Thái Tử Thì Sao?

Chương 240



Hàn Nhi xoa vai của hắn rồi dò hỏi hắn.

" Không giết bọn họ thì không về được nhà, huynh có trụ được không?"

Hắn nhìn vô định vào cây đao trên tay người kia, Hàn Nhi đoán được cây đao đó với hắn rất đặc biệt, Hàn Nhi liền kích thích hắn.

"Đi cướp cây đao đó đi."

Hắn như một người ngốc, ấy vậy mà nghe lời Hàn Nhi thật, hắn xông ra ngay tức khắc, Hàn Nhi là người xúi còn phải bất ngờ đến ngỡ ngàng.

Chàng nhanh chóng lấy cây sáo nhỏ nhét trong tay áo mình ra, nhân lúc đang hỗn loạn gọi người đến cứu.

Ở đây cách nhà Tiểu Hắc không quá xa, chàng thổi sáo lên mong Tiểu Hắc có thể nghe thấy.

Đúng là trong lúc hai phu thê Tiểu Hắc đang nấu cơm lại nghe tiếng sáo dồn dập lạ lùng, đoán trừng Hàn Nhi đang gặp nguy hiểm Tiểu Hắc liền cầm lấy hai cây kiếm, dặn nương tử ở trong nhà đóng trái cửa lại cho an toàn rồi như một bóng đen chạy vút đi thật nhanh, bị bọn họ phát hiện ra chỗ núp, Hàn Nhi bị một người kéo ra ngoài, giỏ thuốc của chàng rơi xuống đất rơi hết cây thuốc ngày hôm nay, Hàn Nhi bất lực gọi tên đó.

"Đại huynh ơi, cứu giá."

Tên đó đang cướp cây đao, nhưng thấy Hàn Nhi sắp bị xẻ làm đôi thì hắn cũng chạy qua dùng cây kiếm cùi của mình đỡ cho Hàn Nhi một nhát, Hàn Nhi thấy hắn sức như trâu vậy, bị thương khắp người nhưng vẫn có sức đạp từng tên một bay ra xa.

Khi chỉ mình hắn phải chiến đấu và bảo vệ Hàn Nhi thì đã bị bao vây, hơn mười mấy người quay vòng chuẩn bị làm gỏi cả hai, có một tên đã xông vào đánh, bị tên này đá cho bay đi, Hàn Nhi tuy không biết võ công nhưng cũng không phải dạng yếu đuối đến nỗi thấy máu me là sợ, chàng ấy núp đằng sau vẫn đang kiên định.



Đột nhiên hơn mười mấy người cùng lúc xông lên, cả hai lúng túng chỉ biết ôm đầu thì tên vừa rồi bị hắn đá ra xa đã đột nhiên bay tới và rơi ngay dưới chân của hắn, mọi người đều dừng lại, từ trong bóng tối bước ra một bóng đen linh hoạt, hắn cầm hai thanh kiếm vung tay vô tình, bọn họ đều dồn hết sức lực vào Tiểu Hắc, thấy ai nấy đều nhắm vào Tiểu Hắc, Hàn Nhi sợ hãi kéo vạt áo của tên cao to bên cạnh mình.

"Còn giết người được không."

Tên này lại rất hăng hái, hắn gật đầu cái một mà không do dự tí nào, trong không trung bay đến trước mặt hắn là cây đao yêu quý, hắn chộp lấy mà lao lên, Hàn Nhi thở phào, chàng ấy cúi người nhặt lấy giỏ thuốc của mình, chàng khom người nhặt nhạnh những lá thuốc héo úa trên nền đất, trời tối hẳn rồi, vệt máu đỏ trên nền đất trong mắt chàng ấy đã sẵm màu.

Đến lúc Hàn Nhi ngẩng đầu lên thì toàn bộ người của Huyết Giáo đã chết sạch, tên cao to sức bền này cũng đã ngã gục, hắn kiệt sức nằm xuống nền đất ngay, Hàm Nhi chạy đến, chàng và Tiểu Hắc lúng túng nhìn nhau, Hàn Nhi cảm thấy hắn là người tốt nên đã nhờ Tiểu Hắc đưa hắn về cùng mình.

" Giúp ta đưa tên này về được không, xác hắn to quá."

Tiểu Hắc cũng không do dự chút nào, đệ ấy liền nghe theo kéo người tên này lên, Hàn Nhi cũng phải phụ một tay, chàng ấy nhân lúc đó kéo mạnh mũi tên găm trên người hắn ra, vì người hắn to lớn một cách bất thường, cả hai kéo hắn về giống như đang kéo một con trâu vậy, nặng nền và cồng kềnh.

Về đến nhà hắn được Hàn Nhi cho nằm lên chiếc giường duy nhất của mình, chàng ấy mau chóng cởi hết y phục của tên này ra, trên người hắn đầy sẹo, những vết bầm và vết thương mới chồng lên vết cũ, chàng thở dài.

" Tên này chịu đựng cũng giỏi thật, ta đã rút mũi tên ra cho hắn, không ngờ hơi thở vẫn còn mạnh như vậy."

Tiểu Hắc vẫn kiệm lời, Hàn Nhi kêu đệ ấy đi lấy chậu nước qua để mình rửa vết thương cho hắn.

Sau khi lau ở mặt trước, Hàn Nhi nhìn Tiểu Hắc đầy sự cầu xin.

" Giúp ta lật người hắn đi."



Đằng sau còn đáng sợ hơn, những vết sẹo lồi chồng chéo lên nhau, Hàn Nhi từ nhỏ đến lớn bây giờ mới thấy tấm lưng đầy sẹo như vậy.

"Xem ra hắn còn nghị lực hơn chúng ta nghĩ."

Nhìn bên ngoài trời đã tối, Hàn Nhi cũng để cho Tiểu Hắc đi về.

"Tiểu Hắc, trời tối rồi mau về đi."

Tiểu Hắc lại do dự.

" Huynh làm được không?"

Hàn Nhi khua tay tỏ ý không sao hết, chàng còn than.

" Ta chữa cho nhiều người rồi, hắn cũng không làm khó được ta cho lắm, đệ mau về đi, ta làm được."

Tiểu Hắc cũng nhớ đến nương tử đang ở nhà đợi thì đành về, Tiều Hắc vừa bước ra khỏi cổng thì Hàn Nhi đã thở dài.

" Kiểu này thì mệt đến khuya, cơ thể hắn to thật."

Hàn Nhi nhìn về phía cuối giường, chân hắn còn thừa ra ngoài, chàng ấy lấy những lọ thuốc đã chế sẵn ở trên kệ xuống, bôi thuốc chỉ trong chốc lát, nhưng băng bó thì rất lâu, đến tận khuya Hàn Nhi mới nằm vật xuống chân giường thở dài, trên người hắn rất nhiều vết thương, Hàn Nhi bôi thuốc và băng bó đến độ mỏi tay, chàng run run đưa tay mình lên nhìn, những đầu ngón tay đỏ ửng lên như đang gào thét, Hàn Nhi xoa bụng mình, chàng ấy đói rồi.
Chương trước Chương tiếp