Thái Tử Thì Sao?
Chương 217
Chiêu Phong chỉ cười, chàng ấy bị nói là người dễ thay lòng, Đàm Nhu cử động ngón tay gõ gõ vào mu bàn tay Chiêu Phong.
Chiêu Phong cúi người xuống áp sát tai vào người nàng, Đàm Nhu nói.
" Dặn dò hắn một chút rồi đi thôi."
Chiêu Phong mỉm cười quay ra nói với Ngũ Nhiên.
"Bắt đầu sống ở ngoài cung phải không."
Ngũ Nhiên gật đầu, Chiêu Phong dặn hắn.
"Đem những thứ phòng thân được để bên cạnh, tự chăm sóc bản thân thật tốt, ở ngoài cung không có ai quan tâm đâu."
Ngũ Nhiên cũng gật đầu, Đàm Nhu sốt sắng kéo Chiêu Phong đi ra, khăn đấu lạp bay phấp phới để lộ ra khuôn mặt của nàng, nhưng Ngũ Nhiên chỉ thấy được một cô nương dùng tàu che miệng, và đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Cho đến khi hai người ra ngoài được một lúc rồi Ngũ Nhiên mới phản ứng, hắn chạy ra thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu, hắn hụt hẫng quay vào.
Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi một đoạn xa, Chiêu Phong đi đường không quên trêu chọc nàng.
"Nàng phản ứng lạ thật đó, không phải là lo sợ bị phát hiện đó chứ."
Đàm Nhu dừng lại, nàng vén khăn che lên nhìn Chiêu Phong.
" Chàng bớt nói lại đi, ta và Ngũ Nhiên không cùng cha cũng không cùng mẹ, bây giờ hắn sống bên ngoài, coi như là đã không có gì liên can rồi."
Chiêu Phong kéo khăn xuống.
" Không liên can thì không liên can, hắn cũng không đơn giản tốt nhất là đừng thân thiết với hắn."
Hai người bước chân đều, Đàm Nhu nói.
"Để hắn tự sinh tự diệt, sau này có gặp lại thì cũng chỉ là người dưng."
Chiêu Phong móc từ túi áo ra một bọc giấy, là ô mai mận chàng ấy mua để dành, Chiêu Phong đưa vào trong đấu lạp cho Đàm Nhu, nàng đón lấy ba quả ô mai, ngậm trong miệng cảm nhận vị ngọt của đường, nàng ngậm hồi lâu, Chiêu Phong lại đưa nàng tiếp.
"Nàng mau nhai đi đừng có ngậm."
Đàm Nhu lúc này mới động khớp hàm, nàng cầm lấy ô mai của Chiêu Phong cố tình cằn nhằn.
" Chỉ có ô mai mận thôi sao? Không có thứ gì khác à?"
Chiêu Phong sờ ngực mình, chàng ấy nhét trong người rất nhiều đồ ăn.
" Nàng ăn bánh nướng không, không còn nóng nữa nhưng vẫn ngon."
Đàm Nhu khua tay.
" Thôi, ta không có ý đó đâu, giữ lại đi đường xa."
" Chúng ta sắp đến kinh thành rồi."
Đàm Nhu nghe xong đượm buồn.
" Chúng ta sẽ về núi Nguyệt, chỉ ghé qua kinh thành ngắm nhìn chút rồi đi thôi."
Chiêu Phong cất đồ đi, chàng nhìn phía trước đông người mà thở dài.
"Chúng ta đi đường lâu như vậy, không có chỗ nào để nghỉ ngơi đàng hoàng, ta đã thấm mệt."
Đàm Nhu bước chân khựng lại, chàng ấy dẫn nàng đi mấy ngày, nàng không hề nghe câu than vãn nào của chàng ấy, Đàm Nhu muốn đi đường về núi Nguyệt thật nhanh để Chiêu Phong còn về lại đông cung, không ngờ Chiêu Phong lại than mệt.
Thấy bước chân của Đàm Nhu chậm rì, Chiêu Phong vỗ vai nàng.
"Nàng đừng lo, ta vẫn có thể đi cùng nàng một đoạn đường xa xa nữa, ta sẽ đưa nàng đến những người yêu thương nàng tận tay họ."
Đàm Nhu nắm tay Chiêu Phong giọng mếu.
" Ta lại làm phiền chàng, cảm ơn chàng đã luôn bên cạnh ta, Chiêu Phong."
Chiêu Phong mỉm cười kéo nàng đi.
Chính đoạn tình cảm sâu đậm này làm người ta phải luôn bận tâm về nó, bình thường là thái tử điện hạ, quan tâm triều chính, lo cho bách tính, phải đọc sách, khôn khéo, để ý từng chi tiết, nghĩ trước nghĩ sau, Chiêu Phong sống trong điều kiện sung sướng, nhưng cũng là điều kiện để chàng ấy khép mình với mọi người xung quanh, chàng ấy trong mắt người khác chính là ít nói, thông minh, điềm đạm, nhưng ở bên Đàm Nhu là người hoạt ngôn, vui vẻ, nụ cười hiếm hoi người có thể thấy,
Đàm Nhu là người luôn được chiêm ngưỡng.
Đàm Nhu sống với lão thái thái, được dạy dỗ như một công chúa, nàng xuống núi cư xử như thường dân, đến những nơi khác cũng phải cư xử khôn khéo, ở bên
Chiêu Phong nàng ấy được Chiêu Phong nuông chiều đến mức đổi tính nết, tính bướng bỉnh của nàng ấy ban đầu được chôn cất kĩ càng, bị Chiêu Phong quận lên,
Đàm Nhu đáp lại Chiêu Phong cũng có chút nuông chiều, thâm tâm cũng luôn nghĩ cho Chiêu Phong, loại tình cảm này trong thời gian ngắn khó mà có được.
Chiều ngày hôm sau Đàm Nhu và Chiêu Phong đã đến được kinh thành, đi đường mệt, bụng đã đói meo, Đàm Nhu kéo Chiêu Phong vào quán mì ở chợ, ông chủ bưng ra hai tô mì thịt nóng hổi, Đàm Nhu lau đũa bằng khăn tay của mình rồi đưa cho Chiêu Phong.
Chiêu Phong gắp thịt từ bát mình sang cho nàng, Đàm Nhu lau đũa của mình xong đã dùng đũa ngăn lại gắp thịt lần thứ ba của Chiêu Phong.
Nàng nhìn Chiêu Phong mỉm cười.
" Chàng dừng được rồi."
Chiêu Phong đưa lại thịt vào bát mình, Đàm Nhu hai tay đón bát mì lên hít hà mùi hương của nó, vẻ mặt vui sướng khen.
" Thơm thât đó."
Nàng bắt đầu động đũa gắp mì bỏ vào miệng nhai thật kĩ, Chiêu Phong đưa bát lên húp nước mì, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong vừa nhai vừa để ý trên búi tóc của chàng là trâm cài trước kia nàng tặng, Đàm Nhu nhớ đó là trâm cài mà đại huynh tặng nàng, thấy trâm cài luôn được Chiêu Phong dùng Đàm Nhu mỉm cười.
Trong bát Chiêu Phong lại được thêm một miếng thịt, nàng nhìn Chiêu Phong cười.
" Ta cảm thấy thích chàng hơn nên tặng chàng miếng thịt đó, chàng mau ăn đi."
Chiêu Phong lại đưa bát lên húp nước lần nữa, bát mì của chàng ấy dường như đã cạn nước dùng, Đàm Nhu nhìn mà nhăn mặt.
" Có vẻ chàng rất thích húp nước dùng này, chàng có muốn thêm không, ta thêm cho chàng."
Đàm Nhu cầm bát lên đưa về phía Chiêu Phong, Chiêu Phong đưa tay ngăn lại.
" Nàng cứ ăn đi."
Đàm Nhu nhầm tưởng Chiêu Phong ngần ngại.
" Không sao đâu, ta chỉ mới động đũa chưa dính gì đâu mà."
Chiêu Phong càng đẩy ra.
" Ý ta không phải như vậy, nếu chia thêm nước cho ta nàng sẽ ăn không ngon, không cần để ý ta đâu nàng cứ ăn đi."
Đàm Nhu kéo bát của Chiêu Phong về phía mình, nàng đổ một nửa lượng nước dùng trong bát của mình cho Chiêu Phong, nàng nhìn Chiêu Phong nói.
"Ta rất thích ăn mì, chàng thích uống nước dùng nấu mì, vậy bù trừ cho nhau, ta chia cho chàng một ít."
Chiêu Phong bật cười.
Đàm Nhu nhai rất kĩ nên ăn chậm, Chiêu Phong vẫn kiên nhẫn đợi nàng, Đàm Nhu đang thẫn thờ ngồi nhai thì để ý thấy phu thê nhà nọ ăn mặc toàn là lụa quý, nương tử người đó còn đang mang thai, chắc khoảng chừng bốn tháng rồi, Đàm Nhu nhai càng lúc càng chậm, thậm chí nàng còn đơ người ra ngậm mì trong miệng,
Chiêu Phong nhìn theo hướng nhìn của nàng va phải đôi phu thê kia, Chiêu Phong vội đứng lên.
Đàm Nhu giật mình nhìn chàng, Đàm Nhu còn nói.
"Chiêu Phong, chàng có thấy hai người họ quen không?"
Chiêu Phong gật đầu đáp.
"Quen mà, đó chẳng phải là đại huynh và đại tẩu sao."
Đàm Nhu bật dậy sau đó, nàng hối Chiêu Phong.
" Chàng qua đó gọi họ lại trước đi."
Chiêu Phong cũng vội chạy qua, nàng đi qua chỗ ông chủ trả tiền, ông chủ nhìn nàng xinh đẹp liền trêu ghẹo.
"Ayza, tiểu tiên nữ đã có ý trung nhân chưa?"
Đàm Nhu cười trừ đáp.
"Có rồi, phiền ông trả lại tiền thừa."
Ông chủ đi vào trong nhà thối lại tiền cho nàng, Chiêu Phong chạy qua đôi phu thê kia gọi lớn.
"Đại huynh."
Chiêu Phong cúi người xuống áp sát tai vào người nàng, Đàm Nhu nói.
" Dặn dò hắn một chút rồi đi thôi."
Chiêu Phong mỉm cười quay ra nói với Ngũ Nhiên.
"Bắt đầu sống ở ngoài cung phải không."
Ngũ Nhiên gật đầu, Chiêu Phong dặn hắn.
"Đem những thứ phòng thân được để bên cạnh, tự chăm sóc bản thân thật tốt, ở ngoài cung không có ai quan tâm đâu."
Ngũ Nhiên cũng gật đầu, Đàm Nhu sốt sắng kéo Chiêu Phong đi ra, khăn đấu lạp bay phấp phới để lộ ra khuôn mặt của nàng, nhưng Ngũ Nhiên chỉ thấy được một cô nương dùng tàu che miệng, và đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Cho đến khi hai người ra ngoài được một lúc rồi Ngũ Nhiên mới phản ứng, hắn chạy ra thì đã không thấy bóng dáng hai người đâu, hắn hụt hẫng quay vào.
Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi một đoạn xa, Chiêu Phong đi đường không quên trêu chọc nàng.
"Nàng phản ứng lạ thật đó, không phải là lo sợ bị phát hiện đó chứ."
Đàm Nhu dừng lại, nàng vén khăn che lên nhìn Chiêu Phong.
" Chàng bớt nói lại đi, ta và Ngũ Nhiên không cùng cha cũng không cùng mẹ, bây giờ hắn sống bên ngoài, coi như là đã không có gì liên can rồi."
Chiêu Phong kéo khăn xuống.
" Không liên can thì không liên can, hắn cũng không đơn giản tốt nhất là đừng thân thiết với hắn."
Hai người bước chân đều, Đàm Nhu nói.
"Để hắn tự sinh tự diệt, sau này có gặp lại thì cũng chỉ là người dưng."
Chiêu Phong móc từ túi áo ra một bọc giấy, là ô mai mận chàng ấy mua để dành, Chiêu Phong đưa vào trong đấu lạp cho Đàm Nhu, nàng đón lấy ba quả ô mai, ngậm trong miệng cảm nhận vị ngọt của đường, nàng ngậm hồi lâu, Chiêu Phong lại đưa nàng tiếp.
"Nàng mau nhai đi đừng có ngậm."
Đàm Nhu lúc này mới động khớp hàm, nàng cầm lấy ô mai của Chiêu Phong cố tình cằn nhằn.
" Chỉ có ô mai mận thôi sao? Không có thứ gì khác à?"
Chiêu Phong sờ ngực mình, chàng ấy nhét trong người rất nhiều đồ ăn.
" Nàng ăn bánh nướng không, không còn nóng nữa nhưng vẫn ngon."
Đàm Nhu khua tay.
" Thôi, ta không có ý đó đâu, giữ lại đi đường xa."
" Chúng ta sắp đến kinh thành rồi."
Đàm Nhu nghe xong đượm buồn.
" Chúng ta sẽ về núi Nguyệt, chỉ ghé qua kinh thành ngắm nhìn chút rồi đi thôi."
Chiêu Phong cất đồ đi, chàng nhìn phía trước đông người mà thở dài.
"Chúng ta đi đường lâu như vậy, không có chỗ nào để nghỉ ngơi đàng hoàng, ta đã thấm mệt."
Đàm Nhu bước chân khựng lại, chàng ấy dẫn nàng đi mấy ngày, nàng không hề nghe câu than vãn nào của chàng ấy, Đàm Nhu muốn đi đường về núi Nguyệt thật nhanh để Chiêu Phong còn về lại đông cung, không ngờ Chiêu Phong lại than mệt.
Thấy bước chân của Đàm Nhu chậm rì, Chiêu Phong vỗ vai nàng.
"Nàng đừng lo, ta vẫn có thể đi cùng nàng một đoạn đường xa xa nữa, ta sẽ đưa nàng đến những người yêu thương nàng tận tay họ."
Đàm Nhu nắm tay Chiêu Phong giọng mếu.
" Ta lại làm phiền chàng, cảm ơn chàng đã luôn bên cạnh ta, Chiêu Phong."
Chiêu Phong mỉm cười kéo nàng đi.
Chính đoạn tình cảm sâu đậm này làm người ta phải luôn bận tâm về nó, bình thường là thái tử điện hạ, quan tâm triều chính, lo cho bách tính, phải đọc sách, khôn khéo, để ý từng chi tiết, nghĩ trước nghĩ sau, Chiêu Phong sống trong điều kiện sung sướng, nhưng cũng là điều kiện để chàng ấy khép mình với mọi người xung quanh, chàng ấy trong mắt người khác chính là ít nói, thông minh, điềm đạm, nhưng ở bên Đàm Nhu là người hoạt ngôn, vui vẻ, nụ cười hiếm hoi người có thể thấy,
Đàm Nhu là người luôn được chiêm ngưỡng.
Đàm Nhu sống với lão thái thái, được dạy dỗ như một công chúa, nàng xuống núi cư xử như thường dân, đến những nơi khác cũng phải cư xử khôn khéo, ở bên
Chiêu Phong nàng ấy được Chiêu Phong nuông chiều đến mức đổi tính nết, tính bướng bỉnh của nàng ấy ban đầu được chôn cất kĩ càng, bị Chiêu Phong quận lên,
Đàm Nhu đáp lại Chiêu Phong cũng có chút nuông chiều, thâm tâm cũng luôn nghĩ cho Chiêu Phong, loại tình cảm này trong thời gian ngắn khó mà có được.
Chiều ngày hôm sau Đàm Nhu và Chiêu Phong đã đến được kinh thành, đi đường mệt, bụng đã đói meo, Đàm Nhu kéo Chiêu Phong vào quán mì ở chợ, ông chủ bưng ra hai tô mì thịt nóng hổi, Đàm Nhu lau đũa bằng khăn tay của mình rồi đưa cho Chiêu Phong.
Chiêu Phong gắp thịt từ bát mình sang cho nàng, Đàm Nhu lau đũa của mình xong đã dùng đũa ngăn lại gắp thịt lần thứ ba của Chiêu Phong.
Nàng nhìn Chiêu Phong mỉm cười.
" Chàng dừng được rồi."
Chiêu Phong đưa lại thịt vào bát mình, Đàm Nhu hai tay đón bát mì lên hít hà mùi hương của nó, vẻ mặt vui sướng khen.
" Thơm thât đó."
Nàng bắt đầu động đũa gắp mì bỏ vào miệng nhai thật kĩ, Chiêu Phong đưa bát lên húp nước mì, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong vừa nhai vừa để ý trên búi tóc của chàng là trâm cài trước kia nàng tặng, Đàm Nhu nhớ đó là trâm cài mà đại huynh tặng nàng, thấy trâm cài luôn được Chiêu Phong dùng Đàm Nhu mỉm cười.
Trong bát Chiêu Phong lại được thêm một miếng thịt, nàng nhìn Chiêu Phong cười.
" Ta cảm thấy thích chàng hơn nên tặng chàng miếng thịt đó, chàng mau ăn đi."
Chiêu Phong lại đưa bát lên húp nước lần nữa, bát mì của chàng ấy dường như đã cạn nước dùng, Đàm Nhu nhìn mà nhăn mặt.
" Có vẻ chàng rất thích húp nước dùng này, chàng có muốn thêm không, ta thêm cho chàng."
Đàm Nhu cầm bát lên đưa về phía Chiêu Phong, Chiêu Phong đưa tay ngăn lại.
" Nàng cứ ăn đi."
Đàm Nhu nhầm tưởng Chiêu Phong ngần ngại.
" Không sao đâu, ta chỉ mới động đũa chưa dính gì đâu mà."
Chiêu Phong càng đẩy ra.
" Ý ta không phải như vậy, nếu chia thêm nước cho ta nàng sẽ ăn không ngon, không cần để ý ta đâu nàng cứ ăn đi."
Đàm Nhu kéo bát của Chiêu Phong về phía mình, nàng đổ một nửa lượng nước dùng trong bát của mình cho Chiêu Phong, nàng nhìn Chiêu Phong nói.
"Ta rất thích ăn mì, chàng thích uống nước dùng nấu mì, vậy bù trừ cho nhau, ta chia cho chàng một ít."
Chiêu Phong bật cười.
Đàm Nhu nhai rất kĩ nên ăn chậm, Chiêu Phong vẫn kiên nhẫn đợi nàng, Đàm Nhu đang thẫn thờ ngồi nhai thì để ý thấy phu thê nhà nọ ăn mặc toàn là lụa quý, nương tử người đó còn đang mang thai, chắc khoảng chừng bốn tháng rồi, Đàm Nhu nhai càng lúc càng chậm, thậm chí nàng còn đơ người ra ngậm mì trong miệng,
Chiêu Phong nhìn theo hướng nhìn của nàng va phải đôi phu thê kia, Chiêu Phong vội đứng lên.
Đàm Nhu giật mình nhìn chàng, Đàm Nhu còn nói.
"Chiêu Phong, chàng có thấy hai người họ quen không?"
Chiêu Phong gật đầu đáp.
"Quen mà, đó chẳng phải là đại huynh và đại tẩu sao."
Đàm Nhu bật dậy sau đó, nàng hối Chiêu Phong.
" Chàng qua đó gọi họ lại trước đi."
Chiêu Phong cũng vội chạy qua, nàng đi qua chỗ ông chủ trả tiền, ông chủ nhìn nàng xinh đẹp liền trêu ghẹo.
"Ayza, tiểu tiên nữ đã có ý trung nhân chưa?"
Đàm Nhu cười trừ đáp.
"Có rồi, phiền ông trả lại tiền thừa."
Ông chủ đi vào trong nhà thối lại tiền cho nàng, Chiêu Phong chạy qua đôi phu thê kia gọi lớn.
"Đại huynh."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương