Thái Tử Thì Sao?

Chương 274



Về được mấy ngày, ba người Nhiên Vương, Mặc Vương và Ngưu thái y luôn sát bên cạnh nhau, cứ như là ba huynh đệ thân thích từ nhỏ vậy, Đàm Nhu thấy ba người này cứ luôn túc trực bên nhau cũng thấy lạ lùng.

Đêm muộn, tiếng bước chân chạy loạn xạ ở bên ngoài cung, Đàm Nhu chưa kịp tắm rửa ngâm bồn, nàng vẫn còn đang may áo ở trong phòng.

Lính canh đi vào nói có người của hoàng thượng đến gọi, nàng bỏ dở kim khâu đi ra.

"Ngươi đến gọi ta có chuyện gì vậy?"

Công công đó lễ độ đáp nàng.

" Hoàng thượng cho thần đến gọi người đến tàng thư các có việc gấp."

Đàm Nhu ngước nhìn lên bầu trời tối mịt, ánh trăng cũng rất mờ, nàng cười hỏi.

"Sao muộn như vậy rồi phụ hoàng còn cho gọi ta vậy."

Nàng bước xuống bậc, công công đưa tay mời nàng đi trước, công công cũng đáp câu hỏi vừa rồi của nàng.

" Thần cũng không rõ, nhưng có cả Ngưu thái y và Mặc Vương ở đó, có lẽ là chuyện trọng đại."

Đàm Nhu liền nhanh bước chân, cả ba người họ đều ở đó thì không thể là chuyện còn con được.

Đi đến tàng thư các, Đàm Nhu liền hào hứng đi vào, bắt gặp cảnh cười đùa của họ, Đàm Nhu cũng cười đùa.

"Mọi người cho gọi con sao, có chuyện gì mà vui như vậy."

Gần đến khuya, Chiêu Phong nổi hứng muốn đi dạo, chàng đi tới cung của Đàm Nhu, nhưng không thấy nàng ở đó, Tuệ Liên từ phòng khác đi ra thấy Chiêu Phong đứng ngơ ngác ở cửa thì cũng đi đến nói.

"Điện hạ, vừa rồi có công công đến gọi, Đàm Nhu đã qua tàng thư các gặp hoàng thượng rồi."

Chiêu Phong cũng mỉm cười, chẳng có chút thắc mắc nào, chàng còn cười nói.

"Tỷ ở cung một mình sao, hay để ta gọi Khanh Bình tới."

Tuệ Liên nhỏ hơn Chiêu Phong một tuổi, lại được chàng ấy gọi tỷ, Tuệ Liên nhăn mặt.

"Ta nhỏ hơn người một tuổi đó."

Chiêu Phong mới à.

" Ta quên mất."

Khanh Bình lúc này mới đi vào, trên tay cầm theo gói bánh mà Tuệ Liên hay ăn, Chiêu Phong nhìn liền nhận ra, a thì ra hai người này đã hẹn nhau từ trước.

Tuệ Liên hành lễ rồi cùng Khanh Bình đi vào phòng riêng, Chiêu Phong nhìn về phía phòng của Đàm Nhu, chàng và Đàm Nhu vốn đã chẳng còn e ngại gì với nhau, hơn hết lúc bình thường vẫn một mình ở trong phòng đối phương được.

Chiêu Phong nghĩ mình sẽ ở trong phòng đợi Đàm Nhu về

Đi vào trong thấy giỏ đồ may áo của Đàm Nhu vẫn còn bỏ dở mũi kim, tấm vải lớn nằm gọn gẽ trên bàn trà, Chiêu Phong cầm lên, loại vải lụa qu giá được àm Nhu tỉ mỉ cắt may, Chiêu Phong lại cảm giác như mình đi vào đã biết hết bí mật của nàng ấy, thấy ái ngại.

" Bất cẩn quá, nàng ấy đi về thấy kiểu gì cũng trách móc ta."

Chàng vừa xoay người ra ngoài thì Đàm Nhu đã đẩy cửa đi vào, trông vẻ nàng rất buồn bã, còn cúi đầu bước vào kèm theo tiếng sụt sùi, có lẽ nàng ấy không thấy

Chiêu Phong nên đi vào mới không cảnh giác chút nào.



Chiêu Phong bước lên, lúc đó Đàm Nhu mới vội vã quay người, Chiêu Phong kéo nàng lại nhìn, hai mắt của nàng đã đỏ hoe rồi, chàng hỏi.

"Sao nàng lại khóc, không phải nàng vừa đi gặp hoàng thượng về sao."

Đàm Nhu gỡ tay Chiêu Phong ra khỏi người mình, nàng lấy cớ lấp liếm.

"Không có gì đâu, ta và phụ hoàng nói chút chuyện cũ nên ta nhất thời xúc động thôi."

Chiêu Phong đương nhiên tin thật, với tính cách của Đàm Nhu bây giờ nàng ấy rất dễ khóc, Đàm Nhu quay người khi chỉnh lại cảm xúc rồi lại lau nước mắt đi, khi quay ra thì cố tình kiếm cớ hành xử bình thường.

Nàng chạy về phía bàn trà, chỗ mà giỏ đồ may của nàng vẫn còn đang bỏ dở, nàng nhìn Chiêu Phong càu nhàu.

" Chàng lại đi vào nên thấy hết rồi."

Chiêu Phong mới bật cười, thái độ này của nàng ấy không nằm ngoài dự đoán của chàng.

"Nàng may cho ta sao."

Đàm Nhu thở dài vừa mỉm cười đáp.

"Trước đó ta đã tự tay may cho phụ hoàng một chiếc áo giữ ấm rồi, áo này là của chàng, ta mới may được hai ngày thôi."

Đàm Nhu mân mê đoạn vải màu xanh dương đen đậm còn đang may dở kia, Chiêu Phong đi tới mỉm cười đặt hai tay lên vai nàng.

"Ta cũng có quà sao."

Đàm Nhu gật đầu.

"Đương nhiên là có, ta cố tình may lớn hơn người chàng một chút, để mùa đông chàng có thể khoác ở bên ngoài, chàng thấy màu này thế nào?"

Chiêu Phong chẳng hề chê gì, chàng ấy rất vui, rất hài lòng.

Chàng ấy nhớ ra một chuyện ở Vong Quốc, hí hửng kể cho Đàm Nhu nghe.

" Ta được làm hoàng tử rồi, phụ hoàng đã cho ta chuyển ra ngoài, ta không còn ở Đông cung rồi."

Nhìn chàng ấy vui vẻ, hai mắt sáng rực, vì một chuyện được phế truất thái tử mà chàng ấy lại vô cùng vui mừng, Đàm Nhu cũng vui lây.

"Ta đã nghe sư phụ nói rồi, bây giờ ta phải gọi chàng là tam hoàng tử sao, hay chàng muốn ta gọi như nào?"

Chiêu Phong véo má nàng.

" Gọi Chiêu Phong."

Đàm Nhu cũng chiều theo.

"Gọi là Chiêu Phong sao, vậy, Chiêu Phong, Chiêu Phong."

Hai người nhìn nhau cười, rồi Đàm Nhu lại hỏi tiếp.

" Nhưng mà tối muộn rồi sao chàng còn đến đây? Khanh Bình đâu?"

Chiêu Phong ôm lấy nàng từ đằng sau, còn nhẹ nhàng đáp.

"Ta nhớ nàng nên đến thăm thôi, Khanh Bình đang ở phòng Tuệ Liên đó."



Đàm Nhu vỗ nhẹ lên hai tay đang ôm ở eo nàng.

" Ngày nào chúng ta chẳng gặp nhau chứ."

Ban ngày đều dính nhau như sam, ai nhìn mà chẳng biết có tình ý, hơn thế, Chiêu Phong và Đàm Nhu vì tranh thủ bên nhau thân thiết, thể hiện tình cảm nên mấy tì nữ thấy Chiêu Phong có khi lại gọi nhầm là phò mã, Đàm Nhu hồi sáng phải nghiêm chỉnh lại.

Chiều Phong càng ôm chặt lẩy Đàm Nhu nũng nịu.

" Ta định sang nói chuyện một chút thôi mà, nàng không hoan nghênh ta sao."

Đàm Nhu thở dài trêu chọc.

"Chính là không hoan nghênh đó."

Sau đó ở bên cổ cảm nhận được hơi ấm và ẩm, Đàm Nhu nhạy cảm đẩy Chiêu Phong ra xoa lấy cổ mình.

Nàng nhìn Chiêu Phong ngại ngùng, nhưng chẳng dám hét to lên.

" Chàng điên rồi à."

Chiêu Phong chỉ mỉm cười, chàng ấy đang rất vui vẻ, thấy Đàm Nhu nhạy cảm như vậy cũng làm cho chàng ấy bật cười.

" Ta chỉ hôn môt cái thôi mà."

Đàm Nhu lại gần ôm lấy người chàng, vẫn là hơi ấm quen thuộc của chàng ấy, Đàm Nhu bao lâu thân thiết thì cũng đã quen với hơi ấm này rồi.

Chiêu Phong xoa đầu nàng, Đàm Nhu ngước lên nhìn chàng ấy hỏi.

" Muộn rồi chàng không về sao."

Chiêu Phong lại cố tình trêu.

"Ta ở lại đây có được không?"

Đàm Nhu lại rất thoải mái, nàng phì cười đáp.

" Nếu lúc chàng đến đây đèn phòng đã tắt thì cứ tự nhiên."

Chiêu Phong gật đầu, chàng bế Đàm Nhu lên rồi đi về phía giường.

" Đèn phòng ta đã tắt rồi, hay để ta tắt giúp nàng đèn phòng nhé."

Được Chiêu Phong nhẹ nhàng đặt lên giường, Đàm Nhu liền bật dậy đặt chân xuống đất, Chiêu Phong thấy vậy cũng ngồi xuống tháo giày cho nàng, Đàm Nhu trước kia quen với việc được chàng chăm sóc cưng chiều thì cũng buông tay.

Nàng nhìn nam nhân đang sống chết đòi ở bên cạnh mình, và bản thân nàng đang yêu một cách cuồng nhiệt có thể trao cả mạng sống cho đối phương, nàng mỉm cười hỏi.

" Chàng chăm sóc ta như vậy, có bao giờ chàng nghĩ bản thân đang làm mấy điều không đáng không?"

Chiêu Phong cười đáp.

" Cái gì mà đáng với không đáng, làm chuyện này với người mình thích thì không được sao."

Chiêu Phong tháo giày xong cũng cất gọn vào một chỗ cho nàng, Đàm Nhu bĩu môi.

"Nhỡ đâu chàng không thích ta nữa thì sao?"
Chương trước Chương tiếp