Thái Tử Thì Sao?

Chương 253



Trên đường đi Chiêu Phong đã gặp Mặc Vương và sư nương, nay trời đã sáng, mặt đất ướt đẫm mưa, trên nền đất in rõ dấu chân ngựa.

Sư nương đã nhìn thấy Chiêu Phong, người nhắc Mặc Vương.

"Đó là Chiêu Phong thì phải."

Mặc Vương thấy người cưỡi ngựa tới đùng đùng như gặp cướp, người đưa kiếm lên, Chiêu Phong tới gần đã đi chậm lại.

Hai người ngồi trên ngựa đi ngang với nhau, Chiêu Phong hỏi về Đàm Nhu ngay.

" Hoàng thúc, Đàm Nhu đâu?"

Mặc Vương cười khẩy.

"Lại bỏ trốn đến đây sao."

Chiêu Phong lắc đầu phủ nhận ngay, Khanh Bình cưỡi ngựa đi theo sau đã đáp.

"Nghĩa phụ, hoàng thượng đã cho điện hạ đi đó."

Mặc Vương nhìn Chiêu Phong rồi nhún vai tỏ ra hiểu chuyện rồi, người bĩu môi nói.

" Không phải là vì huynh ấy quá hiểu rồi sao, không cho đi sao mà được."

Sư nương mỉm cười nói với Chiêu Phong.

" Đàm Nhu chắc giờ đã về đến hoàng cung rồi, cả đêm đi không nghỉ chút nào mà."

Chiêu Phong để ý đứa trẻ được quấn chặt trên người sư nương, chàng nhìn nó mới hiểu sao Mặc Vương và Ngọc Nhiên lại đi ngựa chậm rì như vậy.

" Hoàng thẩm, đứa trẻ này từ đâu ra vậy?"

Sư nương cười trừ.

" Đàm Nhu đã bế nó ra đó."

Chiêu Phong còn đang không hiểu thì Mặc Vương đã xen vào.

" Có người dúi vào tay Đàm Nhu, muốn Đàm Nhu chăm sóc nó, nhưng Đàm Nhu sốt ruột muốn đi nhanh nên nàng ấy đã chăm đứa bé."



Chiêu Phong kéo ngựa, Khanh Bình thở dài nhìn nghĩa phụ mình, Chiêu Phong lại bắt đầu thúc ngựa chạy như ma đuổi rồi.

Mặc Vương thấy cả hai đều gấp gáp nên đã dặn dò chút.

" Đi nhanh nhưng không được lơ là, có nhiều toán lính của Bắc Quốc lắm, cẩn thận chút."

Chiêu Phong cười.

"Đa tạ hoàng thúc."

Sau đó thì cũng chẳng nói gì nữa mà thúc ngựa chạy đi, Khanh Bình cũng cúi đầu xuống từ biệt nghĩa phụ và dưỡng mẫu.

"Nghĩa phụ, cô cô, con đi trước đây."

Mặc Vương cười xua tay ra hiệu đi đi, thiếu niên thật cường tráng, còn là những người dũng cảm, Mặc Vương ngoài mặt ra vẻ không ưa nhưng lại rất thích tính anh dũng của họ, Ngọc Nhiên cười.

" Chàng hà tất phải nói mấy lời dối lòng đó để làm gì, ai chẳng có thời niên thiếu chứ."

Nói xong thì người cũng kéo ngựa đi lên trước, Mặc Vương chỉ cười mà không nói gì.

Cách cổng hoàng cung những mười dặm là doanh trại của Tứ Vương, người của hắn quả thực không phải là loại lính thêm vào cho có, bọn họ tướng tá cao to, cơ bắp săn chắc, người nào người nấy cầm đao sắc nặng, hơn nữa trang bị cũng rất cẩn thận, lều trại còn được dựng lên rất nhiều, doanh trại rộng chứa đến gần nghìn chiếc lều, người của hắn đến hơn vạn người.

Hắn dùng mười hai ngày đã đánh tới cổng nhà, hoàng thượng cũng không kịp trở tay, chỉ kịp loan tin để bách tính chạy nạn trước, Nhị Quốc nhỏ bé, hắn nuốt được thì cũng chỉ là mở rộng thêm đất trồng cây.

Thêm nữa, có rất nhiều người của Bắc Quốc luôn do thám tình hình ở ngoài cung, làm cho Đàm Nhu và mọi người đều bị kẹt ở bên ngoài, không thể vào trong báo tin, không thể cứ thế tay không mà liều với hắn.

Có một tiệm thuốc nhỏ đã đổ được hơn phân nửa là nơi lánh nạn tạm thời của mọi người, nhưng nhà trên mặt đất không an toàn, mọi người tối đó gặp được một thầy lang lớn tuổi dẫn xuống địa đạo.

Bên trong địa đạo vừa đủ để mọi người nghỉ ngơi, cũng đúng lúc tìm nơi an toàn để chữa vết thương cho Hương Lan, tỷ ấy từ khi đưa đến đây vẫn luôn mê man.

Lang y sắc thuốc cho tỷ ấy, cũng có bảo mọi người lau người và chăm bôi thuốc cho tỷ ấy, nhưng tỷ ấy mãi không tỉnh.

Đau đớn thay đứa con vừa mới chào đời của tỷ ấy không được uống sữa mẹ, lang y dùng nước cháo loãng để bón nó ăn, nhưng trẻ con ăn mãi thế cũng không tốt, tiếng khóc của đứa trẻ dưới địa đạo vang khắp, Tam Hiệu tinh thần sụp đổ, thứ huynh ấy còn lại là đứa con và thân thể mãi không hồi phục của Hương Lan.

Tối đó Đàm Nhu và Lạc Vỹ đã đi ra khỏi địa đạo để do thám, cũng như là cố gắng tìm tới kỹ viện của vị cô nương đó.

Khi đến đó thì thứ sót lại cũng chỉ là tàn tro của căn nhà, biển hiệu cũng không còn.



Đàm Nhu đứng trước đống tro tàn than thở.

" Chúng ta đến muộn rồi sao."

Lạc Vỹ đột nhiên nghe thấy tiếng người và tiếng bước chân dồn dập, hắn kéo Đàm Nhu đi trốn ở sau tường nhà bên cạnh, Đàm Nhu hé đầu ra, bọn họ đi qua đã tám chuyện với nhau.

"Kỹ viện này vừa đốt hôm qua đó."

"Nghe nói là bắt sống được rất nhiều cô nương xinh đẹp lắm phải không."

Tên lính đó lắc đầu.

"Xinh đẹp thì cũng là bán thân mua vui, có tốt đẹp gì đâu."

Bọn họ đi xa rồi Đàm Nhu mới dám quay lại nhìn Lạc Vỹ, ánh mắt hắn lo sợ, sợ cô nương đó chính là người mà họ tìm.

"Ở kỹ viện nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, chắc gì đã là nàng ấy."

Lạc Vỹ đi theo sau nàng, Đàm Nhu đột nhiên dừng lại, nàng nhớ ra phủ nhị hoàng tử không có ai ở đó, nàng quay ra nói với hắn.

"Lạc Vỹ, quay lại phủ nhị hoàng tử xem lại đi, biết đâu nàng ta đã đến đó rồi."

Lạc Vỹ cũng đồng tình, ở đây cách phủ hoàng tử một dặm, cũng không hề xa, nhưng đi theo sau đoàn người đi tuần của địch đã hãm chân họ lại rất lâu.

Đến được phủ hoàng tử thì họ đang ở bên trong kiểm tra, Đàm Nhu và Lạc Vỹ nấp ở đằng xa thấy chỉ biết mong chờ.

Khi có một người bước ra rồi, Đàm Nhu trong lòng đã thở phào, nhưng rồi lại có tiếng gọi vọng ra.

"Ở đây có người."

"Một cô nương xinh đẹp ở đây."

Đàm Nhu giật mình đi ra, nhưng sau đó liền đi vào nấp, Lạc Vỹ cũng cảm nhận được Đàm Nhu lo lắng sợ hãi, hắn đưa tay ra muốn vỗ vai an ủi nàng, nhưng Đàm Nhu thẳng người lên nghiêm túc hỏi hắn.

"Bọn họ có khoảng mười người, ngươi có tự tin không?"

Đây là đang làm liều, hắn nghe xong cũng do dự, nhưng thấy Đàm Nhu là nữ nhân lại có dũng khí mạnh mẽ thì hắn không thể lùi bước, hắn nắm chặt kiếm gật đầu.

" Thần sẽ cố gắng hết sức."
Chương trước Chương tiếp