Tặng Em 180 Dặm
Chương 26
Lúc Mạnh Kiều tỉnh lại, cô đang nằm trên một chiếc giường sạch sẽ với ga giường xám tro và chăn bông màu xanh đậm.
Cô hơi co người lại, cảm thấy đầu óc đang quay cuồng bèn ôm chăn chịu đựng cơn buồn nôn, sau đó mới từ từ ngồi dậy.
Chăn có mùi hương mát lạnh quen thuộc, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cây xà đơn chắn ngang cửa, đối diện với Mạnh Kiều đang lẻ loi trên giường.
Sau khi ngồi dậy, cô phát hiện trên người mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng rộng, hình như là chiếc áo mà Chu Minh Xuyên thường mặc
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn áo rất lâu, không hề phát hiện cánh cửa phòng ngủ đã bị người khác mở ra.
Chu Minh Xuyên đứng ở cửa, thân hình cao lớn che đi ánh sáng trong phòng khách, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô.
Không khí lạnh thuận theo cánh cửa rộng mở tràn vào trong phòng, bám vào cánh tay Mạnh Kiều.
"Cái đó …" Mạnh Kiều mở miệng trước, "Tôi có thể mượn phòng tắm của anh không?"
Cô lo lắng nhìn Chu Minh Xuyên, ngón tay bấu chặt vạt áo, mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ở mép chăn, ngón chân trơn bóng mà đỏ tươi đâm vào mắt của Chu Minh Xuyên.
Chút dây dưa mập mờ ngay lập tức lan tràn, nhưng Mạnh Kiều muốn quan tâm không khí lúc này là như nào, cô chỉ muốn được đi tắm.
Đôi mắt Chu Minh Xuyên thoáng qua nét u ám, trái cổ chuyển động, nửa là uy hiếp nửa là cảnh cáo trầm giọng hỏi: "Mạnh Kiều, cô có biết tôi là đàn ông không?"
Dòng nước ngầm thầm tuôn trào, chứa đầy sự uy hiếp.
Nhiệt độ trong phòng bị câu hỏi quá rõ ràng xô đẩy rồi tăng lên từng chút một, Mạnh Kiều vốn không có ý đó, bất giác buột miệng hỏi.
"Vậy anh có ngủ với một người phụ nữ mà anh không thích không?"
Nếu anh không, vậy tôi chẳng có gì phải lo.
Nếu anh có thể, vậy thì rất tốt.
Mạnh Kiều muốn nhìn thấy đáp án từ trong mắt của anh nhưng Chu Minh Xuyên giống như chịu thua mà rũ mắt.
"Phòng tắm ở bên tay trái." Anh nói xong bèn rời khỏi phòng ngủ, một mình đứng ở ban công ngoài phòng khách.
Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây xanh, chiếu rải rác trên ban công nho nhỏ, nhảy nhót vòng quanh bóng lưng lạnh nhạt.
Gió từ từ thổi bay tóc của anh, hết thảy kinh tâm động phách đều giống như chưa bao giờ xảy ra.
Chỉ là cái trán nóng của Mạnh Kiều còn đang nhắc nhở cô, cơn mưa to kia là thật, cái ôm kia là thật, nụ hôn kia cũng là thật.
Mạnh Kiều đi chân không vào trong phòng tắm, căn phòng đơn giản sạch sẽ và ngăn nắp có lớp thủy tinh ngăn cách. Cô cởi áo tay ngắn màu trắng của Chu Minh Xuyên để ở một bên, sau đó mở vòi sen.
Nước ấm nhanh chóng chảy xuống, Mạnh Kiều tham lam chỉnh ở mức nóng nhất, cảm nhận được sức nóng mãnh liệt.
Cơn chóng mặt đỡ hơn nhiều khi hơi nóng bốc lên, Mạnh Kiều nhẹ nhàng đóng vòi nước, lúc muốn đi ra mới phát hiện cô không có khăn lông.
Cô co quắp đứng trong phòng tắm một lát, không biết phải mở miệng thế nào.
Hơi nóng trên người từ từ tan đi, nháy mắt liền thấy cơn lạnh ùa tới, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Khăn tôi để ở cửa."
Giọng nói trầm thấp, một lát sau không còn âm thanh nào nữa.
Mạnh Kiều cắn môi chần chừ, sau đó mở cửa. Trước cửa có treo một cái túi nhựa, cô vươn nửa cánh tay còn nguyên vài giọt nước lấy nó vào.
Trong túi có một chiếc váy hai dây màu trắng đơn giản, một bộ đồ lót màu trắng và một chiếc khăn lông. Mọi thứ đơn giản đến ngay cả nhãn mác cũng chưa tháo.
Hơi nóng tan đi hơn phân nửa, phòng tắm dường như lại nóng lên, Mạnh Kiều mơ màng nhìn thấy gò má của mình ửng đỏ trong tấm kính.
Cũng không biết là do hơi nóng hay bị sốt.
Nói tóm lại, cô chỉ thấy đầu óc nóng bừng, có chút choáng váng.
Cô thử kéo mạnh nhãn mác, nhưng nhãn hiệu ny lon nhỏ rất bền chắc, dù kéo đến khi ngón tay ửng đỏ cũng không tháo được.
Mạnh Kiều đành từ bỏ, chỉ còn cách mặc đồ vào trước.
-
Khi Chu Minh Xuyên đứng ở ban công nghe tiếng người đi ra, bên ngoài đã biến từ hoàng hôn thành đêm tối. Anh chậm rãi xoay người tựa vào lan can, nhìn người phụ nữ đi chân không đứng trong phòng khách.
Mọi thứ sáng đến chói mắt.
Bờ vai trắng nõn của người phụ nữ còn hơi nóng, hai sợi dây trắng như tuyết rơi ở xương quai xanh mảnh khảnh, đồ ngủ có chút lớn, mặc tren người hơi lỏng lẻo, để lộ một mảng ngực tuyết trắng.
Làn váy thả đến phần đùi và kết thúc phần bắp đùi, xuống chút nữa chính là bắp chân thẳng tắp thon dài với những vệt màu anh đào nổi bật.
Mọi thứ rõ ràng trắng đến cực hạn lại bị cô gái này biến thành hết sức hấp dẫn.
Tóc cô còn không ngừng chảy nước, từng giọt lăn vào rãnh ngực.
Ánh mắt Chu Minh Xuyên nặng nề, đi vào phòng khách.
Một tiếng "Bộp", Chu Minh Xuyên tìm đôi dép màu hồng trong tủ giày ra rồi để ở trước mặt Mạnh Kiều, "Trên bàn có thuốc hạ sốt."
Mạnh Kiều ngoan ngoãn mang dép, sau đó chậm rãi hỏi: "Nhà anh có máy sấy tóc không?"
Chu Minh Xuyên ngồi ở ghế cạnh bàn ăn nhìn cô, "Không có, qua uống thuốc."
"À."
Mạnh Kiều không hỏi nữa, nhanh nhẹn đi đến. Trên bàn để một ly nước sôi và hai viên thuốc hạ sốt, một tay cô cầm viên thuốc, một tay bưng ly nước.
Vẫn ấm.
Mạnh Kiều ngẩng đầu uống thuốc, ừng ực uống hết một cốc nước.
"Cạch." Ly nước được đặt xuống mặt bàn, Mạnh Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống theo ly nước, mở miệng muốn nói chuyện.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều ngắt lời tiễn khách của anh một cách quen thuộc, đi tới trước mặt anh, xoay người đưa lưng về phía anh.
"Anh cắt giúp tôi nhãn mác được không, nó đâm vào lưng tôi đau quá." Giọng nói cô mang theo sự dịu dàng, cũng không biết là chân thành hay giả tạo.
Mạnh Kiều đưa lưng về phía người đàn ông, trái tim đập thình thịch.
Nhưng không quá nửa giây, sau lưng cô truyền đến cảm giác ấm nóng. Chu Minh Xuyên vươn tay lật cổ áo, lấy ra nhãn mác.
Móng tay nhẹ nhàng lướt qua da Mạnh Kiều khiến cô bất giác rùng mình, hai tay bên người hơi nắm lại, hoàn toàn không nhìn thấy những hành động ở sau lưng.
"Tách" một tiếng, anh dùng tay không kéo đứt nó.
... Thật đúng là một người thành thật.
Khóe miệng Mạnh Kiều lén lút cười một tiếng rồi giấu đi chỉ trong nháy mắt xoay người.
Chu Minh Xuyên vươn tay ném nhãn mác vào thùng rác, cứ đứng như vậy nhìn Mạnh Kiều.
Nhưng có một việc, Mạnh Kiều tính sai rồi.
Vừa rồi Chu Minh Xuyên không phải muốn mở miệng đuổi cô đi.
Mà là muốn mở miệng tính sổ với cô.
Anh khoanh hai tay tựa vào tường, đôi mắt u ám giống như biển đen trong đêm tối: "Ai nói với cô?"
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, vừa rồi còn có thể cười trộm, lúc này tâm trạng tốt đẹp đã tan hết.
Mạnh Kiều hơi giật mình, cô giống như một học sinh phạm sai lầm, đứng thẳng trong phòng khách chịu sự phê bình.
Nhưng cô rõ ràng còn tức giận hơn Chu Minh Xuyên, muốn chất vấn cũng nên là cô làm mới phải.
"Tôi tự tra được." Giọng nói của Mạnh Kiều mang theo mấy phần yếu ớt.
"Cô còn điều tra được gì nữa?"
"Điều tra được anh là một người Pháp, điều tra được tên ban đầu của anh, điều tra được trước kia anh tham gia cuộc thi đua xe, còn điều tra được anh..." Mạnh Kiều dừng lại, sau đó giọng nói yếu đi nửa phần: "Còn điều tra được năm đó anh bỏ thi."
"Còn gì nữa không?" Giọng nói Chu Minh Xuyên không có một chút cảm xúc nào, Mạnh Kiều lại bắt đầu sợ hãi, trong đôi mắt anh lại bắt đầu cuồn cuộn cảm xúc không nói rõ, nặng nề đến dọa người.
"Còn…" Giọng nói Mạnh Kiều run run, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân bình tĩnh. "Còn có Kiều Vũ."
Hai chữ kia nhẹ nhàng thoát ra từ giữa môi cô, cảm giác khẩn trương lại nổi lên.
Chu Minh Xuyên nghe được cái tên này, tự giễu một tiếng, khẽ cười, "Còn gì nữa không, cô còn tra ra cái gì nữa, có tra ra cậu ấy chết rồi, còn là do tôi làm hại không?"
Mấy chữ hời hợt của người đàn ông đập vào trái tim Mạnh Kiều, cô nâng tầm mắt mới biết Chu Minh Xuyên đang coi bản thân anh thành hung thủ hại chết bạn bè, là một người xấu không được chết tử tế.
"Không phải anh làm hại." Chẳng biết tại sao vành mắt Mạnh Kiều phút chốc đỏ lên: "Chu Minh Xuyên, anh biết rất rõ, cái này không có liên hệ trực tiếp với anh!"
"Tại sao không?”. Trên gương mặt Chu Minh Xuyên là vẻ tàn nhẫn gần như tự trừng phạt chính mình, giọng nói âm u đổ mọi tội lỗi nặng nề và đáng sợ lên bản thân: "Là tôi bảo cậu ấy tham gia cuộc thi, chính mắt nhìn thấy cậu ấy chết ở trước mặt tôi."
Lồng ngực anh phập phồng, để lộ cảm xúc kích động: "Tôi là một hung thủ giết người, cô có biết không?!"
Cổ Chu Minh Xuyên nổi gân xanh, anh cố gắng khắc chế cảm giác có tội và đau khổ vô hạn trong tim mình.
Anh không có cách nào quên đi chuyện ngày hôm đó, đã ba năm rồi, anh chưa bao giờ quên được.
Anh biết bản thân vĩnh viễn là kẻ có tội, cho đến khi anh đi vào phần mộ.
"Cho nên hiện tại, cô có thể đi được chưa?" Lời nói tàn nhẫn, một lần nữa muốn đẩy Mạnh Kiều qua một bên: "Kẻ giống như tôi, vốn dĩ nên tự sanh tự diệt!"
"Vì vậy anh thật sự từ bỏ đua xe? Anh thật sự cam tâm hủy hoại bản than cả đời ở chỗ này?" Ánh mắt Mạnh Kiều đỏ bừng nhìn anh, cảm giác hít thở không thông chạy thẳng đến lồng ngực.
"Không phải tôi cam không cam tâm, là tôi cmn nên chết cùng cậu ấy vào ngày hôm đó!"
"Tôi cmn nên chôn theo cậu ấy!" Khóe mắt Chu Minh Xuyên đỏ lựng, anh gầm nhẹ.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều nhìn thấy anh nắm chặt hai tay, cánh tay không ngừng run rẩy, không kịp nghĩ nhiều mà ôm anh. Cô ôm chặt cổ người đàn ông, ở bên tai anh kiên nhẫn lặp đi lặp lại từng câu từng chữ: "Chu Minh Xuyên, anh không phải hung thủ giết người!"
"Anh không phải, anh không phải!"
"Anh không cần chôn theo bất cứ ai cả!"
Mạnh Kiều gấp gáp lớn tiếng nói bên tai Chu Minh Xuyên, nỗi tuyệt vọng trong mắt người đàn ông hoàn toàn dọa cô sợ.
Hai bàn tay cô áp sát gò má của Chu Minh Xuyên, nhẹ giọng dỗ dành mang khuyên bảo: "Chu Minh Xuyên! Anh nhìn tôi, anh không phải hung thủ giết người, biết không?"
"Chu Minh Xuyên!"
Cô kêu từng tiếng, muốn kéo người đàn ông đi về phía địa ngục quay về.
Nhưng Chu Minh Xuyên như thể đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng, không chịu đáp lại cô.
"Chu Minh Xuyên!" Nước mắt Mạnh Kiều rơi xuống, cô dùng sức nhón mũi chân hôn lên môi Chu Minh Xuyên, muốn phá tan sự bất lực và tuyệt vọng của anh.
Nhưng người đàn ông đã từ bỏ vùng vẫy, để Mạnh Kiều hôn anh loạn xạ.
"Chu Minh Xuyên ——" Mạnh Kiều gấp đến độ rơi nước mắt, cô bất lực khóc thành tiếng, lại không chịu buông hai bàn tay đang ôm anh.
"Anh đừng như vậy có được không?" Cô vừa khóc vừa nói: "Anh nói chuyện với tôi, anh cãi nhau với tôi được không?"
Nhưng Chu Minh Xuyên không đáp lại cô, càng nghiêm trọng hơn khi anh lại quay về làm Chu Minh Xuyên trầm mặc, hoặc là một Chu Minh Xuyên đã chết.
Anh giơ tay đẩy nhẹ Mạnh Kiều, xoay người muốn đi đến phòng ngủ.
Mạnh Kiều mặt đầy nước mắt, đứng sững người nhìn người đàn ông đang từng bước một quay về địa ngục, cô không còn thời gian nghĩ ngợi, cũng không cách nào chờ đợi thêm nữa.
Dây váy tuột xuống, chiếc váy dài màu trắng chậm rãi rơi xuống đất.
Mạnh Kiều khẽ cắn răng, không chùn bước đuổi theo.
-
Lại một lần nữa ôm lấy cơ thể ấm áp.
Cô hơi co người lại, cảm thấy đầu óc đang quay cuồng bèn ôm chăn chịu đựng cơn buồn nôn, sau đó mới từ từ ngồi dậy.
Chăn có mùi hương mát lạnh quen thuộc, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy cây xà đơn chắn ngang cửa, đối diện với Mạnh Kiều đang lẻ loi trên giường.
Sau khi ngồi dậy, cô phát hiện trên người mặc một chiếc áo tay ngắn màu trắng rộng, hình như là chiếc áo mà Chu Minh Xuyên thường mặc
Mạnh Kiều cúi đầu nhìn áo rất lâu, không hề phát hiện cánh cửa phòng ngủ đã bị người khác mở ra.
Chu Minh Xuyên đứng ở cửa, thân hình cao lớn che đi ánh sáng trong phòng khách, thần sắc nhàn nhạt nhìn cô.
Không khí lạnh thuận theo cánh cửa rộng mở tràn vào trong phòng, bám vào cánh tay Mạnh Kiều.
"Cái đó …" Mạnh Kiều mở miệng trước, "Tôi có thể mượn phòng tắm của anh không?"
Cô lo lắng nhìn Chu Minh Xuyên, ngón tay bấu chặt vạt áo, mắt cá chân mảnh khảnh lộ ra ở mép chăn, ngón chân trơn bóng mà đỏ tươi đâm vào mắt của Chu Minh Xuyên.
Chút dây dưa mập mờ ngay lập tức lan tràn, nhưng Mạnh Kiều muốn quan tâm không khí lúc này là như nào, cô chỉ muốn được đi tắm.
Đôi mắt Chu Minh Xuyên thoáng qua nét u ám, trái cổ chuyển động, nửa là uy hiếp nửa là cảnh cáo trầm giọng hỏi: "Mạnh Kiều, cô có biết tôi là đàn ông không?"
Dòng nước ngầm thầm tuôn trào, chứa đầy sự uy hiếp.
Nhiệt độ trong phòng bị câu hỏi quá rõ ràng xô đẩy rồi tăng lên từng chút một, Mạnh Kiều vốn không có ý đó, bất giác buột miệng hỏi.
"Vậy anh có ngủ với một người phụ nữ mà anh không thích không?"
Nếu anh không, vậy tôi chẳng có gì phải lo.
Nếu anh có thể, vậy thì rất tốt.
Mạnh Kiều muốn nhìn thấy đáp án từ trong mắt của anh nhưng Chu Minh Xuyên giống như chịu thua mà rũ mắt.
"Phòng tắm ở bên tay trái." Anh nói xong bèn rời khỏi phòng ngủ, một mình đứng ở ban công ngoài phòng khách.
Ánh hoàng hôn xuyên qua tầng mây xanh, chiếu rải rác trên ban công nho nhỏ, nhảy nhót vòng quanh bóng lưng lạnh nhạt.
Gió từ từ thổi bay tóc của anh, hết thảy kinh tâm động phách đều giống như chưa bao giờ xảy ra.
Chỉ là cái trán nóng của Mạnh Kiều còn đang nhắc nhở cô, cơn mưa to kia là thật, cái ôm kia là thật, nụ hôn kia cũng là thật.
Mạnh Kiều đi chân không vào trong phòng tắm, căn phòng đơn giản sạch sẽ và ngăn nắp có lớp thủy tinh ngăn cách. Cô cởi áo tay ngắn màu trắng của Chu Minh Xuyên để ở một bên, sau đó mở vòi sen.
Nước ấm nhanh chóng chảy xuống, Mạnh Kiều tham lam chỉnh ở mức nóng nhất, cảm nhận được sức nóng mãnh liệt.
Cơn chóng mặt đỡ hơn nhiều khi hơi nóng bốc lên, Mạnh Kiều nhẹ nhàng đóng vòi nước, lúc muốn đi ra mới phát hiện cô không có khăn lông.
Cô co quắp đứng trong phòng tắm một lát, không biết phải mở miệng thế nào.
Hơi nóng trên người từ từ tan đi, nháy mắt liền thấy cơn lạnh ùa tới, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
"Khăn tôi để ở cửa."
Giọng nói trầm thấp, một lát sau không còn âm thanh nào nữa.
Mạnh Kiều cắn môi chần chừ, sau đó mở cửa. Trước cửa có treo một cái túi nhựa, cô vươn nửa cánh tay còn nguyên vài giọt nước lấy nó vào.
Trong túi có một chiếc váy hai dây màu trắng đơn giản, một bộ đồ lót màu trắng và một chiếc khăn lông. Mọi thứ đơn giản đến ngay cả nhãn mác cũng chưa tháo.
Hơi nóng tan đi hơn phân nửa, phòng tắm dường như lại nóng lên, Mạnh Kiều mơ màng nhìn thấy gò má của mình ửng đỏ trong tấm kính.
Cũng không biết là do hơi nóng hay bị sốt.
Nói tóm lại, cô chỉ thấy đầu óc nóng bừng, có chút choáng váng.
Cô thử kéo mạnh nhãn mác, nhưng nhãn hiệu ny lon nhỏ rất bền chắc, dù kéo đến khi ngón tay ửng đỏ cũng không tháo được.
Mạnh Kiều đành từ bỏ, chỉ còn cách mặc đồ vào trước.
-
Khi Chu Minh Xuyên đứng ở ban công nghe tiếng người đi ra, bên ngoài đã biến từ hoàng hôn thành đêm tối. Anh chậm rãi xoay người tựa vào lan can, nhìn người phụ nữ đi chân không đứng trong phòng khách.
Mọi thứ sáng đến chói mắt.
Bờ vai trắng nõn của người phụ nữ còn hơi nóng, hai sợi dây trắng như tuyết rơi ở xương quai xanh mảnh khảnh, đồ ngủ có chút lớn, mặc tren người hơi lỏng lẻo, để lộ một mảng ngực tuyết trắng.
Làn váy thả đến phần đùi và kết thúc phần bắp đùi, xuống chút nữa chính là bắp chân thẳng tắp thon dài với những vệt màu anh đào nổi bật.
Mọi thứ rõ ràng trắng đến cực hạn lại bị cô gái này biến thành hết sức hấp dẫn.
Tóc cô còn không ngừng chảy nước, từng giọt lăn vào rãnh ngực.
Ánh mắt Chu Minh Xuyên nặng nề, đi vào phòng khách.
Một tiếng "Bộp", Chu Minh Xuyên tìm đôi dép màu hồng trong tủ giày ra rồi để ở trước mặt Mạnh Kiều, "Trên bàn có thuốc hạ sốt."
Mạnh Kiều ngoan ngoãn mang dép, sau đó chậm rãi hỏi: "Nhà anh có máy sấy tóc không?"
Chu Minh Xuyên ngồi ở ghế cạnh bàn ăn nhìn cô, "Không có, qua uống thuốc."
"À."
Mạnh Kiều không hỏi nữa, nhanh nhẹn đi đến. Trên bàn để một ly nước sôi và hai viên thuốc hạ sốt, một tay cô cầm viên thuốc, một tay bưng ly nước.
Vẫn ấm.
Mạnh Kiều ngẩng đầu uống thuốc, ừng ực uống hết một cốc nước.
"Cạch." Ly nước được đặt xuống mặt bàn, Mạnh Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống theo ly nước, mở miệng muốn nói chuyện.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều ngắt lời tiễn khách của anh một cách quen thuộc, đi tới trước mặt anh, xoay người đưa lưng về phía anh.
"Anh cắt giúp tôi nhãn mác được không, nó đâm vào lưng tôi đau quá." Giọng nói cô mang theo sự dịu dàng, cũng không biết là chân thành hay giả tạo.
Mạnh Kiều đưa lưng về phía người đàn ông, trái tim đập thình thịch.
Nhưng không quá nửa giây, sau lưng cô truyền đến cảm giác ấm nóng. Chu Minh Xuyên vươn tay lật cổ áo, lấy ra nhãn mác.
Móng tay nhẹ nhàng lướt qua da Mạnh Kiều khiến cô bất giác rùng mình, hai tay bên người hơi nắm lại, hoàn toàn không nhìn thấy những hành động ở sau lưng.
"Tách" một tiếng, anh dùng tay không kéo đứt nó.
... Thật đúng là một người thành thật.
Khóe miệng Mạnh Kiều lén lút cười một tiếng rồi giấu đi chỉ trong nháy mắt xoay người.
Chu Minh Xuyên vươn tay ném nhãn mác vào thùng rác, cứ đứng như vậy nhìn Mạnh Kiều.
Nhưng có một việc, Mạnh Kiều tính sai rồi.
Vừa rồi Chu Minh Xuyên không phải muốn mở miệng đuổi cô đi.
Mà là muốn mở miệng tính sổ với cô.
Anh khoanh hai tay tựa vào tường, đôi mắt u ám giống như biển đen trong đêm tối: "Ai nói với cô?"
Trong phòng khách yên tĩnh không tiếng động, bầu không khí nhất thời ngưng đọng, vừa rồi còn có thể cười trộm, lúc này tâm trạng tốt đẹp đã tan hết.
Mạnh Kiều hơi giật mình, cô giống như một học sinh phạm sai lầm, đứng thẳng trong phòng khách chịu sự phê bình.
Nhưng cô rõ ràng còn tức giận hơn Chu Minh Xuyên, muốn chất vấn cũng nên là cô làm mới phải.
"Tôi tự tra được." Giọng nói của Mạnh Kiều mang theo mấy phần yếu ớt.
"Cô còn điều tra được gì nữa?"
"Điều tra được anh là một người Pháp, điều tra được tên ban đầu của anh, điều tra được trước kia anh tham gia cuộc thi đua xe, còn điều tra được anh..." Mạnh Kiều dừng lại, sau đó giọng nói yếu đi nửa phần: "Còn điều tra được năm đó anh bỏ thi."
"Còn gì nữa không?" Giọng nói Chu Minh Xuyên không có một chút cảm xúc nào, Mạnh Kiều lại bắt đầu sợ hãi, trong đôi mắt anh lại bắt đầu cuồn cuộn cảm xúc không nói rõ, nặng nề đến dọa người.
"Còn…" Giọng nói Mạnh Kiều run run, nhưng vẫn cưỡng ép bản thân bình tĩnh. "Còn có Kiều Vũ."
Hai chữ kia nhẹ nhàng thoát ra từ giữa môi cô, cảm giác khẩn trương lại nổi lên.
Chu Minh Xuyên nghe được cái tên này, tự giễu một tiếng, khẽ cười, "Còn gì nữa không, cô còn tra ra cái gì nữa, có tra ra cậu ấy chết rồi, còn là do tôi làm hại không?"
Mấy chữ hời hợt của người đàn ông đập vào trái tim Mạnh Kiều, cô nâng tầm mắt mới biết Chu Minh Xuyên đang coi bản thân anh thành hung thủ hại chết bạn bè, là một người xấu không được chết tử tế.
"Không phải anh làm hại." Chẳng biết tại sao vành mắt Mạnh Kiều phút chốc đỏ lên: "Chu Minh Xuyên, anh biết rất rõ, cái này không có liên hệ trực tiếp với anh!"
"Tại sao không?”. Trên gương mặt Chu Minh Xuyên là vẻ tàn nhẫn gần như tự trừng phạt chính mình, giọng nói âm u đổ mọi tội lỗi nặng nề và đáng sợ lên bản thân: "Là tôi bảo cậu ấy tham gia cuộc thi, chính mắt nhìn thấy cậu ấy chết ở trước mặt tôi."
Lồng ngực anh phập phồng, để lộ cảm xúc kích động: "Tôi là một hung thủ giết người, cô có biết không?!"
Cổ Chu Minh Xuyên nổi gân xanh, anh cố gắng khắc chế cảm giác có tội và đau khổ vô hạn trong tim mình.
Anh không có cách nào quên đi chuyện ngày hôm đó, đã ba năm rồi, anh chưa bao giờ quên được.
Anh biết bản thân vĩnh viễn là kẻ có tội, cho đến khi anh đi vào phần mộ.
"Cho nên hiện tại, cô có thể đi được chưa?" Lời nói tàn nhẫn, một lần nữa muốn đẩy Mạnh Kiều qua một bên: "Kẻ giống như tôi, vốn dĩ nên tự sanh tự diệt!"
"Vì vậy anh thật sự từ bỏ đua xe? Anh thật sự cam tâm hủy hoại bản than cả đời ở chỗ này?" Ánh mắt Mạnh Kiều đỏ bừng nhìn anh, cảm giác hít thở không thông chạy thẳng đến lồng ngực.
"Không phải tôi cam không cam tâm, là tôi cmn nên chết cùng cậu ấy vào ngày hôm đó!"
"Tôi cmn nên chôn theo cậu ấy!" Khóe mắt Chu Minh Xuyên đỏ lựng, anh gầm nhẹ.
"Chu Minh Xuyên!" Mạnh Kiều nhìn thấy anh nắm chặt hai tay, cánh tay không ngừng run rẩy, không kịp nghĩ nhiều mà ôm anh. Cô ôm chặt cổ người đàn ông, ở bên tai anh kiên nhẫn lặp đi lặp lại từng câu từng chữ: "Chu Minh Xuyên, anh không phải hung thủ giết người!"
"Anh không phải, anh không phải!"
"Anh không cần chôn theo bất cứ ai cả!"
Mạnh Kiều gấp gáp lớn tiếng nói bên tai Chu Minh Xuyên, nỗi tuyệt vọng trong mắt người đàn ông hoàn toàn dọa cô sợ.
Hai bàn tay cô áp sát gò má của Chu Minh Xuyên, nhẹ giọng dỗ dành mang khuyên bảo: "Chu Minh Xuyên! Anh nhìn tôi, anh không phải hung thủ giết người, biết không?"
"Chu Minh Xuyên!"
Cô kêu từng tiếng, muốn kéo người đàn ông đi về phía địa ngục quay về.
Nhưng Chu Minh Xuyên như thể đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng, không chịu đáp lại cô.
"Chu Minh Xuyên!" Nước mắt Mạnh Kiều rơi xuống, cô dùng sức nhón mũi chân hôn lên môi Chu Minh Xuyên, muốn phá tan sự bất lực và tuyệt vọng của anh.
Nhưng người đàn ông đã từ bỏ vùng vẫy, để Mạnh Kiều hôn anh loạn xạ.
"Chu Minh Xuyên ——" Mạnh Kiều gấp đến độ rơi nước mắt, cô bất lực khóc thành tiếng, lại không chịu buông hai bàn tay đang ôm anh.
"Anh đừng như vậy có được không?" Cô vừa khóc vừa nói: "Anh nói chuyện với tôi, anh cãi nhau với tôi được không?"
Nhưng Chu Minh Xuyên không đáp lại cô, càng nghiêm trọng hơn khi anh lại quay về làm Chu Minh Xuyên trầm mặc, hoặc là một Chu Minh Xuyên đã chết.
Anh giơ tay đẩy nhẹ Mạnh Kiều, xoay người muốn đi đến phòng ngủ.
Mạnh Kiều mặt đầy nước mắt, đứng sững người nhìn người đàn ông đang từng bước một quay về địa ngục, cô không còn thời gian nghĩ ngợi, cũng không cách nào chờ đợi thêm nữa.
Dây váy tuột xuống, chiếc váy dài màu trắng chậm rãi rơi xuống đất.
Mạnh Kiều khẽ cắn răng, không chùn bước đuổi theo.
-
Lại một lần nữa ôm lấy cơ thể ấm áp.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương