Thái Tử Thì Sao?
Chương 190: Chương 190
Chiêu Nhiên cắn dở táo, đón lấy táo trong tay An Nhĩ, huynh ấy vừa bất ngờ về chuyện vừa rồi, cũng không biết nói sao, miệng á khẩu không nên lời.
Trong đầu trống rỗng bước đi cùng An Nhĩ, từ lúc nàng ấy nói ra câu đó thì Chiêu Nhiên không nói gì, vẻ mặt thả lỏng, không rõ là loại cảm xúc gì.
Hai người cận vệ và tì nữ đứng ở ngoài đợi vừa thấy chủ tử đi ra đã vui vẻ chạy đến đón, tì nữ đón lấy giỏ trà trong tay An Nhĩ.
An Nhĩ mỉm cười cầm lấy táo trong giỏ ra để lại trong giỏ hai quả, đưa cho cận vệ của Chiêu Nhiên một quả, cận vệ lễ độ đón lấy.
" Đa tạ tiểu thư."
An Nhĩ đưa táo cho Chiêu Nhiên, vẻ mặt của Chiêu Nhiên không rõ gì, trên tay chỉ cầm khư khư quả táo cắn dở của mình, An Nhĩ nhún người hành lễ tiễn khách về.
" Đại hoàng tử, đi đường cẩn thận."
Chiêu Nhiên thở dài nhìn nàng ấy hành lễ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cận vệ thấy gượng gạo như thế đã đoán được chắc là vừa xảy ra chuyện gì rồi, Chiêu Nhiên quay người đi tuyệt nhiên không nói câu nào.
Nhìn theo bóng của Chiêu Nhiên đi An Nhĩ cũng thở dài một hơi, tì nữ để ý thấy thái độ của đại hoàng tử như vậy liền thắc mắc.
" Tiểu thư, không phải là giữa hai người vừa xảy ra chuyện gì đó chứ?"
An Nhĩ nhẩm trong miệng " chuyện gì sao?", sau đó nàng ấy lại cười.
" Ta nói đúng mà, ai rồi cũng sẽ từ bỏ thôi, những công tử trước đây theo đuổi ta bây giờ cũng đã có con rồi còn gì."
An Nhĩ nói ra mấy câu như vậy hẳn là trong lòng rất khó chịu, tì nữ vừa nhận ra chủ tử mình có chút khác lạ, thường ngày sẽ không quan tâm chuyện nam nữ, nhưng hôm nay lại trông có vẻ phiền lòng, trước kia dứt khoát từ chối song lại thấy áy náy trong lòng, cũng có chút buồn bực, An Nhĩ thực sự không biết nên hành xử thế nào.
Đêm khuya ở Bắc Quốc cũng không giảm nhiệt chút nào, Đàm Nhu và thập nhất đỡ nhau đi bộ về đến trước cửa hoàng cung nhưng không dám vào, tên tiểu tử thập nhất bướng bỉnh không chịu vào.
Đàm Nhu mắng hắn.
" Đừng có hành xử bệnh hoạn như vậy, ta vào cùng ngươi thì ta chết luôn đấy."
Nấp trong bụi rậm, thập nhất cứ ôm khư khư lấy cánh tay nàng, nàng phải đánh vào đầu hắn, nhưng hắn vẫn không buông, hắn càng ôm chặt hơn, hắn sợ nàng sẽ bỏ đi mất.
" Tỷ sẽ đi về sao? Vậy làm sao ta gặp được tỷ?"
Đàm Nhu gắng gượng rút tay ra.
" Ngươi muốn ta chết hay sao?"
Thập nhất không nói gì, trong bóng tối hắn trầm ngâm ngước mắt về phía trước với hai ánh đuốc rọi sáng trong ánh mắt hắn, hắn nghĩ.
Nếu như tỷ ấy sợ chết như vậy thì đã không cùng ta về đến đây, tỷ ấy đã sớm bỏ đi rồi, hình như tỷ ấy muốn gặp nhị huynh thì phải.
Hắn cười trừ đáp lại nàng.
" Tỷ hoàn toàn không sợ chết, chỉ là tỷ yêu một người đến nỗi không quan trọng tính mạng mình, tỷ đến đây để gặp nhị huynh đúng không?"
Đàm Nhu suýt cười, vẻ mặt nghiêm túc của hắn với chuyện đùa rất buồn cười, Đàm Nhu tỏ ra điềm tĩnh đáp.
" Đúng rồi, gặp được huynh ấy xong ta sẽ đi."
Thập nhất mong chờ.
" Vậy, ta muốn gặp tỷ thì sao?"
Đàm Nhu ngẫm nghĩ.
Mình vẫn chưa định về, còn cần phải gặp hắn nhiều lắm, hẹn hắn cùng với Hàn Nhi luôn cũng được.
Đàm Nhu mỉm cười.
" Vậy thì cứ đến tìm Hàn Nhi là được, huynh ấy sẽ dẫn ngươi đến gặp ta."
Thập nhất trong lòng khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn có điềm tĩnh.
Nếu nói trắng ra là ghét tỷ ấy thân thiết với nhị huynh tỷ ấy sẽ nói ta là trẻ con, ấu trĩ.
" Được thôi."
Đàm Nhu không để hắn nói thêm đã đánh ngất hắn, thập nhất ngã vào người nàng, cơ thể lớn gần bằng với Chiêu Phong, Đàm Nhu nhỏ bé đỡ hắn đi ra, nhân lúc không có người vứt hắn ở ngay cổng vào, sau đó chạy đi tìm lối khác.
Nàng đi qua sau vườn, chỗ này gần với chỗ phòng thuốc của Hàn Nhi, nàng nhảy lên bức tường dày kia, nhìn xem lính canh xung quanh, tuyệt nhiên không có ai cả, nàng nhảy xuống, đèn trong phòng có lẽ đã tắt từ lâu, quanh chỉ có một ngọn đuốc sáng le lói.
Phòng thuốc của Hàn Nhi không hay khoá, nàng đi vào bên trong lén thắp một ngọn nến lên lấy ít ánh sáng, lục xem mấy thứ trong ngăn kéo toàn là dược liệu phơi khô, còn có những lọ bột đen trắng lạ lùng, nàng vừa đặt mông xuống ghế ngồi định thảnh thơi một lát thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào.
Nàng giật mình chui xuống gầm bàn ngay, người vừa đi vào hớt hải, vội vã đốt nến lên hết, cả phòng sáng trưng, Hàn Nhi cầm khay đèn run rẩy, vừa rồi còn có bóng người mà thoắt cái đã không thấy, Đàm Nhu không nghe gì ngoài tiếng thở hổn hển của Hàn Nhi, đoán là huynh ấy nàng liền bò ra khỏi gầm bàn.
" Hàn Nhi huynh."
Hàn Nhi giật mình lùi lại, khay đèn trên tay rơi xuống đất ngọn nến rời ra khỏi khay đèn rồi vụt tắt, nhìn thấy Đàm Nhu đang nhìn mình cười thì Hàn Nhi mới hoàn hồn lại, mặt huynh ấy tái mét, cau có nói.
" Doạ chết ta rồi."
Đàm Nhu vui vẻ chạy tới.
" Đừng sợ."
Thở chưa kịp xong bên ngoài lại nhao nhao, hình như có cả đoàn người chạy đến đây, Hàn Nhi đẩy nàng ra cửa sau, ra hiệu với nàng không được lên tiếng.
Đàm Nhu nấp sau cửa, có mấy đám người đi đến ỉ ôi với Hàn Nhi, kêu rằng thập nhất vừa về người xanh tím như một cái xác chết trôi, đến cầu xin Hàn Nhi ra tay cứu lấy thập nhất, nàng cười trừ, nàng chỉ vừa mới đánh ngất hắn thôi, chẳng qua cũng chỉ là mấy ngày không ăn, uống toàn là nước, người mệt mỏi nên ngất đi thôi.
Hàn Nhi kêu họ đưa thập nhất đến đây để tiện chăm sóc hơn, bọn họ liền nhanh chóng đi ra, Đàm Nhu bước vào từ cửa sau lại cười nói với Hàn Nhi.
" Là ta đánh ngất hắn đó."
Hàn Nhi cũng đã đoán được, chợt nhớ ra ngày mai là tân đế đăng cơ, Tứ Vương là người có tư cách ngồi lên đó nhất, không thể đem độ lạnh nhạt của một vương tử ra so với tài năng của hắn, tính từ trên xuống, hắn là đứa con thứ tư, là người chín chắn nhất ngay lúc này, thế nên hắn nhiễm nhiên lên ngôi mà còn được sự ủng hộ của biết bao nhiêu người.
Hàn Nhi kể lại chuyện cho Đàm Nhu nghe, chỉ vừa xong tang thì mấy quan thần đã nhốn nháo lên đòi tìm tân đế mới, Tứ Vương được bọn họ trọng dụng, cuối cùng thì âm mưu của hắn cũng thành hiện thực, có một điều mà Hàn Nhi cứ thắc mắc.
" Đàm Nhu, muội không thấy lạ sao?"
Đàm Nhu thở dài, thật ra là có, nhưng dù có thấy lạ đi nữa thì cũng không biết lạ chỗ nào, Diễm Vương Vương không chết thì đương nhiên mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của ông ấy, Đàm Nhu cũng không rõ là ông ấy muốn làm gì, chuyện nhà người, không phải chuyện nhà ta, Đàm Nhu không thể liên can nhiều đến thế, nàng cũng gật đầu với câu hỏi của Hàn Nhi, nàng kể lại chuyện mấy ngày qua.
" Hàn Nhi, Diễm Vương Vương còn sống, ông ấy đã rõ chuyện mình phải làm gì, muội cảm thấy đã không có gì đáng lo ngại rồi, chúng ta nên lui về thôi."
Trong đầu trống rỗng bước đi cùng An Nhĩ, từ lúc nàng ấy nói ra câu đó thì Chiêu Nhiên không nói gì, vẻ mặt thả lỏng, không rõ là loại cảm xúc gì.
Hai người cận vệ và tì nữ đứng ở ngoài đợi vừa thấy chủ tử đi ra đã vui vẻ chạy đến đón, tì nữ đón lấy giỏ trà trong tay An Nhĩ.
An Nhĩ mỉm cười cầm lấy táo trong giỏ ra để lại trong giỏ hai quả, đưa cho cận vệ của Chiêu Nhiên một quả, cận vệ lễ độ đón lấy.
" Đa tạ tiểu thư."
An Nhĩ đưa táo cho Chiêu Nhiên, vẻ mặt của Chiêu Nhiên không rõ gì, trên tay chỉ cầm khư khư quả táo cắn dở của mình, An Nhĩ nhún người hành lễ tiễn khách về.
" Đại hoàng tử, đi đường cẩn thận."
Chiêu Nhiên thở dài nhìn nàng ấy hành lễ, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cận vệ thấy gượng gạo như thế đã đoán được chắc là vừa xảy ra chuyện gì rồi, Chiêu Nhiên quay người đi tuyệt nhiên không nói câu nào.
Nhìn theo bóng của Chiêu Nhiên đi An Nhĩ cũng thở dài một hơi, tì nữ để ý thấy thái độ của đại hoàng tử như vậy liền thắc mắc.
" Tiểu thư, không phải là giữa hai người vừa xảy ra chuyện gì đó chứ?"
An Nhĩ nhẩm trong miệng " chuyện gì sao?", sau đó nàng ấy lại cười.
" Ta nói đúng mà, ai rồi cũng sẽ từ bỏ thôi, những công tử trước đây theo đuổi ta bây giờ cũng đã có con rồi còn gì."
An Nhĩ nói ra mấy câu như vậy hẳn là trong lòng rất khó chịu, tì nữ vừa nhận ra chủ tử mình có chút khác lạ, thường ngày sẽ không quan tâm chuyện nam nữ, nhưng hôm nay lại trông có vẻ phiền lòng, trước kia dứt khoát từ chối song lại thấy áy náy trong lòng, cũng có chút buồn bực, An Nhĩ thực sự không biết nên hành xử thế nào.
Đêm khuya ở Bắc Quốc cũng không giảm nhiệt chút nào, Đàm Nhu và thập nhất đỡ nhau đi bộ về đến trước cửa hoàng cung nhưng không dám vào, tên tiểu tử thập nhất bướng bỉnh không chịu vào.
Đàm Nhu mắng hắn.
" Đừng có hành xử bệnh hoạn như vậy, ta vào cùng ngươi thì ta chết luôn đấy."
Nấp trong bụi rậm, thập nhất cứ ôm khư khư lấy cánh tay nàng, nàng phải đánh vào đầu hắn, nhưng hắn vẫn không buông, hắn càng ôm chặt hơn, hắn sợ nàng sẽ bỏ đi mất.
" Tỷ sẽ đi về sao? Vậy làm sao ta gặp được tỷ?"
Đàm Nhu gắng gượng rút tay ra.
" Ngươi muốn ta chết hay sao?"
Thập nhất không nói gì, trong bóng tối hắn trầm ngâm ngước mắt về phía trước với hai ánh đuốc rọi sáng trong ánh mắt hắn, hắn nghĩ.
Nếu như tỷ ấy sợ chết như vậy thì đã không cùng ta về đến đây, tỷ ấy đã sớm bỏ đi rồi, hình như tỷ ấy muốn gặp nhị huynh thì phải.
Hắn cười trừ đáp lại nàng.
" Tỷ hoàn toàn không sợ chết, chỉ là tỷ yêu một người đến nỗi không quan trọng tính mạng mình, tỷ đến đây để gặp nhị huynh đúng không?"
Đàm Nhu suýt cười, vẻ mặt nghiêm túc của hắn với chuyện đùa rất buồn cười, Đàm Nhu tỏ ra điềm tĩnh đáp.
" Đúng rồi, gặp được huynh ấy xong ta sẽ đi."
Thập nhất mong chờ.
" Vậy, ta muốn gặp tỷ thì sao?"
Đàm Nhu ngẫm nghĩ.
Mình vẫn chưa định về, còn cần phải gặp hắn nhiều lắm, hẹn hắn cùng với Hàn Nhi luôn cũng được.
Đàm Nhu mỉm cười.
" Vậy thì cứ đến tìm Hàn Nhi là được, huynh ấy sẽ dẫn ngươi đến gặp ta."
Thập nhất trong lòng khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn có điềm tĩnh.
Nếu nói trắng ra là ghét tỷ ấy thân thiết với nhị huynh tỷ ấy sẽ nói ta là trẻ con, ấu trĩ.
" Được thôi."
Đàm Nhu không để hắn nói thêm đã đánh ngất hắn, thập nhất ngã vào người nàng, cơ thể lớn gần bằng với Chiêu Phong, Đàm Nhu nhỏ bé đỡ hắn đi ra, nhân lúc không có người vứt hắn ở ngay cổng vào, sau đó chạy đi tìm lối khác.
Nàng đi qua sau vườn, chỗ này gần với chỗ phòng thuốc của Hàn Nhi, nàng nhảy lên bức tường dày kia, nhìn xem lính canh xung quanh, tuyệt nhiên không có ai cả, nàng nhảy xuống, đèn trong phòng có lẽ đã tắt từ lâu, quanh chỉ có một ngọn đuốc sáng le lói.
Phòng thuốc của Hàn Nhi không hay khoá, nàng đi vào bên trong lén thắp một ngọn nến lên lấy ít ánh sáng, lục xem mấy thứ trong ngăn kéo toàn là dược liệu phơi khô, còn có những lọ bột đen trắng lạ lùng, nàng vừa đặt mông xuống ghế ngồi định thảnh thơi một lát thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy vào.
Nàng giật mình chui xuống gầm bàn ngay, người vừa đi vào hớt hải, vội vã đốt nến lên hết, cả phòng sáng trưng, Hàn Nhi cầm khay đèn run rẩy, vừa rồi còn có bóng người mà thoắt cái đã không thấy, Đàm Nhu không nghe gì ngoài tiếng thở hổn hển của Hàn Nhi, đoán là huynh ấy nàng liền bò ra khỏi gầm bàn.
" Hàn Nhi huynh."
Hàn Nhi giật mình lùi lại, khay đèn trên tay rơi xuống đất ngọn nến rời ra khỏi khay đèn rồi vụt tắt, nhìn thấy Đàm Nhu đang nhìn mình cười thì Hàn Nhi mới hoàn hồn lại, mặt huynh ấy tái mét, cau có nói.
" Doạ chết ta rồi."
Đàm Nhu vui vẻ chạy tới.
" Đừng sợ."
Thở chưa kịp xong bên ngoài lại nhao nhao, hình như có cả đoàn người chạy đến đây, Hàn Nhi đẩy nàng ra cửa sau, ra hiệu với nàng không được lên tiếng.
Đàm Nhu nấp sau cửa, có mấy đám người đi đến ỉ ôi với Hàn Nhi, kêu rằng thập nhất vừa về người xanh tím như một cái xác chết trôi, đến cầu xin Hàn Nhi ra tay cứu lấy thập nhất, nàng cười trừ, nàng chỉ vừa mới đánh ngất hắn thôi, chẳng qua cũng chỉ là mấy ngày không ăn, uống toàn là nước, người mệt mỏi nên ngất đi thôi.
Hàn Nhi kêu họ đưa thập nhất đến đây để tiện chăm sóc hơn, bọn họ liền nhanh chóng đi ra, Đàm Nhu bước vào từ cửa sau lại cười nói với Hàn Nhi.
" Là ta đánh ngất hắn đó."
Hàn Nhi cũng đã đoán được, chợt nhớ ra ngày mai là tân đế đăng cơ, Tứ Vương là người có tư cách ngồi lên đó nhất, không thể đem độ lạnh nhạt của một vương tử ra so với tài năng của hắn, tính từ trên xuống, hắn là đứa con thứ tư, là người chín chắn nhất ngay lúc này, thế nên hắn nhiễm nhiên lên ngôi mà còn được sự ủng hộ của biết bao nhiêu người.
Hàn Nhi kể lại chuyện cho Đàm Nhu nghe, chỉ vừa xong tang thì mấy quan thần đã nhốn nháo lên đòi tìm tân đế mới, Tứ Vương được bọn họ trọng dụng, cuối cùng thì âm mưu của hắn cũng thành hiện thực, có một điều mà Hàn Nhi cứ thắc mắc.
" Đàm Nhu, muội không thấy lạ sao?"
Đàm Nhu thở dài, thật ra là có, nhưng dù có thấy lạ đi nữa thì cũng không biết lạ chỗ nào, Diễm Vương Vương không chết thì đương nhiên mọi thứ đều nằm trong quyền kiểm soát của ông ấy, Đàm Nhu cũng không rõ là ông ấy muốn làm gì, chuyện nhà người, không phải chuyện nhà ta, Đàm Nhu không thể liên can nhiều đến thế, nàng cũng gật đầu với câu hỏi của Hàn Nhi, nàng kể lại chuyện mấy ngày qua.
" Hàn Nhi, Diễm Vương Vương còn sống, ông ấy đã rõ chuyện mình phải làm gì, muội cảm thấy đã không có gì đáng lo ngại rồi, chúng ta nên lui về thôi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương