Tặng Em 180 Dặm

Chương 9



Lúc Mạnh Kiều xuống xe có chút chột dạ lên tiếng chào hỏi Chu Minh Xuyên đang đứng ở cửa xưởng sửa xe.

Hôm nay, anh mặc áo tay ngắn màu xanh đậm, mái tóc màu đen hơi dài. Mấy sợi lòa xòa trên trán đang không ngừng đung đưa theo cơn gió của mùa hè.

Lần đầu tiên Mạnh Kiều vui mừng vì Chu Minh Xuyên là một người lạnh lùng, nếu không bây giờ anh nhất định sẽ xông lên hành hung Dư Thiên Thiên.

Dư Thiên Thiên tắt máy xe, bước ra với vẻ mặt áy náy, còn chưa mở miệng đã nhìn thấy Mạnh Kiều xoay qua, vô cùng lịch sự và khách sáo nói:

"Cảm ơn bác tài, máy đếm đã tích tích rồi thì hẳn đã tự động trừ tiền."

Mạnh Kiều nói xong thì bày ra nụ cười nhiệt tình, âm thầm nghiến hàm răng trắng hai cái.

Dư Thiên Thiên: "???"

Dư Thiên Thiên hiểu rồi, bé goá phụ đang uy hiếp cô ấy, muốn vạch rõ giới hạn với bản thân.

Cô ấy cũng cười giả tạo đáp lại Mạnh Kiều, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh rồi đi tới.

"Chào anh, tôi tên Dư Thiên Thiên, có thể làm bạn với anh không?"

Trên gương mặt Dư Thiên Thiên là nụ cười chuyên sử dụng để bắt chuyện, sau đó tự tin vươn tay trái.

Mạnh Kiều: "!!!???"

Mạnh Kiều cắn răng nghiến lợi, sử dụng ánh mắt ra hiệu cho Dư Thiên Thiên mau quay về nhưng bản thân Dư Thiên Thiên là một yêu bà thành tiên, căn bản không sợ Mạnh Kiều uy hiếp.

Đã có thợ sửa xe, còn muốn anh đẹp trai cô ấy vô tình gặp ven đường? Không có cửa!

Tay trái Dư Thiên Thiên đưa ra giữa không trung, chờ đợi anh đẹp trai đáp lại, không ngờ người đàn ông kia bỗng nhìn Mạnh Kiều.

Mạnh Kiều bị dọa cho lập tức cúi đầu đếm kiến. Con kiến, con kiến ở đâu? Tại sao trên mặt đất không có kiến!?

Dư Thiên Thiên buồn bực, tuy có thể thừa nhận Mạnh Kiều lớn lên đẹp hơn cô ấy 0,01 điểm nhưng mục tiêu của người đàn ông này cũng quá rõ ràng rồi!

Ánh nắng gay gắt của mùa hè thiêu đốt bãi đất trống trước xưởng sửa xe, Chu Minh Xuyên hơi híp mắt.

Sau đó anh xoay người đi vào xưởng.

Dư Thiên Thiên: "???"

Mạnh Kiều nhìn người vừa đi, thở thật dài.

"Trời má, người đàn ông này đỉnh của chóp luôn." Dư Thiên Thiên thu hồi bàn tay, một chút cũng không cảm thấy lúng túng, "Mạnh Kiều, hôm nay tớ phải lấy phương thức liên lạc của người đàn ông này!"

Cô ấy lại nghĩ tới vừa rồi người đàn ông nhìn sang Mạnh Kiều, khát vọng chiến thắng lập tức vọt lên, "Vả lại phải lấy trước cả cậu!"

Mạnh Kiều nhìn Dư Thiên Thiên tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ, lặng lẽ mở WeChat của bản thân, sau đó bấm vào tên của Chu Minh Xuyên.

"Làm gì?" Dư Thiên Thiên nhìn thấy hình nền đen "Tớ biết cậu muốn sửa xe, nhưng hiện tại tớ đang tiến hành một chuyện vô cùng quan trọng..."

Dư Thiên Thiên nói xong thì giọng nói bỗng nhiên nhỏ đi, cô ấy ngẩng đầu nhìn xưởng sửa xe bày đầy xe tàn, công cụ và người đàn ông vừa đi vào.

Cô ấy khó khăn nuốt nước bọt: "Đừng nói với tớ..."

"Ừ." Mạnh Kiều gật đầu một cái, vô tội chớp mắt.

Dư Thiên Thiên: "..."

Cô ấy cứng ngắc xoay người, nhìn chằm chằm người đàn ông trong xưởng sửa xe đang cúi đầu viết thứ gì đó một lúc lâu.

Tóc của người đàn ông màu đen, có vài sợi dính ở trán,dáng người cao và thẳng, chỉ đứng đó thôi cũng có thể khiến cho người ta nhìn mà đỏ mặt, tim đập nhanh. Giờ ngọ mùa hè, tiếng ve kêu càng lúc càng lớn nhưng Dư Thiên Thiên cảm thấy cô ấy không thể nghe cũng không nhìn thấy gì cả, xung quanh là hai màu đen trắng tĩnh lặng, chỉ có môi của người đàn ông kia có một chút màu đỏ.

Mạnh Kiều vội vàng kéo kéo Dư Thiên Thiên đang nhìn ngây người, nhỏ giọng hô: "Dư Thiên Thiên! Cậu đang mơ mộng xuân đấy à?"

Lúc này Dư Thiên Thiên mới lấy lại tinh thần: "Bé goá phụ."

"Làm gì?"

"Có phải cậu nói cậu không thích thợ sửa xe này không?"

Mạnh Kiều nghe thấy Dư Thiên Thiên hỏi thì sững sờ ngay tại chỗ. Cô rất muốn khẳng định một câu "Đương nhiên!" nhưng lồng ngực giống như bị đồ vật gì chặn lại, môi mấp máy một cái, không nói chuyện được.

Một loại cảm xúc lúng túng lan tràn trong không khí.

Vừa chua vừa đắng, "bụp" một tiếng,nhẹ nhàng nổ tung bên tai Mạnh Kiều.

Mùi vị này rất xa lạ, trong lòng Mạnh Kiều chùng xuống, không vui vẻ nổi.

"Đúng vậy." Giọng nói của cô thật nhỏ.

"Được, vậy tớ cũng không sợ nữa." Dư Thiên Thiên nhìn thấy gương mặt nhỏ của Mạnh Kiều bị phơi nắng có chút nhợt nhạt, kéo cô đi vào xưởng sửa xe.

Mạnh Kiều đi tới bên cạnh Chu Minh Xuyên, đảo mắt nhìn một vòng, "Hôm nay chú Lưu không ở đây à?"

Cô tùy tiện tìm một đề tài để bắt chuyện với anh. Chu Minh Xuyên đang nghiêm túc ghi gì đó lên quyển sổ, nâng tầm mắt nhìn cô, "Ừm."

Sau đó khép lại quyển sổ trong tay, ném vào phòng nghỉ ngơi.

"Xe ở phía sau, đi với tôi." Anh lấy chìa khóa Maserati trong ngăn kéo, dẫn Mạnh Kiều ra phía sau xưởng.

Mạnh Kiều đi ra ngoài cửa, thấy Dư Thiên Thiên đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha màu xanh đậm, nhìn cô với ánh mắt chết chóc khiến Mạnh Kiều bị dọa cho lảo đảo, lập tức đuổi sát theo Chu Minh Xuyên đi ra ngoài.



Trước mặt là chiếc Maserati đã hoàn toàn sửa xong nhưng Mạnh Kiều cảm thấy bản thân giống như chìm vào một vòng tuần hoàn, cô đụng hết chiếc này đến chiếc khác, Chu Minh Xuyên sửa hết chiếc này đến chiếc khác.

Ngày hè nóng bức, Chu Minh Xuyên vẫn không nói chuyện. Dù xe sang đã được sửa xong nhưng Mạnh Kiều thì khác.

Muốn trách thì trách Dư Thiên Thiên, sao cô ấy lại cứ cảm thấy Chu Minh Xuyên đẹp trai cơ chứ?

Mạnh Kiều cũng không biết bản thân bị gì, cô không muốn chia sẻ bí mật liên quan đến Chu Minh Xuyên với người khác.

Cô cũng không biết bí mật của Chu Minh Xuyên nhưng Chu Minh Xuyên lại là bí mật của cô.

Bản thân Mạnh Kiều còn chưa kịp thăm dò bí mật của người đàn ông này để lấp vào sự nhàm chán trong nửa năm tới của cô thì anh đã bị người khác phát hiện.

"Cô xem trước mặt còn vấn đề gì không." Chu Minh Xuyên đột nhiên mở miệng.

Giọng nói anh dịu dàng không gợn sóng, giống như một bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua lòng Mạnh Kiều.

Cô thấp giọng đáp lại một tiếng: "Cảm ơn.”, sau đó nhận lấy chìa khóa.

Cảm xúc Mạnh Kiều từ từ chìm trong sự suy sụp, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve chìa khóa xe, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một ý tưởng khiến cho cô sợ hãi.

Không phải cô thích Chu Minh Xuyên rồi chứ?

Sau hai giây rối rắm, Mạnh Kiều lập tức phủ nhận ý nghĩ này trong lòng.

Không thể nào.

Chu Minh Xuyên chẳng qua chỉ là kho báu cô sử dụng để giết thời gian, nếu Dư Thiên Thiên cũng thích, vậy cô làm bạn bè cũng không nên ích kỷ như vậy.

Vui một mình chi bằng mọi người đều vui, chia sẻ cho cô ấy cũng không vấn đề gì.

Dù sao thì đầu óc của Dư Thiên Thiên tỉnh táo hơn cô nhiều.

Mạnh Kiều nghĩ tới đây thì cảm thấy đầu óc thông suốt, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.

"À đúng rồi…" cô ngẩng đầu lên nhìn Chu Minh Xuyên, "Vừa rồi xin lỗi nhé, Thiên Thiên là bạn tôi."

Chu Minh Xuyên có chút kinh ngạc, nhìn Mạnh Kiều hôm nay cư xử khôn khéo khác thường, thấp giọng "Ừ" một tiếng.

"Còn về chuyện lần trước, lần trước và lần trước nữa, xin lỗi anh nhé."

Mạnh Kiều nói năng thành khẩn, người không biết có lẽ còn cho rằng cô đang ân hận trước khi chia tay.

"Nhưng mà … " Chu Minh Xuyên đột nhiên mở miệng.

Lần đầu tiên Mạnh Kiều nghe thấy anh chủ động nói câu dài, lập tức đến gần nghiêm túc nghe: "Nhưng mà gì?"

Chu Minh Xuyên khoanh tay, nhàn nhạt nói: "Nhưng mà là tôi cảm thấy thật ra cô không thích hợp lái xe."

Mạnh Kiều: "..."

Mạnh Kiều cậy bản thân lùn hơn Chu Minh Xuyên, trợn mắt với anh.

"Vẫn quẹt thẻ sao?" Chỉ là một câu nói lúc rảnh rỗi, Chu Minh Xuyên ngay lập tức khôi phục thân phận thợ sửa xe.

"Ừm." Mạnh Kiều uể oải đáp lời, cô vừa đi theo Chu Minh Xuyên đi ra xưởng sửa xe hai bước, bỗng nhiên thắng gấp kéo cánh tay Chu Minh Xuyên.

"Chờ đã!"

Cô nhớ đến trước đó có nói với Dư Thiên Thiên là Chu Minh Xuyên lòng dạ đen tối, thu tiền bừa bãi, cô sợ hiện tại nếu đi vào trong trả tiền thì Dư Thiên Thiên sẽ xông đến trả giá với anh.

Chu Minh Xuyên quay đầu, gương mặt chứa đầy vẻ nghi vấn nhìn cô.

Ngón tay Mạnh Kiều lạnh như băng đặt lên làn da ấm áp của Chu Minh Xuyên, sau đó từ từ thả từng ngón ra.

"Anh cầm máy POS đến đây quẹt được không?" Cô rút thẻ ngân hàng trong túi xách ra rồi quơ quơ.

"Không được."

"Vì sao?"

Chu Minh Xuyên: "... Máy POS nhà chúng tôi nối bằng dây."

"À, vậy à. " Mạnh Kiều lúng túng cười một tiếng, "Tôi đột nhiên nghĩ đến thẻ tôi không có tiền, tôi chuyển tiền bằng WeChat cho anh!"

"Được."

Mạnh Kiều thầm thở phào, sau đó chuyển tiền cho Chu Minh Xuyên.

"Được rồi, anh bấm nhận đi."

Chu Minh Xuyên "Ừ" một tiếng.

"Anh không bấm nhận ư?"

"Điện thoại di động không bên người."

"À."

Mạnh Kiều vừa định nói gì đó với Chu Minh Xuyên, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lớn phía sau cánh cửa: "Bé goá phụ (*), cậu xong chưa?"

Mạnh Kiều: "..."



Chu Minh Xuyên: "..."

Giọng nói của Dư Thiên Thiên vô cùng có lực, bãi đậu xe trống trải vang vọng tiếng của cô ấy thật lâu.

Mạnh Kiều bất đắc dĩ duy trì một nụ cười méo mó, giải thích: "Cô ấy đang gọi nhũ danh của tôi, Tiếu Qua Phu (*)."

(*) Bé goá phụ và Tiếu Qua Phu (chân dung ông nông dân dưa hấu) đồng âm.

"Tiếu của chân dung, Qua của dưa hấu, Phu của nông phu, bởi vì lúc nhỏ tôi lớn lên trên mảnh đất dưa hấu cho nên có nhũ danh này." Mạnh Kiều nói bậy nói bạ, giọng nói càng nói càng nhỏ, sau lưng càng nói càng lạnh, cô quyết định trở về sẽ giết chết Dư Thiên Thiên!

Khóe miệng Chu Minh Xuyên thoáng co rút, Mạnh Kiều không dám nghĩ tới đó là nụ cười gì.

Anh ậm ừ một tiếng, cũng không nói tiếp.

Mạnh Kiều xoay người lại, tuyệt vọng đi về phía xưởng sửa xe thì thấy Dư Thiên Thiên si mê nhìn Chu Minh Xuyên, suy nghĩ chia sẻ kho báu với bạn bè lập tức tan thành mây khói, cô không chỉ không chia sẻ kho báu với Dư Thiên Thiên, cô còn muốn Dư Thiên Thiên chết không có chỗ chôn!

"Các cậu đi lấy xe mà đi lâu vậy?" Dư Thiên Thiên thùy mị đoan trang ngồi trên ghế sô pha, đưa mắt nhìn Chu Minh Xuyên rời đi.

Dư Thiên Thiên chau mày kéo Mạnh Kiều, thấp giọng hỏi: "Sao thợ sửa xe này không nói chuyện? Vì sao anh ấy lại cao ngạo và lạnh lùng như vậy? Tớ ngồi ở nơi này rất lâu, sao anh ấy không chủ động một chút?"

"Chủ động cái gì?" Mạnh Kiều nhìn thấy cô ấy thì cơn tức giận xông đến.

"Chủ động mời chào việc kinh doanh!" Dư Thiên Thiên tự tin ưỡn ngực.

"Người ta cũng không phải là vịt! Cậu nghĩ gì vậy?"

"Trời ơi bé goá phụ, cậu đang suy nghĩ gì đấy!" Dư Thiên Thiên giật mình, "Tớ nói sao anh ấy không chủ động sửa xe tớ!"

Lần này đến lượt Mạnh Kiều sửng sốt, con ngươi cô chậm chạp chuyển một cái, ỉu xìu hỏi: "Cậu muốn anh ấy sửa xe cho cậu?"

"Đúng đấy, cơ hội tiếp xúc tốt thế mà."

Nghe thấy lời nói này, trong lòng Mạnh Kiều không biết sao lại hụt hẫng, nhưng cô đã vừa quyết định nếu là kho báu thú vị thì cũng không nên ích kỷ giấu đi.

Cô cũng không thích Chu Minh Xuyên, có gì mà không thể chia sẻ.

"Ừ, ý tưởng này hay đấy." Mạnh Kiều nhỏ giọng đáp lại.

Giống như Porsche, Ferrari, Maserati của cô, đụng cũng đụng rồi, chọc ghẹo cũng đã xong.

Ai biết đối diện là Bồ Tát sống.

Đến hiện tại, một câu nói giống tiếng người nhất là: "Sinh nhật vui vẻ."

Còn là tự cô đòi hỏi.

"Sao thế?" Dư Thiên Thiên nhìn thấy gương mặt cô chứa đầy vẻ buồn rầu, "Mạnh Kiều, có phải cậu cũng vừa ý thợ sửa xe rồi không?"

"Không," Lần này Mạnh Kiều trả lời dứt khoát, "Ôi, tớ buồn ngủ rồi, tớ muốn về ngủ."

Cô nói xong thì kéo Dư Thiên Thiên đi ra ngoài.

"Ban ngày cậu còn muốn ngủ?" Mặc dù Dư Thiên Thiên bực mình nhưng vẫn đứng lên.

"Tối hôm qua tớ ngủ trễ, mau lên mau lên."

"Được được được." Dư Thiên Thiên thỏa hiệp theo cô ra ngoài, sau đó còn không quên quay đầu gọi Chu Minh Xuyên một câu: "Này anh đẹp trai, tôi để chìa khóa xe trên ghế sô pha! Anh sửa giúp tôi cửa xe nhé!"

Mạnh Kiều buồn bực một đường đi đến trước mặt chiếc Maserati, tức giận đá bánh xe.

"Sao thế?" Dư Thiên Thiên chạy qua.

Mạnh Kiều cũng không nói được rốt cuộc cô bị làm sao, nhịn rất lâu mới nói: "Thợ sửa xe lòng dạ đen tối."

"À, anh ấy lại lừa tiền cậu hả?" Lúc này Dư Thiên Thiên mới nhớ mục đích hôm nay cô ấy đến đây "Hiện tại tớ giúp cậu nói cho ra lẽ!"

Cô ấy nói xong thì định đi vào xưởng sửa xe nhưng bị Mạnh Kiều vội vàng kéo lại.

"Thôi vậy thôi vậy." Cô đẩy Dư Thiên Thiên lên xe, "Về nhà thôi, tớ buồn ngủ rồi."

"Không sao thật chứ?"

"Không sao."

Mạnh Kiều từ từ lùi xe lại một đoạn, sau đó bẻ lái ra đường lớn.

Chu Minh Xuyên đang cầm chìa khóa xe của Dư Thiên Thiên, tính lái chiếc Cadillac của cô ấy vào xưởng thì nghe thấy giọng nói phụ nữ từ ghế phụ của chiếc Maserati chậm chạp đi ngang qua:

"Chờ qua hai ngày nữa tớ ngủ với anh ấy, trả thù cho cậu!"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Minh Xuyên: Em muốn ngủ với anh?

Mạnh Kiều: Không có, là Dư Thiên Thiên.

Chu Minh Xuyên: Em không muốn?

Mạnh Kiều: Nếu muốn thì... Bao nhiêu tiền?
Chương trước Chương tiếp