Thái Tử Thì Sao?
Chương 230
Chiêu Phong không chịu buông tha.
" Huynh có ý gì?"
Chiêu Nhiên nhìn đệ đệ càng ái ngại, huynh ấy thở dài, thấy biểu cảm gượng gạo muốn nói gì đó nhưng lại ngưng, Chiêu Phong rất mong chờ, Chiêu Nhiên cũng đành nói.
" Tiểu Nhĩ đã kể cho ta biết một chuyện..."
Chiêu Phong nghe xong lại không hứng thú, chỉ vì An Nhĩ mà huynh ấy mới thay đổi thái độ về Đàm Nhu thì chàng lại không đồng ý.
Chiêu Phong lắc đầu.
"Vì tiểu thư đó mà huynh mới thấy có lỗi với Đàm Nhu sao?"
Chiêu Nhiên lại lắc đầu.
"Không."
Chiêu Phong nghe đại huynh nói cụt lủn như vậy trong lòng liền nổi lên cáu giận.
"Nói đi chứ, chỉ nói mỗi chữ không là xong thôi sao? Trước khi gặp được vị tiểu thư đó huynh có thấy bản thân có lỗi với nàng ấy không?"
Chiêu Nhiên lại cố chấp, lúc đó huynh ấy chỉ rõ là mình đã vung kiếm làm tay Đàm Nhu bị thương, cũng chẳng nhận thức được lời nói lúc đó của mình tổn thương người khác thế nào.
" Ta lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi mà."
Chiêu Phong càng bực mình.
" Huynh không nhận thức được những lời huynh nói lúc đó là đang đánh nàng ấy sao? Ai là người đã kéo biết bao người đến để bắt nàng ấy?"
Chiêu Nhiên đơ người ra, Chiêu Phong đang đà cáu giận muốn nói thêm nữa, sau đó thì Đàm Nhu mở cửa để An Nhĩ đi ra, trái với thái độ khách sáo trước đó, Đàm Nhu đang hoang mang, nàng đã gọi An Nhĩ là muội.
" Muội về trước đi, ngày mai ta với Chiêu Phong sẽ vào cung đó."
An Nhĩ cúi đầu rồi quay qua nhìn Chiêu Phong lại lễ độ cúi đầu thêm lần nữa.
Chiêu Nhiên nhìn An Nhĩ lễ phép thì lại không chịu.
"Nàng là đại hoàng phi mà."
Tiếng nói nhỏ đó Chiêu Phong và Đàm Nhu đều nghe thấy, An Nhĩ lại bình thản trả lời.
" Đàm Nhu tỷ là tỷ tỷ."
Chiêu Nhiên đã quay ra nhìn Đàm Nhu, nàng cũng nhìn Chiêu Nhiên rồi cúi đầu như đáp lễ.
Nàng kéo Chiêu Phong vào phòng rồi đóng cửa lại thật mạnh, An Nhĩ nhìn Chiêu Nhiên thở dài.
" Chàng có điềm khích với tỷ ấy, ta cũng là một phần điềm khích của chàng, không lẽ chàng sẽ ghét ta sao?"
An Nhĩ thở dài lần nữa rồi bỏ đi, Chiêu Nhiên đi theo sau không hiểu chuyện gì, huynh ấy kéo An Nhĩ lại nhưng An Nhĩ lại không nán lại, cố gắng gỡ tay Chiêu Nhiên rồi bỏ đi thật nhanh.
Chiêu Nhiên đứng đơ ra đó, cũng không biết bản thân nên làm gì nữa, quay đi quay lại thì huynh ấy đã thấy ánh mắt của bốn người phu thê Mã Bằng, Tuệ Liên và
Khanh Bình đang đứng ở trước cửa phòng hướng về phía mình, huynh ấy lại quay người đi, bọn họ nhìn huynh ấy như đang phán xét vậy.
Đàm Nhu đi ra mở cửa thì họ đã đi vào phòng, Chiêu Phong không biết nói gì, chàng ngồi bên bàn trà im lặng, Đàm Nhu đầy suy tư, sáu người ngồi quanh bàn trà trầm tư.
Đàm Nhu nhớ đến lúc nãy An Nhĩ nói chuyện với mình, nàng ấy cũng không nhắc đến Lục Nguyệt, Đàm Nhu liền hỏi.
"Lục Nguyệt, muội đã từng thấy bức tranh hoạ trưởng công chúa chưa?"
Lục Nguyệt liền lắc đầu.
"Không có, muội chỉ từng nghe qua thôi, chưa từng thấy bức hoạ."
Lục Nguyệt rõ ràng là không biết chuyện gì hết, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong khó xử.
" Thôi vậy."
Lục Nguyệt lại lay người Đàm Nhu.
" Có chuyện gì liên quan đến hoàng cô sao?"
Đàm Nhu vốn bất giác lắc đầu vì nàng không muốn nói, nhưng lại khựng lại, vừa rồi An Nhĩ đến nhận người thân, gọi nàng là biểu tỷ còn nói trưởng công chúa trước kia của Nhị Quốc chính là mẫu thân nàng ta, Đàm Nhu lại không thể tin lời nói xuông, An Nhĩ đã hẹn ngày mai để dẫn nàng đi gặp trưởng công chúa.
Đàm Nhu cũng nhận mình đã từng xem qua bức hoạ trưởng công chúa, nhưng cũng lo lắng mình không nhận ra người khi lâu năm như vậy, vẻ ngoài con người sẽ bị thời gian làm cho thay đổi, đặc biệt hơn nữa, không biết trong thời gian qua người ta đã thay đổi như thế nào.
Đàm Nhu nắm tay Lục Nguyệt cười rồi kể lại.
"Tạm thời thì ta chưa rõ, có người nói phu nhân nhà Ngưu thái y là trưởng công chúa, nhưng mà ngày mai ta sẽ đi gặp người đó, không biết chừng là thật, sau khi ta về ta sẽ báo với muôi sau."
Lục Nguyệt tò mò, muội ấy không ngờ Đàm Nhu lại từng thấy qua bức hoạ của trưởng công chúa, cũng hiếm ai có thể thấy được nó.
"Tỷ từng thấy qua rồi sao?"
Đàm Nhu cười trừ rồi gật đầu, Lục Nguyệt lại tò mò hơn.
"Trông như thế nào vậy? Có xinh đẹp nhất như lời đồn không?"
Người ta nói trưởng công chúa xinh đẹp vô cùng, làn da trắng hồng và mỏng manh như cánh hoa đào, đàn ông nhìn thấy đều muốn được che chở, đặc biệt nhất là đôi mắt sâu biết hút hồn người khác, những lời ca ngợi vẻ đẹp của trưởng công chúa ở Nhị Quốc, nàng và Lục Nguyệt đã nghe đến quen thuộc.
Đàm Nhu cười vỗ lên tay Lục Nguyệt.
"Giống như lời đồn đại vậy, bức hoạ đó được vẽ vào năm người mười bảy tuổi, ở độ tuổi đó đương nhiên là quốc sắc thiên hương."
Lục Nguyệt được một phen mở rộng trí tưởng tượng, tuy vẫn chưa hình dung được trưởng công chúa xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng đã chắc chắn lời đồn đại đó là không hề điêu ngoa.
" Hoàng cô cô đẹp đến nhường nào cơ chứ."
Qua ngày hôm sau, Đàm Nhu theo lời hẹn mà vào cung theo Chiêu Phong, hôm nay không chỉ gặp Ngưu phu nhân mà nàng và Chiêu Phong còn có hẹn với hoàng hậu.
Đàm Nhu đúng giờ ngọ thì cùng Chiêu Phong đi ra khỏi đông cung, khi đến vườn thuốc đã thấy An Nhĩ đứng ở trước cửa đợi, đứng sau còn có Chiêu Nhiên.
Chiêu Phong dắt tay nàng qua đó, cũng tiện thể lườm nguýt huynh trưởng của mình, An Nhĩ đi đến quen thuộc với dáng vẻ của mình, vô cùng lễ phép.
"Tỷ tỷ, thái tử điện hạ."
Đàm Nhu được An Nhĩ đỡ tay kéo vào, Chiêu Phong cũng hiểu ý ở bên ngoài đợi, hai huynh đệ lại lần nữa hạnh hoẹ nhau.
" Huynh có ý gì?"
Chiêu Nhiên nhìn đệ đệ càng ái ngại, huynh ấy thở dài, thấy biểu cảm gượng gạo muốn nói gì đó nhưng lại ngưng, Chiêu Phong rất mong chờ, Chiêu Nhiên cũng đành nói.
" Tiểu Nhĩ đã kể cho ta biết một chuyện..."
Chiêu Phong nghe xong lại không hứng thú, chỉ vì An Nhĩ mà huynh ấy mới thay đổi thái độ về Đàm Nhu thì chàng lại không đồng ý.
Chiêu Phong lắc đầu.
"Vì tiểu thư đó mà huynh mới thấy có lỗi với Đàm Nhu sao?"
Chiêu Nhiên lại lắc đầu.
"Không."
Chiêu Phong nghe đại huynh nói cụt lủn như vậy trong lòng liền nổi lên cáu giận.
"Nói đi chứ, chỉ nói mỗi chữ không là xong thôi sao? Trước khi gặp được vị tiểu thư đó huynh có thấy bản thân có lỗi với nàng ấy không?"
Chiêu Nhiên lại cố chấp, lúc đó huynh ấy chỉ rõ là mình đã vung kiếm làm tay Đàm Nhu bị thương, cũng chẳng nhận thức được lời nói lúc đó của mình tổn thương người khác thế nào.
" Ta lúc đó chỉ là hiểu lầm thôi mà."
Chiêu Phong càng bực mình.
" Huynh không nhận thức được những lời huynh nói lúc đó là đang đánh nàng ấy sao? Ai là người đã kéo biết bao người đến để bắt nàng ấy?"
Chiêu Nhiên đơ người ra, Chiêu Phong đang đà cáu giận muốn nói thêm nữa, sau đó thì Đàm Nhu mở cửa để An Nhĩ đi ra, trái với thái độ khách sáo trước đó, Đàm Nhu đang hoang mang, nàng đã gọi An Nhĩ là muội.
" Muội về trước đi, ngày mai ta với Chiêu Phong sẽ vào cung đó."
An Nhĩ cúi đầu rồi quay qua nhìn Chiêu Phong lại lễ độ cúi đầu thêm lần nữa.
Chiêu Nhiên nhìn An Nhĩ lễ phép thì lại không chịu.
"Nàng là đại hoàng phi mà."
Tiếng nói nhỏ đó Chiêu Phong và Đàm Nhu đều nghe thấy, An Nhĩ lại bình thản trả lời.
" Đàm Nhu tỷ là tỷ tỷ."
Chiêu Nhiên đã quay ra nhìn Đàm Nhu, nàng cũng nhìn Chiêu Nhiên rồi cúi đầu như đáp lễ.
Nàng kéo Chiêu Phong vào phòng rồi đóng cửa lại thật mạnh, An Nhĩ nhìn Chiêu Nhiên thở dài.
" Chàng có điềm khích với tỷ ấy, ta cũng là một phần điềm khích của chàng, không lẽ chàng sẽ ghét ta sao?"
An Nhĩ thở dài lần nữa rồi bỏ đi, Chiêu Nhiên đi theo sau không hiểu chuyện gì, huynh ấy kéo An Nhĩ lại nhưng An Nhĩ lại không nán lại, cố gắng gỡ tay Chiêu Nhiên rồi bỏ đi thật nhanh.
Chiêu Nhiên đứng đơ ra đó, cũng không biết bản thân nên làm gì nữa, quay đi quay lại thì huynh ấy đã thấy ánh mắt của bốn người phu thê Mã Bằng, Tuệ Liên và
Khanh Bình đang đứng ở trước cửa phòng hướng về phía mình, huynh ấy lại quay người đi, bọn họ nhìn huynh ấy như đang phán xét vậy.
Đàm Nhu đi ra mở cửa thì họ đã đi vào phòng, Chiêu Phong không biết nói gì, chàng ngồi bên bàn trà im lặng, Đàm Nhu đầy suy tư, sáu người ngồi quanh bàn trà trầm tư.
Đàm Nhu nhớ đến lúc nãy An Nhĩ nói chuyện với mình, nàng ấy cũng không nhắc đến Lục Nguyệt, Đàm Nhu liền hỏi.
"Lục Nguyệt, muội đã từng thấy bức tranh hoạ trưởng công chúa chưa?"
Lục Nguyệt liền lắc đầu.
"Không có, muội chỉ từng nghe qua thôi, chưa từng thấy bức hoạ."
Lục Nguyệt rõ ràng là không biết chuyện gì hết, Đàm Nhu nhìn Chiêu Phong khó xử.
" Thôi vậy."
Lục Nguyệt lại lay người Đàm Nhu.
" Có chuyện gì liên quan đến hoàng cô sao?"
Đàm Nhu vốn bất giác lắc đầu vì nàng không muốn nói, nhưng lại khựng lại, vừa rồi An Nhĩ đến nhận người thân, gọi nàng là biểu tỷ còn nói trưởng công chúa trước kia của Nhị Quốc chính là mẫu thân nàng ta, Đàm Nhu lại không thể tin lời nói xuông, An Nhĩ đã hẹn ngày mai để dẫn nàng đi gặp trưởng công chúa.
Đàm Nhu cũng nhận mình đã từng xem qua bức hoạ trưởng công chúa, nhưng cũng lo lắng mình không nhận ra người khi lâu năm như vậy, vẻ ngoài con người sẽ bị thời gian làm cho thay đổi, đặc biệt hơn nữa, không biết trong thời gian qua người ta đã thay đổi như thế nào.
Đàm Nhu nắm tay Lục Nguyệt cười rồi kể lại.
"Tạm thời thì ta chưa rõ, có người nói phu nhân nhà Ngưu thái y là trưởng công chúa, nhưng mà ngày mai ta sẽ đi gặp người đó, không biết chừng là thật, sau khi ta về ta sẽ báo với muôi sau."
Lục Nguyệt tò mò, muội ấy không ngờ Đàm Nhu lại từng thấy qua bức hoạ của trưởng công chúa, cũng hiếm ai có thể thấy được nó.
"Tỷ từng thấy qua rồi sao?"
Đàm Nhu cười trừ rồi gật đầu, Lục Nguyệt lại tò mò hơn.
"Trông như thế nào vậy? Có xinh đẹp nhất như lời đồn không?"
Người ta nói trưởng công chúa xinh đẹp vô cùng, làn da trắng hồng và mỏng manh như cánh hoa đào, đàn ông nhìn thấy đều muốn được che chở, đặc biệt nhất là đôi mắt sâu biết hút hồn người khác, những lời ca ngợi vẻ đẹp của trưởng công chúa ở Nhị Quốc, nàng và Lục Nguyệt đã nghe đến quen thuộc.
Đàm Nhu cười vỗ lên tay Lục Nguyệt.
"Giống như lời đồn đại vậy, bức hoạ đó được vẽ vào năm người mười bảy tuổi, ở độ tuổi đó đương nhiên là quốc sắc thiên hương."
Lục Nguyệt được một phen mở rộng trí tưởng tượng, tuy vẫn chưa hình dung được trưởng công chúa xinh đẹp đến cỡ nào, nhưng đã chắc chắn lời đồn đại đó là không hề điêu ngoa.
" Hoàng cô cô đẹp đến nhường nào cơ chứ."
Qua ngày hôm sau, Đàm Nhu theo lời hẹn mà vào cung theo Chiêu Phong, hôm nay không chỉ gặp Ngưu phu nhân mà nàng và Chiêu Phong còn có hẹn với hoàng hậu.
Đàm Nhu đúng giờ ngọ thì cùng Chiêu Phong đi ra khỏi đông cung, khi đến vườn thuốc đã thấy An Nhĩ đứng ở trước cửa đợi, đứng sau còn có Chiêu Nhiên.
Chiêu Phong dắt tay nàng qua đó, cũng tiện thể lườm nguýt huynh trưởng của mình, An Nhĩ đi đến quen thuộc với dáng vẻ của mình, vô cùng lễ phép.
"Tỷ tỷ, thái tử điện hạ."
Đàm Nhu được An Nhĩ đỡ tay kéo vào, Chiêu Phong cũng hiểu ý ở bên ngoài đợi, hai huynh đệ lại lần nữa hạnh hoẹ nhau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương