Thái Tử Thì Sao?
Chương 186
Đàm Nhu thấy tiết trời đã nóng đến cực điểm, ở mãi trong bụi cũng bí bách liền giục hai người kia lên đường, ở lại mãi cũng không phải là cách, Đàm Nhu đi trước dọn đường cho thập nhất đỡ tam hoàng tử đi theo sau, ba người đi mãi đi mãi trời cũng tối, thấy đoạn đường này cũng đã đi được quãng dài, ngày mai chắc chắn sẽ về đến hoàng cung.
Đàm Nhu lại chỉ vào bụi rậm, kêu bọn họ vào đó nghỉ tạm qua đêm nay, tam hoàng tử bị thương ở chân phải và cả hai tay, ban đầu cũng không nghiêm trọng nhưng nếu để lâu dài về sau không xử lý đàng hoàng sẽ trở nặng, xui xẻo thì mất luôn chân tay, nàng nhìn viết thương băng bó qua loa liền nói.
" Tam hoàng tử vết thương của người trở nặng rồi, để ta băng bó lại cho người về sau sẽ dễ dàng xử lý hơn."
Tam hoàng tử nhìn vải xé từ y phục của mình để băng bó đã ướt đỏ thẫm hết cũng không thể từ chối, huynh ấy gật đầu.
" Vậy phiền Tư Nhu công chúa rồi."
Thập nhất ngồi bên hằm hằm trọc que vào đống lửa, cứ chốc lại quay ra nhìn Đàm Nhu một cái, tam hoàng tử đã sớm nhìn ra tâm tư của thập nhất, cũng đã đoán được tâm tư mà Đàm Nhu đáp lại đệ ấy là " không có gì hết." huynh ấy cũng chỉ biết cười khổ thay cho thập nhất.
Đàm Nhu mạnh tay cạo hết phần thịt bị con chó sói cắn nham nhở, sưng phù lên bắt đầu thành mủ ra, nàng nhăn mặt gắng gượng cạo phần ngoài ra một chút, tam hoàng tử cắn chặt răng chịu đựng.
đến hai cánh tay tam hoàng tử phải cởi áo ra, Đàm Nhu là một khuê nữ, thập nhất thấy cũng không hay liền chồm dậy lớn tiếng.
" Để đệ làm cho."
Đàm Nhu và tam hoàng tử giật mình, tam hoàng tử cũng để ý chuyện này nên đã khéo lời.
" Tư Nhu công chúa nghỉ ngơi đi."
Đàm Nhu liền cầm lấy dao găm của mình đứng dậy để cho thập nhất làm, nàng ra ngồi một góc cạnh đống lửa, thập nhất vẫn để ý nàng, tiếng côn trùng kêu ẹt ẹt quen thuộc trong rừng như tiếng rủ ngủ, chẳng chốc lát mà cả ba người đã thiếp đi vì mệt.
Từ sáng sớm canh năm Đàm Nhu đã vội gọi hai người kia dậy.
" Đi sớm sẽ bớt mệt hơn."
Bọn họ nghe Đàm Nhu nói vậy cũng không có gì phản bác, chỉ nghe theo rồi đi.
Đi được nửa quãng thì có tiếng ngựa chạy, tiếng này hình như còn kéo lê thêm chiếc xe đằng sau, vả lại tiếng càng lúc càng to rõ là đến chỗ họ rồi, thập nhất còn cười tươi mong chờ, chắc là cứu viện tới rồi, nhưng tam hoàng tử thì hốt hoảng bảo họ mau trốn vào bụi cây đi.
Đàm Nhu cũng không nói gì liền kéo thập nhất vào trong bụi cây, tam hoàng tử tiện tay còn bịt miệng thập nhất lại, thập nhất khó hiểu vùng vằng thoát ra khỏi tay của ca ca.
" Sao hai người lại trốn đi vậy?"
Tam hoàng tử sợ tiếng của thập nhất to quá sẽ bị phát hiện, biểu hiện lo lắng.
" Suỵt, đệ nói nhỏ thôi."
Thập nhất định đứng lên nhưng bị Đàm Nhu kéo lại ấn xuống, nàng nghiêm túc nhìn hắn, giọng gằn lên.
" Thập nhất, im lặng đi."
Hắn không nói gì nữa nhưng vẻ mặt bất mãn, tam hoàng tử không dám thở mạnh lo sợ sẽ bị lộ, nàng bình tĩnh hơn họ, trước hết Đàm Nhu đã đoán được tam hoàng tử lo sợ gì, có lẽ huynh ấy đã phát hiện ra tứ đệ nhà vương tử này định lấy mạng huynh ấy, Đàm Nhu cũng nằm trong dự định của hắn, nhưng nàng bình thản hơn, gánh trên vai tội của hắn nàng còn không sợ thì hắn cũng không phải là thứ nàng phải dè chừng.
Đàm Nhu nhìn tam hoàng tử cười trừ hỏi.
" Huynh biết chuyện đó rồi sao?"
Tam hoàng tử cười gượng, huynh ấy nhìn nàng ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó lại bình thường trở lại, nhìn nàng cười một cách thần bí.
" Ta đoán là muội cũng liên can đến chuyện đó."
Thập nhất hoang mang nhìn tam ca ca rồi nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu mỉm cười hỏi lại.
" Ý huynh là liên can đến hắn, hay là liên can đến huynh?"
Thập nhất lên tiếng.
" Hai người lại nói chuyện gì vậy?"
Cả hai không quan tâm đến thập nhất chủ để ý chuyện của mình, tam hoàng tử cười.
" Tùy cách nghĩ."
Thập nhất không hiểu muốn hỏi một chút liền bị tam hoàng tử bịt miệng lại
" Suỵt, im lặng đi."
Thập nhất còn cố chấp trong cổ họng gắng gượng phát ra tiếng gào, tay chân còn vùng vẫy, Đàm Nhu phải giữ hai tay hắn lại trừng mắt với hắn, hắn mới chịu yên.
Đàm Nhu lén xem đó là một nam nhân kéo ngựa đang chầm chập đi qua và đằng sau là chiếc xe cỡ lớn, hai bên xe treo hai lồng đèn vàng có viết chữ "Thiên" và "Quang", y phục đen và dáng người cao này có chút quen mắt, hắn quan sát xung quanh, ngoảnh mặt sang bên đây trong lúc trời mờ mờ như thế này nàng có chút không chắc chắn, nhưng khuôn mặt hắn rất quen thuộc.
Người cưỡi ngựa đó móc ra từ tay áo chiếc sáo khẩu địch vừa thổi vừa kéo ngựa đi, Đàm Nhu nghe thấy tiếng sáo đã vội buông luôn thập nhất chạy ra
Nàng vừa cười vừa gọi.
" Tiểu Hắc."
Tam hoàng tử càng hoảng hơn cố gắng kéo thập nhất lại không cho hắn ra, Đàm Nhu đứng giữa đường ngoắc tay gọi hai người kia ra nhưng tam hoàng tử không chịu.
Đàm Nhu phải chỉ vào bụi cỏ để tiểu hắc ra đó kéo hai người kia ra, tam hoàng tử buông thập nhất ra đã muốn tháo chạy, Đàm Nhu đi tới kịp thời lên tiếng.
" Tam hoàng tử đó là người của Hàn Nhi."
Huynh ấy lúc này cũng dừng lại, tiểu hắc đưa tay ra muốn kéo huynh ấy đứng lên, nhưng huynh ấy vẫn còn do dự, Đàm Nhu đi tới chấn an.
" Yên tâm, đệ ấy tuyệt đối là người của chúng ta."
Tam hoàng tử đưa tay ra, tiểu hắc nắm lấy cổ tay kéo huynh ấy đứng lên, chân vẫn còn chưa đứng vững tiểu hắc nhìn Đàm Nhu, nàng liền hỏi.
" Có chuyện gì sao?"
Tiểu hắc ít nói vô cùng, gặp mặt cũng chỉ nặn ra nhiều nhất là năm câu.
" Chưa ăn gì đúng không?"
Đàm Nhu xoa bụng mình, đương nhiên là chưa ăn gì, núp trong bụi rậm mãi có chịu đi ra kiếm gì đâu mà có đồ ăn, nàng gật đầu.
" Hôm nay là ngày thứ ba rồi, suốt mấy ngày qua bọn ta chỉ uống nước thôi, quả thực không còn sức."
Thập nhất nuốt nước bọt, hai môi đã khô nẻ, cổ họng còn khô khốc đau rát, tiểu hắc quay lại xe lấy từ trong xe ra một gói giấy to bằng hai bàn tay của đệ ấy, Đàm Nhu đón lấy nó, tiểu hắc nói.
" Là Hàn huynh chuẩn bị."
Nàng mỉm cười rồi đưa cho thập nhất đứng đằng sau đang đói đến hoa cả mắt kia, thập nhất không chờ được liền bóc ra luôn, toàn bộ đều là bánh bao thịt, thập nhất vừa ăn vừa sụt sùi.
" Ngon quá."
Đàm Nhu hỏi tiểu hắc tiếp.
" Hàn Nhi có đưa gì cho đệ không?"
Tiểu hắc lắc đầu, tam hoàng tử thấy vậy liền lên tiếng.
" Ta bị tứ đệ truy sát, ngày hôm đó đã giả vờ bị chó ăn hết xương thịt, ta cố ý bỏ lại y phục rồi, bây giờ về cũng trốn chui trốn nhủi.."
Đàm Nhu liền hất cằm về phía tiểu hắc.
" Tiểu hắc đến đón người đó."
Tam hoàng tử nhìn tiểu hắc, cũng dần có chút thiện cảm, sau đó làm quen.
" Ngươi tên Tiểu Hắc sao? Sao mà tên lại kì lạ như vậy."
Đàm Nhu thấy vẻ mặt tiểu hắc sượng trân, đệ ấy vốn không phải tên tiểu hắc, cũng biết đệ ấy kiệm lời, liền lên tiếng giúp.
" Đệ ấy tên là Trương Mộc."
Tam hoàng tử vừa gật đầu vừa thắc mắc tiếp.
" Vậy sao lại gọi là tiểu hắc?"
Đàm Nhu không muốn tiết lộ về đệ ấy nhiều cho nên trả lời đại.
" Vì đệ ấy thích mặc đồ màu đen nên gọi vậy thôi."
Tam hoàng tử bật cười vì trên đời lại có cái tên kì lạ như vậy.
Đàm Nhu lại chỉ vào bụi rậm, kêu bọn họ vào đó nghỉ tạm qua đêm nay, tam hoàng tử bị thương ở chân phải và cả hai tay, ban đầu cũng không nghiêm trọng nhưng nếu để lâu dài về sau không xử lý đàng hoàng sẽ trở nặng, xui xẻo thì mất luôn chân tay, nàng nhìn viết thương băng bó qua loa liền nói.
" Tam hoàng tử vết thương của người trở nặng rồi, để ta băng bó lại cho người về sau sẽ dễ dàng xử lý hơn."
Tam hoàng tử nhìn vải xé từ y phục của mình để băng bó đã ướt đỏ thẫm hết cũng không thể từ chối, huynh ấy gật đầu.
" Vậy phiền Tư Nhu công chúa rồi."
Thập nhất ngồi bên hằm hằm trọc que vào đống lửa, cứ chốc lại quay ra nhìn Đàm Nhu một cái, tam hoàng tử đã sớm nhìn ra tâm tư của thập nhất, cũng đã đoán được tâm tư mà Đàm Nhu đáp lại đệ ấy là " không có gì hết." huynh ấy cũng chỉ biết cười khổ thay cho thập nhất.
Đàm Nhu mạnh tay cạo hết phần thịt bị con chó sói cắn nham nhở, sưng phù lên bắt đầu thành mủ ra, nàng nhăn mặt gắng gượng cạo phần ngoài ra một chút, tam hoàng tử cắn chặt răng chịu đựng.
đến hai cánh tay tam hoàng tử phải cởi áo ra, Đàm Nhu là một khuê nữ, thập nhất thấy cũng không hay liền chồm dậy lớn tiếng.
" Để đệ làm cho."
Đàm Nhu và tam hoàng tử giật mình, tam hoàng tử cũng để ý chuyện này nên đã khéo lời.
" Tư Nhu công chúa nghỉ ngơi đi."
Đàm Nhu liền cầm lấy dao găm của mình đứng dậy để cho thập nhất làm, nàng ra ngồi một góc cạnh đống lửa, thập nhất vẫn để ý nàng, tiếng côn trùng kêu ẹt ẹt quen thuộc trong rừng như tiếng rủ ngủ, chẳng chốc lát mà cả ba người đã thiếp đi vì mệt.
Từ sáng sớm canh năm Đàm Nhu đã vội gọi hai người kia dậy.
" Đi sớm sẽ bớt mệt hơn."
Bọn họ nghe Đàm Nhu nói vậy cũng không có gì phản bác, chỉ nghe theo rồi đi.
Đi được nửa quãng thì có tiếng ngựa chạy, tiếng này hình như còn kéo lê thêm chiếc xe đằng sau, vả lại tiếng càng lúc càng to rõ là đến chỗ họ rồi, thập nhất còn cười tươi mong chờ, chắc là cứu viện tới rồi, nhưng tam hoàng tử thì hốt hoảng bảo họ mau trốn vào bụi cây đi.
Đàm Nhu cũng không nói gì liền kéo thập nhất vào trong bụi cây, tam hoàng tử tiện tay còn bịt miệng thập nhất lại, thập nhất khó hiểu vùng vằng thoát ra khỏi tay của ca ca.
" Sao hai người lại trốn đi vậy?"
Tam hoàng tử sợ tiếng của thập nhất to quá sẽ bị phát hiện, biểu hiện lo lắng.
" Suỵt, đệ nói nhỏ thôi."
Thập nhất định đứng lên nhưng bị Đàm Nhu kéo lại ấn xuống, nàng nghiêm túc nhìn hắn, giọng gằn lên.
" Thập nhất, im lặng đi."
Hắn không nói gì nữa nhưng vẻ mặt bất mãn, tam hoàng tử không dám thở mạnh lo sợ sẽ bị lộ, nàng bình tĩnh hơn họ, trước hết Đàm Nhu đã đoán được tam hoàng tử lo sợ gì, có lẽ huynh ấy đã phát hiện ra tứ đệ nhà vương tử này định lấy mạng huynh ấy, Đàm Nhu cũng nằm trong dự định của hắn, nhưng nàng bình thản hơn, gánh trên vai tội của hắn nàng còn không sợ thì hắn cũng không phải là thứ nàng phải dè chừng.
Đàm Nhu nhìn tam hoàng tử cười trừ hỏi.
" Huynh biết chuyện đó rồi sao?"
Tam hoàng tử cười gượng, huynh ấy nhìn nàng ban đầu có hơi bất ngờ nhưng sau đó lại bình thường trở lại, nhìn nàng cười một cách thần bí.
" Ta đoán là muội cũng liên can đến chuyện đó."
Thập nhất hoang mang nhìn tam ca ca rồi nhìn Đàm Nhu, Đàm Nhu mỉm cười hỏi lại.
" Ý huynh là liên can đến hắn, hay là liên can đến huynh?"
Thập nhất lên tiếng.
" Hai người lại nói chuyện gì vậy?"
Cả hai không quan tâm đến thập nhất chủ để ý chuyện của mình, tam hoàng tử cười.
" Tùy cách nghĩ."
Thập nhất không hiểu muốn hỏi một chút liền bị tam hoàng tử bịt miệng lại
" Suỵt, im lặng đi."
Thập nhất còn cố chấp trong cổ họng gắng gượng phát ra tiếng gào, tay chân còn vùng vẫy, Đàm Nhu phải giữ hai tay hắn lại trừng mắt với hắn, hắn mới chịu yên.
Đàm Nhu lén xem đó là một nam nhân kéo ngựa đang chầm chập đi qua và đằng sau là chiếc xe cỡ lớn, hai bên xe treo hai lồng đèn vàng có viết chữ "Thiên" và "Quang", y phục đen và dáng người cao này có chút quen mắt, hắn quan sát xung quanh, ngoảnh mặt sang bên đây trong lúc trời mờ mờ như thế này nàng có chút không chắc chắn, nhưng khuôn mặt hắn rất quen thuộc.
Người cưỡi ngựa đó móc ra từ tay áo chiếc sáo khẩu địch vừa thổi vừa kéo ngựa đi, Đàm Nhu nghe thấy tiếng sáo đã vội buông luôn thập nhất chạy ra
Nàng vừa cười vừa gọi.
" Tiểu Hắc."
Tam hoàng tử càng hoảng hơn cố gắng kéo thập nhất lại không cho hắn ra, Đàm Nhu đứng giữa đường ngoắc tay gọi hai người kia ra nhưng tam hoàng tử không chịu.
Đàm Nhu phải chỉ vào bụi cỏ để tiểu hắc ra đó kéo hai người kia ra, tam hoàng tử buông thập nhất ra đã muốn tháo chạy, Đàm Nhu đi tới kịp thời lên tiếng.
" Tam hoàng tử đó là người của Hàn Nhi."
Huynh ấy lúc này cũng dừng lại, tiểu hắc đưa tay ra muốn kéo huynh ấy đứng lên, nhưng huynh ấy vẫn còn do dự, Đàm Nhu đi tới chấn an.
" Yên tâm, đệ ấy tuyệt đối là người của chúng ta."
Tam hoàng tử đưa tay ra, tiểu hắc nắm lấy cổ tay kéo huynh ấy đứng lên, chân vẫn còn chưa đứng vững tiểu hắc nhìn Đàm Nhu, nàng liền hỏi.
" Có chuyện gì sao?"
Tiểu hắc ít nói vô cùng, gặp mặt cũng chỉ nặn ra nhiều nhất là năm câu.
" Chưa ăn gì đúng không?"
Đàm Nhu xoa bụng mình, đương nhiên là chưa ăn gì, núp trong bụi rậm mãi có chịu đi ra kiếm gì đâu mà có đồ ăn, nàng gật đầu.
" Hôm nay là ngày thứ ba rồi, suốt mấy ngày qua bọn ta chỉ uống nước thôi, quả thực không còn sức."
Thập nhất nuốt nước bọt, hai môi đã khô nẻ, cổ họng còn khô khốc đau rát, tiểu hắc quay lại xe lấy từ trong xe ra một gói giấy to bằng hai bàn tay của đệ ấy, Đàm Nhu đón lấy nó, tiểu hắc nói.
" Là Hàn huynh chuẩn bị."
Nàng mỉm cười rồi đưa cho thập nhất đứng đằng sau đang đói đến hoa cả mắt kia, thập nhất không chờ được liền bóc ra luôn, toàn bộ đều là bánh bao thịt, thập nhất vừa ăn vừa sụt sùi.
" Ngon quá."
Đàm Nhu hỏi tiểu hắc tiếp.
" Hàn Nhi có đưa gì cho đệ không?"
Tiểu hắc lắc đầu, tam hoàng tử thấy vậy liền lên tiếng.
" Ta bị tứ đệ truy sát, ngày hôm đó đã giả vờ bị chó ăn hết xương thịt, ta cố ý bỏ lại y phục rồi, bây giờ về cũng trốn chui trốn nhủi.."
Đàm Nhu liền hất cằm về phía tiểu hắc.
" Tiểu hắc đến đón người đó."
Tam hoàng tử nhìn tiểu hắc, cũng dần có chút thiện cảm, sau đó làm quen.
" Ngươi tên Tiểu Hắc sao? Sao mà tên lại kì lạ như vậy."
Đàm Nhu thấy vẻ mặt tiểu hắc sượng trân, đệ ấy vốn không phải tên tiểu hắc, cũng biết đệ ấy kiệm lời, liền lên tiếng giúp.
" Đệ ấy tên là Trương Mộc."
Tam hoàng tử vừa gật đầu vừa thắc mắc tiếp.
" Vậy sao lại gọi là tiểu hắc?"
Đàm Nhu không muốn tiết lộ về đệ ấy nhiều cho nên trả lời đại.
" Vì đệ ấy thích mặc đồ màu đen nên gọi vậy thôi."
Tam hoàng tử bật cười vì trên đời lại có cái tên kì lạ như vậy.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương