Thái Tử Thì Sao?
Chương 287
Nàng đứng ngắm nhìn trời đất ở cửa, Yên Nhi lúc này đi lấy nước nóng về, thấy nàng khoác áo đứng ở trước cửa mỉm cười ngắm cảnh thì thốt lên.
" Công chúa, người không lạnh sao."
Đàm Nhu lắc đầu.
" Không lạnh cho lắm."
Yên Nhi đặt chậu nước lên trên bàn trà rồi hí hửng báo với nàng.
" Công chúa, thái tử phi sắp sinh rồi, ở đông cung giờ đang tất bật lấy nước nóng, nước lạnh nhiều lắm, có người đi lấy vải, có người đi lấy thuốc, không ai được ngơi tay hết."
Đàm Nhu liền mỉm cười, nàng cuối cùng cũng đã chờ tới được lúc tỷ ấy sinh con, mong chờ không biết sẽ là hoàng tôn hay hoàng tôn nữ nữa.
Đàm Nhu đóng cửa vào, kêu Yên Nhi sửa soạn cho mình.
Ngồi trước gương nàng không nhận ra vẻ hốc hác này của mình, bản thân nàng đã đến mức này rồi sao.
Yên Nhi chải tóc cho nàng, nàng ngồi kẻ lông mày, bặm môi hồng, cài trâm ngọc lên.
Sau khi thay y phục mới thì cả người như được lột xác hoàn toàn vậy, nàng bớt tiều tụy đi, vẻ tươi trẻ của thiếu nữ lại trở về, chỉ có điều trạng thái sức khỏe không được ổn định thì nhìn nàng vẫn còn yếu, không tinh nghịch được như nàng trước đây.
Đàm Nhu lấy điểm tâm tức tốc chạy đến đông cung chờ cháu mình ra đời.
Người đi người lại nhiều vô cùng, bọn họ đều làm việc không ngơi tay, người lấy củi, người lấy dầu, người lấy vải, người lấy nước.
Đàm Nhu đến được đông cung đã nghe tiếng la hét của thái tử phi, một đống lửa lớn được nhóm lên ở giữa sân, thái tử ca ca đi đi lại lại ở cửa vì không được vào.
Nhu cầm giỏ điểm tâm đi tới.
" Thái tử ca ca."
Thái tử ca ca thấy nàng liền mừng rỡ chạy ra đón, Đàm Nhu đưa đồ cho Yên Nhi cầm rồi nàng khụy gối hành lễ.
" Bái kiến thái tử ca ca."
Thái tử ca ca đỡ nàng đứng lên, Đàm Nhu hào hứng.
"Đã lâu chưa vậy."
Thái tử ca ca vẻ mặt buồn hiu.
"Nàng ấy đã vào đó được nửa canh giờ rồi đến bây giờ vẫn chưa sinh."
Đàm Nhu nghe xong cũng bật cười.
"Mới nửa canh giờ thì còn lâu lắm, chắc phải tới tối thì mới sinh được, huynh đừng lo lắng quá."
Vẻ mặt huynh ấy càng lo lắng hơn.
" Tới tối sao."
Đàm Nhu đón lấy giỏ điểm tâm từ Yên Nhi, nàng dúi vào tay của huynh ấy.
" Muội đến đây chờ cùng huynh, sinh con đương nhiên là lâu rồi, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện rồi chông chờ vào thái y thôi."
Đàm Nhu đắc ý hơn, nàng là nữ nhi có thể vào trong đó xem tình hình, còn thái tử ca ca thì không như thế, huynh ấy chỉ có thể ở bên ngoài nghe tiếng thê tử la hét vì đau mà thôi.
Đàm Nhu kéo Yên Nhi cũng vào trong, thái tử ca ca nhìn theo bóng dáng sốt ruột hơn.
Đàm Nhu đi vào, chậu nước nóng xếp dài dưới chân giường, chậu nước lạnh xếp một hàng nữa ở kế bên nó, nàng nhìn người phụ nữ sinh con cực khổ mà không kìm được lòng.
Để Yên Nhi đứng ở ngoài buồng, nàng đi vào bên trong.
Bà đỡ ở bên trong ra sức trấn an người mẹ.
" Thái tử phi là người có sức khỏe tốt, người không cần phải sợ sệt đâu, cứ hít thở thật sâu, thật đều và rặn thật mạnh là được."
Thái tử phi trong miệng nhét miếng vải để tiếng hét đỡ vang hơn, nhưng bên ngoài vẫn nghe thấy, tiện thể miếng vải đó để người mẹ cắn chặt lấy sức, cả người tỷ ấy vã mồ hôi, những lọt tóc tơ dính hết lên trên trán, thương vô cùng, nàng cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn tỷ ấy đau đớn.
Người hầu tất bật, bọn họ đều chạy ra chạy vào, vừa đổ nước vừa lấy nước.
Đàm Nhu đứng nhìn người mẹ đau đớn cũng không bình tĩnh được, nàng lo lắng thở mạnh, giống như trong lồng ngực nghẹt lại, bà đỡ nhúng tay vào chậu nước của tì nữ đang bưng bên cạnh, sau đấy lại luồn tay xuống dưới đỡ đẻ.
Sau một hồi lâu thì thái tử phi đã yếu dần, Đàm Nhu bắt đầu thấy họ thay nước rất nhanh, những miếng vải mới nhúng nước ấm được đem đến mấy cái, nàng cảm thấy bất an.
Nàng ngồi xuống hỏi bà đỡ.
" Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Bà đỡ thấy nàng liền gật đầu, bà ấy nheo mắt than thở với nàng.
" Thái tử phi sức yếu đi rồi, máu cũng chảy nhiều hơn, nô gia sẽ đỡ tiếp để xem thái tử phi thế nào đã."
Không có kinh nghiệm thì chỉ có thể trông cậy vào bà đỡ, nàng nhăn mày lo lắng nhìn vào tỷ ấy.
Lúc sau bà đỡ vội vã nhúng nước vào chậu nước ấm, một tay bà ấy tự lau vào y phục của mình rồi chộp lấy tay nàng cầu xin.
"Tứ công chúa, nô gia thấy không ổn rồi người hãy đi gọi thái y khác tới đi, thái y này còn trẻ quá."
Đàm Nhu liền chạy ra ngoài, Yên Nhi đứng ở ngoài buồng đón nàng, còn nàng thì chạy một mạch ra ngoài còn bị vấp vào chân cửa ngã dập đầu xuống đất.
Thái tử ca ca chạy đến đỡ nàng, cũng không quên hỏi han thê tử mình.
"Sao rồi, trong đó ổn cả chứ?"
Đàm Nhu nắm chặt tay huynh ấy, nàng vội vã nói.
"Huynh mau đi tìm thái y khác đến đây đi, bên trong có thái y còn trẻ nghề, sợ không gánh vác được."
Thái tử ca ca liền buồng nàng ra, huynh ấy vừa sai người đi vừa tự mình đi đến đó.
Yên Nhi đi đến đỡ nàng.
" Công chúa, người không sao chứ."
Muội ấy phủi y phục cho nàng, Đàm Nhu lén nhìn lòng bàn tay của mình, cả hai lòng bàn tay đều xước đỏ lên, bên trong lại có tiếng hét hoảng loạn.
"Thái tử phi, thái tử phi."
Đàm Nhu vội chạy vào.
Biết bao nhiêu người vây quanh tỷ ấy, nàng chạy đến đẩy hết bọn họ ra, thái tử phi ngất đi rồi, nàng trèo lên giường ngồi bên cạnh tỷ ấy ra lệnh cho họ đem khăn ấm tới để lau người cho tỷ ấy.
" Mau lau người cho tỷ ấy trước đi, nhanh lên."
Nàng lau vệt mồ hôi trên trán cho tỷ ấy, quỳ ở ngoài buồng là vị thái y còn rất trẻ, chỉ có một mình hắn đến đây,
Đàm Nhu cho gọi hắn tới.
Ngươi là thái y sao?"
Bà đỡ thì sốt sắng.
" Thái tử phi không tỉnh dậy thì chốc nữa sẽ một khắc đi hai mạng, phải mau chóng đưa thái y tới."
Đàm Nhu lo lắng, thái y có ở đây nhưng hắn vẫn chưa biết mấy chuyện này, nàng vừa lau tay vừa hỏi hắn.
" Có thuốc gì có thể cầm máu không?"
Hắn sợ hãi quỳ xuống.
" Thần không dám đưa thuốc linh tinh, nhỡ đâu không hợp thì lại nghiêm trọng hơn."
Đàm Nhu đỡ thái tử phi dậy, nàng lau lại mặt và vùng cổ, nàng tát nhẹ vào người tỷ ấy.
" Tỷ, tỷ? Phải làm sao đây."
Bà đỡ liền gọi người đi thay nước, thúc họ lấy khăn ấm đến lau lại người cho thái tử phi, nói nàng tát mạnh lên để gọi tỷ ấy dậy.
Đàm Nhu chỉ biết làm theo, nàng vừa lay người vừa tát mạnh vào má tỷ ấy, đến cú thứ năm thì tỷ ấy tỉnh dậy.
Người mềm nhũn ra, nàng như kéo được người từ quỷ môn quan về liền thở phào, thả tỷ ấy nằm xuống.
Thái tử phi thấy nàng xả thân vào trong buồng như vậy liền bật khóc, bà đỡ cũng rươm rướm.
" Thái tử phi suýt chút nữa thì mạng già này không giữ được rồi, hai cái mạng lớn như vậy nô gia thực sự rất sợ."
Đàm Nhu lấy khăn lau trán cho tỷ ấy nữa.
"Tỷ vừa xuống dưới đó đi dạo sao, muội còn sợ nói cho mấy người này chứ."
Thái tử phi chỉ cần ngủ lâu một chút nữa thì cả hai mạng đều không giữ được, đương nhiên ai cũng sợ, Đàm Nhu nhảy vào trong đó y phục bám mùi tanh hôi cũng không quan tâm, cả bàn tay nàng đều ướt nhẹp mồ hôi của tỷ ấy.
"Mọi việc bây giờ đều trông cậy vào tỷ, cố gắng lên."
Bà đỡ an ủi.
" Thái tử phi không cần quá lo lắng, hãy bình ổn tâm trí đã, hít thở sâu vào lấy bình tĩnh rồi lấy sức rặn nữa, nếu để lâu quá thì đứa bé sẽ không sống được đâu."
" Công chúa, người không lạnh sao."
Đàm Nhu lắc đầu.
" Không lạnh cho lắm."
Yên Nhi đặt chậu nước lên trên bàn trà rồi hí hửng báo với nàng.
" Công chúa, thái tử phi sắp sinh rồi, ở đông cung giờ đang tất bật lấy nước nóng, nước lạnh nhiều lắm, có người đi lấy vải, có người đi lấy thuốc, không ai được ngơi tay hết."
Đàm Nhu liền mỉm cười, nàng cuối cùng cũng đã chờ tới được lúc tỷ ấy sinh con, mong chờ không biết sẽ là hoàng tôn hay hoàng tôn nữ nữa.
Đàm Nhu đóng cửa vào, kêu Yên Nhi sửa soạn cho mình.
Ngồi trước gương nàng không nhận ra vẻ hốc hác này của mình, bản thân nàng đã đến mức này rồi sao.
Yên Nhi chải tóc cho nàng, nàng ngồi kẻ lông mày, bặm môi hồng, cài trâm ngọc lên.
Sau khi thay y phục mới thì cả người như được lột xác hoàn toàn vậy, nàng bớt tiều tụy đi, vẻ tươi trẻ của thiếu nữ lại trở về, chỉ có điều trạng thái sức khỏe không được ổn định thì nhìn nàng vẫn còn yếu, không tinh nghịch được như nàng trước đây.
Đàm Nhu lấy điểm tâm tức tốc chạy đến đông cung chờ cháu mình ra đời.
Người đi người lại nhiều vô cùng, bọn họ đều làm việc không ngơi tay, người lấy củi, người lấy dầu, người lấy vải, người lấy nước.
Đàm Nhu đến được đông cung đã nghe tiếng la hét của thái tử phi, một đống lửa lớn được nhóm lên ở giữa sân, thái tử ca ca đi đi lại lại ở cửa vì không được vào.
Nhu cầm giỏ điểm tâm đi tới.
" Thái tử ca ca."
Thái tử ca ca thấy nàng liền mừng rỡ chạy ra đón, Đàm Nhu đưa đồ cho Yên Nhi cầm rồi nàng khụy gối hành lễ.
" Bái kiến thái tử ca ca."
Thái tử ca ca đỡ nàng đứng lên, Đàm Nhu hào hứng.
"Đã lâu chưa vậy."
Thái tử ca ca vẻ mặt buồn hiu.
"Nàng ấy đã vào đó được nửa canh giờ rồi đến bây giờ vẫn chưa sinh."
Đàm Nhu nghe xong cũng bật cười.
"Mới nửa canh giờ thì còn lâu lắm, chắc phải tới tối thì mới sinh được, huynh đừng lo lắng quá."
Vẻ mặt huynh ấy càng lo lắng hơn.
" Tới tối sao."
Đàm Nhu đón lấy giỏ điểm tâm từ Yên Nhi, nàng dúi vào tay của huynh ấy.
" Muội đến đây chờ cùng huynh, sinh con đương nhiên là lâu rồi, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện rồi chông chờ vào thái y thôi."
Đàm Nhu đắc ý hơn, nàng là nữ nhi có thể vào trong đó xem tình hình, còn thái tử ca ca thì không như thế, huynh ấy chỉ có thể ở bên ngoài nghe tiếng thê tử la hét vì đau mà thôi.
Đàm Nhu kéo Yên Nhi cũng vào trong, thái tử ca ca nhìn theo bóng dáng sốt ruột hơn.
Đàm Nhu đi vào, chậu nước nóng xếp dài dưới chân giường, chậu nước lạnh xếp một hàng nữa ở kế bên nó, nàng nhìn người phụ nữ sinh con cực khổ mà không kìm được lòng.
Để Yên Nhi đứng ở ngoài buồng, nàng đi vào bên trong.
Bà đỡ ở bên trong ra sức trấn an người mẹ.
" Thái tử phi là người có sức khỏe tốt, người không cần phải sợ sệt đâu, cứ hít thở thật sâu, thật đều và rặn thật mạnh là được."
Thái tử phi trong miệng nhét miếng vải để tiếng hét đỡ vang hơn, nhưng bên ngoài vẫn nghe thấy, tiện thể miếng vải đó để người mẹ cắn chặt lấy sức, cả người tỷ ấy vã mồ hôi, những lọt tóc tơ dính hết lên trên trán, thương vô cùng, nàng cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn tỷ ấy đau đớn.
Người hầu tất bật, bọn họ đều chạy ra chạy vào, vừa đổ nước vừa lấy nước.
Đàm Nhu đứng nhìn người mẹ đau đớn cũng không bình tĩnh được, nàng lo lắng thở mạnh, giống như trong lồng ngực nghẹt lại, bà đỡ nhúng tay vào chậu nước của tì nữ đang bưng bên cạnh, sau đấy lại luồn tay xuống dưới đỡ đẻ.
Sau một hồi lâu thì thái tử phi đã yếu dần, Đàm Nhu bắt đầu thấy họ thay nước rất nhanh, những miếng vải mới nhúng nước ấm được đem đến mấy cái, nàng cảm thấy bất an.
Nàng ngồi xuống hỏi bà đỡ.
" Có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
Bà đỡ thấy nàng liền gật đầu, bà ấy nheo mắt than thở với nàng.
" Thái tử phi sức yếu đi rồi, máu cũng chảy nhiều hơn, nô gia sẽ đỡ tiếp để xem thái tử phi thế nào đã."
Không có kinh nghiệm thì chỉ có thể trông cậy vào bà đỡ, nàng nhăn mày lo lắng nhìn vào tỷ ấy.
Lúc sau bà đỡ vội vã nhúng nước vào chậu nước ấm, một tay bà ấy tự lau vào y phục của mình rồi chộp lấy tay nàng cầu xin.
"Tứ công chúa, nô gia thấy không ổn rồi người hãy đi gọi thái y khác tới đi, thái y này còn trẻ quá."
Đàm Nhu liền chạy ra ngoài, Yên Nhi đứng ở ngoài buồng đón nàng, còn nàng thì chạy một mạch ra ngoài còn bị vấp vào chân cửa ngã dập đầu xuống đất.
Thái tử ca ca chạy đến đỡ nàng, cũng không quên hỏi han thê tử mình.
"Sao rồi, trong đó ổn cả chứ?"
Đàm Nhu nắm chặt tay huynh ấy, nàng vội vã nói.
"Huynh mau đi tìm thái y khác đến đây đi, bên trong có thái y còn trẻ nghề, sợ không gánh vác được."
Thái tử ca ca liền buồng nàng ra, huynh ấy vừa sai người đi vừa tự mình đi đến đó.
Yên Nhi đi đến đỡ nàng.
" Công chúa, người không sao chứ."
Muội ấy phủi y phục cho nàng, Đàm Nhu lén nhìn lòng bàn tay của mình, cả hai lòng bàn tay đều xước đỏ lên, bên trong lại có tiếng hét hoảng loạn.
"Thái tử phi, thái tử phi."
Đàm Nhu vội chạy vào.
Biết bao nhiêu người vây quanh tỷ ấy, nàng chạy đến đẩy hết bọn họ ra, thái tử phi ngất đi rồi, nàng trèo lên giường ngồi bên cạnh tỷ ấy ra lệnh cho họ đem khăn ấm tới để lau người cho tỷ ấy.
" Mau lau người cho tỷ ấy trước đi, nhanh lên."
Nàng lau vệt mồ hôi trên trán cho tỷ ấy, quỳ ở ngoài buồng là vị thái y còn rất trẻ, chỉ có một mình hắn đến đây,
Đàm Nhu cho gọi hắn tới.
Ngươi là thái y sao?"
Bà đỡ thì sốt sắng.
" Thái tử phi không tỉnh dậy thì chốc nữa sẽ một khắc đi hai mạng, phải mau chóng đưa thái y tới."
Đàm Nhu lo lắng, thái y có ở đây nhưng hắn vẫn chưa biết mấy chuyện này, nàng vừa lau tay vừa hỏi hắn.
" Có thuốc gì có thể cầm máu không?"
Hắn sợ hãi quỳ xuống.
" Thần không dám đưa thuốc linh tinh, nhỡ đâu không hợp thì lại nghiêm trọng hơn."
Đàm Nhu đỡ thái tử phi dậy, nàng lau lại mặt và vùng cổ, nàng tát nhẹ vào người tỷ ấy.
" Tỷ, tỷ? Phải làm sao đây."
Bà đỡ liền gọi người đi thay nước, thúc họ lấy khăn ấm đến lau lại người cho thái tử phi, nói nàng tát mạnh lên để gọi tỷ ấy dậy.
Đàm Nhu chỉ biết làm theo, nàng vừa lay người vừa tát mạnh vào má tỷ ấy, đến cú thứ năm thì tỷ ấy tỉnh dậy.
Người mềm nhũn ra, nàng như kéo được người từ quỷ môn quan về liền thở phào, thả tỷ ấy nằm xuống.
Thái tử phi thấy nàng xả thân vào trong buồng như vậy liền bật khóc, bà đỡ cũng rươm rướm.
" Thái tử phi suýt chút nữa thì mạng già này không giữ được rồi, hai cái mạng lớn như vậy nô gia thực sự rất sợ."
Đàm Nhu lấy khăn lau trán cho tỷ ấy nữa.
"Tỷ vừa xuống dưới đó đi dạo sao, muội còn sợ nói cho mấy người này chứ."
Thái tử phi chỉ cần ngủ lâu một chút nữa thì cả hai mạng đều không giữ được, đương nhiên ai cũng sợ, Đàm Nhu nhảy vào trong đó y phục bám mùi tanh hôi cũng không quan tâm, cả bàn tay nàng đều ướt nhẹp mồ hôi của tỷ ấy.
"Mọi việc bây giờ đều trông cậy vào tỷ, cố gắng lên."
Bà đỡ an ủi.
" Thái tử phi không cần quá lo lắng, hãy bình ổn tâm trí đã, hít thở sâu vào lấy bình tĩnh rồi lấy sức rặn nữa, nếu để lâu quá thì đứa bé sẽ không sống được đâu."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương