Thái Tử Thì Sao?

Chương 222



Khuya muộn, hoàng thượng hay ngồi ở thư phòng duyệt tấu sớ, đột nhiên công công canh cửa giật mình, trong thư phòng hoàng thượng cười một tràng lớn, lát sau đi ra vẫn cười phát ra tiếng coi vẻ rất sảng khoái.

Công công đi theo sau đã tò mò sao hoàng thượng lại vui vẻ thế.

" Hoàng thượng vui vẻ như vậy, vừa nhận tin gì sao ạ."

Hoàng thượng khua tay, miệng cười nói.

" Không có gì, đi, đi đến chỗ hoàng hậu."

Công công lại thay đổi thái độ.

" Hoàng thượng, hậu cung báo hoàng hậu tâm trạng không vui, lại coi sổ sách thấm mệt nên không muốn ai làm phiền, có nên đi tiếp không."

Hoàng thượng bỗng dừng chân, có vẻ người đang đắn đo, nhưng lại nghĩ chuyện vui như vậy hoàng hậu sẽ không khó tính đâu.

Người vẫn khua tay tự tin nói.

" Có chuyện vui mà, ta đến đó nàng ấy sẽ vui vẻ thôi, không sao đâu."

Tình cảm của hoàng thượng và hoàng hậu kéo dài như thế, từ lúc niên thiếu đến lúc trung niên, trước giờ vẫn luôn một lòng với nhau, hoàng hậu luôn được sủng ái, người đỏng đảnh cũng vì được sủng ái, người có tâm ý, có lòng thấu hiểu, bên cạnh hoàng thượng luôn luôn trò chuyện, an ủi và quan tâm người, xem lại đoạn tình cảm trước đó đến bây giờ dù có thay đổi thì chỉ có thể là sâu đậm hơn.

Đàm Nhu và Chiêu Phong đi qua núi Nguyệt, nghỉ lại chỗ cũ, nhà trọ trước kia nàng và Chiêu Phong người tầng trên, người ở tầng dưới, bây giờ đã mạnh dạn ở chung một phòng, Lão Tam, tên to lớn trước kia hùng hổ đòi lao vào đánh Chiêu Phong hiện cũng ở đây, Đàm Nhu nhìn Lão Tam nhìn Chiêu Phong không chút thiện cảm cũng thấy được không khí không bình thường.

Bốn người đứng ở hai cửa phòng quay vào nhìn nhau, hai người hai bên đối diện, hai nữ nhân bên cạnh nam nhân của mình mỉm cười gượng gạo với nhau.

Lão Tam lên tiếng.

" Tên tiểu tử nhà ngươi..."

" Huynh lớn tuổi hơn ta nhỉ."

Chiêu Phong ngắt lời, Đàm Nhu nhùn Chiêu Phong cười.

"Lão Tam, huynh cũng mới đến sao."

Lão Tam thay đổi thái độ khi quay ra nhìn Đàm Nhu, hắn niềm nở.

" Ta cũng mới đến thôi, muội định đi đâu đây?"

Đàm Nhu cười đáp.



"Muội đi Vong Quốc."

Chiêu Phong cúi đầu xuống kính trọng.

" Đàm Nhu và ta cùng nhau về nhà."

Lão Tam bất ngờ hơn, hắn nhìn nàng.

" Đàm muội, muội có nhà ở Vong Quốc sao?"

Đàm Nhu ngương ngùng hơn, nàng cười.

"Tam huynh, cái này, à phải rồi, đại tỷ tỷ bên cạnh huynh lần trước muội có thấy đi cùng huynh, nhưng chưa kịp làm quen."

Lão Tam cười ha hả, kéo mỹ nhân bên cạnh lại gần mình còn ôm cứng, tiếng của Lão Tam vang khắp hành lang.

"Đàm Nhu, đây là nương tử của ta, nàng ấy tên Tiểu Nguyệt."

Đàm Nhu kéo tay áo của Chiêu Phong, nàng và Chiêu Phong đồng thời cúi đầu chào lại nương tử của Lão Tam.

"Tiểu Nguyệt tỷ."

Nương tử của hắn khó chịu đẩy hắn ra, nhìn người tỷ ấy váy áo xúng xính, đầu cài trâm vàng, cổ đeo dây chuyền bạc, tay đeo vòng ngọc, còn Lão Tam trên người khoác y phục vải thô, cũ sờn, dường như hắn rất thương nương tử này.

Tiểu Nguyệt mỉm cười đáp lại.

" Lần trước Lão Tam nóng giận đỡ đánh vị công tử này, mong muội bỏ quá cho Lão Tam, chàng ấy vốn thô lỗ như vậy."

Đàm Nhu khua tay.

" Không đâu, lần trước Chiêu Phong chàng ấy đi lung tung nên vào nhầm phòng hai người, muội không thể nói Lão Tam đánh oan được."

Chiêu Phong cũng nói.

" Lần trước sơ ý, ta đã vào nhầm phòng, ta xin lỗi."

Lão Tam lại lớn giọng khoác vai nương tử.

" Khách sáo gì chứ, ta dẫn mọi người xuống dưới uống một bữa rượu làm quen lại."

Đàm Nhu khua tay.

"Tiểu Nguyệt tỷ, chắc là huynh ấy đã uống rượu từ trước rồi, muội xin phép lui đi."



Tiểu Nguyệt bật cười, trên người Lão Tam toả ra mùi rượu, nhưng hắn chỉ mới uống một chút, không can tâm bị Đàm Nhu từ chối như vậy.

" Ta còn chưa say."

Đàm Nhu chỉ tay lên ngụ ý chỉ một chút rồi nháy mắt với Tiểu Nguyệt, tỷ ấy lại bật cười trước sự đáng yêu này của Đàm Nhu, tỷ ấy quay ra kéo Lão Tam vào phòng.

"Chàng say rồi đó."

Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong cười, nàng cũng đẩy Chiêu Phong vào phòng, chàng ấy cười trừ.

Đàm Nhu nắm tay Chiêu Phong, đứng đối mặt với Chiêu Phong rồi dặn.

" Thật ra Lão Tam rất tốt, sau này những việc gì trong giang hồ, ân oán tìm người, chàng có thể đến tìm huynh ấy, huynh ấy đã quen biết thì chắc chắn không từ chối đâu."

Chiêu Phong cũng chỉ cười, nàng dặn dò như vậy cứ như sau này sẽ không gặp lại, Đàm Nhu đi ra sau trải lại ga giường, nàng bình thản như chẳng để ý gì Chiêu Phong, chỉ có Chiêu Phong biết nàng là đang cố gắng tỏ ra bình thường.

Đến những ngày sau hai người vẫn nói chuyện bình thường, đi qua những nơi mình đã từng đi cảm giác quen thuộc ùa về, Đàm Nhu bước chân chậm chạp như muốn nán lại, giữa chợ đông người, người ta chạy đi, chạy lại va vào người nàng, Đàm Nhu chỉ kịp thấy người đó là một cô nương cao gầy, người mặc y phục thô cũ sờn, Chiêu Phong đón nàng vào lòng cũng bất mãn.

"Đi đứng kiểu gì vậy."

Đàm Nhu kéo tay Chiêu Phong bước đi.

" Chàng đừng để ý."

Chiêu Phong nhìn quanh chợ thân quen vậy liền cười nói.

" Lúc trước chúng ta gặp Hiên Trung Phiên ở đây, bây giờ hắn ở núi Nguyệt sao."

Đàm Nhu suy nghĩ chút.

"Lúc đi cùng muội và sư phụ thì huynh ấy nói muốn đi theo về núi Nguyệt, hiện chắc là cũng đang ở đó."

Chiêu Phong và Đàm Nhu lại dẫn nhau đi, đi được một đoạn thì thấy phía trước một đám người kích động túm tụm lại nói gì đó, Đàm Nhu luôn hướng về phía đó, nàng nheo mắt nhìn bọn họ cư xử sỗ sàng, thật khiến người ta tò mò.

Chiêu Phong bỗng nói.

" Chỗ đó không phải là gian hàng cũ của Hiên Trung Phiên sao."

Đàm Nhu kéo Chiêu Phong đi về phía đó.

" Đi thôi, chúng ta qua đó xem xem có chuyện gì đi."
Chương trước Chương tiếp