Thái Tử Thì Sao?

Chương 249



Khanh Bình vừa gói đồ vừa thắc mắc.

"Sao vậy, huynh ấy không muốn ở lại sao?"

Hàn Nhi nhún vai.

"Ta không biết, từ khi được ta cứu, hắn nói chuyện với ta chẳng được mấy câu, cả ngày lầm lì, ta bảo gì là làm nấy, không biết có ưa ta không."

Khanh Bình cười trừ.

"Lạ nhỉ, thấy huynh ấy đâu phải là người ít nói đâu, người như này thì chắc chắn mở miệng ra, huynh ở trên đồi đào còn nghe thấy."

Hàn Nhi chán nản, thái độ của Tiêu Bạch Đường với hai muội muội kết nghĩa thì rất niềm nở, nói rất nhiều chuyện, còn với huynh ấy thì mấy ngày cũng chỉ có mấy câu.

" Với Đàm Nhu, ta thấy hắn nói nhiều lắm, Tuệ Liên cũng vậy, mặt lúc nào cũng cười cũng vui, chỉ với ta là khác, chắc có lẽ hắn đang đề phòng ta, nghi ngờ ta là kẻ

xลิน."

Cả hai đều nhìn Tiêu Bạch Đường ở đối diện xa xa kia với ánh mắt phán xét, sao trên đời lại có người phân biệt đối xử như vậy.

Khanh Bình cười an ủi.

" Chắc huynh ấy chưa quen nên ít nói thôi."

Đàm Nhu phi ngựa như bay, nàng luôn luôn dẫn ngựa đi trước, sư phụ và sư nương phải nán lại vài chỗ để cho đứa trẻ ăn, trên đường đi không gặp đoàn người tị nạn nào, đứa trẻ chỉ có thể uống nước đường tạm, mỗi lần nghỉ ngơi đều phải nán lại rất lâu, đợi chờ đứa trẻ ngừng khóc mới dám đi tiếp, đoán chừng đến tối Đàm Nhu đã đến được kinh thành, Mặc Vương cũng không thể gấp gáp, người và sư nương nán lại những chỗ nào an toàn một chút, Tuệ Liên luôn thúc ngựa theo sau

Đàm Nhu chắc chắn hai người cùng đi với nhau.

Đến được kinh thành cũng không thể thấy dáng vẻ nhộn nhịp của nó, cổng thành bị phá rồi, vừa rồi đi qua căn nhà nhỏ trước kia ở ngoại thành đã bị đốt cháy thành tro, Đàm Nhu sững sờ nhìn cổng thành.

Không có lính canh, không có ánh lửa soi sáng, đọng lại là tiếng quạ hú và muôn vàn tiếng côn trùng kêu, Tuệ Liên đi đến sau cũng giật mình.

"Chuyện này..."

Nhìn quê nhà bị tàn phá, ánh mắt nàng không khỏi xót xa, bóng người nhỏ bé ngồi trên ngựa nhìn cổng thành vô cùng nhói lòng.

Đàm Nhu lấy bình tĩnh hỏi Tuệ Liên.

"Tỷ có thể đi một mình được không?"

Tuệ Liên có chút sợ, nhưng cũng gật đầu.



"Được, công chúa."

Đàm Nhu mỉm cười nói.

" Tỷ đến phủ tam hoàng tử thám thính thử đi, muội sẽ đến phủ nhị hoàng tử."

Tuy nói Tuệ Liên đi thám thính, nhưng Đàm Nhu đã nghĩ trước, phủ tam thái tử cách xa cung nhất, nàng đang muốn Tuệ Liên đi tìm đường lui cho mình, Tuệ Liên vẫn nghĩ rằng mình đang làm việc cho Đàm Nhu, tỷ ấy ngây thơ cưỡi ngựa đi về phía phủ tam hoàng tử.

Nàng bạt mạng phi ngựa đến phủ nhị hoàng tử, trên đường đi tối tăm, thứ soi sáng nàng là ánh lửa bén cháy trên những góc nhà, phủ nhị hoàng tử cũng không còn nguyên vẹn, cánh cổng chỉ còn một nửa, nàng nhảy xuống ngựa vội vã chạy vào trong, bóng người dấp dáng đi vào không khỏi kinh động đến những người ở bên trong, thứ chào đón nàng là vô số mũi tên, Đàm Nhu lộn nhào nhảy qua mới có thể tránh mũi tên cắm xuống nền đất, kiếm nàng thủ sẵn, ánh lửa bên ngoài đủ để chiếu rõ mặt nàng, từ trong góc phòng tối những người vừa rồi bắn mũi trên đã đi ra.

Mũi tên trên nền đất có khắc chữ Nhị, nàng cũng buông lỏng cảnh giác, đám người kia đi ra, đuốc cũng được họ đốt lên, thấy rõ nàng bọn hỏi quỳ xuống hành lễ.

"Tứ công chúa."

Nàng giật mình lùi ra sau, quỳ dưới đất chỉ có năm người, họ mặc thường phục, tóc búi bằng vải đỏ có chữ Nhị màu trắng, bọn họ đều là người Nhị Quốc, nàng mỉm cười bảo họ đứng lên.

"Đứng lên đi."

Bọn họ đứng lên hết, cả năm người này đều có dáng người cao to, cao hơn nàng quá nửa đầu, Đàm Nhu bỗng lọt thỏm giữa năm người này, nàng thấy người của mình cũng hào hứng hỏi thăm.

"Sao chỉ có mấy người thôi vậy? Không phải mọi người đều đã chạy nạn hết rồi sao?"

Một người cầm kiếm đen bước lên trước, hắn mặc y phục khác biệt, y phục hắn làm từ vải tơ tằm mịn màng, nhìn là biết hắn là công tử nhà nào đó, và cũng là người dẫn dắt bốn người còn lại.

Hắn đưa hai tay ôm quyền cúi người đáp nàng.

"Bẩm công chúa, bách tính ở kinh thành và mọi nơi đều chuyển đến phía Bắc lánh nạn hết rồi, chỉ còn lại ít người bị kẹt lại, còn chúng thần ở lại theo lệnh của nhị hoàng tử."

Nàng hoài nghi hỏi lại.

"Sao các ngươi phải ở lại?"

Hắn đáp.

" Chúng thần phải đưa được một cô nương đi chạy nạn."

Nhị Nhiên lại vì một cô nương mà không tiếc thân lính năm người ở lại đợi, Đàm Nhu bật cười.

"Là vị cô nương nào vậy?"

Hắn lấy một bức hoạ, trong đêm tối dưới ánh lửa soi sáng cho nàng thấy, một bức chân dung được hoạ rất tỉ mỉ, đầu cài trâm, tay đeo vòng ngọc, môi nhỏ chúm chím.



Đàm Nhu vừa thấy đã cảm thán.

"Xinh đẹp thật."

Một người trong nhóm đó đột nhiên than vẫn.

" Cô nương này là nữ nhân lầu xanh, bán thân xác mua vui cho đàn ông, nhị hoàng tử lại phải lòng cô ta, hại chúng ta phải ở đây đợi."

Đàm Nhu nghe thế cũng biết được sự bất mãn của họ, nữ nhân lầu xanh, nghe cách họ dè bỉu cô nương này đã thấy cay đắng, nàng cười.

" Vậy là người mà huynh ấy thích sao, mọi người đều ở đây đợi cô ấy, thật là vất vả, ở lại năm người cũng không ít không nhiều, vất vả cho mọi người rồi."

Hắn cúi đầu cảm tạ nàng đã thương xót bọn họ, hắn cũng nói thêm.

" Công chúa, thật ra thì chúng thần phải ở lại mười người, người chưa ghé phủ tam hoàng tử sao? Ở đó cũng rất hỗn loạn."

Nàng nghe hắn nói vậy cũng lo sợ.

" Không phải ở phủ tam hoàng tử nên đánh chưa tới sao?"

Hắn lo lắng lắc đầu.

" Chúng thần nghe nói tam hoàng tử, hoàng phi và trắc phi vẫn còn bị kẹt ở đó nên mới tách từ mười người ra thành năm, một nửa đến đó để cứu trợ, bọn họ cài người vào trước đánh tạt từ phủ tam hoàng tử đến đây, ở hoàng cung bây giờ chỉ còn thị vệ và binh lính, bách tính đều đến lánh nạn ở phía Bắc rồi."

Trận đánh ghê tay, chỉ mới mấy ngày mà hắn đã đánh vào sâu đến thế, Đàm Nhu run run, Tuệ Liên chạy về phía phủ tam hoàng tử không biết ra sao.

Nàng nhìn hắn đứng trước mặt, khuôn mặt anh tuấn, công tử thế gia, ánh đuốc vàng chiếu lên gương mặt hắn rất đẹp, nàng hỏi.

" Ta phải đi đến phủ hoàng tử, cô nương đó ta sẽ cứu cô ấy, các người về doanh trại của mình đi, cô nương đó tên gì?"

Hắn cúi người đáp.

" Cô nương đó là Nguyên Nhiên, nhưng mà công chúa, nếu người đến phủ tam hoàng tử thì chúng thần xin nguyện đi theo."

Nàng mỉm cười hỏi hắn.

"Ngươi tên gì?"

Hắn trong đêm tối thấy được ánh lửa bập bùng trong ánh mắt Đàm Nhu, hắn đỡ ra, người đứng đằng sau hắn đành trả lời.

" Huynh ấy là Tinh Lạc Vỹ, là tiểu tướng lĩnh trong quân ngũ nhị hoàng tử."
Chương trước Chương tiếp