Thái Tử Thì Sao?

Chương 235



Đàm Nhu đưa ngón trỏ đặt lên môi chàng.

"Suyt, ta chỉ muốn ăn một bữa cơm thôi mà."

Chiêu Phong cũng gật đầu, nhưng rồi lại ranh mãnh lật lọng.

"Cũng được thôi, nhưng mà ta cũng phải được gì chứ nhỉ?"

Đàm Nhu đẩy Chiêu Phong đứng dậy, nàng đi về phía bàn trà vừa đùa.

"Ta sẽ để chàng thiệt thòi như vậy, chàng xứng đáng."

Đàm Nhu uống chén trà kia xong liền cau mày nghĩ đến hồi sáng.

"Ô, vị tiểu thư đó lại vồ vào người chàng?"

Chiêu Phong bật cười.

" Nàng đang cố gắng để ghen tuông đó ư."

Đàm Nhu không vừa mắt, nàng như bị Chiêu Phong nói trúng tim đen rồi nên thẹn quá đuổi Chiêu Phong ra ngoài.

Chiêu Phong cũng đi ra, nhưng chàng vẫn trêu chọc nàng.

"Vậy ta đi nhé, ta khá là thích biểu hiện hiện tại của nàng đấy."

Đàm Nhu đẩy mạnh cửa, tiếng đóng cửa đùng đùng làm ai cũng phải giật mình, Chiêu Phong đứng ở cửa đang vui vẻ, nhìn mấy tì nữ, người hầu dọn dẹp hướng mắt về phía mình lại không tự nhiên, chàng bước đi thật nhanh.

"Nhìn gì chứ."

Trời mới tối một chút Đàm Nhu đã qua phòng Chiêu Phong gõ cửa, Chiêu Phong mở cửa ra thấy nàng thì ngượng ngùng.

" Ta còn chưa cho người bê đồ lên, nàng đợi một chút."

Đàm Nhu kéo Chiêu Phong lại, nàng nháy mắt.

"Chúng ta qua thư phòng được không? Ăn cơm xong chúng ta đánh cờ nhé?"

Chiêu Phong lập tức gật đầu.

" Được, để ta kêu người dọn bàn lên."

Đàm Nhu để ý nhìn vào trong phòng, nàng cũng đã từng ghé qua một lần rồi, nhưng cũng không khỏi tò mò.

Chiêu Phong kéo cửa ra, chàng né ra một bên rồi cố ý thăm dò nàng.

" Nàng, vào chơi một lát không."

Đàm Nhu cười, hai môi mím lại do dự, nhưng Chiêu Phong vẫn mong chờ.

Nàng khẽ gật, chàng nhìn người hầu ở bên ngoài rồi dặn.

" Thư phòng nhé."

Người hầu liền cúi người nhận lệnh, Đàm Nhu vừa đi vào thì Chiêu Phong đã đóng cửa lại, nàng nhìn xung quanh phòng, mọi thứ đều như cũ, rất đơn giản, rất ít đồ, nhìn rộng rãi hơn hẳn, nàng cười hỏi.

" Chàng định không thêm đồ gì vào sao? Nhìn thật trống trải."

Chiêu Phong lại thích như vậy, chàng cũng lại gật đầu.

"Ta ở một mình nên như thế cũng được, ta đã hài lòng rồi. Nàng có muốn thêm đồ gì không?"



Cầu hỏi này làm nàng không nhịn được cười.

"Chàng thật là."

Chiêu Phong chỉ vào bức tranh treo tường mà mình tự vẽ được treo ở đối diện giường ngủ của chàng.

"Nàng có nhận ra ai kia không?"

Đàm Nhu mỉm cười, vừa nhìn đã nhận ra đó là mình, bức tranh này và bức tranh lần trước khác nhau, nàng cố ý hỏi.

" Chàng thay bức mới sao?"

Nàng đi về phía bức tranh, dáng vẻ nàng đang ngồi thơ thẩn ở bên hổ, bức tranh này hẳn là tưởng tượng của chàng ấy, gian phòng ngủ đối diện, thứ che đi tầm nhìn là rèm gian phòng, nàng thắc mắc.

"Sao chàng lại treo ở đây?"

Chiêu Phong chỉ về phía gian giường ngủ.

" Vì mỗi sáng sớm thức dậy ta đều sẽ thấy nàng."

Đàm Nhu trều.

" Vậy là ngày nào chàng cũng ngắm nó sao."

Chiêu Phong ngại ngùng.

"Cũng không hẳn đâu."

Nàng lại vạch trần chàng.

" Thế mà từ khi về, chàng có ngủ ở phòng mình bao giờ đâu?"

Chiều Phong lại trú tâm nhìn nàng.

" Có nàng ở bên cạnh rồi."

Chiêu Phong và Đàm Nhu quấn quýt bên nhau không mấy ai lạ, họ cũng đã quen với việc điện hạ và một cô nương thường xuyên ở riêng với nhau, cũng biết Chiêu Phong luôn cho Đàm Nhu một vị trí nhất định trong tim mình, chàng đối xử với nàng vô cùng đặc biệt, thứ nàng nhận được là thứ mà các cô nương khác luôn thèm muốn.

Đàm Nhu cùng ăn tối với Chiêu Phong ở thư phòng, theo Đàm Nhu thì ăn xong hai người cùng ngồi đánh cờ, sau gần canh giờ cả hai chuyển sang vẽ tranh.

Cũng vì đã khuya nên Đàm Nhu có vẻ rất mệt, nàng ngáp ngắn ngáp dài, Chiêu Phong thấy thế cũng bế nàng lên, Đàm Nhu được một phen hết hồn bị chàng làm cho tỉnh.

"Làm gì vậy?"

Chiêu Phong bình thản hỏi.

" Đi ngủ không?"

Đàm Nhu nhìn về phía cửa gật đầu.

" Về phòng thôi."

Chiêu Phong lại nghiêng đầu.

" Ngủ ở đây cũng được."

Đàm Nhu nhìn xung quanh cũng không hề thấy chiếc giường nào, Chiêu Phong nhìn gian phòng nhỏ được khóa lại cần thận kia, gian phòng đó lần trước Đàm Nhu đã vào một lần nhưng chẳng thấy cái giường nào cả.

" Chàng đã kê thêm giường rồi sao?"

" Chàng đã kê thêm giường rồi sao?"



Chiêu Phong cười lắc đầu.

" Không đâu, ở sau gian phòng này có giường mà."

Sau đó Chiêu Phong bế nàng vòng ra sau gian phòng đó, sau gian phòng chưa được thắp đèn, mọi thứ đều mờ nhạt vì có được ánh đèn ở bên ngoài, Đàm Nhu như sợ hãi, nắm chặt lấy vai chàng.

Chiêu Phong đặt nàng xuống, chiếc giường này lạ lùng, Đàm Nhu cảm nhận được nệm ngủ rất mềm mại, chân nàng thõng xuống nền nhà, Chiêu Phong ngồi xuống gỡ giày của nàng ra xếp gọn lại rồi thì chàng lại đứng lên, bóng lưng chàng quay đi, Đàm Nhu tưởng rằng chàng ấy sẽ bỏ đi liền sợ hãi.

Nàng kéo áo Chiêu Phong.

" Chàng đi sao?"

Chiêu Phong không quay lại, chàng ấy lạnh lùng nói.

" Không đi thì ở lại sao?"

Đàm Nhu do dự, nàng vẫn nắm chặt áo của chàng, bóng lưng to lớn này của Chiêu Phong làm Đàm Nhu hoảng sợ, nàng thú nhận.

"Nếu chàng đi, thì ta sẽ không ngủ được."

Chiêu Phong dường như cố ý hỏi.

" Sao vậy?"

Đàm Nhu đành phải nói.

" Ta sợ."

Chiêu Phong bật cười, chàng quay người ra, bóng người khom xuống, chàng dụi vào cổ nàng.

"Ta đi tắt đèn, nàng có muốn bật đèn ở trong này không?"

Đàm Nhu nắm chặt hai tay Chiều Phong.

" Để một cái được không?"

Chiêu Phong ậm ừ, chàng nắm nhẹ hai vai nàng xoa dịu.

" Nàng yên tâm."

Đàm Nhu buông Chiêu Phong ra, chàng đi ra ngoài mở cửa rồi dặn người đi về nghỉ ngơi, sau đó thì ánh đèn ở bên ngoài mờ dần, đến khi không gian tối đen, Đàm Nhu thấy ánh sáng le lói theo Chiêu Phong đi vào, chàng thắp sáng một ngọn nến trên kệ rồi đặt cả cây nến mà mình đã đem từ ngoài vào, một ngọn nến nhỏ và một ngọn nến cao thắp đủ sáng để cả nhìn thấy nhau.

Đàm Nhu đưa chân lên co người lại ôm lấy bản thân mình, Chiêu Phong ngồi xuống bên cạnh thì không nói gì, được lúc lâu thì Đàm Nhu hỏi chàng.

" Chàng không định ngủ sao?"

Chiêu Phong lại nhìn nàng đắm đuối, trong đầu Đàm Nhu đang đấu tranh với nhau.

Trao hết đi, sau này sẽ không có cơ hội nữa.

Nàng là nữ nhân, chuyện này đồn ra ngoài thì nàng chính là người thiệt thòi.

Nàng là công chúa đó.

Rốt cuộc thì nàng đang muốn làm gì vậy?

Đàm Nhu đơ người ra, Chiêu Phong lại nhìn thấy những suy nghĩ của nàng, chàng cốc vào đầu nàng rồi cười.

" Nghĩ linh tinh gì vậy."

Sau đó Chiêu Phong tháo giày ra, chàng đặt gọn gẽ bên cạnh đồi giày của nàng, hai đôi giày xinh đẹp nằm bên cạnh nhau, một lớn một nhỏ nhìn vào thật đáng yêu.
Chương trước Chương tiếp