Thái Tử Thì Sao?
Chương 15
Đàm Nhu vừa uống được ngụm trà đã nghe thấy.
" Sao giống như là hậu hoa viên vậy, có phải ta đi nhầm cung rồi không."
Giọng nói khàn khàn, lớn tiếng vừa mỉa mai như vậy thì chỉ có thể là Nhị Nhiên hoàng tử
Nhị hoàng tử mặc bộ đồ màu vàng nhạt, với làn da ngăm, trên tay luôn cầm theo roi đen, roi của chàng được làm từ da của ngựa cực kỳ chắc chắn.
Đàm Nhu đi ra quát tháo.
" Làm sao, hoa muội tự trồng huynh không được phá đâu đấy."
Vừa ra đã thấy Bạch Nhiên cầm trên tay đoạn roi đen giơ lên rồi, nàng cau mày nhìn.
Nhị Nhiên vừa thấy Đàm Nhu đã nhảy cỡng lên chạy lại ôm lấy nàng.
" Trời ơi, tiểu muội muội."
Đàm Nhu giơ tay lên định đánh thì Nhị Nhiên đã né ra.
Nhị Nhiên chỉ biết nhìn nàng cười, Chiêu Phong và Bạch Mộ lắc đầu bất lực, cùng lúc đó thì Bạch Hiệu đã tới.
Một chàng thư sinh cao ráo, mặc một bộ đồ màu xanh lam cầm trên tay chiếc quạt trắng hùng hổ bước đến.
" Nhu Nhi...."
Đàm Nhu cũng chạy lại.
" Tam ca ca..."
Chưa kịp vui hết thì tiếng chạy của ai đó lại vang đến, đó là tiếng chân chạy đuổi nhau của huynh muội Bạch Kỳ và Bạch Nguyệt.
" Đứng lại đó cho ta, đệ dám lấy mất giày của ta, chả lại đây."
Cho đến khi gặp Đàm Nhu thì Bạch Kỳ mới dừng lại, tiểu đệ nấp sau lưng Đàm Nhu liền nhỏ giọng nói với nàng.
" Cứu đệ với."
Đàm Nhu lại như trở về lúc còn nhỏ, trước đây nàng chưa gặp qua Bạch Nguyệt nhưng đã gặp qua Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ lúc đó cũng chỉ hơn có hai tuổi, tiểu đệ mới tập đi nhí nhảnh bập bẹ vài tiếng nói, khi lên ba thì gặp được Đàm Nhu ở hồ sen mà nhớ mãi đến giờ.
Đàm Nhu quay ra cốc vào đầu Bạch Kỳ một cái.
" Đệ mau trả lại giày cho tỷ tỷ nhanh lên."
Bạch Kỳ cam chịu mà đưa, Bạch Nguyệt thấy nhiều người ở đây quá liền hành lễ, Bạch Kỳ cũng quay ra hành lễ theo.
Coi như huynh muội hoàng thất đã đông đủ chỉ còn mỗi ngũ hoàng tử Bạch Nhiên Lý là không có mặt.
Ngũ Nhiên ở cung cũng đã nghe được tin nhưng rồi chàng còn phải luyện bắn tên, phải đọc sách, phải luyện kiếm nữa, tất cả cũng chỉ vì Manh Vệ, chỉ là muốn Ngũ Nhiên xuất sắc hơn để được hoàng thượng phong con trai mình lên làm thái tử nên đã bắt Ngũ Nhiên phải chú tâm học hành.
Tâm hồn của Bạch Nhiên Lý bị giảm lỏng, con người này lại giống như là một con mèo con mới sinh, không có mẹ sẽ chẳng làm được gì.
Nhiên Lý cũng không biết Đàm Nhu là người như thế nào, cũng có rất nhiều thắc mắc về nàng, đến bức vẽ nàng khi bốn tuổi cũng không còn rõ nữa.
Vừa luyện tên xong, Nhiên Lý ngồi xuống uống trà nhân tiện hỏi luôn thái giám bên cạnh mình.
" Ngươi nói xem, rốt cuộc tứ tỷ là người như thế nào? "
Tên thái giám bên cạnh lại thưa.
" Tứ công chúa sao? nô tài cũng không rõ nhưng nghe nói tứ công chúa vô cùng xinh đẹp tính tình có hơi khó nhưng đôi lúc lại rất dễ, tiểu nhân cũng không biết."
Nhiên Lý nghĩ rằng chắc hẳn là một người tốt tính, chàng nghe Đàm Nhu sống ở núi Nguyệt đã thấy thiện cảm với nàng rồi, người được tự do, người được sống vui vẻ như vậy Nhiên Lý càng kính trọng.
Ở cung của Đàm Nhu thì đang bị hoàng huynh hoàng muội nghịch cho tan hoang, nàng bất lực ngồi ở giữa vườn hai tay chống cằm mà thở dài.
Rốt cuộc thì bao giờ họ mới về?
Chiêu Phong lại cùng với Nhị Nhiên so tài võ nghệ, kẻ dùng roi kẻ dùng kiếm, chẳng chốc mà vườn hoa của nàng không còn là vườn hoa nữa.
Mã Bằng cùng với Tam Hiệu cùng nhau ngâm thơ, vừa đối được một câu thì lại cùng nhau cười hớ hớ lên.
Lục Nguyệt cũng chỉ biết ngồi im thưởng thức điểm tâm mà bất lực cùng với Đàm Nhu.
Nhiên Lý ở cung thì đã rất nóng lòng, chàng về phòng cùng với cận vệ của mình lén trốn ra để chạy qua cung của Đàm Nhu.
Trong lúc không gian hỗn loạn như vậy lại nghe được tiếng lính canh vào báo.
" Công chúa, ngũ hoàng tử tham kiến."
Ai cũng dừng lại, nhìn nhau ngơ ngác, Đàm Nhu lại ngậm ngừng.
" Ừm..."
Lính canh lại hỏi.
" Có cho vào không ạ?"
Đàm Nhu khẽ gật đầu.
Nhiên Lý nở nụ cười bước vào, chàng mặc đồ trắng toát lên vẻ của một thiếu niên sáng lạng ngời ngời, chỉ nhìn vào mặt thôi ai cũng biết đây là người được bao bọc từ nhỏ, tay không chạm đất, chân không dính bùn.
Nhìn xem, khuôn mặt trắng mịn màng của chàng không khác gì nữ nhân cả.
" Sao giống như là hậu hoa viên vậy, có phải ta đi nhầm cung rồi không."
Giọng nói khàn khàn, lớn tiếng vừa mỉa mai như vậy thì chỉ có thể là Nhị Nhiên hoàng tử
Nhị hoàng tử mặc bộ đồ màu vàng nhạt, với làn da ngăm, trên tay luôn cầm theo roi đen, roi của chàng được làm từ da của ngựa cực kỳ chắc chắn.
Đàm Nhu đi ra quát tháo.
" Làm sao, hoa muội tự trồng huynh không được phá đâu đấy."
Vừa ra đã thấy Bạch Nhiên cầm trên tay đoạn roi đen giơ lên rồi, nàng cau mày nhìn.
Nhị Nhiên vừa thấy Đàm Nhu đã nhảy cỡng lên chạy lại ôm lấy nàng.
" Trời ơi, tiểu muội muội."
Đàm Nhu giơ tay lên định đánh thì Nhị Nhiên đã né ra.
Nhị Nhiên chỉ biết nhìn nàng cười, Chiêu Phong và Bạch Mộ lắc đầu bất lực, cùng lúc đó thì Bạch Hiệu đã tới.
Một chàng thư sinh cao ráo, mặc một bộ đồ màu xanh lam cầm trên tay chiếc quạt trắng hùng hổ bước đến.
" Nhu Nhi...."
Đàm Nhu cũng chạy lại.
" Tam ca ca..."
Chưa kịp vui hết thì tiếng chạy của ai đó lại vang đến, đó là tiếng chân chạy đuổi nhau của huynh muội Bạch Kỳ và Bạch Nguyệt.
" Đứng lại đó cho ta, đệ dám lấy mất giày của ta, chả lại đây."
Cho đến khi gặp Đàm Nhu thì Bạch Kỳ mới dừng lại, tiểu đệ nấp sau lưng Đàm Nhu liền nhỏ giọng nói với nàng.
" Cứu đệ với."
Đàm Nhu lại như trở về lúc còn nhỏ, trước đây nàng chưa gặp qua Bạch Nguyệt nhưng đã gặp qua Bạch Kỳ.
Bạch Kỳ lúc đó cũng chỉ hơn có hai tuổi, tiểu đệ mới tập đi nhí nhảnh bập bẹ vài tiếng nói, khi lên ba thì gặp được Đàm Nhu ở hồ sen mà nhớ mãi đến giờ.
Đàm Nhu quay ra cốc vào đầu Bạch Kỳ một cái.
" Đệ mau trả lại giày cho tỷ tỷ nhanh lên."
Bạch Kỳ cam chịu mà đưa, Bạch Nguyệt thấy nhiều người ở đây quá liền hành lễ, Bạch Kỳ cũng quay ra hành lễ theo.
Coi như huynh muội hoàng thất đã đông đủ chỉ còn mỗi ngũ hoàng tử Bạch Nhiên Lý là không có mặt.
Ngũ Nhiên ở cung cũng đã nghe được tin nhưng rồi chàng còn phải luyện bắn tên, phải đọc sách, phải luyện kiếm nữa, tất cả cũng chỉ vì Manh Vệ, chỉ là muốn Ngũ Nhiên xuất sắc hơn để được hoàng thượng phong con trai mình lên làm thái tử nên đã bắt Ngũ Nhiên phải chú tâm học hành.
Tâm hồn của Bạch Nhiên Lý bị giảm lỏng, con người này lại giống như là một con mèo con mới sinh, không có mẹ sẽ chẳng làm được gì.
Nhiên Lý cũng không biết Đàm Nhu là người như thế nào, cũng có rất nhiều thắc mắc về nàng, đến bức vẽ nàng khi bốn tuổi cũng không còn rõ nữa.
Vừa luyện tên xong, Nhiên Lý ngồi xuống uống trà nhân tiện hỏi luôn thái giám bên cạnh mình.
" Ngươi nói xem, rốt cuộc tứ tỷ là người như thế nào? "
Tên thái giám bên cạnh lại thưa.
" Tứ công chúa sao? nô tài cũng không rõ nhưng nghe nói tứ công chúa vô cùng xinh đẹp tính tình có hơi khó nhưng đôi lúc lại rất dễ, tiểu nhân cũng không biết."
Nhiên Lý nghĩ rằng chắc hẳn là một người tốt tính, chàng nghe Đàm Nhu sống ở núi Nguyệt đã thấy thiện cảm với nàng rồi, người được tự do, người được sống vui vẻ như vậy Nhiên Lý càng kính trọng.
Ở cung của Đàm Nhu thì đang bị hoàng huynh hoàng muội nghịch cho tan hoang, nàng bất lực ngồi ở giữa vườn hai tay chống cằm mà thở dài.
Rốt cuộc thì bao giờ họ mới về?
Chiêu Phong lại cùng với Nhị Nhiên so tài võ nghệ, kẻ dùng roi kẻ dùng kiếm, chẳng chốc mà vườn hoa của nàng không còn là vườn hoa nữa.
Mã Bằng cùng với Tam Hiệu cùng nhau ngâm thơ, vừa đối được một câu thì lại cùng nhau cười hớ hớ lên.
Lục Nguyệt cũng chỉ biết ngồi im thưởng thức điểm tâm mà bất lực cùng với Đàm Nhu.
Nhiên Lý ở cung thì đã rất nóng lòng, chàng về phòng cùng với cận vệ của mình lén trốn ra để chạy qua cung của Đàm Nhu.
Trong lúc không gian hỗn loạn như vậy lại nghe được tiếng lính canh vào báo.
" Công chúa, ngũ hoàng tử tham kiến."
Ai cũng dừng lại, nhìn nhau ngơ ngác, Đàm Nhu lại ngậm ngừng.
" Ừm..."
Lính canh lại hỏi.
" Có cho vào không ạ?"
Đàm Nhu khẽ gật đầu.
Nhiên Lý nở nụ cười bước vào, chàng mặc đồ trắng toát lên vẻ của một thiếu niên sáng lạng ngời ngời, chỉ nhìn vào mặt thôi ai cũng biết đây là người được bao bọc từ nhỏ, tay không chạm đất, chân không dính bùn.
Nhìn xem, khuôn mặt trắng mịn màng của chàng không khác gì nữ nhân cả.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương