Thái Tử Thì Sao?

Chương 163



Chọn ngày cũng đã chọn, bây giờ chỉ cách ngày đi săn ba bốn ngày, Đàm Nhu ngày ngày đi thỉnh an đều bị các cô nương khác nói đểu, chuyện này vốn không phải lạ nàng cũng không quan tâm.

Nghe nói mấy ngày nay phi tử trong cung ba bốn người bỗng nhiên đổ bệnh, trong danh sách đi săn không có phi tử nào hết, Diễm Vương Vương cũng không quá sốt sắng, người chỉ đến thăm rồi thôi, trong ba bốn phi tử đó có một người đang mang thai, dự sinh là đầu thu, họ đoán sẽ là thập tam công chúa, thái y chuẩn, nhìn bụng to tròn cùng với chuyện ăn uống phi tử này hay ăn đồ cay, phi tử này lại ngén thai rất lâu, nên đoán sẽ là một công chúa khó tính, Diễm Vương Vương có một công chúa là A Nguyên thì đã gả đi rồi, đó là đứa con mà người thương nhất, bây giờ đứa bé sinh ra là một tiểu công chúa thì chắc chắn mọi sự yêu chiều đều dành cho đứa bé đó.

Hàn Nhi vẫn ngày ngày đến đây để bàn chuyện với nàng, lần này sẽ là lần chốt hạ, nên từng bước đi phải thật cẩn trọng.

" Huynh ở lại phải bảo vệ mẫu thân mình, tốt nhất là nên chuẩn bị một đường lui, hầm hay là chạy ra khỏi đây cũng được, nếu như người đến báo không xong chuyện thì lập tức chạy."

Hàn Nhi cũng đã tính, nhưng chỉ có mình huynh ấy thì hơi khó khăn.

" Tiểu Hạnh cũng không thể ở lại, đến lúc đó mong huynh dẫn Tiểu Hạnh ra khỏi đây, đến được núi Nguyệt thì để muội ấy về Nhị Quốc gặp lại phụ thân, nói muội ấy chăm sóc phụ thân thật tốt."

Hàn Nhi nghe như lời từ biệt liền cau mày.

" Nói như chăn chối vậy, bản thân không nghĩ tới lại nghĩ cho người khác."

Đàm Nhu mỉm cười.

" Muội sống không được lâu."

Hàn Nhi quay ra nói.

" Sư phụ ta biệt tăm gần mười năm rồi, nếu tìm được người thì sẽ dễ dàng hơn, ta thấy muội vẫn có hy vọng."

Đàm Nhu cũng cười.

" Cuộc đời con người không có chuyện may mắn như vậy đâu, nhân lúc vẫn đang khoẻ mạnh giúp được thế nào thì hay thế đó."

Hôm đi săn người người nhốn nháo chuẩn bị, Đàm Nhu cũng mặc y phục được chuẩn bị sẵn.

Y phục nhìn tựa giống y phục của nam nhân, nhưng có thêu hoa ở cổ, ti thao buộc được đan từ nhiều sợi dây vải màu, sặc sỡ như chính quan niệm của Bắc Quốc, nàng cầm tên do Hàn Nhi chuẩn bị hiên ngang bước tới.

Thật là, một nữ nhân thì có thể phong độ đến độ nào chứ, Đàm Nhu dáng người nhỏ bước tới với tinh thần mạnh mẽ cũng đủ để biết được, đây là một bông hoa có gai.

Tứ Vương nhân lúc mọi người không để ý liền đi tới nói nhỏ với nàng.

" Lần này phụ thuộc vào ngươi."



Nói xong hắn đưa nàng một đoạn trúc nhỏ, hắn mỉm cười nói tiếp.

" Đây là kim châm, ta đã tẩm thuốc tê rồi, khi ta ra hiệu thì ngươi dùng nó để đối phó với Diễm Vương Vương, đến lúc đó tùy ta sẽ xử trí."

Đàm Nhu cầm lấy đoạn trúc nhỏ, cũng cảm thán hắn.

" Ngươi định giết cha mình đó sao!"

Hắn cười.

" Không dám, lá gan lớn như thế nào ta cũng không dám làm, chủ yếu là như ta đã bàn với ngươi thôi."

Đàm Nhu cũng không thể tin hắn được, theo nàng thì không có gì là không thể, những lời hắn nói có mấy lời là thật chứ.

Nàng chỉ cười, Tứ Vương vừa đi ra Tiểu Hạnh liền chạy tới.

" Công chúa, mang một ít đồ khô đi."

Nàng nhận lấy đồ từ tay muội ấy, nét buồn bã thể hiện trên nét mặt muội ấy, Đàm Nhu vừa an ủi vừa dặn dò.

" Ta đi rồi sẽ về sớm thôi, muội nhớ phải theo sát Hàn Nhi, huynh ấy sẽ bảo vệ muội, những người trong cung đừng tùy tiện tin, biết chưa."

Tiểu Hạnh gật đầu, muội ấy đứng nhìn Đàm Nhu lên lưng ngựa, cả đoàn đi khuất bóng rồi mới quay về.

Đúng như lời Đàm Nhu đã dặn muội ấy, Tiểu Hạnh luôn đi theo Hàn Nhi như một tì nữ thân cận, huynh ấy cũng tiện sai bảo muội ấy, kêu muội ấy làm gì thì muội ấy làm, Tiểu Hạnh đến chỗ chế thuốc của huynh ấy phụ dọn dẹp, Hàn Nhi cũng bớt nhọc nhằn hơn.

Đàm Nhu cùng đoàn đi cả ngày mệt rã rời giờ đã được nghỉ ngơi, nàng ngồi trong lều không hay lộ diện, Tứ Vương đến đây cũng không thể thoải mái gặp nàng được, Đàm Nhu cũng không phải ở một mình trong một cái lều to tướng như thế, nàng là nữ nhân được phân bổ ở cùng với Tần Nhã.

Vốn đã có điềm khích giờ lại phải ở chung với nhau thành ra khó xử, Tần Nhã luôn đi ra ngoài, dừng ở đây dựng trại từ lúc trưa trời thì giờ đến tối rồi nàng vẫn chưa thấy nàng ta.

Dựng trại ở đây tổng cộng có mười lều trại lớn, lều to nhất thì chính là lều của hoàng thượng, Đàm Nhu ở trong lều đối diện với sau lều của hoàng thượng, có nghĩa là hai bên xung quanh đều là lều trại của các hoàng tử, còn tất cả lính canh chỉ có một lều chung nằm ở bên phải của trại, bên trái chứa thức ăn.

Đàm Nhu ngồi một mình uống trà ở trong lều miết, uống đến nỗi đắng họng rồi, nhưng nàng cố chấp muốn ở trong lều, nàng không muốn ra ngoài giao lưu với những người kia.

Tối đến họ đốt lửa trại, các hoàng tử đều ngồi quanh tròn ở đó trò chuyện với nhau, Tần Nhã mới đến cũng được ngồi xuống trò chuyện.



Đến giờ mới là giờ ăn tối, người hầu chuẩn bị rượu thịt dâng đến cho bọn họ, bàn ghế xếp ngay ngắn xung quanh lửa trại, hôm nay hoàng thượng không đến ngồi lại, bọn họ thoải mái trò chuyện với nhau, duy chỉ có mình Tứ Vương là không hoà hợp được, năm nào cũng vậy, hắn luôn bị ghẻ lạnh hắt hủi vì mẫu thân hắn được cho là người lăng đoàn, bỏ trốn cùng với nhân tình, thậm chí còn có người cho rằng hắn không phải là con trai của Diễm Vương Vương.

Hắn ngồi lại cũng chỉ là bức tượng trong bữa tiệc thôi.

Chỗ ngồi được chuẩn bị đầy đủ, ngoài chỗ của Diễm Vương Vương ra những người còn lại đều có chỗ, chỗ ngồi bên cạnh Tần Nhã trống một, bọn họ biết là Đàm Nhu, Đàm Nhu tự mình biệt lập với họ, bọn họ cũng không ai muốn quan tâm nàng.

Đàm Nhu ngồi trong lều thắp nến lên, nàng đến giờ vẫn không chịu ra, thập nhất là người từng nói chuyện với nàng, có chút quan tâm liền xin phép đứng lên đi gọi Đàm Nhu.

" Đệ đi gọi Tư Nhu công chúa."

Có người còn cau mày nói.

" Không chịu ra cũng phải đi gọi sao, kệ cô ta đi."

Thập Nhất Vương chỉ cười, hắn đi đến trước cửa lều gọi, giọng của Thập Nhất Vương hôm nay khác lạ, do lớn lên nên vỡ giọng.

" Tư Nhu công chúa."

Đàm Nhu giật mình, còn tưởng là người đưa cơm đến.

" Vào đi."

Thập Nhất Vương ngại ngùng đi vào, Đàm Nhu vừa thấy đã đứng lên hỏi.

" Thập Nhất Vương, sao người lại đến đây."

Thấy Đàm Nhu đang thắc mắc, hắn liền mỉm cười.

" Ta đến gọi tỷ ra ngoài dự yến tiệc, không là tỷ sẽ không được ăn tối đâu."

Đàm Nhu vừa mới nhận ra, quả nhiên trời tối như vậy mà bọn họ không đưa đồ ăn đến, làm nàng chờ mãi.

" Ta không biết, phải ra ngoài yến mới được ăn cơm tối sao?"

Thật ra thì nếu Thập Nhất Vương muốn thì có thể sai người mang cơm đến cho nàng, nhưng hắn lại không thích như thế, hắn là người thích trêu đùa cho nên hắn thản nhiên nói.

" Đương nhiên là phải ra ngoài mới được ăn rồi, các ca ca đều rất khó tính, tỷ không ra ăn thì bọn họ sẽ để tỷ nhịn thật đó."
Chương trước Chương tiếp