Thái Tử Thì Sao?
Chương 228
Bắc Quốc có tân đế cũng rất nhộn nhịp, nghe nói Tứ Vương đã ra chiếu nạp thêm lính vào doanh trại, tăng thêm lính chiến, ban lệnh đào tạo rất khắt khe, người dân không biết là chuyện gì, nhưng cũng có người đồn cớ là muốn tăng thêm quân doanh, tạo việc để ban thêm chút bạc cho người dân, bọn họ nghe đến tiền không ai là không hăng hái.
Ngày nào cũng đi qua chỗ luyện tập quân doanh tân hoàng đế vô cùng hài lòng, nhìn những người lính đứng dưới trời nắng nóng cật lực luyện tập, khoé miệng hắn cong lên, hắn chưa lập hậu, quan thần cũng không chịu cho hắn lập Nhạc Phi Nhã lên làm hoàng hậu, Nhạc Phi Nhã cùng lắm là được làm hoàng quý phi, nàng ta cũng đã được Tứ Vương ban chiếu làm hoàng quý phi.
Nhạc Phi Nhã trước giờ kiêu ngạo, hơn thua, nàng ra cũng chịu làm hoàng quý phi mà không kêu ca gì là vì Tứ Vương, nàng ta trao trọn con tim cho Tứ Vương, chấp nhận gả đi xa xôi như vậy cũng là vì hắn, cho đến giờ Tứ Vương thân mật với nàng ta cũng có, chiều chuộng nàng ta cũng có, chỉ là lời yêu nàng ta hắn không nói, ngày ngày nàng ta ở tẩm cung sống cuộc sống mà trước đây nàng ta hằng mong ước, an nhàn, được chiều chuộng.
Nghe tin hắn quan tâm bộ binh như vậy nàng ta liền thấy lạ lùng, trước đây hắn nói hắn muốn làm một quân vương, sau đó đến đây hắn cũng nói dự định hắn sau khi lên ngôi là giúp dân thêm được chút thu nhập, dù chuyện này có giúp nhưng nàng ta vẫn cảm thấy hắn không có mục đích như vậy.
Buổi chiều Phi Nhã thường hay ra bên hồ ngồi xem cá và uống trà, hôm nay cũng thế, thêm một đĩa điểm tâm nàng ta đã ngồi gần canh giờ rồi.
Tì nữ vui vẻ đi vào báo.
"Nương nương, hoàng thượng đến."
Chén trà trên tay nàng ta cũng giật, nàng ta vội đứng lên, vừa quay người ra đã thấy Tứ Vương.
Đã lâu lắm rồi hắn không đến thăm, sau tân hôn hắn dường như đã bỏ mặc nàng ta, Phi Nhã thấy người mình yêu vui vẻ hơn bao giờ hết.
"A Tứ."
Thái độ vẫn coi như chưa có chuyện gì, hắn lại gần rồi cười nói.
" Thì ra là nàng ở đây."
Phi Nhã thấy hắn tới cũng không có chút khác lạ nào, chỉ cần hắn đến nàng ta đã vui lắm rồi.
" Thiếp luôn ở đây mà."
Tứ Vương bật cười.
" Hôm nay ta tới ăn tối với nàng, nàng định lúc nào thì ăn."
Phi Nhã lập tức kêu người đi chuẩn bị.
" Thiếp sẽ kêu người đi chuẩn bị ngay, chúng ta vào trong đi."
Giống như chẳng có sự lạnh nhạt nào dành cho nàng ta, bọn họ nói chuyện như vừa gặp nhau hôm qua, đến hôm nay chỉ hành xử như thường vậy.
Lâu ngày không gặp, bữa cơm cũng gượng gạo, suốt bữa ăn cả hai chẳng nói gì, Tứ Vương thì vẫn cố gồng mình lên hành xử như thường, giả vờ như đang ăn rất ngon, ăn xong hắn còn ngỏ ý muốn ngủ lại, Phi Nhã đã thấy rất hạnh phúc, đêm đó nàng ta vẫn hầu hạ hắn, tâm nàng ta đặt ở chỗ hắn, ở bên cạnh hắn vô cùng hạnh phúc, nhưng cảm giác đó qua đêm đã hết, sáng sớm nàng ta đã không thấy Tứ Vương đâu, trong lòng hụt hẫng, Nhạc Phi Nhã ngồi trong buồng tắm đã bực bội.
