Tặng Em 180 Dặm
Chương 15
Chu Minh Xuyên nhớ đây là năm thứ ba anh chuyển đến Thành phố Quý, cũng là năm thứ ba anh ở trong tiểu khu này.
Lúc anh mới tới, Lưu Bính Sinh tìm nhà cho anh.
Anh không nhớ rõ rất nhiều chuyện, không biết tầng lầu này có những người nào hay đối diện có mấy đứa trẻ.
Anh đã sống như vậy từ rất lâu, dần dần mất đi hứng thú với những thứ kì lạ khác.
Cho nên không phải anh không nhớ, mà là anh không muốn nhớ.
Nhưng đêm hôm đó sau khi bọn họ mỗi người một ngã, Chu Minh Xuyên trằn trọc trở mình trên giường rất lâu.
Anh vốn nên nói có, thậm chí lúc cô hỏi người phụ nữ đó là ai thì phải nói là bạn gái anh.
Lưu Tuyết sẽ không để tâm, thậm chí sẽ rất vui lòng diễn một vở tuồng với anh.
Anh có một trăm cách thoát khỏi Mạnh Kiều, nhưng vì sao anh lại nói không chứ.
Chu Minh Xuyên nhìn bầu trời đen ngoài cửa sổ, gió đêm mang theo hơi lạnh đi qua cửa sổ mở phân nửa, thổi lên gò má anh, thời khắc nhắc nhở anh đây là một thế giới dịu dàng và tươi đẹp, anh sẽ gặp được thứ ánh sáng bất ngờ.
Nhưng anh đã rất lâu không nghĩ tới những vấn đề này.
Bởi vì Chu Minh Xuyên biết anh không xứng.
Chuyện duy nhất mà anh xứng là nên chết đi vào ngày đó của ba năm trước.
Anh đã không làm vậy.
Kể từ đó tới nay, đối với Chu Minh Xuyên mỗi ngày đều là địa ngục.
Mà địa ngục thì chưa bao giờ có ánh sáng xuất hiện.
-
Ngày đó Mạnh Kiều về nhà, mở mắt nằm trên giường đến khi trời sáng.
Cô xem lịch sử trò chuyện của cô và Chu Minh Xuyên nửa buổi tối, lướt tới lui chỉ có vài câu, cùng không cần lướt qua trang khác.
Mạnh Kiều diêm dúa lòe loẹt trên màn hình còn đang không biết mệt mỏi sờ bắp đùi, Mạnh Kiều ở trong chăn nhìn thấy sticker này cười một lúc lâu.
Đêm tối trao tặng sự sinh trưởng không chút kiêng kỵ, tất cả tình ý ban ngày không thể nói, không cách nào biểu đạt đều có thể bộc lộ.
Tình ý đó rõ ràng còn chưa thành hình nhưng đã quấy nhiễu khiến người ta không yên lòng.
Sau nửa đêm, có đọc nữa thì những cuộc trò chuyện đó của không thể trở nên mới mẻ nên Mạnh Kiều bấm vào ảnh đại diện đen ngòm của Chu Minh Xuyên.
Cô bỗng nhiên cảm thấy trong này có gì đó đặc biệt nên chỉnh màu đủ kiểu để nhìn rõ những gì có trong ảnh, nhưng chỉnh tới chỉnh lui cũng không phát hiện gì cả.
Chỉ là một tấm ảnh màu đen thông thường.
Nhưng Mạnh Kiều vẫn bấm lưu lại, cô cũng không biết bản thân đang làm gì.
Dù sao thì đây là thứ có liên quan đến Chu Minh Xuyên, cô rất muốn lưu lại toàn bộ bên người.
Năm giờ sáng, bầu trời hửng sáng, sắc sương mù nồng đậm bao phủ cả Thành phố Quý.
Thành phố chầm chậm thức giấc, Mạnh Kiều rốt cuộc không nhịn được, cầm điện thoại di động mơ màng ngủ.
Lúc tỉnh dậy, Dư Thiên Thiên đang ngồi ở đầu giường của cô.
Mạnh Kiều: "..."
"Bé goá phụ, chân lành rồi?" Dư Thiên Thiên nhìn bắp chân có màu da trắng như tuyết của cô ở bên ngoài chăn, hỏi.
Mạnh Kiều giật mình, thu chân vào chăn, "Hôm nay... vừa lành lại."
"À, hôm nay vừa lành, hôm qua chạy đến xưởng sửa xe rồi?" Dư Thiên Thiên hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, đưa đầu ngón tay nhéo cằm Mạnh Kiều, "Gặp Chu Minh Xuyên rồi?"
Mạnh Kiều nhìn Dư Thiên Thiên, chột dạ nuốt nước miếng, khàn khàn mở miệng: "Cậu, sao cậu biết?"
"Bởi vì tớ gắn GPS trên người cậu."
Mạnh Kiều: "!!!"
Gương mặt Mạnh Kiều chứa đầy vẻ kinh hoảng, sau đó bắt đầu nghĩ Dư Thiên Thiên đang giả bộ: "Cậu gắn vào điện thoại di động của tớ?"
"Đúng, cho nên ba giờ chiều hôm qua cậu vừa ra cửa thì tớ đã biết." Dư Thiên Thiên nhìn Mạnh Kiều lộ vẻ hốt hoảng trên giường, trong lòng cười trộm.
Mạnh Kiều vừa tỉnh dậy, phản ứng đầu óc còn có chút chậm, cô u oán nhìn Dư Thiên Thiên ngồi ở mép giường, chợt phát hiện bản thân bị đùa giỡn.
"Bé độc phụ, tớ bóp chết cậu!" Cô như người bệnh hấp hối mà bật dậy, nhào vào Dư Thiên Thiên.
"Trời ạ, bé goá phụ, cậu muốn giết chồng hả?" Dư Thiên Thiên né tránh.
"Ai muốn cậu làm chồng tớ?" Mạnh Kiều nhào hụt, ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
"À, vậy cậu muốn ai? Chu Minh Xuyên?" Dư Thiên Thiên đi theo, tựa ở cửa nhà vệ sinh nhìn Mạnh Kiều đánh răng.
Trái lại, cô ấy không ngờ Mạnh Kiều để ý người đàn ông đó như vậy.
Ngày đầu tiên hết bệnh đã vội chạy tới chỗ người ta, nếu không phải buổi trưa lúc cô ấy tới nghe thấy Mạnh Thiên than phiền hôm qua chú Lý bị Mạnh Kiều chiếm dụng nguyên một ngày thì cũng không biết hôm qua Mạnh Kiều lại đi tìm Chu Minh Xuyên.
Thật ra Dư Thiên Thiên hơi khó hiểu, cô ấy không biết bây giờ rốt cuộc trong lòng Mạnh Kiều nghĩ thế nào.
Vừa nảy mầm thì còn có thể uốn nắn.
Nhưng chỉ sợ có người đã trúng độc quá sâu, có chết cũng không hối cải.
Mạnh Kiều đánh răng rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng tắm liền hỏi: "Hôm nay cậu đến tìm tớ để làm gì?"
"Không phải tớ tìm cậu " Dư Thiên Thiên nghiêng người nhìn cô, "Có đàn ông tìm cậu."
"Đàn ông?" Mạnh Kiều ngồi trên ghế ngẩn ra một lát, tối hôm qua cô ngủ không ngon, buổi sáng dậy vẫn còn đang lơ mơ.
"Lục Hoành" Dư Thiên Thiên nói: "Có phải đến hiện tại cậu còn chưa đồng ý lời mời kết bạn của người ta không?"
Mạnh Kiều lấy lại tinh thần, cô nhận được lời mời kết bạn hôm sinh nhật, sau đó cảm thấy lúng túng nên quên bấm đồng ý.
"Hình như tớ quên rồi" Cô chậm chạp chạm vào điện thoại di động, do dự một hồi lại đặt xuống, nhìn Dư Thiên Thiên dò hỏi, "Cậu nghĩ tớ có thể không kết bạn không?"
Dư Thiên Thiên: "???"
"Dù gì cũng là bạn bè quen biết nhau đã lâu, nếu không kết bạn thì không ổn lắm."
"Nhưng tớ không muốn hẹn hò với anh ta."
Dư Thiên Thiên biết trước kia chú Mạnh từng đề cập với Mạnh Kiều chuyện đi xem mắt với Lục Hoành, hiện tại cả người Mạnh Kiều đều cực kỳ bài xích anh ta.
"Vậy chỉ xem anh ta là một người bạn đã quen từ lâu, gặp mặt một lần cũng không được sao?" Dư Thiên Thiên nói. "Hơn nữa, cậu cũng chưa gặp Lục Hoành của bây giờ, nói không chừng sau khi gặp rồi lại có ấn tượng không tồi thì sao?"
Thực ra Dư Thiên Thiên không thực sự có lòng tin với Lục Hoành, chỉ là cô ấy hi vọng ít nhất Mạnh Kiều có thể thử gặp người khác mà không phải đắm chìm vào người đàn ông tên Chu Minh Xuyên.
Cô ấy không muốn chia rẽ uyên ương hay ép Mạnh Kiều rời đi, nhưng cô ấy không thể không làm gì cả.
"Vậy buổi tối bảy giờ xem phim nhé?" Dư Thiên Thiên hỏi.
"Cậu đi với tớ." Mạnh Kiều ngẩng đầu mong chờ nhìn Dư Thiên Thiên đứng cạnh cô, ánh mắt tràn đầy vẻ đáng thương và yếu đuối.
Dư Thiên Thiên cười, gật đầu một cái, "Được, tớ bất đắc dĩ làm bóng đèn một lần đi."
Lúc Lục Hoành trò chuyện với Dư Thiên Thiên ở trong WeChat đã có ý muốn dẫn Mạnh Kiều đi cưỡi ngựa trước rồi đi ngâm suối nước nóng.
Nhưng Dư Thiên Thiên biết cưỡi ngựa, ngâm suối nước nóng đều là hoạt động khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc thân mật, cô ấy sợ Lục Hoành đi một bước quá lớn, ép cho Mạnh Kiều sợ.
Cho nên cô ấy đề cử Lục Hoành đi xem phim với Mạnh Kiều trước, như vậy vừa có thể bảo đảm thời gian ở cạnh nhau lâu, khoảng cách giữa hai người cũng có thể cố gắng xích lại gần nhau hết mức trong một phạm vi thích hợp.
Dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là bộ phim Dư Thiên Thiên muốn xem rất lâu rồi, mà Mạnh Kiều luôn không chịu đi với cô ấy.
Buổi tối, Lục Hoành lái xe đến cửa nhà Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều mặc áo voan trắng và một chiếc quần jean dài bó sát người rồi ra ngoài.
Vừa đi đến cổng nhà, nhìn thấy cạnh chiếc Rolls Royce màu xám tro là một người đàn ông vóc dáng thon dài, mặc tây trang thẳng thớm tựa vào cửa xe chờ cô.
"Mạnh Kiều." Lục Hoành nhìn thấy cô đi ra thì lập tức đứng thẳng người nghênh đón.
Mạnh Kiều ngẩng đầu mới phát hiện Lý Thành nói không sai, Lục Hoành thật sự đã thay đổi một cách long trời lở đất.
Tên nhóc béo trước kia chạy trước chạy sau la lối đã biến thành một người đàn ông cao quý thận trọng.
Trước kia gương mặt anh ta đều bị thịt che đi, bây giờ vóc người cao ngất, cởi bỏ lớp thịt béo, cằm góc cạnh rõ ràng, trông vô cùng bắt mắt.
"Đã lâu không gặp, Lục Hoành." Mạnh Kiều mở lời, trong giọng nói có chút xa cách.
"Thật sự là đã lâu không gặp," Lục Hoành cười một tiếng.
Nhưng Mạnh Kiều cảm thấy anh ta rất lạnh nhạt, vẻ lạnh nhạt này khác với Chu Minh Xuyên.
Vẻ lạnh nhạt của Chu Minh Xuyên là mặc kệ đối phương là ai thì anh cũng không quan tâm.
Mà vẻ lạnh nhạt của Lục Hoành là coi thường tất thảy.
Trong lòng Mạnh Kiều mâu thuẫn, cô xoay đầu nhìn Dư Thiên Thiên đứng bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.
Dư Thiên Thiên lập tức hiểu ý, đi lên trước nói: "Bạn cũ thì đừng khách sáo như vậy nữa, chúng ta đi nhanh đi, nếu không một lát phim sẽ bắt đầu mất."
Lục Hoành gật đầu một cái, sau đó mở cửa ngay vị trí kế bên tài xế giúp Mạnh Kiều, da đầu Mạnh Kiều tê dại, cuối cùng vẫn ngồi vào.
Một đường đi đều là Lục Hoành nói chuyện, anh ta nói năm ấy bản thân mười một tuổi đã chuyển đến nước Mỹ, sau đó thường xuyên nhớ đến Mạnh Kiều, còn có Dư Thiên Thiên và ngày tháng bọn họ chơi chung với nhau, chỉ vì sự nghiệp học hành quá bận rộn cho nên đã cắt đứt liên lạc.
Lần này quay về, chủ yếu là vì phát triển sự nghiệp trong nước, coi như phải ở lại chỗ này lâu dài.
Mạnh Kiều vừa nghe anh ta nói vừa thầm oán trách.
Nếu quả thật có chút nhớ mong thì sẽ không cắt đứt mối liên hệ suốt bao năm qua, hiện tại liên lạc lại cũng là có mục đích khác.
Từ ánh mắt đầu tiên khi Mạnh Kiều gặp người đàn ông này đã cảm thấy anh ta giống một món đồ đắt giá làm từ sứ Thanh Hoa, cao cao tại thượng khiến cho người ta không nhìn rõ sự thành tâm.
Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu Lục Hoành có còn nhớ đến phần tình nghĩa giữa bọn họ khi còn bé không nếu các cô không có sắc đẹp và gia đình giàu có.
Xe đến rạp chiếu phim rất nhanh, ba người ngồi trong phòng nhỏ trên lầu.
Lục Hoành lịch thiệp phủi bụi trên ghế sô pha giúp hai cô gái, sau đó đi đến quầy lễ tân lấy một ít thức ăn.
Lúc đi vào có tổng cộng hai phần bắp rang và hai phần coca.
"Anh không cần à?" Dư Thiên Thiên hỏi.
Lục Hoành lễ phép xua tay, "Cảm ơn, tôi không ăn những thứ này."
Trong lòng Mạnh Kiều vui vẻ "Tôi lại thích ăn những thứ đồ ăn vặt này." Nói xong cầm coca lên, thỏa mãn uống một hớp lớn.
Lục Hoành nhướng mày nhìn Mạnh Kiều uống coca, thế mà anh ta lại cảm thấy đáng yêu.
"Kiều Kiều, bình thường em thích làm gì?"
Mạnh Kiều một bên ừng ực uống coca, một bên oán thầm, bắt đầu chủ đề nhanh vậy.
"Ở nhà nằm, phung phí tiền bạc."
Lục Hoành hiển nhiên không ý thức được Mạnh Kiều sẽ trả lời như vậy, nhưng anh ta vẫn giữ phong độ "Vậy sau đó có tính làm việc gì chưa?"
Anh ta nghe chú Mạnh nhắc Mạnh Kiều đã ở nước Anh học xong khoa chính quy nghệ thuật, dự định đi làm ở một phòng trưng bày nghệ thuật trong thành phố Quý.
"Không có dự định gì cả, dùng tiền của Mạnh Quốc Huy cũng không hết, tại sao tôi phải đi làm?" Mạnh Kiều ra vẻ đại tiểu thư kiêu căng, bắt đầu mạnh dạn bịa chuyện.
Dư Thiên Thiên nhìn dáng vẻ buông thả của Mạnh Kiều, lặng lẽ ở trong bóng tối nắm chặt tay.
Xem ra Mạnh Kiều thực sự ôm tâm tư dọa cho Lục Hoành sợ rồi thoái lui mà tới.
Ai biết Lục Hoành rất tán đồng, gật đầu một cái, "Tôi cảm thấy sau khi phụ nữ kết hôn ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái là tốt nhất."
Mạnh Kiều: "???"
Dư Thiên Thiên: "???"
"Vả lại tôi có thể kiếm đủ tiền, quả thực không cần phải khiến cho phụ nữ tủi thân."
Mạnh Kiều nhìn thấy người đàn ông này còn tiếp chuyện được, trong lòng không phục: "Tôi tiêu tiền rất phung phí, ngày thường có hứng thú mua biệt thự."
"À, vậy đúng lúc hứng thú của tôi cũng là đầu tư."
"Tôi mua nhà cũng không thèm nhìn, chỉ cần giá đắt là mua hết."
"Không ngờ Kiều Kiều và ý tưởng của tôi nhất trí như vậy, mua đồ chỉ mua đắt tiền."
Dư Thiên Thiên: "..."
Dư Thiên Thiên thật sự không nghe nổi hai người này trò chuyện nữa, mượn cớ đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ chạy khỏi chiến trường.
Ai biết mới ra cửa lớn rạp chiếu phim liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trong góc mờ tối chỗ không xa, Chu Minh Xuyên mặc áo tay ngắn xanh đậm đứng dựa tường, bên cạnh là một người phụ nữ mặc váy cúp ngực ngắn màu đỏ thẫm đang cười đùa thì thầm bên tai anh.
Lúc anh mới tới, Lưu Bính Sinh tìm nhà cho anh.
Anh không nhớ rõ rất nhiều chuyện, không biết tầng lầu này có những người nào hay đối diện có mấy đứa trẻ.
Anh đã sống như vậy từ rất lâu, dần dần mất đi hứng thú với những thứ kì lạ khác.
Cho nên không phải anh không nhớ, mà là anh không muốn nhớ.
Nhưng đêm hôm đó sau khi bọn họ mỗi người một ngã, Chu Minh Xuyên trằn trọc trở mình trên giường rất lâu.
Anh vốn nên nói có, thậm chí lúc cô hỏi người phụ nữ đó là ai thì phải nói là bạn gái anh.
Lưu Tuyết sẽ không để tâm, thậm chí sẽ rất vui lòng diễn một vở tuồng với anh.
Anh có một trăm cách thoát khỏi Mạnh Kiều, nhưng vì sao anh lại nói không chứ.
Chu Minh Xuyên nhìn bầu trời đen ngoài cửa sổ, gió đêm mang theo hơi lạnh đi qua cửa sổ mở phân nửa, thổi lên gò má anh, thời khắc nhắc nhở anh đây là một thế giới dịu dàng và tươi đẹp, anh sẽ gặp được thứ ánh sáng bất ngờ.
Nhưng anh đã rất lâu không nghĩ tới những vấn đề này.
Bởi vì Chu Minh Xuyên biết anh không xứng.
Chuyện duy nhất mà anh xứng là nên chết đi vào ngày đó của ba năm trước.
Anh đã không làm vậy.
Kể từ đó tới nay, đối với Chu Minh Xuyên mỗi ngày đều là địa ngục.
Mà địa ngục thì chưa bao giờ có ánh sáng xuất hiện.
-
Ngày đó Mạnh Kiều về nhà, mở mắt nằm trên giường đến khi trời sáng.
Cô xem lịch sử trò chuyện của cô và Chu Minh Xuyên nửa buổi tối, lướt tới lui chỉ có vài câu, cùng không cần lướt qua trang khác.
Mạnh Kiều diêm dúa lòe loẹt trên màn hình còn đang không biết mệt mỏi sờ bắp đùi, Mạnh Kiều ở trong chăn nhìn thấy sticker này cười một lúc lâu.
Đêm tối trao tặng sự sinh trưởng không chút kiêng kỵ, tất cả tình ý ban ngày không thể nói, không cách nào biểu đạt đều có thể bộc lộ.
Tình ý đó rõ ràng còn chưa thành hình nhưng đã quấy nhiễu khiến người ta không yên lòng.
Sau nửa đêm, có đọc nữa thì những cuộc trò chuyện đó của không thể trở nên mới mẻ nên Mạnh Kiều bấm vào ảnh đại diện đen ngòm của Chu Minh Xuyên.
Cô bỗng nhiên cảm thấy trong này có gì đó đặc biệt nên chỉnh màu đủ kiểu để nhìn rõ những gì có trong ảnh, nhưng chỉnh tới chỉnh lui cũng không phát hiện gì cả.
Chỉ là một tấm ảnh màu đen thông thường.
Nhưng Mạnh Kiều vẫn bấm lưu lại, cô cũng không biết bản thân đang làm gì.
Dù sao thì đây là thứ có liên quan đến Chu Minh Xuyên, cô rất muốn lưu lại toàn bộ bên người.
Năm giờ sáng, bầu trời hửng sáng, sắc sương mù nồng đậm bao phủ cả Thành phố Quý.
Thành phố chầm chậm thức giấc, Mạnh Kiều rốt cuộc không nhịn được, cầm điện thoại di động mơ màng ngủ.
Lúc tỉnh dậy, Dư Thiên Thiên đang ngồi ở đầu giường của cô.
Mạnh Kiều: "..."
"Bé goá phụ, chân lành rồi?" Dư Thiên Thiên nhìn bắp chân có màu da trắng như tuyết của cô ở bên ngoài chăn, hỏi.
Mạnh Kiều giật mình, thu chân vào chăn, "Hôm nay... vừa lành lại."
"À, hôm nay vừa lành, hôm qua chạy đến xưởng sửa xe rồi?" Dư Thiên Thiên hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, đưa đầu ngón tay nhéo cằm Mạnh Kiều, "Gặp Chu Minh Xuyên rồi?"
Mạnh Kiều nhìn Dư Thiên Thiên, chột dạ nuốt nước miếng, khàn khàn mở miệng: "Cậu, sao cậu biết?"
"Bởi vì tớ gắn GPS trên người cậu."
Mạnh Kiều: "!!!"
Gương mặt Mạnh Kiều chứa đầy vẻ kinh hoảng, sau đó bắt đầu nghĩ Dư Thiên Thiên đang giả bộ: "Cậu gắn vào điện thoại di động của tớ?"
"Đúng, cho nên ba giờ chiều hôm qua cậu vừa ra cửa thì tớ đã biết." Dư Thiên Thiên nhìn Mạnh Kiều lộ vẻ hốt hoảng trên giường, trong lòng cười trộm.
Mạnh Kiều vừa tỉnh dậy, phản ứng đầu óc còn có chút chậm, cô u oán nhìn Dư Thiên Thiên ngồi ở mép giường, chợt phát hiện bản thân bị đùa giỡn.
"Bé độc phụ, tớ bóp chết cậu!" Cô như người bệnh hấp hối mà bật dậy, nhào vào Dư Thiên Thiên.
"Trời ạ, bé goá phụ, cậu muốn giết chồng hả?" Dư Thiên Thiên né tránh.
"Ai muốn cậu làm chồng tớ?" Mạnh Kiều nhào hụt, ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.
"À, vậy cậu muốn ai? Chu Minh Xuyên?" Dư Thiên Thiên đi theo, tựa ở cửa nhà vệ sinh nhìn Mạnh Kiều đánh răng.
Trái lại, cô ấy không ngờ Mạnh Kiều để ý người đàn ông đó như vậy.
Ngày đầu tiên hết bệnh đã vội chạy tới chỗ người ta, nếu không phải buổi trưa lúc cô ấy tới nghe thấy Mạnh Thiên than phiền hôm qua chú Lý bị Mạnh Kiều chiếm dụng nguyên một ngày thì cũng không biết hôm qua Mạnh Kiều lại đi tìm Chu Minh Xuyên.
Thật ra Dư Thiên Thiên hơi khó hiểu, cô ấy không biết bây giờ rốt cuộc trong lòng Mạnh Kiều nghĩ thế nào.
Vừa nảy mầm thì còn có thể uốn nắn.
Nhưng chỉ sợ có người đã trúng độc quá sâu, có chết cũng không hối cải.
Mạnh Kiều đánh răng rửa mặt xong, bước ra khỏi phòng tắm liền hỏi: "Hôm nay cậu đến tìm tớ để làm gì?"
"Không phải tớ tìm cậu " Dư Thiên Thiên nghiêng người nhìn cô, "Có đàn ông tìm cậu."
"Đàn ông?" Mạnh Kiều ngồi trên ghế ngẩn ra một lát, tối hôm qua cô ngủ không ngon, buổi sáng dậy vẫn còn đang lơ mơ.
"Lục Hoành" Dư Thiên Thiên nói: "Có phải đến hiện tại cậu còn chưa đồng ý lời mời kết bạn của người ta không?"
Mạnh Kiều lấy lại tinh thần, cô nhận được lời mời kết bạn hôm sinh nhật, sau đó cảm thấy lúng túng nên quên bấm đồng ý.
"Hình như tớ quên rồi" Cô chậm chạp chạm vào điện thoại di động, do dự một hồi lại đặt xuống, nhìn Dư Thiên Thiên dò hỏi, "Cậu nghĩ tớ có thể không kết bạn không?"
Dư Thiên Thiên: "???"
"Dù gì cũng là bạn bè quen biết nhau đã lâu, nếu không kết bạn thì không ổn lắm."
"Nhưng tớ không muốn hẹn hò với anh ta."
Dư Thiên Thiên biết trước kia chú Mạnh từng đề cập với Mạnh Kiều chuyện đi xem mắt với Lục Hoành, hiện tại cả người Mạnh Kiều đều cực kỳ bài xích anh ta.
"Vậy chỉ xem anh ta là một người bạn đã quen từ lâu, gặp mặt một lần cũng không được sao?" Dư Thiên Thiên nói. "Hơn nữa, cậu cũng chưa gặp Lục Hoành của bây giờ, nói không chừng sau khi gặp rồi lại có ấn tượng không tồi thì sao?"
Thực ra Dư Thiên Thiên không thực sự có lòng tin với Lục Hoành, chỉ là cô ấy hi vọng ít nhất Mạnh Kiều có thể thử gặp người khác mà không phải đắm chìm vào người đàn ông tên Chu Minh Xuyên.
Cô ấy không muốn chia rẽ uyên ương hay ép Mạnh Kiều rời đi, nhưng cô ấy không thể không làm gì cả.
"Vậy buổi tối bảy giờ xem phim nhé?" Dư Thiên Thiên hỏi.
"Cậu đi với tớ." Mạnh Kiều ngẩng đầu mong chờ nhìn Dư Thiên Thiên đứng cạnh cô, ánh mắt tràn đầy vẻ đáng thương và yếu đuối.
Dư Thiên Thiên cười, gật đầu một cái, "Được, tớ bất đắc dĩ làm bóng đèn một lần đi."
Lúc Lục Hoành trò chuyện với Dư Thiên Thiên ở trong WeChat đã có ý muốn dẫn Mạnh Kiều đi cưỡi ngựa trước rồi đi ngâm suối nước nóng.
Nhưng Dư Thiên Thiên biết cưỡi ngựa, ngâm suối nước nóng đều là hoạt động khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc thân mật, cô ấy sợ Lục Hoành đi một bước quá lớn, ép cho Mạnh Kiều sợ.
Cho nên cô ấy đề cử Lục Hoành đi xem phim với Mạnh Kiều trước, như vậy vừa có thể bảo đảm thời gian ở cạnh nhau lâu, khoảng cách giữa hai người cũng có thể cố gắng xích lại gần nhau hết mức trong một phạm vi thích hợp.
Dĩ nhiên nguyên nhân quan trọng nhất chính là bộ phim Dư Thiên Thiên muốn xem rất lâu rồi, mà Mạnh Kiều luôn không chịu đi với cô ấy.
Buổi tối, Lục Hoành lái xe đến cửa nhà Mạnh Kiều.
Mạnh Kiều mặc áo voan trắng và một chiếc quần jean dài bó sát người rồi ra ngoài.
Vừa đi đến cổng nhà, nhìn thấy cạnh chiếc Rolls Royce màu xám tro là một người đàn ông vóc dáng thon dài, mặc tây trang thẳng thớm tựa vào cửa xe chờ cô.
"Mạnh Kiều." Lục Hoành nhìn thấy cô đi ra thì lập tức đứng thẳng người nghênh đón.
Mạnh Kiều ngẩng đầu mới phát hiện Lý Thành nói không sai, Lục Hoành thật sự đã thay đổi một cách long trời lở đất.
Tên nhóc béo trước kia chạy trước chạy sau la lối đã biến thành một người đàn ông cao quý thận trọng.
Trước kia gương mặt anh ta đều bị thịt che đi, bây giờ vóc người cao ngất, cởi bỏ lớp thịt béo, cằm góc cạnh rõ ràng, trông vô cùng bắt mắt.
"Đã lâu không gặp, Lục Hoành." Mạnh Kiều mở lời, trong giọng nói có chút xa cách.
"Thật sự là đã lâu không gặp," Lục Hoành cười một tiếng.
Nhưng Mạnh Kiều cảm thấy anh ta rất lạnh nhạt, vẻ lạnh nhạt này khác với Chu Minh Xuyên.
Vẻ lạnh nhạt của Chu Minh Xuyên là mặc kệ đối phương là ai thì anh cũng không quan tâm.
Mà vẻ lạnh nhạt của Lục Hoành là coi thường tất thảy.
Trong lòng Mạnh Kiều mâu thuẫn, cô xoay đầu nhìn Dư Thiên Thiên đứng bên cạnh với ánh mắt cầu cứu.
Dư Thiên Thiên lập tức hiểu ý, đi lên trước nói: "Bạn cũ thì đừng khách sáo như vậy nữa, chúng ta đi nhanh đi, nếu không một lát phim sẽ bắt đầu mất."
Lục Hoành gật đầu một cái, sau đó mở cửa ngay vị trí kế bên tài xế giúp Mạnh Kiều, da đầu Mạnh Kiều tê dại, cuối cùng vẫn ngồi vào.
Một đường đi đều là Lục Hoành nói chuyện, anh ta nói năm ấy bản thân mười một tuổi đã chuyển đến nước Mỹ, sau đó thường xuyên nhớ đến Mạnh Kiều, còn có Dư Thiên Thiên và ngày tháng bọn họ chơi chung với nhau, chỉ vì sự nghiệp học hành quá bận rộn cho nên đã cắt đứt liên lạc.
Lần này quay về, chủ yếu là vì phát triển sự nghiệp trong nước, coi như phải ở lại chỗ này lâu dài.
Mạnh Kiều vừa nghe anh ta nói vừa thầm oán trách.
Nếu quả thật có chút nhớ mong thì sẽ không cắt đứt mối liên hệ suốt bao năm qua, hiện tại liên lạc lại cũng là có mục đích khác.
Từ ánh mắt đầu tiên khi Mạnh Kiều gặp người đàn ông này đã cảm thấy anh ta giống một món đồ đắt giá làm từ sứ Thanh Hoa, cao cao tại thượng khiến cho người ta không nhìn rõ sự thành tâm.
Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu Lục Hoành có còn nhớ đến phần tình nghĩa giữa bọn họ khi còn bé không nếu các cô không có sắc đẹp và gia đình giàu có.
Xe đến rạp chiếu phim rất nhanh, ba người ngồi trong phòng nhỏ trên lầu.
Lục Hoành lịch thiệp phủi bụi trên ghế sô pha giúp hai cô gái, sau đó đi đến quầy lễ tân lấy một ít thức ăn.
Lúc đi vào có tổng cộng hai phần bắp rang và hai phần coca.
"Anh không cần à?" Dư Thiên Thiên hỏi.
Lục Hoành lễ phép xua tay, "Cảm ơn, tôi không ăn những thứ này."
Trong lòng Mạnh Kiều vui vẻ "Tôi lại thích ăn những thứ đồ ăn vặt này." Nói xong cầm coca lên, thỏa mãn uống một hớp lớn.
Lục Hoành nhướng mày nhìn Mạnh Kiều uống coca, thế mà anh ta lại cảm thấy đáng yêu.
"Kiều Kiều, bình thường em thích làm gì?"
Mạnh Kiều một bên ừng ực uống coca, một bên oán thầm, bắt đầu chủ đề nhanh vậy.
"Ở nhà nằm, phung phí tiền bạc."
Lục Hoành hiển nhiên không ý thức được Mạnh Kiều sẽ trả lời như vậy, nhưng anh ta vẫn giữ phong độ "Vậy sau đó có tính làm việc gì chưa?"
Anh ta nghe chú Mạnh nhắc Mạnh Kiều đã ở nước Anh học xong khoa chính quy nghệ thuật, dự định đi làm ở một phòng trưng bày nghệ thuật trong thành phố Quý.
"Không có dự định gì cả, dùng tiền của Mạnh Quốc Huy cũng không hết, tại sao tôi phải đi làm?" Mạnh Kiều ra vẻ đại tiểu thư kiêu căng, bắt đầu mạnh dạn bịa chuyện.
Dư Thiên Thiên nhìn dáng vẻ buông thả của Mạnh Kiều, lặng lẽ ở trong bóng tối nắm chặt tay.
Xem ra Mạnh Kiều thực sự ôm tâm tư dọa cho Lục Hoành sợ rồi thoái lui mà tới.
Ai biết Lục Hoành rất tán đồng, gật đầu một cái, "Tôi cảm thấy sau khi phụ nữ kết hôn ở nhà giúp chồng dạy dỗ con cái là tốt nhất."
Mạnh Kiều: "???"
Dư Thiên Thiên: "???"
"Vả lại tôi có thể kiếm đủ tiền, quả thực không cần phải khiến cho phụ nữ tủi thân."
Mạnh Kiều nhìn thấy người đàn ông này còn tiếp chuyện được, trong lòng không phục: "Tôi tiêu tiền rất phung phí, ngày thường có hứng thú mua biệt thự."
"À, vậy đúng lúc hứng thú của tôi cũng là đầu tư."
"Tôi mua nhà cũng không thèm nhìn, chỉ cần giá đắt là mua hết."
"Không ngờ Kiều Kiều và ý tưởng của tôi nhất trí như vậy, mua đồ chỉ mua đắt tiền."
Dư Thiên Thiên: "..."
Dư Thiên Thiên thật sự không nghe nổi hai người này trò chuyện nữa, mượn cớ đi vệ sinh rồi vội vàng bỏ chạy khỏi chiến trường.
Ai biết mới ra cửa lớn rạp chiếu phim liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Trong góc mờ tối chỗ không xa, Chu Minh Xuyên mặc áo tay ngắn xanh đậm đứng dựa tường, bên cạnh là một người phụ nữ mặc váy cúp ngực ngắn màu đỏ thẫm đang cười đùa thì thầm bên tai anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương