Thái Tử Thì Sao?
Chương 177
Đàm Nhu và thập nhất rơi xuống suối chảy xiết, ban đầu nàng đã buông hắn ra tự mình lặn xuống bơi để thoát thân, nhưng thì ra thập nhất không biết bơi, hắn dãy giụa cả thân thể nặng trĩu chìm xuống.
Đàm Nhu hết hơi phải bơi lên lấy hơi, nàng chỉ kịp thở một hơi thôi đã vội phải lặn xuống tìm người, nhưng dòng nước chảy xiết thập nhất và nàng đều bị dòng nước cuốn đi, nàng chưa kịp bơi xuống kéo lấy thập nhất đã bị dòng nước xô cho không rõ hướng đi, thập nhất mơ hồ chỉ thấy được một nữ nhân nhỏ nhắn, y phục lượn sóng vẫy như đuôi cá bơi xuống đưa tay níu lấy như nhân ngư, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một nàng nhân ngưa đang bơi đến cứu lấy.
Là nhân ngư trong truyền thuyết sao?
Hàn Nhi ngay chiều hôm đó đã viết thư gửi đi đến Vong Quốc báo tin cho Chiêu Phong, nhằm muốn Chiêu Phong đến đưa Đàm Nhu về.
Sáng nay hoàng thượng và hoàng hậu đều đã được lo hậu sự cơ bản rồi, nhưng tin dữ hơn đối với Hàn Nhi không phải là phải chịu tang cả phụ hoàng lẫn mẫu hậu, mà là Đàm Nhu, Đàm Nhu và thập nhất cùng nhau nhảy xuống suối cũng không rõ sống chết, tính mạng còn sống dở chết dở, ấy vậy mà bây giờ lại thành tội đồ, trước hết tin chưa đến Nhị Quốc, rằng nữ nhi nhà Nhị Quốc có liên can tới cái chết của hoàng đế nhà họ.
Hàn Nhi cũng biết tin hoàng thượng không làm sao, cũng đã sắp xếp ổn thoả cho mẫu hậu nhưng lại lo lắng cho an nguy của Đàm Nhu, nếu để nàng rơi vào tay của Tứ Vương thì mọi chuyện coi như chấm dứt, Đàm Nhu chưa tận hạn đã phải đi trước.
Đêm đến phải làm lễ, ai cũng đều phải mặc đồ trắng tháo trâm vàng, ngọc bích, không hoạ trang, cười đùa bỡn cợt.
Cả hoàng cung rực ánh lửa sáng hơn mọi ngày, đêm nay là đêm đặc biệt nên liều binh tuần tra nhiều hơn, giữa giờ tuất, đoàn đội cứu viện cho tam hoàng tử trở về với y phục đầy máu của tam hoàng tử, hoàng phi và hoàng tôn của huynh ấy khóc oà lên đau đớn.
Tam hoàng phi ở giữa đám hạ nhân không thiết mặt mũi gì ôm lấy y phục còn ướt máu của phu quân ỉ ôi.
" A Lang, thiếp có thai rồi,...chưa kịp nói với chàng...."
Tiểu hoàng tôn đứng bên cạnh Hàn Nhi cũng được Hàn Nhi bế lên an ủi.
Hàn Nhi thở dài, trong lòng oán trách.
Cả hai đứa con đều không có cha rồi, là vì ta không phát giác hắn sao?
Làm dâu vương thất, không có phu quân như bị giáng xuống làm dân thường, Hàn Nhi cũng đã có nước sẵn, bây giờ đại huynh và tam đệ không còn, huynh ấy là người lớn nhất nhưng không phải máu mủ, chuyện triều chính không đến lượt huynh ấy lên tiếng, quyền lực tạm thời có lẽ sẽ rơi vào tay Tứ Vương, tránh cho đêm dài lắm mộng sợ là hắn sẽ ra tay với hoàng phi, huynh ấy đang tính để mẹ con họ đi theo đến núi Nguyệt tiện chăm sóc luôn hoàng hậu.
Hàn Nhi bế hoàng tôn đi trước, không để trẻ con ảnh hưởng bởi sự kích động của người lớn, Hàn Nhi lúc trước còn nói năng không nể nang gì tiểu hoàng tôn này nhưng bây giờ có muốn xằng bậy cũng không được.
" Tam hoàng tôn, con chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của mẫu thân, đừng làm mẫu thân buồn đấy."
Ánh mắt ngây thơ của hoàng tôn ướt đẫm, đứa trẻ này cũng đã hiểu chuyện thế nào là sống thế nào là chết, vừa rồi thấy mẫu thân khóc thảm như thế nó đã biết chuyện, nghe Hàn Nhi nói thêm ánh mắt nó lại càng ngây thơ hỏi.
" Vậy, con không được gặp phụ thân nữa sao?"
Hàn Nhi mỉm cười lắc đầu, chính huynh ấy cũng không muốn tin.
" Chúng ta còn chưa biết phụ thân như thế nào mà."
Hàn Nhi xoa đầu nó.
" Con chỉ cần bên mẫu thân, quan tâm mẫu thân như phụ thân con đã làm đó, như vậy mẫu thân sẽ bớt đau buồn hơn."
Hoàng tôn càng khóc, nhưng đứa trẻ này không khóc oà lên như những đứa trẻ khác, nước mắt rơi lã chã ướt hết hai bên áo của nó, chỉ có tiếng sụt sùi, hoàng tôn nghe Hàn Nhi an ủi cũng không lừa dối bản thân được rằng phụ thân chưa chết.
Đường qua đến Vong Quốc đến tận sáu ngày đêm, nhưng chim bay một đêm là sẽ đến, Hàn Nhi ngồi trong phòng một mình, nhìn vào ánh nến sáng, Bắc Quốc chịu tang, trong cung không có nổi một tiếng xì xào, Hàn Nhi buồn tủi thử nghĩ, nếu như có người chết thật thì huynh ấy có phải là bị ngạt chết ở đây rồi không, lòng nghĩ nhiều sinh ra nặng trĩu.
Chiêu Phong từ Bắc Quốc trở về lúc đó đã tự mình khép kín, ôi, sao lại như thế nữa, thật sự chỉ vì một nữ nhân lại khiến cho chàng ấy hành xử buồn cười như vậy sao? Không, chàng ấy chán nản khi cứ nghe văng vẳng bên tai mấy quan thần hối chàng ấy tuyển thái tử phi, cái ngữ này sao không nói luôn là "thái tử điện hạ hãy chọn nữ nhi nhà ta làm thái tử phi."
Chiêu Phong mệt mỏi, mỗi lần thượng triều là đều nghe mấy sớ liên quan đến chuyện hôn sự của chàng.
Tuệ Liên và Khanh Bình dính nhau như hình với bóng, giờ đây Chiêu Phong không chỉ có một cận vệ mà còn có thêm một tì nữ khá thân cận.
Vẫn như thói quen, Tuệ Liên cùng với Khanh Bình canh cửa, nàng ấy đều buột miệng hỏi.
" Sao điện hạ lại như vậy?"
Khanh Bình mỗi lúc trả lời khác, hôm nay cũng biết rõ sao chàng ấy lại có tâm trạng không tốt như thế.
" Các quan thần mấy ngày nay cứ giục điện hạ tuyển thái tử phi, sáng nay còn quá đáng hơn là dâng luôn danh sách khuê nữ lên cho hoàng thượng chọn cho, điện hạ vì tức giận nên đã cãi tay đôi với vị quan thần kia, tâm trạng đã không tốt lại còn không tốt hơn."
Chiêu Phong ngồi lấy tay đỡ đầu đọc sách đến nỗi ngủ thiếp đi, chỉ một giấc ngủ ngắn chàng ấy đã mơ, mơ một giấc mơ xuân với Đàm Nhu, trong giấc mơ Chiêu Phong những tưởng mình đang trong đêm tân hôn, điên cuồng đánh dấu lên người Đàm Nhu, khắp cơ thể nhỏ ấy, trên lưng, trên cổ, trên vai, trên bắp đùi, cánh tay đều là vết đỏ do Chiêu Phong làm, chàng ấy rất hài lòng nhìn thành phẩm mình làm ra, Đàm Nhu nằm bên cạnh chàng ấy người đầy vết đỏ hồng đang đắp chăn ngủ rất bình thản.
Chiêu Phong lại nhận ra đây là mơ, khi những vết đỏ đó bỗng nhiên biến mất dần, chàng ấy vừa cười xong đã vội tắt nụ cười, lại tỉnh dậy trong chính giấc mơ đó, Chiêu Phong lại thấy Đàm Nhu đang nằm bên cạnh, vẫn y vậy, y phục mà Đàm Nhu mặc vẫn là chiếc tâm y, nhưng lần này chàng ấy thấy Đàm Nhu mỉm cười với mình, cười trong chính giấc mơ đó, chàng ấy bên ngoài cũng rất vui vẻ.
Nhưng lại có tiếng gõ cửa, có ai đó đang gọi chàng.
" Điện hạ, điện hạ."
Tay đỡ trượt đi, chàng mơ hồ tỉnh dậy, tiếng gọi ngoài là của Khanh Bình.
" Điện hạ, có người đưa thư đến."
Chiêu Phong nhìn xung quanh là quan cảnh thư phòng, đâu phải là phòng ngủ của chàng ấy trang trí tân hôn, bỗng chốc thấy ngại, dẫu sao cũng không phải trẻ mới lớn, lại mơ loại giấc mơ như vậy.
" Mang vào đây."
Đàm Nhu hết hơi phải bơi lên lấy hơi, nàng chỉ kịp thở một hơi thôi đã vội phải lặn xuống tìm người, nhưng dòng nước chảy xiết thập nhất và nàng đều bị dòng nước cuốn đi, nàng chưa kịp bơi xuống kéo lấy thập nhất đã bị dòng nước xô cho không rõ hướng đi, thập nhất mơ hồ chỉ thấy được một nữ nhân nhỏ nhắn, y phục lượn sóng vẫy như đuôi cá bơi xuống đưa tay níu lấy như nhân ngư, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một nàng nhân ngưa đang bơi đến cứu lấy.
Là nhân ngư trong truyền thuyết sao?
Hàn Nhi ngay chiều hôm đó đã viết thư gửi đi đến Vong Quốc báo tin cho Chiêu Phong, nhằm muốn Chiêu Phong đến đưa Đàm Nhu về.
Sáng nay hoàng thượng và hoàng hậu đều đã được lo hậu sự cơ bản rồi, nhưng tin dữ hơn đối với Hàn Nhi không phải là phải chịu tang cả phụ hoàng lẫn mẫu hậu, mà là Đàm Nhu, Đàm Nhu và thập nhất cùng nhau nhảy xuống suối cũng không rõ sống chết, tính mạng còn sống dở chết dở, ấy vậy mà bây giờ lại thành tội đồ, trước hết tin chưa đến Nhị Quốc, rằng nữ nhi nhà Nhị Quốc có liên can tới cái chết của hoàng đế nhà họ.
Hàn Nhi cũng biết tin hoàng thượng không làm sao, cũng đã sắp xếp ổn thoả cho mẫu hậu nhưng lại lo lắng cho an nguy của Đàm Nhu, nếu để nàng rơi vào tay của Tứ Vương thì mọi chuyện coi như chấm dứt, Đàm Nhu chưa tận hạn đã phải đi trước.
Đêm đến phải làm lễ, ai cũng đều phải mặc đồ trắng tháo trâm vàng, ngọc bích, không hoạ trang, cười đùa bỡn cợt.
Cả hoàng cung rực ánh lửa sáng hơn mọi ngày, đêm nay là đêm đặc biệt nên liều binh tuần tra nhiều hơn, giữa giờ tuất, đoàn đội cứu viện cho tam hoàng tử trở về với y phục đầy máu của tam hoàng tử, hoàng phi và hoàng tôn của huynh ấy khóc oà lên đau đớn.
Tam hoàng phi ở giữa đám hạ nhân không thiết mặt mũi gì ôm lấy y phục còn ướt máu của phu quân ỉ ôi.
" A Lang, thiếp có thai rồi,...chưa kịp nói với chàng...."
Tiểu hoàng tôn đứng bên cạnh Hàn Nhi cũng được Hàn Nhi bế lên an ủi.
Hàn Nhi thở dài, trong lòng oán trách.
Cả hai đứa con đều không có cha rồi, là vì ta không phát giác hắn sao?
Làm dâu vương thất, không có phu quân như bị giáng xuống làm dân thường, Hàn Nhi cũng đã có nước sẵn, bây giờ đại huynh và tam đệ không còn, huynh ấy là người lớn nhất nhưng không phải máu mủ, chuyện triều chính không đến lượt huynh ấy lên tiếng, quyền lực tạm thời có lẽ sẽ rơi vào tay Tứ Vương, tránh cho đêm dài lắm mộng sợ là hắn sẽ ra tay với hoàng phi, huynh ấy đang tính để mẹ con họ đi theo đến núi Nguyệt tiện chăm sóc luôn hoàng hậu.
Hàn Nhi bế hoàng tôn đi trước, không để trẻ con ảnh hưởng bởi sự kích động của người lớn, Hàn Nhi lúc trước còn nói năng không nể nang gì tiểu hoàng tôn này nhưng bây giờ có muốn xằng bậy cũng không được.
" Tam hoàng tôn, con chính là chỗ dựa tinh thần duy nhất của mẫu thân, đừng làm mẫu thân buồn đấy."
Ánh mắt ngây thơ của hoàng tôn ướt đẫm, đứa trẻ này cũng đã hiểu chuyện thế nào là sống thế nào là chết, vừa rồi thấy mẫu thân khóc thảm như thế nó đã biết chuyện, nghe Hàn Nhi nói thêm ánh mắt nó lại càng ngây thơ hỏi.
" Vậy, con không được gặp phụ thân nữa sao?"
Hàn Nhi mỉm cười lắc đầu, chính huynh ấy cũng không muốn tin.
" Chúng ta còn chưa biết phụ thân như thế nào mà."
Hàn Nhi xoa đầu nó.
" Con chỉ cần bên mẫu thân, quan tâm mẫu thân như phụ thân con đã làm đó, như vậy mẫu thân sẽ bớt đau buồn hơn."
Hoàng tôn càng khóc, nhưng đứa trẻ này không khóc oà lên như những đứa trẻ khác, nước mắt rơi lã chã ướt hết hai bên áo của nó, chỉ có tiếng sụt sùi, hoàng tôn nghe Hàn Nhi an ủi cũng không lừa dối bản thân được rằng phụ thân chưa chết.
Đường qua đến Vong Quốc đến tận sáu ngày đêm, nhưng chim bay một đêm là sẽ đến, Hàn Nhi ngồi trong phòng một mình, nhìn vào ánh nến sáng, Bắc Quốc chịu tang, trong cung không có nổi một tiếng xì xào, Hàn Nhi buồn tủi thử nghĩ, nếu như có người chết thật thì huynh ấy có phải là bị ngạt chết ở đây rồi không, lòng nghĩ nhiều sinh ra nặng trĩu.
Chiêu Phong từ Bắc Quốc trở về lúc đó đã tự mình khép kín, ôi, sao lại như thế nữa, thật sự chỉ vì một nữ nhân lại khiến cho chàng ấy hành xử buồn cười như vậy sao? Không, chàng ấy chán nản khi cứ nghe văng vẳng bên tai mấy quan thần hối chàng ấy tuyển thái tử phi, cái ngữ này sao không nói luôn là "thái tử điện hạ hãy chọn nữ nhi nhà ta làm thái tử phi."
Chiêu Phong mệt mỏi, mỗi lần thượng triều là đều nghe mấy sớ liên quan đến chuyện hôn sự của chàng.
Tuệ Liên và Khanh Bình dính nhau như hình với bóng, giờ đây Chiêu Phong không chỉ có một cận vệ mà còn có thêm một tì nữ khá thân cận.
Vẫn như thói quen, Tuệ Liên cùng với Khanh Bình canh cửa, nàng ấy đều buột miệng hỏi.
" Sao điện hạ lại như vậy?"
Khanh Bình mỗi lúc trả lời khác, hôm nay cũng biết rõ sao chàng ấy lại có tâm trạng không tốt như thế.
" Các quan thần mấy ngày nay cứ giục điện hạ tuyển thái tử phi, sáng nay còn quá đáng hơn là dâng luôn danh sách khuê nữ lên cho hoàng thượng chọn cho, điện hạ vì tức giận nên đã cãi tay đôi với vị quan thần kia, tâm trạng đã không tốt lại còn không tốt hơn."
Chiêu Phong ngồi lấy tay đỡ đầu đọc sách đến nỗi ngủ thiếp đi, chỉ một giấc ngủ ngắn chàng ấy đã mơ, mơ một giấc mơ xuân với Đàm Nhu, trong giấc mơ Chiêu Phong những tưởng mình đang trong đêm tân hôn, điên cuồng đánh dấu lên người Đàm Nhu, khắp cơ thể nhỏ ấy, trên lưng, trên cổ, trên vai, trên bắp đùi, cánh tay đều là vết đỏ do Chiêu Phong làm, chàng ấy rất hài lòng nhìn thành phẩm mình làm ra, Đàm Nhu nằm bên cạnh chàng ấy người đầy vết đỏ hồng đang đắp chăn ngủ rất bình thản.
Chiêu Phong lại nhận ra đây là mơ, khi những vết đỏ đó bỗng nhiên biến mất dần, chàng ấy vừa cười xong đã vội tắt nụ cười, lại tỉnh dậy trong chính giấc mơ đó, Chiêu Phong lại thấy Đàm Nhu đang nằm bên cạnh, vẫn y vậy, y phục mà Đàm Nhu mặc vẫn là chiếc tâm y, nhưng lần này chàng ấy thấy Đàm Nhu mỉm cười với mình, cười trong chính giấc mơ đó, chàng ấy bên ngoài cũng rất vui vẻ.
Nhưng lại có tiếng gõ cửa, có ai đó đang gọi chàng.
" Điện hạ, điện hạ."
Tay đỡ trượt đi, chàng mơ hồ tỉnh dậy, tiếng gọi ngoài là của Khanh Bình.
" Điện hạ, có người đưa thư đến."
Chiêu Phong nhìn xung quanh là quan cảnh thư phòng, đâu phải là phòng ngủ của chàng ấy trang trí tân hôn, bỗng chốc thấy ngại, dẫu sao cũng không phải trẻ mới lớn, lại mơ loại giấc mơ như vậy.
" Mang vào đây."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương