Thái Tử Thì Sao?

Chương 193



Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong ra, nàng đứng sang một bên, vẻ mặt mỉm cười, nhưng miệng lại nghiêm túc nói, trông vẻ bông đùa.

" Không hợp lễ nghĩa."

Chiêu Phong lại kéo nàng ra bàn trà ngồi xuống, chàng rót trà cho nàng, đưa chén trà về phía nàng.

Đàm Nhu đón lấy, nàng nhấp ngụm trà nóng rồi nhã nhặn đặt xuống, Chiêu Phong vuốt mái tóc dài của nàng, mái tóc trắng đã đi theo nàng từ khi vừa sinh ra, đều dài và mượt như những mái tóc bình thường, Chiêu Phong vuốt ra sau, Đàm Nhu luôn hướng mắt về phía chàng, khoé miệng cong lên.

Chiêu Phong vuốt đến đuôi tóc, nụ cười gượng gạo, trên tay là hơn mười sợi tóc rụng xuống, Chiêu Phong nắm chặt lấy mấy sợi tóc dài, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Tóc Đàm Nhu đã bắt đầu rụng, Chiêu Phong trong lòng sốt ruột.

Hình như nàng ấy chưa biết thì phải.

Đàm Nhu vuốt lại tóc ra sau, sau đó thì khựng lại, mắc trên tay của nàng là mấy sợi tóc, tóc rụng như lá mùa thu, không có chút cảm giác nào, nàng nhìn Chiêu Phong, Chiêu Phong cũng không nói gì, cả hai im lặng không thể nói câu nào.

Cả hai đều hiểu bệnh tình đến đây đã nặng lắm rồi, Đàm Nhu trong thâm tâm sợ hãi, Chiêu Phong cũng sợ sệt, chàng chưa chuẩn bị đến đoạn này cho lắm, vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ.

Sau hồi lâu Chiêu Phong mới nói.

" Khuya như vậy rồi, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi, nàng ngủ trên giường, ta sẽ trải thảm ngủ dưới đất, nàng yên tâm."

Đàm Nhu quay phắt ra nhìn chàng, trong lồng ngực khó chịu như có cả một ngọn núi đè lên, sau đó nàng lại quay đi.

Tiết trời ở Bắc Quốc không lạnh như ở Nhị Quốc và Vong Quốc, nhưng để Chiêu Phong ngủ dưới đất cũng không hay, nàng định mở lời thì Chiêu Phong đã đứng lên lấy chăn ra trải dưới đất, còn chỉ vào chiếc chăn nhỏ trên giường.

" Vẫn còn chăn cho nàng đắp đó, nàng đắp tạm ha."



Đàm Nhu vội đứng lên, nàng nói.

" Chàng không cần phải như vậy đâu."

Chiêu Phong lại khom người xuống, vẻ mặt lại bình tĩnh, tay đặt lên giày của nàng, còn rất điềm tĩnh nói.

" Nàng đưa chân lên, bước qua chăn của ta mang cả giày vào sẽ bị bẩn đó."

Nàng vội vã đưa chân ra, đôi giày liền bị Chiêu Phong tháo ra, Chiêu Phong kéo nàng vào chỗ chăn trải dưới đất, nàng gượng gạo ngước lên nhìn Chiêu Phong.

Chiêu Phong mỉm cười.

" Nàng nhẹ hơn trước rồi, bây giờ để ta bế xốc nàng lên giường nhé."

Dứt câu Đàm Nhu cả người lơ lửng, chốc lát đã được đặt xuống giường, ngồi ngay ngắn như một đứa trẻ.

Đàm Nhu tháo trâm cài xuống, nàng quen tay để ngay dưới gối, nhưng lại chợt nhận ra, nàng không muốn ngủ một mình liền lấy trâm ra để vào dưới nệm ngủ, Chiêu Phong quay người đi thổi tắt nến trong phòng để lại đúng một cây nến bên bàn trà, ánh sáng vẫn còn le lói, Đàm Nhu không đưa chân lên, vẫn còn ngồi ngẩn ngơ, Chiêu Phong đi đến tháo giày ra để ở ngoài rồi bước vào địa phận của mình.

Chiêu Phong đang lúc ngồi xuống dưới đất thì Đàm Nhu đã kéo vạt áo của chàng lại, hai má nàng đỏ ửng, nhờ ánh nến nhỏ bên bàn trà mà Chiêu Phong đã thấy được biểu cảm ngại ngùng của Đàm Nhu.

Đàm Nhu lí nhí nói.

" Thật ra..ta không để ý lễ nghĩa cho lắm đâu, chàng cứ lên giường ngủ đi."

Chiêu Phong vẫn còn do dự, chàng ấy đứng nhìn Đàm Nhu mà không nhúc nhích, Đàm Nhu mong chờ nhìn Chiêu Phong hồi đáp.

Chiêu Phong quay mặt đi.

" Chuyện này thật sự có thể sao?"



Đàm Nhu lập tức cúi người xuống nắm chặt chăn dưới đất, ánh mắt kiên định nhìn chàng vừa kéo mạnh, Chiêu Phong vội lùi người ra sau, Đàm Nhu kéo gọn được chiếc chăn vào tay mình liền đứng lên phủi phủi, Chiêu Phong lại gần lấy lại chăn từ tay nàng.

" Được rồi, hai chúng ta ngủ cùng nhau vậy."

Đàm Nhu ngồi bên giường, Chiêu Phong vẫn còn rất do dự không dám lên giường, Đàm Nhu phải kéo rèm xuống, tự mình vào trước để chờ, Chiêu Phong đứng ngẩn một hồi mới dám vén màn để đi vào.

Chàng đặt chăn xuống giường, sau đó thì Đàm Nhu liền thúc giục chàng.

" Chàng mau lên."

Chiêu Phong thấy Đàm Nhu vẻ mặt ái ngại lại có thái độ mong chờ như vậy liền thầm cười trong lòng.

Cái này, nàng ấy chủ động quá rồi.

Chiêu Phong lên giường, chỉnh lại chăn đắp, mỗi người một chăn chàng đã chỉnh chăn đắp cho Đàm Nhu trước, Đàm Nhu ngồi duỗi chân ra, chăn nhỏ đã đắp vừa với độ dài chân nàng, Chiêu Phong nhìn khuôn mặt của nàng ở cự li gần liền khựng lại một nhịp, Đàm Nhu nuốt xuống cổ họng, lấy hết can đảm thẳng người lên đưa môi đặt lên má của Chiêu Phong một cái " chụt." sau đó thì nàng ngại ngùng nằm xuống kéo chăn lại che mặt đi.

Chiêu Phong thì bật cười, bỗng nhiên được Đàm Nhu hôn chàng ấy rất bất ngờ, Chiêu Phong đưa tay lên sờ chỗ hôn vừa rồi.

Chàng kéo mạnh chăn của Đàm Nhu, còn gọi nàng ấy dậy.

" Đàm Nhu, Đàm Nhu, nàng.."

Đàm Nhu kéo chăn ra để lộ mỗi đầu, nàng nhìn Chiêu Phong cười mỉm, thật sự không biết nên nói gì, Chiêu Phong cũng mỉm cười nhìn nàng, chàng khom người xuống từ từ, cả người áp sát vào người nàng, Đàm Nhu nhắm mắt lại, cảm nhận được ở môi mềm mềm và hơi ấm của đối phương, Đàm Nhu buông lỏng tay, nàng đưa tay lên vòng qua cổ Chiêu Phong.

Chiêu Phong kéo chăn của mình lại đắp lấy cả hai người, như thói quen, Chiêu Phong đưa lưỡi ra, Đàm Nhu cũng mở miệng, hai lưỡi vô thức cuốn lấy nhau, cả hai mơ màng chìm đắm trong nụ hôn sâu của mình.

Chiêu Phong bất giác đưa tay kéo chăn nhỏ của Đàm Nhu xuống, sau đó liền như bừng tỉnh mà thôi hôn, chàng nuốt xuống cổ họng, liền nằm xuống ngay cạnh đó, Đàm Nhu nhận ra vừa rồi đã mơ màng không nhận ra thứ gì rồi liền tự mình ngại quay người vào trong, Chiêu Phong nhìn lên trần nhà nghi ngờ những gì mình vừa làm, sau đó để ý Đàm Nhu đã quay người đi Chiêu Phong đã lại gần hơn ôm lấy nàng từ phía sau, Đàm Nhu chìm đắm trong hơi ấm này, chốc lát đã không còn hồi hộp mà lim dim mắt thiếp đi.
Chương trước Chương tiếp