Thái Tử Thì Sao?
Chương 199
Chiêu Phong vẫn ngồi đó mặc dù đang bực mình, Hàn Nhi thiếu điều muốn lấy đôi đũa làm cây nhang thắp lên cúng Chiêu Phong luôn, giọng Hàn Nhi van nài.
" Chiêu Phong ơi là Chiêu Phong, ngươi gấp gáp thì ta không gấp gáp sao? Vấn đề là chúng ta không tìm được chỗ giam Đàm Nhu, còn nữa, chúng ta còn không biết hắn có ý định gì với Đàm Nhu kia kìa, ban đầu thì ta suy đoán rằng hắn sẽ đổ hết mọi tội của hắn lên đầu Đàm Nhu, nhưng hắn vừa bắt được muội ấy đã vội giấu muội ấy đi, chúng ta nên làm gì bây giờ chứ."
Chiêu Phong liền quay lại nhìn Hàn Nhi như vừa ngộ ra điều gì đó.
" Hắn giấu nàng ấy đi không phải sao? Hơn nữa dạo gần đây hắn còn cho hay hắn sắp tuyển phi còn gì, hắn chính là muốn Đàm Nhu làm phi tần của hắn."
Chiêu Phong đi đến lay người Hàn Nhi.
" Huynh nghĩ thử xem, nếu giấu người kỹ như thế thì không phải chỉ có chuyện đó thôi sao?"
Hàn Nhi lại đùng đùng cho rằng.
" Cũng không hẳn, đừng lấy khía cạnh yêu đương đó ra nói, hơn nữa hai người họ là biểu tỷ đệ, theo quan niệm thì ở Bắc Quốc chuyện này rất bình thường, nhưng nếu theo Đàm Nhu thì muội ấy sẽ nhảy cỡng lên vì điên loạn mất, vậy thì dựa vào đâu mà hắn lại phải thích Đàm Nhu, dựa vào đâu mà hắn muốn lấy Đàm Nhu trong khi ban đầu hắn chẳng coi muội ấy ra cái gì, hắn thực sự là thích Đàm Nhu đến vậy sao?"
Chiêu Phong đem chuyện trước kia kể lại.
"Trước đó hắn còn chưa gặp Đàm Nhu đã có được bức họạ của nàng ấy trong tay, tìm hiểu về nàng ấy rất nhiều, thậm trí còn rõ nàng ấy sống ở ngoài cung, bức hoạ đó ta phải nhờ người trộm về mới có được, hắn không thấy nó đã tức giận cố ý tiếp cận Đàm Nhu, còn nữa, một cô nương như nàng ấy thật sự không một ai thích sao? Rất nhiều người thấy nàng ấy xinh đẹp tính tình hiền lành mà đem lòng mến mộ đó thôi."
Hàn Nhi không nói gì, huynh ấy lại thấy chỉ vì một người mình thích mà làm ra mấy chuyện đó thì không đáng đến đó, Chiêu Phong còn nói thêm.
" Huynh đã từng nghi ngờ về hắn chưa? Về chuyện tại sao hắn lại bị ghẻ lạnh đến vậy, cứ như không phải con ruột của Diễm Vương Vương ấy."
Hàn Nhi lập tức nhìn chàng ngay, huynh ấy nghĩ đến lời Đàm Nhu nói, Diễm Nhiên cô cô không phải Diễm Nhiên thật, Hàn Nhi nghi hoặc.
Hắn không phải con của phụ hoàng, vậy thì hắn làm mọi cách để lên ngôi là có nguyên do, có như vậy hắn mới được sống.
Hàn Nhi bước lên vội vã nói.
"Vậy thì Đàm Nhu và hắn không phải là biểu tỷ đệ, chuyện này rất có khả năng là thật, chỉ có như vậy hắn mới điên cuồng muốn lên ngôi như thế."
Chiêu Phong và Hàn Nhi sau chuyện đó đều bận rộn, Hàn Nhi thức đêm để chế thuốc, Chiêu Phong vẫn cầm thanh kiếm của mình chạy khắp cung tìm Đàm Nhu, đêm đến Chiêu Phong ngồi trên mái nhà Tàng Thư các ngắm trăng một chút, Tứ Vương tối đó vẫn gọi Nhạc Phi Nhã đến, hai người họ chỉ ngồi nói chuyện, Chiêu Phong lại thấy hắn không để ý Nhạc Phi Nhã nhiều lắm.
Lát sau còn có người mặc kín mít với y phục đen, chỉ để lộ mắt ra, người đó đi vào, bẩm báo gì đó, Nhạc Phi Nhã tựa người vào ngực Tứ Vương vòng tay ôm lấy rất âu yếm.
Chiêu Phong thấy họ nói chuyện liền nhảy xuống nghe lén, vừa thấy Tứ Vương đưa cho hắn một chiếc chìa khóá, còn dặn dò kỹ lưỡng.
"Nhớ phải để ý thật kỹ, đừng để ai bám theo sau."
Tên mặc y phục đen đó cúi người rồi bỏ đi luôn, Chiêu Phong thấy hắn đi về phía cung của các tú nữ, thấy hắn mờ ám Chiêu Phong liền bám theo.
Nhạc Phi Nhã tựa vào người Tứ Vương còn mỉm cười hỏi.
" Chàng đưa gì cho hắn mà lại cẩn thận như vậy?"
Tứ Vương nắm bờ vai của nàng ta còn vỗ nhẹ trông rất sủng ái.
" Chuyện này bí mật, rồi sau này nàng sẽ biết thôi."
Nhạc Phi Nhã còn cười vui vẻ hơn, đánh một cái vào người hắn, giọng dịu dàng.
" Không phải chàng chuẩn bị gì đó cho ta đó chứ."
Tứ Vương mỉm cười nắm lấy tay nàng ta, còn hôn lên má nàng ta.
" Phải phải, ta chuẩn bị cho nàng một bất ngờ đó, đến khi thành thân nàng sẽ biết."
Chiêu Phong đi theo sau tên áo đen đó một đoạn xa, hắn đi qua tẩm cung của các tú nữ, còn vừa đi vừa quay ra nhìn xung quanh, càng lúc càng mờ ám, Chiêu Phong đi theo sau hắn phải vừa trốn vừa để ý.
Cuối cùng thì theo chân hắn Chiêu Phong đến được trước cửa lãnh cung, trời đã tối, nhưng sau bức tường đổ nát kia vẫn còn tiếng cười đùa và ánh đuốc sáng trưng.
Chiêu Phong thấy tên đó đi vào mà không có chút cản trở, chàng đành tìm lối khác trèo vào, đi đến sau vườn có một bụi cây cỏ mọc um tùm, Chiêu Phong nhảy lên đáp trên tường.
Cách đó một đoạn có một đám người đang chạy nhảy nô đùa với nhau, đuốc đèn đều được thắp lên sáng vô cùng.
Chiêu Phong nhảy vào bên trong, đi dạo xung quanh, cây cỏ dại mọc cao gần đến eo, chàng vẫn cố đi.
Lúc này Đàm Nhu nhân lúc bọn họ nô đùa như vậy liền bỏ đi mất, nàng muốn tìm đường thoát khỏi đây, đi vòng ra sau nhà đó có một vườn cây cỏ cao, khoảng trừng đến eo, Đàm Nhu ngẫm nghĩ chỗ này có thể trốn liền chạy qua đó, không ngờ với ánh sáng mờ mờ nàng nhìn thấy được bóng người đi đến cách đó không xa, bụi cỏ xào xạc, xào xạc nàng cẩn thận lùi ra sau.
Người đó đi ra khỏi bụi cây Đàm Nhu không rõ mặt, chỉ rõ dáng người đó cao lớn, nàng càng lúc càng lùi lại, sau đó nấp sau tường nhà lủng lỗ này.
Nàng quan sát người đó đi đến đây, hắn hình như vừa trèo tường vào, còn vừa đi vừa phủi.
Nàng dựa vào ánh sáng khuất le lói này vừa tờ mờ nhìn ra Chiêu Phong của mình, chàng ấy vẫn không biết gì, còn liên tục nhìn xung quanh, Đàm Nhu vui mừng khôn xiết, nhận ta Chiêu Phong vẫn luôn tìm mình, nàng ấy kích động nhảy ra về lấy người Chiêu Phong.
Chiêu Phong bị đẩy cho ngã xuống đất, tay cầm kiếm đã rút thanh kiếm ra kè lên cổ Đàm Nhu.
Đàm Nhu ngồi trên người Chiêu Phong đơ người ra không dám cử động, Chiêu Phong thấy nàng liền buông kiếm xuống đất, vui mừng chồm dậy ôm lấy người nàng.
Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong xuống nói với giọng giận dỗi.
" Chàng kè kiếm vào cổ ta."
" Chiêu Phong ơi là Chiêu Phong, ngươi gấp gáp thì ta không gấp gáp sao? Vấn đề là chúng ta không tìm được chỗ giam Đàm Nhu, còn nữa, chúng ta còn không biết hắn có ý định gì với Đàm Nhu kia kìa, ban đầu thì ta suy đoán rằng hắn sẽ đổ hết mọi tội của hắn lên đầu Đàm Nhu, nhưng hắn vừa bắt được muội ấy đã vội giấu muội ấy đi, chúng ta nên làm gì bây giờ chứ."
Chiêu Phong liền quay lại nhìn Hàn Nhi như vừa ngộ ra điều gì đó.
" Hắn giấu nàng ấy đi không phải sao? Hơn nữa dạo gần đây hắn còn cho hay hắn sắp tuyển phi còn gì, hắn chính là muốn Đàm Nhu làm phi tần của hắn."
Chiêu Phong đi đến lay người Hàn Nhi.
" Huynh nghĩ thử xem, nếu giấu người kỹ như thế thì không phải chỉ có chuyện đó thôi sao?"
Hàn Nhi lại đùng đùng cho rằng.
" Cũng không hẳn, đừng lấy khía cạnh yêu đương đó ra nói, hơn nữa hai người họ là biểu tỷ đệ, theo quan niệm thì ở Bắc Quốc chuyện này rất bình thường, nhưng nếu theo Đàm Nhu thì muội ấy sẽ nhảy cỡng lên vì điên loạn mất, vậy thì dựa vào đâu mà hắn lại phải thích Đàm Nhu, dựa vào đâu mà hắn muốn lấy Đàm Nhu trong khi ban đầu hắn chẳng coi muội ấy ra cái gì, hắn thực sự là thích Đàm Nhu đến vậy sao?"
Chiêu Phong đem chuyện trước kia kể lại.
"Trước đó hắn còn chưa gặp Đàm Nhu đã có được bức họạ của nàng ấy trong tay, tìm hiểu về nàng ấy rất nhiều, thậm trí còn rõ nàng ấy sống ở ngoài cung, bức hoạ đó ta phải nhờ người trộm về mới có được, hắn không thấy nó đã tức giận cố ý tiếp cận Đàm Nhu, còn nữa, một cô nương như nàng ấy thật sự không một ai thích sao? Rất nhiều người thấy nàng ấy xinh đẹp tính tình hiền lành mà đem lòng mến mộ đó thôi."
Hàn Nhi không nói gì, huynh ấy lại thấy chỉ vì một người mình thích mà làm ra mấy chuyện đó thì không đáng đến đó, Chiêu Phong còn nói thêm.
" Huynh đã từng nghi ngờ về hắn chưa? Về chuyện tại sao hắn lại bị ghẻ lạnh đến vậy, cứ như không phải con ruột của Diễm Vương Vương ấy."
Hàn Nhi lập tức nhìn chàng ngay, huynh ấy nghĩ đến lời Đàm Nhu nói, Diễm Nhiên cô cô không phải Diễm Nhiên thật, Hàn Nhi nghi hoặc.
Hắn không phải con của phụ hoàng, vậy thì hắn làm mọi cách để lên ngôi là có nguyên do, có như vậy hắn mới được sống.
Hàn Nhi bước lên vội vã nói.
"Vậy thì Đàm Nhu và hắn không phải là biểu tỷ đệ, chuyện này rất có khả năng là thật, chỉ có như vậy hắn mới điên cuồng muốn lên ngôi như thế."
Chiêu Phong và Hàn Nhi sau chuyện đó đều bận rộn, Hàn Nhi thức đêm để chế thuốc, Chiêu Phong vẫn cầm thanh kiếm của mình chạy khắp cung tìm Đàm Nhu, đêm đến Chiêu Phong ngồi trên mái nhà Tàng Thư các ngắm trăng một chút, Tứ Vương tối đó vẫn gọi Nhạc Phi Nhã đến, hai người họ chỉ ngồi nói chuyện, Chiêu Phong lại thấy hắn không để ý Nhạc Phi Nhã nhiều lắm.
Lát sau còn có người mặc kín mít với y phục đen, chỉ để lộ mắt ra, người đó đi vào, bẩm báo gì đó, Nhạc Phi Nhã tựa người vào ngực Tứ Vương vòng tay ôm lấy rất âu yếm.
Chiêu Phong thấy họ nói chuyện liền nhảy xuống nghe lén, vừa thấy Tứ Vương đưa cho hắn một chiếc chìa khóá, còn dặn dò kỹ lưỡng.
"Nhớ phải để ý thật kỹ, đừng để ai bám theo sau."
Tên mặc y phục đen đó cúi người rồi bỏ đi luôn, Chiêu Phong thấy hắn đi về phía cung của các tú nữ, thấy hắn mờ ám Chiêu Phong liền bám theo.
Nhạc Phi Nhã tựa vào người Tứ Vương còn mỉm cười hỏi.
" Chàng đưa gì cho hắn mà lại cẩn thận như vậy?"
Tứ Vương nắm bờ vai của nàng ta còn vỗ nhẹ trông rất sủng ái.
" Chuyện này bí mật, rồi sau này nàng sẽ biết thôi."
Nhạc Phi Nhã còn cười vui vẻ hơn, đánh một cái vào người hắn, giọng dịu dàng.
" Không phải chàng chuẩn bị gì đó cho ta đó chứ."
Tứ Vương mỉm cười nắm lấy tay nàng ta, còn hôn lên má nàng ta.
" Phải phải, ta chuẩn bị cho nàng một bất ngờ đó, đến khi thành thân nàng sẽ biết."
Chiêu Phong đi theo sau tên áo đen đó một đoạn xa, hắn đi qua tẩm cung của các tú nữ, còn vừa đi vừa quay ra nhìn xung quanh, càng lúc càng mờ ám, Chiêu Phong đi theo sau hắn phải vừa trốn vừa để ý.
Cuối cùng thì theo chân hắn Chiêu Phong đến được trước cửa lãnh cung, trời đã tối, nhưng sau bức tường đổ nát kia vẫn còn tiếng cười đùa và ánh đuốc sáng trưng.
Chiêu Phong thấy tên đó đi vào mà không có chút cản trở, chàng đành tìm lối khác trèo vào, đi đến sau vườn có một bụi cây cỏ mọc um tùm, Chiêu Phong nhảy lên đáp trên tường.
Cách đó một đoạn có một đám người đang chạy nhảy nô đùa với nhau, đuốc đèn đều được thắp lên sáng vô cùng.
Chiêu Phong nhảy vào bên trong, đi dạo xung quanh, cây cỏ dại mọc cao gần đến eo, chàng vẫn cố đi.
Lúc này Đàm Nhu nhân lúc bọn họ nô đùa như vậy liền bỏ đi mất, nàng muốn tìm đường thoát khỏi đây, đi vòng ra sau nhà đó có một vườn cây cỏ cao, khoảng trừng đến eo, Đàm Nhu ngẫm nghĩ chỗ này có thể trốn liền chạy qua đó, không ngờ với ánh sáng mờ mờ nàng nhìn thấy được bóng người đi đến cách đó không xa, bụi cỏ xào xạc, xào xạc nàng cẩn thận lùi ra sau.
Người đó đi ra khỏi bụi cây Đàm Nhu không rõ mặt, chỉ rõ dáng người đó cao lớn, nàng càng lúc càng lùi lại, sau đó nấp sau tường nhà lủng lỗ này.
Nàng quan sát người đó đi đến đây, hắn hình như vừa trèo tường vào, còn vừa đi vừa phủi.
Nàng dựa vào ánh sáng khuất le lói này vừa tờ mờ nhìn ra Chiêu Phong của mình, chàng ấy vẫn không biết gì, còn liên tục nhìn xung quanh, Đàm Nhu vui mừng khôn xiết, nhận ta Chiêu Phong vẫn luôn tìm mình, nàng ấy kích động nhảy ra về lấy người Chiêu Phong.
Chiêu Phong bị đẩy cho ngã xuống đất, tay cầm kiếm đã rút thanh kiếm ra kè lên cổ Đàm Nhu.
Đàm Nhu ngồi trên người Chiêu Phong đơ người ra không dám cử động, Chiêu Phong thấy nàng liền buông kiếm xuống đất, vui mừng chồm dậy ôm lấy người nàng.
Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong xuống nói với giọng giận dỗi.
" Chàng kè kiếm vào cổ ta."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương