lễ, ngày đó cô vừa bị đánh lại vừa được cứu mà vượt qua buổi tối vô cùng huyền ảo, cái giá phải đổi chính là ngày thứ hai tỉnh lại cả người đều giống như cái máy bị bỏ hoang, ngay cả giường cũng không xuống được.
Dư Thiên Thiên nghi ngờ Mạnh Kiều mắc bệnh lạ gì đó, mỗi ngày gửi WeChat hình chụp màn hình tìm cách chữa bệnh cho cô.
Mới bắt đầu Mạnh Kiều còn giận tới mức muốn mắng người, sau này cô từ bỏ.
Cô không dám nói với Dư Thiên Thiên cô đi tìm Chu Minh Xuyên, kết quả lại bị người ta đánh, chỉ dám nói bản thân đột nhiên không có sức lực, phải ở nhà nghỉ ngơi, còn không cho cô ấy đến thăm.
Nằm ở nhà đến ngày thứ tư, đùi bắt đầu đóng vảy.
Ngày thứ năm, có chút ngứa.
Ngày thứ sáu, Mạnh Kiều bị ngứa thì luôn muốn gãi.
Ngày thứ bảy, trái tim cũng bị ngứa.
Bảy ngày không nhìn thấy Chu Minh Xuyên.
-
Lúc lớp vảy trên đùi tróc ra, cả người Mạnh Kiều giống như được tiếp thêm sức sống mới, cô gửi tin nhắn cho Dư Thiên Thiên thăm dò hành trình hôm nay của cô ấy rồi đặt chuông báo thức lúc ba giờ chiều.
Không phải cô không muốn nhìn thấy Dư Thiên Thiên, ngược lại là ngày nào Dư Thiên Thiên cũng ở trong WeChat nói Mạnh Kiều khỏe hơn thì nói với cô ấy, cô ấy tổ chức party chúc mừng hết bệnh cho Mạnh Kiều.
Nhưng tâm tư Mạnh Kiều nào còn ở chỗ này, giờ cô đã có người mà bản thân muốn đi gặp.
Buổi chiều ba giờ bé độc phụ muốn đi hẹn hò với đàn ông, đúng lúc cô có thể nhân cơ hội chạy ra cửa.
Lần này Mạnh Kiều cẩn thận chọn được loại chuốt lông mi chống nước vô địch, lớp trang điểm còn trôi một lần nữa, cô lập tức khiến cho lông mi này chôn theo cô!
Chú Lý cũng là quen việc dễ làm, chưa được một lúc đã lái đến xưởng sửa xe.
Lần này cửa không đóng.
"Chú Lý, chú về trước đi."
"Được, đến lúc tiểu thư về nhà thì gửi tin nhắn cho chú."
"Được, cảm ơn chú Lý."
Hôm nay Mạnh Kiều mặc một chiếc váy hồng xinh xắn, cả người vô cùng đáng yêu.
Cô nhìn xưởng sửa xe tồi tàn mà giống như nhìn thấy mẹ ruột mình, vui vẻ bước tới.
Vừa vào cửa đã thấy ông Lưu thoải mái nằm trên ghế sô pha, nhìn màn hình điện thoại cười không dứt.
"Kìa, cô Mạnh đến rồi!" Ông Lưu vừa nhìn thấy Mạnh Kiều thì lập tức để điện thoại xuống, cười nghênh đón, "Hôm nay cô đến là có chuyện gì à?"
Mạnh Kiều nhìn khắp xưởng xe vẫn không thấy Chu Minh Xuyên. Cô lập tức thu hồi ánh mắt, cười trả lời: "Chào chú Lưu, tôi muốn hỏi Chu Minh Xuyên có ở đây không?"
Ông Lưu mỉm cười, chỉ trong nháy mắt biến thành biểu cảm "hiểu rồi", ông chớp mắt với Mạnh Kiều, "Hai ngày qua không đến, đang nằm ở nhà."
"Nằm ở nhà?" Mạnh Kiều nghĩ đến Chu Minh Xuyên, cảm thấy anh không giống một người thích nằm ở nhà, bèn hỏi "Bị bệnh ư?"
Ông Lưu nhún vai, "Không biết, thằng nhóc này kiệm lời, gì cũng không nói, chỉ nói tuần sau mới tới làm."
Ông nói xong thì tiếc rẻ nhìn xưởng sửa xe vắng ngắt, cảm khái: "Chậm trễ biết bao đơn sửa xe của xưởng tôi chứ!"
Mạnh Kiều không nhịn được cười thành tiếng, ông Lưu cũng cười theo.
"Chẳng qua là..." Mạnh Kiều nhìn thấy hôm nay đúng một cơ hội tốt, đi tới bên cạnh chú Lưu thấp giọng hỏi,"Chú Lưu, chú biết Chu Minh Xuyên có bạn gái chưa?"
Mặc dù trong lòng Mạnh Kiều đã chắc chắn tới chín mươi chín phần trăm tên đầu gỗ này không có, nhưng để bảo đảm thì vẫn nên hỏi một chút.
"Theo tôi biết thì… không có."
"Thật ư?"
"Lão Lưu tôi nói chuyện, chắc chắn chính xác!" Ông Lưu nặng nề vỗ vỗ ngực hai cái.
Mạnh Kiều ngượng ngùng đỏ mặt: "Cảm ơn chú Lưu."
"Cô Mạnh, chi bằng cô đi nhà nó xem thử đi." Ông Lưu đột nhiên gợi ý.
"À" Mạnh Kiều ngẩn người, thật ra thì cô vốn muốn giả vờ đi ngang xưởng sửa xe nói tiếng cảm ơn với Chu Minh Xuyên, thuận tiện gặp anh, ai biết chú Lưu trực tiếp đề nghị cô đến nhà Chu Minh Xuyên.
"Con người nó hả, rất kiệm lời, dù có dao rơi từ trên trời xuống đập vào người nó thì cũng quyết không nói một tiếng" ông Lưu nói, "Cô Mạnh đúng lúc giúp tôi đi xem thử nó ở nhà làm gì, cũng để cho tôi được yên tâm!"
Mạnh Kiều nghe nói như vậy thì có chút do dự.
"Vậy, vậy tôi đi xem thử, đến lúc đó nói với chú Lưu sau nhé?"
"Được, cô xem trên tường chính là số điện thoại của tôi, đến lúc đó gửi tin nhắn cho tôi là được."
"Được." Mạnh Kiều vội chạy đi chụp dãy số trên tường, sau đó nghiêng đầu nói với chú Lưu, "Vậy chú Lưu, tôi đi đây, trễ chút gửi tin nhắn cho chú!"
"Được! Đi đi, gửi hay không gửi tin nhắn đều được!"
Mạnh Kiều ngồi xe đến tiểu khu của Chu Minh Xuyên, mặc dù đã đến đây lần thứ ba nhưng bóng ma lần trước vẫn khiến cho cô sợ hãi.
"Chú Lý, chú ở dưới lầu chờ con."
"Được, tiểu thư."
Mạnh Kiều cộp cộp cộp leo lên tầng năm, cửa nhà Chu Minh Xuyên lại có thêm mấy tờ quảng cáo mới.
Cô xé mấy tờ, toàn bộ khung cửa sạch sẽ hơn.
"Kính coong —— "
Mạnh Kiều nhấn chuông cửa, không ai trả lời.
"Kính coong —— "
Lại một tiếng nữa.
"Kính coong —— "
Tiếng thứ ba, cửa rốt cuộc cũng có chuyển động, trái tim của Mạnh Kiều đang chùng xuống lập tức treo lên, cô nở nụ cười chuẩn bị chào hỏi Chu Minh Xuyên nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ yểu điệu đang đứng sau cửa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương