Thái Tử Thì Sao?
Chương 210
Đàm Nhu nghe xong thì không chịu.
" Chiêu Phong, chàng và ta ở bên cạnh nhau đều rất vui vẻ rồi, nếu như chàng cứ luôn ép ta làm theo ý chàng thì chuyện đó đâu còn vui nữa."
Chiêu Phong lại nói.
" Ta ép nàng là sao, chẳng phải những chuyện ta yêu cầu đều là vì nàng sao, ta sợ nàng cứ hành động linh tinh thì sẽ tự gây nguy cho bản thân thôi."
Đàm Nhu không nói gì, Chiêu Phong cũng im bặt.
Sau đó thì Đàm Nhu càng nghĩ càng không thấy vui, nàng lại nói.
" Tốt cho ta sao, vậy chàng có nghĩ đến cảm nhận của ta không, ta không được thoải mái, không được vui vẻ đều là vì tốt cho ta sao?"
Chiêu Phong quyết định nhịn, không muốn so đo với nàng, Đàm Nhu thấy Chiêu Phong không nói gì thì cho rằng chàng ấy không để mình vào mắt lại càng bực mình hơn.
" Chàng có phải là chẳng coi ta ra cái gì không vậy, sao lại không nói gì?"
Chiêu Phong bị hiểu lầm cũng sinh ra bộc phát.
"Nàng làm sao vậy, ta có nói ta không để nàng vào mắt không, ta có không coi nàng ra gì sao, ta chỉ là không muốn chúng ta cãi nhau to hơn nên im lặng thôi mà."
Đàm Nhu nghe xong dậm chân bực mình đứng lại tại chỗ, Chiêu Phong cho rằng nàng ấy vô cớ nên cứ bước đi tiếp, đi được vài bước lại dừng lại, Đàm Nhu dậm chân lần nữa, nàng " hừm." một tiếng tỏ thái độ.
Chiêu Phong bước tiếp đâu đó khoảng chừng năm bước thì quay người lại đón nàng, chàng đi đến nắm tay Đàm Nhu.
" Được rồi, ta sai, nàng đừng giận ta nữa, ta biết lỗi rồi."
Đàm Nhu lắc đầu.
"Người có lỗi là ta, nhưng mà nếu chàng cứ cho là lỗi của chàng thì cứ cho là vậy đi, ta bỏ qua cho chàng."
Chiêu Phong vén khăn che lên nhìn nàng, Đàm Nhu vừa tự đắc đã không thể kiêu ngạo được nữa, nàng rụt rè nhìn.
Chiêu Phong vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
" Vậy lúc ở riêng nàng không được phản kháng đâu."
Đàm Nhu vội gật đầu mà không hiểu rõ Chiêu Phong vừa nói gì, sau đấy thì chỉ thấy Chiêu Phong cười rồi kéo khăn xuống, Đàm Nhu vội giải thích.
" Không phải,... Chuyện này... Không phải, ta không phản kháng nhưng chàng không được làm càn."
Chiêu Phong lại trêu.
" Nàng vừa đồng ý rồi còn gì, làm gì thì là chuyện... Của ta."
Đàm Nhu không nói nổi, ở bên Chiêu Phong cũng lâu như vậy, nàng lại bị chàng ấy lừa hết lần này đến lần khác, bản thân có lúc bị lừa còn không biết.
Chiêu Phong nhìn nàng ngây ngô như thế không khỏi bị trọc cười, Đàm Nhu tâm sự nhiều cũng không nói ra, Chiêu Phong lặn lội đường xa đến đây đưa nàng về, lúc ở một mình bá thế nào thì ở bên Chiêu Phong Đàm Nhu trẻ con như thế, chặng đường dài này sẽ luôn có Chiêu Phong ở bên cạnh nàng, điều này an toàn hơn bao giờ hết.
Khoảng chừng ba ngày nữa thì về tới kinh thành, trên đường đi không biết có gặp thêm ai không nhưng đối với Chiêu Phong thì tốt nhất là đừng nên gặp thêm ai, chàng ấy ngán ngẩm khi cứ gặp phải người quen mà không thiện cảm.
Ở Vong Quốc không lo chuyện ngoài, vương tử sáng sớm ra đã phải thượng triều, đại hoàng tử Chiêu Nhiên lấy cớ bệnh mất đợt để khỏi phải thượng triều, lần này không có cớ đành phải vác thân thể to lớn đó đến thái hòà điện.
Đại hoàng tử tỏ ý không muốn thế chỗ cho thái tử, càng không muốn dây vào thái tử, hoàng thượng đã sớm biết trước thái độ này của con trưởng, nhưng các quan thần lại chưa thấy bao giờ đương nhiên lấy làm lạ, còn nói Chiêu Nhiên không lễ nghĩa quy củ, dám làm trái ý hoàng thượng.
Chiêu Vuơng là con thứ, bất kể chuyện gì xảy ra thì đều né huynh ấy ra trước, thái độ cũng ung dung, không lo chuyện gì, Chiêu Nhiên thấy vẻ mặt đắc ý này không cam chịu liền lệ tiếng.
" Nhi thần thấy nhị đệ là một bậc hiền tài, mọi kế sách đưa ra đều hợp tình hợp lý, phụ hoàng, người cũng nên cân nhắc đệ ấy."
Nhị hoàng tử cười trừ, hoàn toàn không muốn ngồi lên vị trí đó.
" Huynh trưởng quá khen, nhưng mà không thể chỉ dựa vào mỗi điểm đó là có thể đảm đương vị trí thái tử, bản thân con còn nhiều thiếu sót, nhận thấy bản thân không phù hợp với vị trí này."
Mặt Chiêu Nhiên tái mét lại, hoàng thượng khoé miệng cong lên, đứa con trai trưởng này có mà chạy đằng trời.
Hoàng thượng hai tay trên đùi, từng nhịp từng nhịp gõ những ngón tay xuống, người đắc ý nói.
" Chuyện này cứ như vậy đi, chúng ta không bàn nữa."
Chiêu Nhiên là đứa con đầu lòng, ít nhiều cũng thừa hưởng chút ngạo mạn của phụ hoàng, Chiêu Nhiên không chịu, nếu ép buộc mình như thế thì bản thân huynh ấy cũng phải có được thứ huynh ấy muốn.
Chiêu Nhiên bước lên tâu.
" Phụ hoàng, nhi thần đồng ý với người, chuyện thái tử không bàn đến nữa, nhưng con là huynh trưởng, con cũng có ý trung nhân, cũng muốn thành thân với người mình thích, phụ hoàng, con chỉ xin một mối lương duyên thôi."
Các quan thần nghe xong giật mình, không rõ là đích nữ nhà nào lại may mắn đến vậy, được đại hoàng tử xuống nước xin hoàng thượng ban hồn để rước về, hoàng thượng cau hai hàng mày xuống, người biết đích nữ nhà nào được Chiêu Nhiên để ý tới vậy rồi, chỉ là người biết vị đích nữ đó vốn luôn tránh né Chiêu Nhiên, liệu ban hôn thì có phải lẽ không.
Chiêu Nhiên chờ phụ hoàng hồi đáp, hoàng thượng cứ mãi đắn đo, Chiêu Nhiên thì sốt ruột, nhị đệ chính là người ngoài cùng rõ chuyện, Chiêu Vương có thể nhìn thấy được sự lúng túng của phụ hoàng, huynh ấy cũng ngầm hiểu, chỉ có Chiêu Nhiên là cho rằng chuyện này sẽ dễ dàng, trong đám quan thần đứng tâu sớ ở dưới, có một người nơm nớp lo sợ, Ngưu thái y trước có biết được đại hoàng tử để ý con gái mình nên cứ lo sợ hoàng thượng sẽ ban hôn.
Chiêu Nhiên không chờ được liền lên tiếng.
" Phụ hoàng, nhi thần cũng đã đến tuổi, bất kể là mặt nào cũng đã đủ, chỉ cần phụ hoàng đồng ý thôi, nhi thần mong chờ."
Hoàng thượng lúng túng nói.
" Chuyện này,..."
Chiêu Vương đứng trong hàng cũng không đứng nổi, huynh ấy đứng ra tâu.
" Bẩm phụ hoàng, vị đích nữ đó hoàng huynh đã mến mộ từ lâu, kính mong người tác hợp cho hai người họ."
" Chiêu Phong, chàng và ta ở bên cạnh nhau đều rất vui vẻ rồi, nếu như chàng cứ luôn ép ta làm theo ý chàng thì chuyện đó đâu còn vui nữa."
Chiêu Phong lại nói.
" Ta ép nàng là sao, chẳng phải những chuyện ta yêu cầu đều là vì nàng sao, ta sợ nàng cứ hành động linh tinh thì sẽ tự gây nguy cho bản thân thôi."
Đàm Nhu không nói gì, Chiêu Phong cũng im bặt.
Sau đó thì Đàm Nhu càng nghĩ càng không thấy vui, nàng lại nói.
" Tốt cho ta sao, vậy chàng có nghĩ đến cảm nhận của ta không, ta không được thoải mái, không được vui vẻ đều là vì tốt cho ta sao?"
Chiêu Phong quyết định nhịn, không muốn so đo với nàng, Đàm Nhu thấy Chiêu Phong không nói gì thì cho rằng chàng ấy không để mình vào mắt lại càng bực mình hơn.
" Chàng có phải là chẳng coi ta ra cái gì không vậy, sao lại không nói gì?"
Chiêu Phong bị hiểu lầm cũng sinh ra bộc phát.
"Nàng làm sao vậy, ta có nói ta không để nàng vào mắt không, ta có không coi nàng ra gì sao, ta chỉ là không muốn chúng ta cãi nhau to hơn nên im lặng thôi mà."
Đàm Nhu nghe xong dậm chân bực mình đứng lại tại chỗ, Chiêu Phong cho rằng nàng ấy vô cớ nên cứ bước đi tiếp, đi được vài bước lại dừng lại, Đàm Nhu dậm chân lần nữa, nàng " hừm." một tiếng tỏ thái độ.
Chiêu Phong bước tiếp đâu đó khoảng chừng năm bước thì quay người lại đón nàng, chàng đi đến nắm tay Đàm Nhu.
" Được rồi, ta sai, nàng đừng giận ta nữa, ta biết lỗi rồi."
Đàm Nhu lắc đầu.
"Người có lỗi là ta, nhưng mà nếu chàng cứ cho là lỗi của chàng thì cứ cho là vậy đi, ta bỏ qua cho chàng."
Chiêu Phong vén khăn che lên nhìn nàng, Đàm Nhu vừa tự đắc đã không thể kiêu ngạo được nữa, nàng rụt rè nhìn.
Chiêu Phong vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
" Vậy lúc ở riêng nàng không được phản kháng đâu."
Đàm Nhu vội gật đầu mà không hiểu rõ Chiêu Phong vừa nói gì, sau đấy thì chỉ thấy Chiêu Phong cười rồi kéo khăn xuống, Đàm Nhu vội giải thích.
" Không phải,... Chuyện này... Không phải, ta không phản kháng nhưng chàng không được làm càn."
Chiêu Phong lại trêu.
" Nàng vừa đồng ý rồi còn gì, làm gì thì là chuyện... Của ta."
Đàm Nhu không nói nổi, ở bên Chiêu Phong cũng lâu như vậy, nàng lại bị chàng ấy lừa hết lần này đến lần khác, bản thân có lúc bị lừa còn không biết.
Chiêu Phong nhìn nàng ngây ngô như thế không khỏi bị trọc cười, Đàm Nhu tâm sự nhiều cũng không nói ra, Chiêu Phong lặn lội đường xa đến đây đưa nàng về, lúc ở một mình bá thế nào thì ở bên Chiêu Phong Đàm Nhu trẻ con như thế, chặng đường dài này sẽ luôn có Chiêu Phong ở bên cạnh nàng, điều này an toàn hơn bao giờ hết.
Khoảng chừng ba ngày nữa thì về tới kinh thành, trên đường đi không biết có gặp thêm ai không nhưng đối với Chiêu Phong thì tốt nhất là đừng nên gặp thêm ai, chàng ấy ngán ngẩm khi cứ gặp phải người quen mà không thiện cảm.
Ở Vong Quốc không lo chuyện ngoài, vương tử sáng sớm ra đã phải thượng triều, đại hoàng tử Chiêu Nhiên lấy cớ bệnh mất đợt để khỏi phải thượng triều, lần này không có cớ đành phải vác thân thể to lớn đó đến thái hòà điện.
Đại hoàng tử tỏ ý không muốn thế chỗ cho thái tử, càng không muốn dây vào thái tử, hoàng thượng đã sớm biết trước thái độ này của con trưởng, nhưng các quan thần lại chưa thấy bao giờ đương nhiên lấy làm lạ, còn nói Chiêu Nhiên không lễ nghĩa quy củ, dám làm trái ý hoàng thượng.
Chiêu Vuơng là con thứ, bất kể chuyện gì xảy ra thì đều né huynh ấy ra trước, thái độ cũng ung dung, không lo chuyện gì, Chiêu Nhiên thấy vẻ mặt đắc ý này không cam chịu liền lệ tiếng.
" Nhi thần thấy nhị đệ là một bậc hiền tài, mọi kế sách đưa ra đều hợp tình hợp lý, phụ hoàng, người cũng nên cân nhắc đệ ấy."
Nhị hoàng tử cười trừ, hoàn toàn không muốn ngồi lên vị trí đó.
" Huynh trưởng quá khen, nhưng mà không thể chỉ dựa vào mỗi điểm đó là có thể đảm đương vị trí thái tử, bản thân con còn nhiều thiếu sót, nhận thấy bản thân không phù hợp với vị trí này."
Mặt Chiêu Nhiên tái mét lại, hoàng thượng khoé miệng cong lên, đứa con trai trưởng này có mà chạy đằng trời.
Hoàng thượng hai tay trên đùi, từng nhịp từng nhịp gõ những ngón tay xuống, người đắc ý nói.
" Chuyện này cứ như vậy đi, chúng ta không bàn nữa."
Chiêu Nhiên là đứa con đầu lòng, ít nhiều cũng thừa hưởng chút ngạo mạn của phụ hoàng, Chiêu Nhiên không chịu, nếu ép buộc mình như thế thì bản thân huynh ấy cũng phải có được thứ huynh ấy muốn.
Chiêu Nhiên bước lên tâu.
" Phụ hoàng, nhi thần đồng ý với người, chuyện thái tử không bàn đến nữa, nhưng con là huynh trưởng, con cũng có ý trung nhân, cũng muốn thành thân với người mình thích, phụ hoàng, con chỉ xin một mối lương duyên thôi."
Các quan thần nghe xong giật mình, không rõ là đích nữ nhà nào lại may mắn đến vậy, được đại hoàng tử xuống nước xin hoàng thượng ban hồn để rước về, hoàng thượng cau hai hàng mày xuống, người biết đích nữ nhà nào được Chiêu Nhiên để ý tới vậy rồi, chỉ là người biết vị đích nữ đó vốn luôn tránh né Chiêu Nhiên, liệu ban hôn thì có phải lẽ không.
Chiêu Nhiên chờ phụ hoàng hồi đáp, hoàng thượng cứ mãi đắn đo, Chiêu Nhiên thì sốt ruột, nhị đệ chính là người ngoài cùng rõ chuyện, Chiêu Vương có thể nhìn thấy được sự lúng túng của phụ hoàng, huynh ấy cũng ngầm hiểu, chỉ có Chiêu Nhiên là cho rằng chuyện này sẽ dễ dàng, trong đám quan thần đứng tâu sớ ở dưới, có một người nơm nớp lo sợ, Ngưu thái y trước có biết được đại hoàng tử để ý con gái mình nên cứ lo sợ hoàng thượng sẽ ban hôn.
Chiêu Nhiên không chờ được liền lên tiếng.
" Phụ hoàng, nhi thần cũng đã đến tuổi, bất kể là mặt nào cũng đã đủ, chỉ cần phụ hoàng đồng ý thôi, nhi thần mong chờ."
Hoàng thượng lúng túng nói.
" Chuyện này,..."
Chiêu Vương đứng trong hàng cũng không đứng nổi, huynh ấy đứng ra tâu.
" Bẩm phụ hoàng, vị đích nữ đó hoàng huynh đã mến mộ từ lâu, kính mong người tác hợp cho hai người họ."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương