Thái Tử Thì Sao?

Chương 269



Đàm Nhu nghe tên cũng đã thấy, cô nương này chắc chắn là người xinh đẹp, sống an nhàn.

Đàm Nhu mỉm cười.

" Vậy con trai thì chưa nghĩ ra sao."

Thái tử phi phì cười.

" Không biết nói sao, nhưng mà Nhất Lang chàng ấy tin đứa bé này là nữ nhi, nên cứ nghĩ tên con gái thôi, cứ nhắc đến con trai chàng ấy lại qua loa, nam nhi thì đặt đại đi."

Đàm Nhu và Chiêu Phong đều bật cười.

" Sao lại phân biệt vậy chứ."

Chiêu Phong cũng bông đùa.

" Thái tử ca ca hẳn là rất thích con gái, thường thì cha sẽ rất thích con gái mà, giống như bảo bối của cha vậy."

Vừa nói Chiêu Phong vừa lướt mắt sang nhìn Đàm Nhu.

Đàm Nhu ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, nàng bỗng vội vã đánh trống lảng.

" Vậy, muội đi cặp thập nhất hoàng tử đã."

Chiêu Phong bước theo nàng.

" Để ta đi cùng nàng."

Thái tử phi cũng bước về phía nàng.

"Ta cũng muốn đi theo."

Đàm Nhu đành để họ đi, đi đến phòng giam, chỗ đó hai người Nhạc Phi Nhã và thập nhất đều được giam ở cùng một khu, chỉ là cách nhau vách tường mà thôi.

Đàm Nhu đi đến nhà giam, hơn nữa còn đang giờ ăn đưa cơm cho họ, Nhạc Phi Nhã vì nể nàng ta mang thai nên sẽ được chuẩn bị riêng, Đàm Nhu thấy người bưng khay riêng tới liền gọi lại.

"Quay lại đây."

Tì nữ bưng khay đồ ăn đó liền đi qua chỗ nàng, Đàm Nhu đón lấy khay đồ ăn rồi cười với nàng ta.

"Để ta mang cho, ngươi mau đi làm việc khác đi."

Tì nữ cúi người hành lễ với ba người rồi rời đi, thái tử phi nhìn đồ ăn được chuẩn bị riêng cho nàng ta cũng xót xa cho nàng ta mà nói.



"Nàng ta là hoàng quý phi, Tứ Vương rơi xuống con suối vừa sâu vừa xiết, thân xác hắn cũng đã bị cuốn đi mất rồi, chúng ta chỉ vớt được thi thể của đại hoàng tử thôi."

Đàm Nhu thở dài, nghĩ lại hôm đó hắn đã nói cho nàng biết sự thật, vả lại cũng không mất nhân tính đến nỗi muốn kéo nàng chết chung, hắn đã cởi ti thao của hắn ra để nàng có thể ngoi lên, còn hắn thì bị kẹt lại dưới đó.

" Hắn hôm đó đã kéo ti thao của hắn ra, tha cho muội một mạng, Nhạc Phi Nhã và muội cũng không có thù oán gì, chuyện bây giờ có thể làm là chăm sóc nàng ta trước thôi."

Vào trong nhà giam, Đàm Nhu đã đi qua phòng giam của thập nhất, nàng đi đến phòng bên cạnh, đặt đồ ăn xuống ngay đó, nhìn qua song sắt thấy Nhạc Phi Nhã ôm bụng ngủ rất say, Đàm Nhu tiện tay cầm hòn sỏi ném vào người nàng ta.

Nàng ta giật mình ôm bụng mình bật dậy, Đàm Nhu ái ngại gọi nàng ta.

" Ăn cơm thôi."

Nàng ta thấy nàng như vớ được vàng, Nhạc Phi Nhã bò thật nhanh về phía nàng, nàng ta đưa tay qua song sắt muốn nắm lấy người nàng, Chiêu Phong kịp thời kéo nàng ra, nàng ta còn muốn với bắt lấy chân nàng, Chiêu Phong lập tức bế nàng lên, Chiêu Phong chán ghét nhìn nàng ta.

"Làm gì vậy?"

Thập nhất ở phòng bên cạnh đã đi ra cửa nắm hai song sắt mà nhìn hai người thân mật, thái tử phi nhìn thập nhất rồi cũng nhẹ nhàng nói.

"Thập nhất hoàng tử đợi muội ấy một chút."

Nhạc Phi Nhã thấy Chiêu Phong thì càng kích động.

"Điện hạ, thái tử điện hạ, tiểu nữ cầu xin người, tiểu nữ muốn về quê nhà, tiểu nữ muốn về với thân mẫu, xin người hãy giúp tiểu nữ."

Đàm Nhu thấy nàng ta quỳ xuống dưới đất dập đầu cầu xin, nàng liền vỗ nhẹ vào sau gáy Chiêu Phong.

Chiêu Phong thả nàng xuống, Đàm Nhu đi đến gần, nàng ta vẫn dập đầu cầu xin, còn khóc lóc van nài.

Nàng nhìn Chiêu Phong khổ tâm.

"Chiêu Phong, ngày mai chàng về có thể đưa nàng ta đi được không?"

Chiêu Phong không nói gì, cũng không phản ứng, giống như do dự, Đàm Nhu đập vào song sắt.

"Đừng dập đầu nữa, cô đang mang thai như vậy sẽ không tốt cho đứa bé đó."

Nàng ta nhìn thấy nàng đang ở gần thì bò đến nắm lấy song sắt, Đàm Nhu lùi ra.

"A Tứ đâu, người chết rồi, vậy thi thể của chàng ấy đâu."

Đàm Nhu không trả lời, nàng quay người đi, không muốn đối diện với nàng ta, nàng đi qua chỗ thập nhất, đưa ánh mắt ái ngại nhìn hắn.

Chiêu Phong vẫn đứng đối diện Nhạc Phi Nhã, nàng ta nhìn Chiêu Phong rồi đưa tay ra ới gọi.

"Thái tử điện hạ, điện hạ."



Chiêu Phong không chịu nổi nữa liền đi ra chỗ khuất mắt nàng ta, ra đứng sau hai người, thái tử phi và Đàm Nhu.

Thập nhất nhìn nàng mỉm cười, hắn vừa nhận ra mọi người ai cũng nói dối hắn.

" Thì ra người trong lòng của tỷ không phải là Hàn huynh mà là công tử kia."

Đàm Nhu mỉm cười gật đầu, bây giờ hắn mới biết, trong mắt Đàm Nhu hắn là đứa trẻ chưa rõ sự đời, nàng cũng không để mấy hành động làm loạn của hắn vào mắt.

Đàm Nhu hỏi hắn.

"Người muốn gặp ta có chuyện gì?"

Hắn cụm mắt xuống.

"Đệ chỉ muốn hỏi về đại huynh thôi, huynh ấy còn sống không?"

Đàm Nhu lắc đầu, nàng cầm ổ khóa trên song sắt, rồi nhìn hắn.

"Có muốn đi xem không? Dù sao thì trước khi được đưa về Bắc Quốc hắn cũng sẽ được hỏa thiêu trước, đến lúc đó không còn thấy hình hài nữa."

Thập nhất nhìn ổ khóa trên song sắt, hắn thật tâm hỏi.

" Đệ có thể được thả ra sao?"

Đàm Nhu nhìn hắn và rồi nhìn qua chỗ Nhạc Phi Nhã.

"Người và Nhạc Phi Nhã hoàn toàn không thể làm gì cả, với lại, theo lý mà nói, hai người giam như vậy là đủ rồi, bây giờ cần được thu xếp chỗ nghỉ ngơi hơn, bởi vì sắp tới sẽ có người đến đón mà."

Thập nhất đấm vào song sắt, giọng hắn vẫn nhạt.

"Đệ muốn ra ngoài."

Đàm Nhu nhìn cận vệ đang canh xung quanh, nàng không nói gì, cũng chẳng ra hiệu gì.

"Lại muốn làm gì? Ý của người hình như không thiện ý lắm."

Thập nhất nhìn nàng nghiềm túc nói.

" Chúng ta ra ngoài đấu một trận phân thắng thua đi, ta và tỷ vẫn còn một trận đấu với nhau."

Chiêu Phong bước lên trước, chàng đẩy Đàm Nhu ra phía sau, vóc dáng của Chiêu Phong và thập nhất rõ sự chênh lệch, một tiểu ca ca và một người đã lớn, hắn ngước lên nhìn Chiêu Phong, chàng cũng nhìn hắn mà nói.

" Người muốn đấu với ta không?"
Chương trước Chương tiếp