Tặng Em 180 Dặm

Chương 24



Thành phố Quý có mưa đứt quãng nhiều ngày, cảm giác ẩm ướt lan tràn trong không khí

Mây đen che phủ bầu trời xám tro, khí thế hung hăng như muốn nuốt chửng cả thành phố. Thời tiết ngày càng lạnh lẽo theo từng cơn mưa rả rích nối tiếp nhau.

Chú Lý sáng sớm đã thu dọn xe, ở dưới lầu chờ Mạnh Kiều ra ngoài. Buổi tối hôm trước, tiểu thư đã nói sáng nay cần dùng xe.

Cả buổi tối Mạnh Kiều ngủ không yên, cũng không biết là ngủ rồi hay chưa ngủ. Trong đầu cứ nghĩ đến chuyện nặng nề u ám, không phân rõ được mơ hay thực.

Lúc mở mắt, ngoài cửa sổ vẫn là không khí nặng nề, trận mưa này giống như ngày tận thế, ngày sáng đêm tối không thể phân biệt.

Cảm xúc của Mạnh Kiều không tốt, cả người ở trong trạng thái đần độn, vừa mở điện thoại di động xem thời gian thì thấy đã là năm giờ hai mươi.

Mạnh Kiều ở trên giường chậm rãi thở một hơi, sau đó ngồi dậy.

Xuống nhà vừa lúc sáu giờ, chú Lý đã trong xe chờ đợi.

"Tiểu thư."

"Ừm, chú Lý." Mạnh Kiều nhẹ giọng lên tiếng chào hỏi rồi lên xe.

Chú Lý kinh ngạc nhưng lại không dám hỏi nhiều, bởi vì hôm nay Mạnh Kiều thật sự không giống bình thường.

Cô mặc một cái váy mỏng màu đen nghiêm túc, phía dưới là một đôi giày cao gót cùng màu, tóc tai cẩn thận búi sau đầu, tâm trạng rõ ràng không tốt lắm.

Bentley chậm rãi chạy trên đường phố mưa phùn, khắp nơi mông lung không thấy rõ cảnh vật, xe một đường lái đến chỗ vắng vẻ rồi dừng lại trước nghĩa trang.

"Tiểu thư cần tôi chờ ở chỗ này không?" Chú Lý quay đầu hỏi.

Mạnh Kiều im lặng một lát: "Không cần đâu."

Chắc hẳn sẽ có người dẫn cô về nhà.

Cô nói xong bèn cầm một cây dù đen xuống xe, mưa bên ngoài cũng không lớn nhưng chỉ môt cơn gió lạnh thổi vào bắp chân lộ ra ngoài của Mạnh Kiều cũng dẫn đến một cơn rùng mình.

Cô nâng mi mắt nhìn nghĩa trang có diện tích không lớn, bãi đậu xe bên ngoài chỉ có hai ba chiếc xe. Cũng đúng, hôm nay không phải là ngày lễ truyền thống cúng bái gì.

Nếu như có người đến, chắc hẳn là ngày giỗ của người nào đó.

Mạnh Kiều nhẹ nhàng bước đến cổng vào, mỗi một bước đi trong lòng lại chìm xuống một phần, cô biết rõ bản thân đang từng bước đến gần bí mật của người đàn ông kia nhưng lại cảm thấy bí mật ấy quá mức nặng nề, nặng đến mức cô cũng không thể chắc chắn bản thân có thể đón nhận hay không.

Nhưng tất cả những vướng mắc và chần chừ của những ngày qua đều dừng lại khi cô đứng ở nghĩa trang, giờ khắc này, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Cô chính là muốn nhìn thấy, muốn đến gần, muốn biết.

Mạnh Kiều mua một bó hoa tươi ở cổng sau đó đi vào.

Từng hàng bia mộ chỉnh tề và dày đặc xếp hàng trước mắt cô, vô số linh hồn khi còn sống đã dùng loại phương thức đơn giản mà rập khuôn để yên nghỉ trên mảnh đất này.

Sương mù sáng sớm đi theo mưa phùn mơ hồ che phủ khắp công viên tưởng niệm, Mạnh Kiều chợt nhìn thấy một người đàn ông im lặng đứng cách đó không xa.

Anh mặc chiếc áo sơ mi màu đen, cúc áo cài đến cổ, thân hình cao lớn để lộ nỗi cô đơn trong cơn mưa phùn xám xịt u tối.

Mạnh Kiều đứng ở xa, không nhìn thấy rõ thần sắc trên gương mặt anh, chỉ cảm thấy quanh thân anh tản ra hơi thở của khói mù, hòa làm một với không khí nghĩa trang đầy chết chóc.

Thật sự là quá bi ai.

Trái tim như thể bị một bàn tay to nắm thật chặt khiến cô không thể thở, cũng không thể nói chuyện, dễ dàng bị sự nặng nề này kéo xuống dưới đất.

Mạnh Kiều trong khoảnh khắc đột nhiên hiểu được cảm nhận của Chu Minh Xuyên, liệu những năm qua có phải anh đều sống trong địa ngục như vậy hay không.

Một cơn gió lạnh vô tình xẹt qua, thân thể Mạnh Kiều run lên, cô hít một hơi thật sâu, sau đó cầm dù đi đến cạnh người kia, giày cao gót gõ ra một chuỗi âm thanh trên nền xi măng.



Trừ những thứ này ra, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch.

"Anh ổn không?"

Mạnh Kiều đi tới bên cạnh người đàn ông, nhẹ giọng mở miệng, sau đó khom người để bó hoa tươi trắng nõn vừa nở rộ lên bia mộ trước mặt Chu Minh Xuyên. Cô nghiêng cây dù đen, chắn đi mưa phùn trên đỉnh đầu anh.

Mạnh Kiều quay đầu nhìn sang thì thấy mái tóc đen của người đàn ông đã ướt đẫm nước mưa, đôi mắt lạnh lùng nhìn tấm ảnh trên mộ, ẩn sâu trong đó là thứ cảm xúc Mạnh Kiều chưa bao giờ thấy qua.

Hối hận, tức giận, đau khổ, bất lực.

Bàn tay Mạnh Kiều nắm cây dù không khỏi siết chặt, cô cụp mắt nhìn tấm bia, trên đó in hình của một người đàn ông trẻ tuổi bị ô vuông trắng đen cố định trên tấm bia lạnh như băng, có một cái tên và một chuỗi chữ tiếng Anh bên dưới.

[ Kiều Vũ Thierry ]

Mạnh Kiều lặng lẽ tính thời gian, lúc anh ấy qua đời vừa tròn 22 tuổi.

Bên trong khu vườn trang nghiêm, mưa phùn triền miên, không ai chịu nói thêm câu nào.

Không biết là sợ quấy nhiễu sự thanh tịnh của người dưới đất hay sự thanh tịnh của người cúng bái.

Người đàn ông bên người từ từ quay người sang, nhìn Mạnh Kiều với ánh mắt lạnh như băng.

Chu Minh Xuyên chưa bao giờ nhìn Mạnh Kiều với ánh mắt như vậy.

Cô cắn chặt hàm răng nhìn lại mới phát hiện trong mắt của Chu Minh Xuyên là dòng nước ngầm tức giận đang bị anh nhiều lần áp chế.

Lúc này cơn mưa đỉnh đầu ngày càng càng lớn hơn, đùng đùng trút xuống cả thành phố, hạt mưa vô tình đập vào nửa người Mạnh Kiều nhưng cô không chịu nhúc nhích, đứng tại chỗ đối diện với Chu Minh Xuyên.

Mạnh Kiều biết Chu Minh Xuyên đang tức giận.

Hơi thở lãnh léo quét qua nghĩa trang hẻo lánh này càng lúc càng mãnh liệt hơn, cả người Mạnh Kiều bắt đầu không tự chủ run rẩy, hoặc là cô cũng đang giận dỗi với Chu Minh Xuyên.

Dựa vào cái gì mà không chịu cho cô biết mọi chuyện.

Hạt mưa càng đập càng dày, cây dù cũng càng ngày càng nặng, một bàn tay của Mạnh Kiều sắp không cầm nổi dù lớn màu đen.

Hạt mưa đùng đùng như thể đập vào tim cô, quá nhanh và dày đặc khiến cô không kịp đề phòng cảnh giác.

Mây đen mỗi lúc lại tích lũy nhiều hơn, một lát sau sắc trời mờ tối.

Ông trời tích góp cơn tức giận nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc phải xả hơi.

Chu Minh Xuyên nhìn bia mộ, sau đó không do dự nhấc chân lướt qua Mạnh Kiều, trực tiếp rời xa cây dù đen đang lảo đảo muốn ngã mà đi vào màn mưa vô biên.

Anh không chịu nói gì cả!

Trong một chốc cánh tay Mạnh Kiều mất lực, dù lớn rơi xuống.

Mưa lớn như hạt đậu đập vào người cô, nước mắt và nước mưa cùng nhau rơi xuống.

Chu Minh Xuyên sử dụng hành động nói với Mạnh Kiều, anh không cần cây dù của cô.

Sợi dây căng thẳng trong lòng bỗng nhiên đứt phăng.

Mạnh Kiều cố chấp đứng trước mặt tấm bia, không nhúc nhích một bước, cô không cam lòng nhìn bóng lưng quá tuyệt tình trong mưa to kia, dùng hết sức lực mà hét lên:

"Chu Minh Xuyên! Anh là con quỷ nhát gan —— "

Giọng nói của người phụ nữ xuyên qua tầng tầng màn mưa truyền tới tai Chu Minh Xuyên, anh ngẩn ra, đứng ngay tại chỗ.



"Tôi đã biết mọi chuyện, tôi biết anh là Joseph, tôi biết anh là vì cái chết của Kiều Vũ mới biến thành bộ dáng này!"

Mạnh Kiều vừa nói vừa đi về phía Chu Minh Xuyên.

Giày cao gót sắc nhọn từng bước dùng sức đập vào vũng nước nhưng không ai đoái hoài tới nửa phần hình tượng tốt đẹp, để mặc cho cơn mưa lớn trứt xuống xối xả.

"Nhưng sao anh cứ như vậy từ bỏ bản thân anh hả?!"

Mạnh Kiều sải bước đi đến trước mặt Chu Minh Xuyên, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh.

Trong mắt Chu Minh Xuyên hiện ra vẻ không tin, sau đó nhanh chóng bị khói mù nồng đậm thay thế, cả người tản ra hơi thở đáng sợ.

Anh cắn răng nói khẽ với Mạnh Kiều: "Tôi thế nào là chuyện của bản thân tôi."

Sau đó dùng sức cầm cổ tay Mạnh Kiều, kéo cô sang một bên, nhấc chân muốn rời đi.

"Chu Minh Xuyên!" Hôm nay Mạnh Kiều ôm quyết tâm không chết không về, mưa to cuốn trôi sự yếu ớt của cô, hai người đều chật vật, không ai sợ mất thêm một cái gì.

Cô lập tức kéo tay Chu Minh Xuyên, muốn ngăn cản anh, đẩy anh tới góc tường, nhưng sức lực cô quá nhỏ, người đàn ông vốn dĩ chỉ lùi lại có nửa bước.

"Chu Minh Xuyên," Mạnh Kiều lạnh đến mức giọng nói cũng trở nên run rẩy nhưng âm lượng không chịu nhỏ đi, cô giống như một con thỏ quật cường, trừng mắt nhìn người đàn ông: "Anh còn muốn giày vò bản thân anh như vậy bao nhiêu năm nữa? Anh xem thử bản thân anh đã biến thành gì đi!"

"Mạnh Kiều!" Chu Minh Xuyên gầm nhẹ một tiếng từ trong cổ họng, sau đó bóp chặt cổ của cô ép sát lên tường.

Đôi mắt đen trầm của người đàn ông ngay sau đó áp sang đây, chiếc áo sơ mi ướt đẫm dán thật chặt trước ngực Mạnh Kiều khiến cô không thể động đậy.

"Tôi nói rồi, đừng quan tâm đến chuyện của tôi." Anh cảnh cáo từng chữ từng câu, như thể hoàn toàn biến thành một người khác.

Mạnh Kiều chưa từng nhìn thấy một Chu Minh Xuyên hung ác âm trầm như vậy. Mưa như trút nước, không ngừng quét qua hai người, khi ngẩng đầu lên, họ đã không còn nhìn thấy rõ ràng thứ gì cách đó hai mét nữa.

Đất trời giống như tạo ra một không gian không người vì họ, tất cả kiềm chế và tức giận bị phóng đại vô tận.

Ngón tay Mạnh Kiều run rẩy, cảm giác chua xót đau đớn trong lòng cô đã lan tràn đến lục phủ ngũ tạng, cô sắp không khống chế được bản thân.

"Chu Minh Xuyên." Cô nhỏ giọng nghẹn ngào, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.

Thân hình cao lớn của người đàn ông ngăn cách cô với màn mưa mãnh liệt, cô nhìn thấy ánh mắt nổi trận lôi đình đang nhìn cô, tủi thân trong lòng bộc phát

"Ầm ——" Một tiếng sấm đánh trúng bầu trời, ngón tay Chu Minh Xuyên giật giật, từ từ thu lại.

Anh dường như đang muốn trở lại làm người đàn ông lấy sự lạnh nhạt để bao bọc bản thân, trong lòng Mạnh Kiều sợ muốn chết.

Cô tình nguyện để Chu Minh Xuyên chân thật tàn nhẫn như vậy bày tỏ bản thân trước mặt cô, cũng không muốn anh lại biến về người lạnh như băng kia.

Mưa to đập vào gương mặt của Mạnh Kiều, Chu Minh Xuyên chậm rãi lùi ra sau.

Mạnh Kiều như đang đứng ở vách đá, nếu anh rời đi, mọi chuyện sẽ quay lại điểm bắt đầu.

Cánh tay trắng nõn của người phụ nữ kéo một cái, toàn bộ người lại dán thật chặt trước ngực người đàn ông.

Chu Minh Xuyên còn chưa kịp đẩy cô ra thì bất ngờ cảm nhận được thứ gì đó trơn lạnh lại mang theo chút mềm mại e dè đặt lên môi anh.

Ngày đó mưa to đến kỳ lạ, tưởng chừng như muốn nuốt chửng cả thế giới. Giữa người và người tạm thời mất đi liên lạc, trừ khi ban đầu anh và tôi đã ở bên nhau.

Nụ hôn mang theo chút tuyệt vọng và bất lực của Mạnh Kiều rơi trên môi Chu Minh Xuyên, cô thậm chí không dám cảm nhận phản ứng của Chu Minh Xuyên. Hai cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh thật chặt, như thể nếu buông tay thì sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.

Bộ váy mỏng manh bị mưa to làm ướt, mỗi cử động đều kéo theo cái lạnh cắt da cắt thịt, chỉ có đôi môi đỏ mọng là còn lại một chút dịu dàng của nhân gian.

Nhưng cũng không được mấy giây.

Tất cả giá rét và mưa to một lần nữa lại ập đến, một mình Mạnh Kiều tê liệt ngồi trên nền đất giữa cơn mưa lạnh như băng.
Chương trước Chương tiếp