Nàng ta xối nước lên người mình mạnh bạo, thắc mắc sao mình lại bị đối xử như vậy, răng cắn chặt môi dưới, nàng ta dường như muốn phát điên lên.
" Rốt cuộc thì chàng đang nghĩ gì vậy? Ta xứng đáng bị đối xử như vậy sao?"
Nàng ta nghĩ lại trước đó, từ lúc Đàm Nhu và Chiêu Phong kéo nhau bỏ đi thì Tứ Vương cũng bắt đầu lạnh nhạt với nàng ta.
Là vì ả ta sao? Chuyện dính đến ả ta thì đều rối tung lên hết, cô cái thứ gì chứ.
"NGƯƠI LÀ CÁI THỨ GÌ!"
Nàng ta vung tay xuống cánh hoa và nước hất ra ngoài, tóc nàng ta cũng ướt sũng, bình định lại hơi thở, nàng ta lại gượng gịu mỉm cười.
"Chàng ấy đi sớm vì nhiều việc thôi, quân vương ngày ngày đều có việc mà."
Nụ cười của nàng ta dần tươi tỉnh hơn.
"Người đâu."
Sau đó mấy tì nữ đứng sau bình phong đã cầm khăn và y phục mới đi vào.
Đàm Nhu mê man cho đến sáng, Chiêu Phong ngồi bên bàn trà lấy tay chống mà ngủ thiếp đi, Đàm Nhu thấy chàng phong độ, lúc ngủ dùng tay chống lại quyến rũ lạ thường, nàng bước xuống giường rón rén đi tới.
Đàm Nhu chưa kịp đưa tay Chiêu Phong đã gật gù lệch tay mà tỉnh mất, thấy Đàm Nhu đứng trước mặt mình chàng đã đứng dậy hỏi han.
"Nàng đã đỡ hơn chưa."
Tay chàng luôn chỉnh lại y phục cho Đàm Nhu, còn vén tóc lên cho nàng, nhân tiện nựng hai má nàng, Chiêu Phong cười.
" Hình như đỡ hơn rồi."
Đàm Nhu bật cười.
" Chiêu Phong chàng người ta nói là ít nói, lạnh lùng, sao ta cảm thấy không giống mấy lời đó vậy."
Chiêu Phong kéo ghế rồi đỡ nàng ngồi xuống, chàng cười nói.
"Ở bên nàng ta rất vui."
Đàm Nhu cố ý hỏi.
" Tai sao?"
Chiêu Phong không đắn đo gì liền nói.
"Bởi vì ta yêu nàng."
Đàm Nhu và Chiêu Phong liền nhìn nhau, Chiêu Phong mỉm cười, còn Đàm Nhu thì không biểu hiện gì, Chiêu Phong đưa chén trà cho nàng rồi trêu.
"Trông nàng có vẻ không tin thì phải, không lẽ ta không thể yêu nàng sao?"
Đàm Nhu thở dài vươn tay ra nắm lấy bắp tay của Chiêu Phong, hình như nàng đã để ý từ trước.
"Để ta xem kỹ thân thể của chàng."
Đàm Nhu nắn bóp rồi lại nhìn Chiêu Phong đang bình thản để mặc nàng trêu ghẹo.
"Để ý kỹ thì bắp tay của chàng rất to."
Chiêu Phong vừa cười vừa uống trà, Đàm Nhu đưa hai ngón tay giả dạng bước lên như chân trên tay chàng, bước lên bước lên sau đó dừng lại ở vai, Đàm Nhu lại nói.
"Người chàng thứ gì cũng lớn, vai cũng lớn..."
Sau đó Đàm Nhu vội nắm lấy tay chàng rồi nói tiếp.
" Tay cũng lớn..."
Chiêu Phong nắm lại tay Đàm Nhu hỏi.
"Còn thứ gì lớn nữa không?"
Đàm Nhu chỉ vào chân Chiêu Phong.
" Chân của chàng..."
Chiêu Phong lại nghiêng đầu.
"Còn..."
" Khung xương của chàng, hoàng thượng cũng là người to lớn nên ba đứa con trai đều to lớn như vậy."
Chiêu Phong bật cười.
"Vậy nàng có muốn to lớn giống như ta không, ta cơ thể khoẻ mạnh, cũng ít bệnh vặt."
Đàm Nhu lại nắn bàn tay của Chiêu Phong.
"Nghĩ lại thì ta vẫn chưa rõ về sư phụ của chàng, trước đó chàng nói luyện công và võ công đều do sự phụ và phụ hoàng dạy, sư phụ chàng là ai vậy?"
Chiêu Phong mỉm cười, Đàm Nhu lại càng hào hứng.
" Chiều nay chúng ta cùng đi gặp đi."
"Ở đâu?"
Chiêu Phong bình thản như không.
"Ở dưỡng tâm điện, không thì đến tẩm cung của mẫu hậu cũng được."
Đàm Nhu chợt hiểu ra.
" Vậy sao, vậy là hoàng thượng cũng là sư phụ của chàng."
Chiêu Phong đặt chén trà xuống thú nhận.
"Ta được hai người dạy, là phụ hoàng và tứ thúc, tứ thúc dạy ta kiếm pháp và cách dùng hung khí, phụ hoàng dạy ta luyện công và né đòn, cũng nhiều thứ nữa nhưng quanh năm suốt tháng ở trong cung ta cần đến những thứ đấy làm gì, ta dùng mọi thứ học được để trốn ra ngoài, vì chỉ có ra ngoài ta mới thấy nhưng thứ ta học được không hề vô ích..."
Chiêu Phong nắm chặt tay Đàm Nhu.
" Cũng vì ra ngoài mới gặp được nàng nên ta mới cố chấp như vậy, nếu như cứ sống trong cung ngoan ngoãn nghe theo lệnh của phụ hoàng, làm những việc mà các quan thần cho là một tiểu vương tử cần làm thì ta sẽ phát điên mất, cảm giác như ta giống như một con rối vậy."
Ngày nào cũng đi qua chỗ luyện tập quân doanh tân hoàng đế vô cùng hài lòng, nhìn những người lính đứng dưới trời nắng nóng cật lực luyện tập, khoé miệng hắn cong lên, hắn chưa lập hậu, quan thần cũng không chịu cho hắn lập Nhạc Phi Nhã lên làm hoàng hậu, Nhạc Phi Nhã cùng lắm là được làm hoàng quý phi, nàng ta cũng đã được Tứ Vương ban chiếu làm hoàng quý phi.
Nhạc Phi Nhã trước giờ kiêu ngạo, hơn thua, nàng ra cũng chịu làm hoàng quý phi mà không kêu ca gì là vì Tứ Vương, nàng ta trao trọn con tim cho Tứ Vương, chấp nhận gả đi xa xôi như vậy cũng là vì hắn, cho đến giờ Tứ Vương thân mật với nàng ta cũng có, chiều chuộng nàng ta cũng có, chỉ là lời yêu nàng ta hắn không nói, ngày ngày nàng ta ở tẩm cung sống cuộc sống mà trước đây nàng ta hằng mong ước, an nhàn, được chiều chuộng.
Nghe tin hắn quan tâm bộ binh như vậy nàng ta liền thấy lạ lùng, trước đây hắn nói hắn muốn làm một quân vương, sau đó đến đây hắn cũng nói dự định hắn sau khi lên ngôi là giúp dân thêm được chút thu nhập, dù chuyện này có giúp nhưng nàng ta vẫn cảm thấy hắn không có mục đích như vậy.
Buổi chiều Phi Nhã thường hay ra bên hồ ngồi xem cá và uống trà, hôm nay cũng thế, thêm một đĩa điểm tâm nàng ta đã ngồi gần canh giờ rồi.
Tì nữ vui vẻ đi vào báo.
"Nương nương, hoàng thượng đến."
Chén trà trên tay nàng ta cũng giật, nàng ta vội đứng lên, vừa quay người ra đã thấy Tứ Vương.
Đã lâu lắm rồi hắn không đến thăm, sau tân hôn hắn dường như đã bỏ mặc nàng ta, Phi Nhã thấy người mình yêu vui vẻ hơn bao giờ hết.
"A Tứ."
Thái độ vẫn coi như chưa có chuyện gì, hắn lại gần rồi cười nói.
" Thì ra là nàng ở đây."
Phi Nhã thấy hắn tới cũng không có chút khác lạ nào, chỉ cần hắn đến nàng ta đã vui lắm rồi.
" Thiếp luôn ở đây mà."
Tứ Vương bật cười.
" Hôm nay ta tới ăn tối với nàng, nàng định lúc nào thì ăn."
Phi Nhã lập tức kêu người đi chuẩn bị.
" Thiếp sẽ kêu người đi chuẩn bị ngay, chúng ta vào trong đi."
Giống như chẳng có sự lạnh nhạt nào dành cho nàng ta, bọn họ nói chuyện như vừa gặp nhau hôm qua, đến hôm nay chỉ hành xử như thường vậy.
Lâu ngày không gặp, bữa cơm cũng gượng gạo, suốt bữa ăn cả hai chẳng nói gì, Tứ Vương thì vẫn cố gồng mình lên hành xử như thường, giả vờ như đang ăn rất ngon, ăn xong hắn còn ngỏ ý muốn ngủ lại, Phi Nhã đã thấy rất hạnh phúc, đêm đó nàng ta vẫn hầu hạ hắn, tâm nàng ta đặt ở chỗ hắn, ở bên cạnh hắn vô cùng hạnh phúc, nhưng cảm giác đó qua đêm đã hết, sáng sớm nàng ta đã không thấy Tứ Vương đâu, trong lòng hụt hẫng, Nhạc Phi Nhã ngồi trong buồng tắm đã bực bội.
Nàng ta xối nước lên người mình mạnh bạo, thắc mắc sao mình lại bị đối xử như vậy, răng cắn chặt môi dưới, nàng ta dường như muốn phát điên lên.
" Rốt cuộc thì chàng đang nghĩ gì vậy? Ta xứng đáng bị đối xử như vậy sao?"
Nàng ta nghĩ lại trước đó, từ lúc Đàm Nhu và Chiêu Phong kéo nhau bỏ đi thì Tứ Vương cũng bắt đầu lạnh nhạt với nàng ta.
Là vì ả ta sao? Chuyện dính đến ả ta thì đều rối tung lên hết, cô cái thứ gì chứ.
"NGƯƠI LÀ CÁI THỨ GÌ!"
Nàng ta vung tay xuống cánh hoa và nước hất ra ngoài, tóc nàng ta cũng ướt sũng, bình định lại hơi thở, nàng ta lại gượng gịu mỉm cười.
"Chàng ấy đi sớm vì nhiều việc thôi, quân vương ngày ngày đều có việc mà."
Nụ cười của nàng ta dần tươi tỉnh hơn.
"Người đâu."
Sau đó mấy tì nữ đứng sau bình phong đã cầm khăn và y phục mới đi vào.
Đàm Nhu mê man cho đến sáng, Chiêu Phong ngồi bên bàn trà lấy tay chống mà ngủ thiếp đi, Đàm Nhu thấy chàng phong độ, lúc ngủ dùng tay chống lại quyến rũ lạ thường, nàng bước xuống giường rón rén đi tới.
Đàm Nhu chưa kịp đưa tay Chiêu Phong đã gật gù lệch tay mà tỉnh mất, thấy Đàm Nhu đứng trước mặt mình chàng đã đứng dậy hỏi han.
"Nàng đã đỡ hơn chưa."
Tay chàng luôn chỉnh lại y phục cho Đàm Nhu, còn vén tóc lên cho nàng, nhân tiện nựng hai má nàng, Chiêu Phong cười.
" Hình như đỡ hơn rồi."
Đàm Nhu bật cười.
" Chiêu Phong chàng người ta nói là ít nói, lạnh lùng, sao ta cảm thấy không giống mấy lời đó vậy."
Chiêu Phong kéo ghế rồi đỡ nàng ngồi xuống, chàng cười nói.
"Ở bên nàng ta rất vui."
Đàm Nhu cố ý hỏi.
" Tai sao?"
Chiêu Phong không đắn đo gì liền nói.
"Bởi vì ta yêu nàng."
Đàm Nhu và Chiêu Phong liền nhìn nhau, Chiêu Phong mỉm cười, còn Đàm Nhu thì không biểu hiện gì, Chiêu Phong đưa chén trà cho nàng rồi trêu.
"Trông nàng có vẻ không tin thì phải, không lẽ ta không thể yêu nàng sao?"
Đàm Nhu thở dài vươn tay ra nắm lấy bắp tay của Chiêu Phong, hình như nàng đã để ý từ trước.
"Để ta xem kỹ thân thể của chàng."
Đàm Nhu nắn bóp rồi lại nhìn Chiêu Phong đang bình thản để mặc nàng trêu ghẹo.
"Để ý kỹ thì bắp tay của chàng rất to."
Chiêu Phong vừa cười vừa uống trà, Đàm Nhu đưa hai ngón tay giả dạng bước lên như chân trên tay chàng, bước lên bước lên sau đó dừng lại ở vai, Đàm Nhu lại nói.
"Người chàng thứ gì cũng lớn, vai cũng lớn..."
Sau đó Đàm Nhu vội nắm lấy tay chàng rồi nói tiếp.
" Tay cũng lớn..."
Chiêu Phong nắm lại tay Đàm Nhu hỏi.
"Còn thứ gì lớn nữa không?"
Đàm Nhu chỉ vào chân Chiêu Phong.
" Chân của chàng..."
Chiêu Phong lại nghiêng đầu.
"Còn..."
" Khung xương của chàng, hoàng thượng cũng là người to lớn nên ba đứa con trai đều to lớn như vậy."
Chiêu Phong bật cười.
"Vậy nàng có muốn to lớn giống như ta không, ta cơ thể khoẻ mạnh, cũng ít bệnh vặt."
Đàm Nhu lại nắn bàn tay của Chiêu Phong.
"Nghĩ lại thì ta vẫn chưa rõ về sư phụ của chàng, trước đó chàng nói luyện công và võ công đều do sự phụ và phụ hoàng dạy, sư phụ chàng là ai vậy?"
Chiêu Phong mỉm cười, Đàm Nhu lại càng hào hứng.
" Chiều nay chúng ta cùng đi gặp đi."
"Ở đâu?"
Chiêu Phong bình thản như không.
"Ở dưỡng tâm điện, không thì đến tẩm cung của mẫu hậu cũng được."
Đàm Nhu chợt hiểu ra.
" Vậy sao, vậy là hoàng thượng cũng là sư phụ của chàng."
Chiêu Phong đặt chén trà xuống thú nhận.
"Ta được hai người dạy, là phụ hoàng và tứ thúc, tứ thúc dạy ta kiếm pháp và cách dùng hung khí, phụ hoàng dạy ta luyện công và né đòn, cũng nhiều thứ nữa nhưng quanh năm suốt tháng ở trong cung ta cần đến những thứ đấy làm gì, ta dùng mọi thứ học được để trốn ra ngoài, vì chỉ có ra ngoài ta mới thấy nhưng thứ ta học được không hề vô ích..."
Chiêu Phong nắm chặt tay Đàm Nhu.
" Cũng vì ra ngoài mới gặp được nàng nên ta mới cố chấp như vậy, nếu như cứ sống trong cung ngoan ngoãn nghe theo lệnh của phụ hoàng, làm những việc mà các quan thần cho là một tiểu vương tử cần làm thì ta sẽ phát điên mất, cảm giác như ta giống như một con rối vậy."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương