Thái Tử Thì Sao?
Chương 19
Đàm Nhu nhìn Ngũ Nhiên đi khuất rồi nàng mới ngồi xuống, vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ.
Không thể nào mắc nợ tên tiểu tử này được, mình sẽ thấy như đang nợ mà mềm lòng mất.
Ngũ Nhiên vừa đi thì Chiêu Phong lại đến, Đàm Nhu liền đứng dậy hỏi.
" Sao lại quay lại nữa?"
Chiêu Phong thở dài nhìn Đàm Nhu, chàng đưa cho Đàm Nhu một sợi dây chuyền bạc lấp lánh.
" Tặng nàng đó."
Đàm Nhu cử động tay nhưng rồi lại khựng lại, nàng chỉ cười trừ.
" Muội không lấy đâu, mang về đi."
Chiêu Phong
Vẫn như thế, lúc nồng nhiệt lúc lạnh lùng, chàng thở dài thất vọng thêm lần nữa.
Nàng như này là đang muốn trêu đùa ta đúng không?
Tối đó, Đàm Nhu thay y phục đen của mình chạy đến tẩm cung hoàng hậu, hoàng hậu ngồi ở hành lang đau buồn cho nhân tình của mình.
Đàm Nhu ngồi trên mái nhà, nhìn thấy hết mọi hoạt động của Manh Vệ, nàng vừa vui vừa bực.
Liệu đến khi phụ hoàng ra đi, phi tử có ai có thể khóc sướt mướt như hoàng hậu khóc cho Lý Dung không?
Đáng lẽ ra nàng sẽ giết hoàng hậu rồi sau tang nàng sẽ về núi Nguyệt, nhưng hôm nay hoàng hậu đau buồn như vậy, Đàm Nhu lại không nỡ ra tay nàng lại trở về cung của mình.
Tuệ Liên hôm đó đã thấy được bóng đen đi vào cung công chúa mà hốt hoảng chạy vào.
Nhưng trước mắt nàng chỉ là Đàm Nhu, Đàm Nhu đã thay lại bộ đồ ngủ của mình.
Đàm Nhu nhìn Tuệ Liên mà hỏi.
" Tỷ làm sao thế?"
Tuệ Liên lại nghĩ lại, bóng dáng hồi nãy.
Tuệ Liên nói.
" Nô tì thấy bóng đen đi vào đây cứ tưởng là thích khách nên chạy vào."
Đàm Nhu lại chỉ cười.
" Đêm tối muộn như vậy rất dễ nhìn nhầm, không chừng đó chỉ là bóng người lính canh, với mấy cái cây thôi."
Tuệ Liên càng hoang mang hơn liệu không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không nhưng nàng cảm giác như Đàm Nhu đang dấu nàng chuyện gì đó.
Tuệ Liên định hành lễ rồi đi về, Đàm Nhu lại nói.
" Tuệ Liên tỷ, biết là khuya rồi nhưng mà muội muốn đi dạo ngắm trăng một lát, tỷ đi cùng muội được không?"
Tuệ Liên liền đồng ý, Đàm Nhu đưa Tuệ Liên ra đứng bên hồ, trên bờ hồ biết bao nhiêu là hoa, hai người cùng ngồi xuống ngước nhìn ánh trăng khuya.
Chỉ là vầng trăng khuyết với vài ánh sao mờ, Đàm Nhu ngắm trăng còn Tuệ Liên lại quay ra nhìn nàng.
Tứ công chúa bao năm xa cách của Tuệ Liên đã về, nhưng bây giờ nàng đã không còn là tiểu công chúa nhỏ mà Tuệ Liên có thể bảo vệ nữa, nàng đã có thể tự mình bảo vệ mình rồi.
Tuệ Liên vốn vì ơn cứu mạng của hoàng quý phi mà ra sức bảo vệ Đàm Nhu cho đến khi nàng đi đến núi Nguyệt, Tuệ Liên dù có bị ức hiếp cỡ nào vẫn nhẫn nhục.
Đàm Nhu quay ra nói.
" Tuệ Liên tỷ, muội không phải là tứ công chúa nữa, muội là Bạch Đàm Nhu, đi theo muội sẽ thiệt thòi cho tỷ rất nhiều, hơn nữa đi theo muội rất nguy hiểm."
Tuệ Liên nói.
" Công chúa, người muốn bỏ rơi nô tì sao?"
Đàm Nhu cười trừ.
" Muội vốn không muốn bỏ rơi ai, nhưng mà ở trong cung sẽ an toàn hơn là ở cạnh muội."
Tuệ Liên lại hạ giọng.
" Nô tì đùa đó, người đi đâu là do người quyết định mà sao nô tì có thể can vào được."
Đàm Nhu cầm vào tay Tuệ Liên, Đàm Nhu chỉ sợ Tuệ Liên đi cùng lại vì mình mà liên lụy.
Đàm Nhu nói.
" Muội không bỏ rơi tỷ đâu, nhưng mà sắp tới về núi Nguyệt muội còn không chắc mình có bình an hay không nữa, muội sợ liên lụy đến tỷ."
Tuệ Liên lại quỳ xuống dập đầu với Đàm Nhu.
" Chỉ cần được đi cùng công chúa, dù có khó khăn nô tì cũng không sợ, dù có là bỏ mạng nô tì đều sẽ hết mình bảo vệ công chúa."
Đàm Nhu khó xử đứng nhìn.
" Không được, ta không thể liên lụy tỷ được."
Tuệ Liên quyết không đứng lên, nàng như dính vào nền đất rồi, Đàm Nhu có kéo như thế nào cũng không lên.
Bất lực Đàm Nhu đành phải gật đầu.
" Được rồi, để muội xem lại."
Đến ba ngày sau, tin hoàng hậu bỗng nhiên bệnh nặng đã lan ra khắp cung, Đàm Nhu vờ như là không quan tâm, đến tối nàng mới hành động.
Nàng lấy trên bộ đồ cũ của mình một lọ thuốc, Tuệ Liên thấy vậy liền hỏi.
" Công chúa đây là gì vậy?"
Đàm Nhu thẳng thừng trả lời.
" thuốc độc đó."
Tuệ Liên hốt hoảng
" Thuốc độc sao?"
Đàm Nhu lại nhìn Tuệ Liên mà cười, nàng đánh nhẹ vào người Tuệ Liên mà nói.
" Đùa đó."
Tuệ Liên cũng cười theo, tối đó Đàm Nhu hối Tuệ Liên đi về sớm, nàng mặc lại y phục đen của mình, đi đến tẩm cung của hoàng hậu.
Không thể nào mắc nợ tên tiểu tử này được, mình sẽ thấy như đang nợ mà mềm lòng mất.
Ngũ Nhiên vừa đi thì Chiêu Phong lại đến, Đàm Nhu liền đứng dậy hỏi.
" Sao lại quay lại nữa?"
Chiêu Phong thở dài nhìn Đàm Nhu, chàng đưa cho Đàm Nhu một sợi dây chuyền bạc lấp lánh.
" Tặng nàng đó."
Đàm Nhu cử động tay nhưng rồi lại khựng lại, nàng chỉ cười trừ.
" Muội không lấy đâu, mang về đi."
Chiêu Phong
Vẫn như thế, lúc nồng nhiệt lúc lạnh lùng, chàng thở dài thất vọng thêm lần nữa.
Nàng như này là đang muốn trêu đùa ta đúng không?
Tối đó, Đàm Nhu thay y phục đen của mình chạy đến tẩm cung hoàng hậu, hoàng hậu ngồi ở hành lang đau buồn cho nhân tình của mình.
Đàm Nhu ngồi trên mái nhà, nhìn thấy hết mọi hoạt động của Manh Vệ, nàng vừa vui vừa bực.
Liệu đến khi phụ hoàng ra đi, phi tử có ai có thể khóc sướt mướt như hoàng hậu khóc cho Lý Dung không?
Đáng lẽ ra nàng sẽ giết hoàng hậu rồi sau tang nàng sẽ về núi Nguyệt, nhưng hôm nay hoàng hậu đau buồn như vậy, Đàm Nhu lại không nỡ ra tay nàng lại trở về cung của mình.
Tuệ Liên hôm đó đã thấy được bóng đen đi vào cung công chúa mà hốt hoảng chạy vào.
Nhưng trước mắt nàng chỉ là Đàm Nhu, Đàm Nhu đã thay lại bộ đồ ngủ của mình.
Đàm Nhu nhìn Tuệ Liên mà hỏi.
" Tỷ làm sao thế?"
Tuệ Liên lại nghĩ lại, bóng dáng hồi nãy.
Tuệ Liên nói.
" Nô tì thấy bóng đen đi vào đây cứ tưởng là thích khách nên chạy vào."
Đàm Nhu lại chỉ cười.
" Đêm tối muộn như vậy rất dễ nhìn nhầm, không chừng đó chỉ là bóng người lính canh, với mấy cái cây thôi."
Tuệ Liên càng hoang mang hơn liệu không biết có phải là mình nhìn nhầm hay không nhưng nàng cảm giác như Đàm Nhu đang dấu nàng chuyện gì đó.
Tuệ Liên định hành lễ rồi đi về, Đàm Nhu lại nói.
" Tuệ Liên tỷ, biết là khuya rồi nhưng mà muội muốn đi dạo ngắm trăng một lát, tỷ đi cùng muội được không?"
Tuệ Liên liền đồng ý, Đàm Nhu đưa Tuệ Liên ra đứng bên hồ, trên bờ hồ biết bao nhiêu là hoa, hai người cùng ngồi xuống ngước nhìn ánh trăng khuya.
Chỉ là vầng trăng khuyết với vài ánh sao mờ, Đàm Nhu ngắm trăng còn Tuệ Liên lại quay ra nhìn nàng.
Tứ công chúa bao năm xa cách của Tuệ Liên đã về, nhưng bây giờ nàng đã không còn là tiểu công chúa nhỏ mà Tuệ Liên có thể bảo vệ nữa, nàng đã có thể tự mình bảo vệ mình rồi.
Tuệ Liên vốn vì ơn cứu mạng của hoàng quý phi mà ra sức bảo vệ Đàm Nhu cho đến khi nàng đi đến núi Nguyệt, Tuệ Liên dù có bị ức hiếp cỡ nào vẫn nhẫn nhục.
Đàm Nhu quay ra nói.
" Tuệ Liên tỷ, muội không phải là tứ công chúa nữa, muội là Bạch Đàm Nhu, đi theo muội sẽ thiệt thòi cho tỷ rất nhiều, hơn nữa đi theo muội rất nguy hiểm."
Tuệ Liên nói.
" Công chúa, người muốn bỏ rơi nô tì sao?"
Đàm Nhu cười trừ.
" Muội vốn không muốn bỏ rơi ai, nhưng mà ở trong cung sẽ an toàn hơn là ở cạnh muội."
Tuệ Liên lại hạ giọng.
" Nô tì đùa đó, người đi đâu là do người quyết định mà sao nô tì có thể can vào được."
Đàm Nhu cầm vào tay Tuệ Liên, Đàm Nhu chỉ sợ Tuệ Liên đi cùng lại vì mình mà liên lụy.
Đàm Nhu nói.
" Muội không bỏ rơi tỷ đâu, nhưng mà sắp tới về núi Nguyệt muội còn không chắc mình có bình an hay không nữa, muội sợ liên lụy đến tỷ."
Tuệ Liên lại quỳ xuống dập đầu với Đàm Nhu.
" Chỉ cần được đi cùng công chúa, dù có khó khăn nô tì cũng không sợ, dù có là bỏ mạng nô tì đều sẽ hết mình bảo vệ công chúa."
Đàm Nhu khó xử đứng nhìn.
" Không được, ta không thể liên lụy tỷ được."
Tuệ Liên quyết không đứng lên, nàng như dính vào nền đất rồi, Đàm Nhu có kéo như thế nào cũng không lên.
Bất lực Đàm Nhu đành phải gật đầu.
" Được rồi, để muội xem lại."
Đến ba ngày sau, tin hoàng hậu bỗng nhiên bệnh nặng đã lan ra khắp cung, Đàm Nhu vờ như là không quan tâm, đến tối nàng mới hành động.
Nàng lấy trên bộ đồ cũ của mình một lọ thuốc, Tuệ Liên thấy vậy liền hỏi.
" Công chúa đây là gì vậy?"
Đàm Nhu thẳng thừng trả lời.
" thuốc độc đó."
Tuệ Liên hốt hoảng
" Thuốc độc sao?"
Đàm Nhu lại nhìn Tuệ Liên mà cười, nàng đánh nhẹ vào người Tuệ Liên mà nói.
" Đùa đó."
Tuệ Liên cũng cười theo, tối đó Đàm Nhu hối Tuệ Liên đi về sớm, nàng mặc lại y phục đen của mình, đi đến tẩm cung của hoàng hậu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương