Thái Tử Thì Sao?
Chương 219
Đàm Nhu quay người vào trong, Chiêu Phong cũng đi ra ngoài, phòng bên cạnh là phòng bếp đã sáng ánh lửa, Chiêu Phong kéo nước ở bên giếng lên từng xô, chàng ấy đang múc nước để đun nước tắm, Đàm Nhu phụ việc nấu cơm, nàng ở trong bếp thái thịt thái rau, tiếng cạch cạch vang lên từng nhịp.
Chiêu Phong sau khi múc nước đầy chiếc nồi lớn đã ngồi bên cạnh Đàm Nhu trông nồi cạnh.
Chiêu Phong hơ tay mỉm cười nói.
" Lát nữa ăn cơm xong nàng tắm trước, ta sẽ tắm sau."
Đàm Nhu chắt củi thêm, nàng ái ngại nhìn Chiêu Phong, ánh lửa chiếu trong mắt nàng càng làm mắt nàng lung linh hơn.
" Chàng có muốn ăn thêm gì không, để ta nấu."
Chiêu Phong lắc đầu.
" Nàng nấu nhiều rồi, cũng khuya muộn chúng ta phải mau chóng nghỉ ngơi."
Nồi canh trước mặt sôi sùng sục, Đàm Nhu lấy ít củi ra.
" Ta không mệt bằng chàng, mấy nay đều là chàng lo toan hết."
Chiêu Phong vỗ vào bắp tay to của mình khẳng định chắc chắn.
" Nàng yên tâm, có ta ở bên cạnh ta sẽ lo cho nàng hết."
Đàm Nhu nhìn bắp tay liền bất giác sờ lên, cơ tay này vô cùng săn chắc, nàng tròn mắt bất ngờ.
" Bắp tay chàng to thật đấy."
Chiêu Phong quàng tay qua cổ nàng, cố tình kéo Đàm Nhu vào người mình.
"Nàng người nhỏ như vậy đương nhiên sẽ thấy to rồi."
Đàm Nhu nắm chặt cổ tay đầy gân của chàng mà hỏi.
" Vậy không to sao?"
Chiêu Phong không nói gì chỉ cười.
Xung quanh nhà không có bóng hơi người nào, ở dưới chân núi duy chỉ có căn nhà nhỏ này, khuya muộn đèn vẫn sáng, Đàm Nhu khoác áo ngồi bên ngoài phòng bếp chờ Chiêu Phong tắm, nàng vừa tắm xong cơ thể thoải mái đã đưa nàng vào trạng thái buồn ngủ.
Đàm Nhu ngồi gục xuống đầu tựa vào cửa chờ, lát sau thiếp đi, Chiêu Phong tắm xong đi ra thấy nàng giật mình tỉnh dậy.
Nàng đứng lên chỉnh lại y phục nhìn Chiêu Phong cười thật tươi.
" Chàng tắm xong rồi."
Chiêu Phong nhìn nàng đang nheo mắt lại cốc vào đầu nàng.
"Ta bảo nàng đi nghỉ ngơi trước mà, sao lại ngồi ngoài này, áo này khoác vào có đỡ lạnh hơn không."
Đàm Nhu đưa áo cho Chiêu Phong, nàng đi vào trong phòng bếp, cũng cằn nhằn.
" Ta đợi chàng ra để vào đun nước pha trà, ta cũng biết lạnh mà, chiếc áo đó ta khoác cũng đỡ lạnh hơn thật."
Chiêu Phong mỉm cười.
"Vậy ta về phòng trải chăn trước, nàng pha trà xong rồi thì qua nghỉ ngơi."
Đàm Nhu đưa ấm nước lên bếp, nàng ngồi trước nó cười gật đầu.
Chiêu Phong đi vào phòng đã vội cất y phục đi, chàng ấy chạy lại giường kéo chăn xuống phủi phủi.
Chiêu Phong không khỏi cảm thán.
" Chăn này cũng to thật, cái này có thể đắp vừa ba người như Đàm Nhu luôn."
Trải chăn xong chàng ấy theo thói quen đi ra rót trà uống, từ chén trà bốc khói lên, Chiêu Phong không nghĩ gì nhiều chàng vừa uống xong thì khựng lại.
" Không phải Đàm Nhu đi pha trà sao?"
Đàm Nhu liền đẩy cửa đi vào, nàng đóng cửa lại vui vẻ đáp Chiêu Phong.
" Ta dập hết bếp rồi, đèn ở bên ngoài chỉ để một cái thôi."
Chiêu Phong đang đứng ngẩn ra chưa kịp lên tiếng thì Đàm Nhu đã nhanh chân đi tới kéo tay chàng thật mạnh để người chàng khom lưng xuống, Đàm Nhu hôn lên môi Chiêu Phong ngay lập tức, nàng mở miệng ra theo thói quen hôn trước kia của Chiêu Phong.
Đàm Nhu vòng tay qua cổ của Chiêu Phong, nhiệt tình đến nỗi Chiêu Phong ngẩn người ra, nhưng rồi hai miệng khớp vào nhau, hai lưỡi cũng cuốn lấy nhau, Chiêu Phong nhắm mắt lại cùng Đàm Nhu, tay rờ mó ôm lấy Đàm Nhu kéo sát lại bên mình thật chặt, sau đó thì thôi hôn, Đàm Nhu muốn tiếp tục đã sáp mặt lại gần.
Chiêu Phong bế xốc nàng lên, Đàm Nhu và Chiêu Phong đối mặt, Chiêu Phong ôm lấy đùi của Đàm Nhu, hai chân Đàm Nhu bấu lấy Chiêu Phong thật chặt, Đàm Nhu bây giờ hấp tấp hơn, nàng lần nữa chủ động nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi chàng, Chiêu Phong cũng dịu dàng, chàng từ từ đớp lấy môi của Đàm Nhu, cả hai đều nhắm mắt lại.
Sau hồi nuốt lưỡi Chiêu Phong bắt đầu di chuyển, chàng bước về phía giường nhẹ nhàng đặt Đàm Nhu xuống, hai người nhìn nhau ngượng ngùng, Chiêu Phong giả vờ ho.
" Để ta đi tắt đèn."
Chiêu Phong kéo rèm lại rồi đi ra, Đàm Nhu kéo chăn ra đắp, nàng nằm đó chờ Chiêu Phong tới.
Ánh đèn le lói, Chiêu Phong vén rèm ra rồi quen thuộc nằm xuống, Chiêu Phong chỉnh chăn lại cho Đàm Nhu, Đàm Nhu đã vồ vào kéo Chiêu Phong xuống, nàng trao lại cho Chiêu Phong nụ hôn sâu vừa rồi, nàng mở miệng theo thói quen, Chiêu Phong cũng theo ý nàng, Đàm Nhu bắt đầu sờ soạng, Chiêu Phong giật mình bật dậy thẳng người lên, chàng rè chừng.
" Nàng.... nàng."
Đàm Nhu lại kéo Chiêu Phong xuống, chàng không chấp nhận Đàm Nhu đột ngột như vậy, Đàm Nhu thấy Chiêu Phong khựng lại, nàng đã ngồi dậy mặt đối mặt với
Chiêu Phong, nàng nắm tay Chiêu Phong rờ lên người mình.
Nàng cười.
" Chúng ta bên nhau thật ra cũng chỉ mấy tháng, nhưng dàng buộc nhau đã gần hai năm, Chiêu Phong..."
Chiêu Phong bỗng ngắt lời.
" Đàm Nhu, nàng có thật sự muốn không?"
Đàm Nhu đã định gật đầu nhưng lại khựng lại, Chiêu Phong cười.
" Nàng còn chưa sẵn sàng sao mà ta có thể làm chuyện đó."
Đàm Nhu nói lí nhí.
" Nhưng ta sợ sau này..."
"Không sợ, ta luôn ở bên cạnh nàng, không sợ đâu."
Đàm Nhu mấp máy môi.
" Chiêu Phong, nhưng mà..."
Thấy Đàm Nhu muốn như thế Chiêu Phong nói.
" Thật ra thì ta cũng chưa biết gì hết, ta cũng hồi hộp, Đàm Nhu chuyện này..."
Đàm Nhu mỉm cười.
" Chàng vốn dĩ đã sẵn sàng từ lâu rồi, hôm đó ở Bắc Quốc nếu như ta không nói gì thì chàng..."
Chiêu Phong vội ôm lấy nàng, Đàm Nhu thở dài.
" Thôi vậy, nếu như chàng không muốn thì thôi, nói thật ta cũng sợ làm chuyện đó lắm, cảm thấy tiếp xúc thân mật với chàng tim đã đập loạn lên, ta sợ làm chuyện đó thì tim ta sẽ nổ tung mất."
Chiêu Phong có chút tham lam, chàng nâng căm Đàm Nhu lên hôn từ từ rồi nuốt lấy môi của nàng.
Chiêu Phong hôn một hồi liền nói.
" Môi của nàng mềm ấm, cảm giác rất lạ, nếu ta làm thế này nàng sẽ không phản kháng đâu đúng không?"
Đàm Nhu ngại ngùng đáp.
" Lúc trước ta đồng ý không phản kháng, chuyện này chấp nhận được."
Chiêu Phong lại lao vào nàng, tâm y lộ ra, Chiêu Phong đẩy nàng xuống, hai miệng không thể rời, tay chàng không ngừng sờ soạng, y phục mỏng nằm vắt ở chân giường, ti thao của Chiêu Phong rơi xuống chân giường, không khí ám muội bao lấy căn phòng, Đàm Nhu nhìn thấy cơ thể trần của Chiêu Phong liền nhắm mắt lại, giọng lí nhí.
" Ta phó mặc cho chàng đó."
Chiêu Phong sau khi múc nước đầy chiếc nồi lớn đã ngồi bên cạnh Đàm Nhu trông nồi cạnh.
Chiêu Phong hơ tay mỉm cười nói.
" Lát nữa ăn cơm xong nàng tắm trước, ta sẽ tắm sau."
Đàm Nhu chắt củi thêm, nàng ái ngại nhìn Chiêu Phong, ánh lửa chiếu trong mắt nàng càng làm mắt nàng lung linh hơn.
" Chàng có muốn ăn thêm gì không, để ta nấu."
Chiêu Phong lắc đầu.
" Nàng nấu nhiều rồi, cũng khuya muộn chúng ta phải mau chóng nghỉ ngơi."
Nồi canh trước mặt sôi sùng sục, Đàm Nhu lấy ít củi ra.
" Ta không mệt bằng chàng, mấy nay đều là chàng lo toan hết."
Chiêu Phong vỗ vào bắp tay to của mình khẳng định chắc chắn.
" Nàng yên tâm, có ta ở bên cạnh ta sẽ lo cho nàng hết."
Đàm Nhu nhìn bắp tay liền bất giác sờ lên, cơ tay này vô cùng săn chắc, nàng tròn mắt bất ngờ.
" Bắp tay chàng to thật đấy."
Chiêu Phong quàng tay qua cổ nàng, cố tình kéo Đàm Nhu vào người mình.
"Nàng người nhỏ như vậy đương nhiên sẽ thấy to rồi."
Đàm Nhu nắm chặt cổ tay đầy gân của chàng mà hỏi.
" Vậy không to sao?"
Chiêu Phong không nói gì chỉ cười.
Xung quanh nhà không có bóng hơi người nào, ở dưới chân núi duy chỉ có căn nhà nhỏ này, khuya muộn đèn vẫn sáng, Đàm Nhu khoác áo ngồi bên ngoài phòng bếp chờ Chiêu Phong tắm, nàng vừa tắm xong cơ thể thoải mái đã đưa nàng vào trạng thái buồn ngủ.
Đàm Nhu ngồi gục xuống đầu tựa vào cửa chờ, lát sau thiếp đi, Chiêu Phong tắm xong đi ra thấy nàng giật mình tỉnh dậy.
Nàng đứng lên chỉnh lại y phục nhìn Chiêu Phong cười thật tươi.
" Chàng tắm xong rồi."
Chiêu Phong nhìn nàng đang nheo mắt lại cốc vào đầu nàng.
"Ta bảo nàng đi nghỉ ngơi trước mà, sao lại ngồi ngoài này, áo này khoác vào có đỡ lạnh hơn không."
Đàm Nhu đưa áo cho Chiêu Phong, nàng đi vào trong phòng bếp, cũng cằn nhằn.
" Ta đợi chàng ra để vào đun nước pha trà, ta cũng biết lạnh mà, chiếc áo đó ta khoác cũng đỡ lạnh hơn thật."
Chiêu Phong mỉm cười.
"Vậy ta về phòng trải chăn trước, nàng pha trà xong rồi thì qua nghỉ ngơi."
Đàm Nhu đưa ấm nước lên bếp, nàng ngồi trước nó cười gật đầu.
Chiêu Phong đi vào phòng đã vội cất y phục đi, chàng ấy chạy lại giường kéo chăn xuống phủi phủi.
Chiêu Phong không khỏi cảm thán.
" Chăn này cũng to thật, cái này có thể đắp vừa ba người như Đàm Nhu luôn."
Trải chăn xong chàng ấy theo thói quen đi ra rót trà uống, từ chén trà bốc khói lên, Chiêu Phong không nghĩ gì nhiều chàng vừa uống xong thì khựng lại.
" Không phải Đàm Nhu đi pha trà sao?"
Đàm Nhu liền đẩy cửa đi vào, nàng đóng cửa lại vui vẻ đáp Chiêu Phong.
" Ta dập hết bếp rồi, đèn ở bên ngoài chỉ để một cái thôi."
Chiêu Phong đang đứng ngẩn ra chưa kịp lên tiếng thì Đàm Nhu đã nhanh chân đi tới kéo tay chàng thật mạnh để người chàng khom lưng xuống, Đàm Nhu hôn lên môi Chiêu Phong ngay lập tức, nàng mở miệng ra theo thói quen hôn trước kia của Chiêu Phong.
Đàm Nhu vòng tay qua cổ của Chiêu Phong, nhiệt tình đến nỗi Chiêu Phong ngẩn người ra, nhưng rồi hai miệng khớp vào nhau, hai lưỡi cũng cuốn lấy nhau, Chiêu Phong nhắm mắt lại cùng Đàm Nhu, tay rờ mó ôm lấy Đàm Nhu kéo sát lại bên mình thật chặt, sau đó thì thôi hôn, Đàm Nhu muốn tiếp tục đã sáp mặt lại gần.
Chiêu Phong bế xốc nàng lên, Đàm Nhu và Chiêu Phong đối mặt, Chiêu Phong ôm lấy đùi của Đàm Nhu, hai chân Đàm Nhu bấu lấy Chiêu Phong thật chặt, Đàm Nhu bây giờ hấp tấp hơn, nàng lần nữa chủ động nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi chàng, Chiêu Phong cũng dịu dàng, chàng từ từ đớp lấy môi của Đàm Nhu, cả hai đều nhắm mắt lại.
Sau hồi nuốt lưỡi Chiêu Phong bắt đầu di chuyển, chàng bước về phía giường nhẹ nhàng đặt Đàm Nhu xuống, hai người nhìn nhau ngượng ngùng, Chiêu Phong giả vờ ho.
" Để ta đi tắt đèn."
Chiêu Phong kéo rèm lại rồi đi ra, Đàm Nhu kéo chăn ra đắp, nàng nằm đó chờ Chiêu Phong tới.
Ánh đèn le lói, Chiêu Phong vén rèm ra rồi quen thuộc nằm xuống, Chiêu Phong chỉnh chăn lại cho Đàm Nhu, Đàm Nhu đã vồ vào kéo Chiêu Phong xuống, nàng trao lại cho Chiêu Phong nụ hôn sâu vừa rồi, nàng mở miệng theo thói quen, Chiêu Phong cũng theo ý nàng, Đàm Nhu bắt đầu sờ soạng, Chiêu Phong giật mình bật dậy thẳng người lên, chàng rè chừng.
" Nàng.... nàng."
Đàm Nhu lại kéo Chiêu Phong xuống, chàng không chấp nhận Đàm Nhu đột ngột như vậy, Đàm Nhu thấy Chiêu Phong khựng lại, nàng đã ngồi dậy mặt đối mặt với
Chiêu Phong, nàng nắm tay Chiêu Phong rờ lên người mình.
Nàng cười.
" Chúng ta bên nhau thật ra cũng chỉ mấy tháng, nhưng dàng buộc nhau đã gần hai năm, Chiêu Phong..."
Chiêu Phong bỗng ngắt lời.
" Đàm Nhu, nàng có thật sự muốn không?"
Đàm Nhu đã định gật đầu nhưng lại khựng lại, Chiêu Phong cười.
" Nàng còn chưa sẵn sàng sao mà ta có thể làm chuyện đó."
Đàm Nhu nói lí nhí.
" Nhưng ta sợ sau này..."
"Không sợ, ta luôn ở bên cạnh nàng, không sợ đâu."
Đàm Nhu mấp máy môi.
" Chiêu Phong, nhưng mà..."
Thấy Đàm Nhu muốn như thế Chiêu Phong nói.
" Thật ra thì ta cũng chưa biết gì hết, ta cũng hồi hộp, Đàm Nhu chuyện này..."
Đàm Nhu mỉm cười.
" Chàng vốn dĩ đã sẵn sàng từ lâu rồi, hôm đó ở Bắc Quốc nếu như ta không nói gì thì chàng..."
Chiêu Phong vội ôm lấy nàng, Đàm Nhu thở dài.
" Thôi vậy, nếu như chàng không muốn thì thôi, nói thật ta cũng sợ làm chuyện đó lắm, cảm thấy tiếp xúc thân mật với chàng tim đã đập loạn lên, ta sợ làm chuyện đó thì tim ta sẽ nổ tung mất."
Chiêu Phong có chút tham lam, chàng nâng căm Đàm Nhu lên hôn từ từ rồi nuốt lấy môi của nàng.
Chiêu Phong hôn một hồi liền nói.
" Môi của nàng mềm ấm, cảm giác rất lạ, nếu ta làm thế này nàng sẽ không phản kháng đâu đúng không?"
Đàm Nhu ngại ngùng đáp.
" Lúc trước ta đồng ý không phản kháng, chuyện này chấp nhận được."
Chiêu Phong lại lao vào nàng, tâm y lộ ra, Chiêu Phong đẩy nàng xuống, hai miệng không thể rời, tay chàng không ngừng sờ soạng, y phục mỏng nằm vắt ở chân giường, ti thao của Chiêu Phong rơi xuống chân giường, không khí ám muội bao lấy căn phòng, Đàm Nhu nhìn thấy cơ thể trần của Chiêu Phong liền nhắm mắt lại, giọng lí nhí.
" Ta phó mặc cho chàng đó."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương