Thái Tử Thì Sao?
Chương 54
Chiêu Phong đứng lại với Tuệ Liên và Khanh Bình, chàng quay ra nhìn Phi Nhã thì vẻ mặt nàng ta rất giống thật như bị ức hiếp.
Chiêu Phong không cần biết là ai sai nhưng chàng chỉ bênh Đàm Nhu.
Cuối cùng thì chàng chỉ nói.
" Ta đi đây."
Vừa xong đã hất tay áo chạy đi theo Đàm Nhu, Tần Nhã đi theo Đàm Nhu liền cười.
Đàm Nhu cố ý làm khó nàng ta, nàng vừa chạy đi Chiêu Phong đã đuổi theo.
" Làm như vậy có quá đáng lắm không."
Đàm Nhu hỏi, Tần Nhã liền cười.
" Không có đâu, ta nói tỷ biết ả ta chính là đích nữ kiêu ngạo nhất, trước giờ cũng không ai ưa nổi, chuyện này cho cô ta một bài học."
Đàm Nhu vừa thấy Chiêu Phong đi tới đã cố tình đứng đợi, Chiêu Phong đi tới hối hả hỏi nàng.
" Nàng đi đâu vậy?"
Đàm Nhu đáp.
" Hoàng hậu nói đến hoa viện, chàng có đi cùng không."
Chiêu Phong lại sực nhớ ra chàng còn phải đến gặp hoàng thượng có chút chuyện nên đã lắc đầu.
" Ta phải đến chỗ phụ hoàng, nàng đi trước đi."
Tần Nhã đứng quay mặt đi chỗ khác giả vờ không quan tâm hai người, Chiêu Phong thấy Tần Nhã và Đàm Nhu đi với nhau liền dặn.
" Liêu Nhã, để ý nàng ấy giúp ta."
Đàm Nhu chỉ cười trừ, Tần Nhã thì liền gượng gạo gật đầu.
" Được."
Khanh Bình và Tuệ Liên đứng sau Chiêu Phong nhìn nhau cười.
Khanh Bình cười nói.
" Lát nữa quay về đệ sẽ dẫn tỷ đi chơi."
Tuệ Liên gật đầu rồi đi về phía Đàm Nhu, thấy Chiêu Phong và Khanh Bình đã đi khuất rồi ba người mới đi đến hoa viện, lúc này Tần Nhã nhận ra có chút gì đó rất lạ.
Hoa viện gần đây rất nhiều tiểu thư đến đây chơi, nhưng đoạn đường gần hoa viện thế này mà lại rất im ắng, tiếng nô đùa cười nói như thường ngày lại không có.
Tần Nhã thấy lạ liền nói.
" Hoa viện hôm nay lại im ắng như vậy thật là lạ, hôm nay nhiều người đến như vậy mà tiếng nói cười cũng không có."
Đàm Nhu cũng không hiểu mấy, Tuệ Liên nghe Tần Nhã nói hôm nay lạ thì liền đi rén sau Đàm Nhu.
Đến được cổng hoa viện, Tần Nhã lại đi lên trước còn nói với Đàm Nhu.
" Để ta đi trước cho."
Đàm Nhu cũng nghe theo, nàng cố ý đi trước Tuệ Liên, bước qua đó cả một đám người đứng xúm lại không rõ là chuyện gì.
Thay vì thấy lạ như Đàm Nhu thì Tần Nhã lại vui vẻ nói với nàng.
" Là hoàng hậu đến đó."
Ba cô nương chạy qua đó chen vào giữa đám đông, đích nữ nào cũng khó chịu nhìn ba người.
Tần Nhã vốn được đinh ninh là nữ tử không nể ai, ai thấy cũng không dám nói gì.
Chen vào đến giữa thì Đàm Nhu bị đẩy vào bên trong làm nàng bất cẩn xông vào giữa đó thành ra trở thành người không chút ý tứ nào.
Hoàng hậu ngồi trong đó bị bao vây ngột ngạt như vậy người đã cho người dạt ra, Nhạc Phi Nhã đứng trong hàng cũng lui xuống thấy Đàm Nhu bị chê cười trong lòng nàng ta có chút mãn nguyện, Đàm Nhu ái ngại hoàng hậu thấy nàng như thế thì liền nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng hỏi.
" Không sao chứ, đông người như vậy bất cẩn bị họ đẩy vào rồi."
Xong câu đó, đích nữ nào cũng im bặt ái ngại nhìn nàng.
Đàm Nhu cười lắc đầu, hoàng hậu bỗng nhiên giới thiệu nàng.
" Các đích nữ chắc là chưa biết, đây là Đàm Nhu là đệ tử của vương gia cũng coi như là ái nữ của vương gia vậy."
Đích nữ nào vừa rồi đã cười nàng thì mặt đã tối sầm lại, trong đó Nhạc Phi Nhã nàng ta vừa nghĩ lại chuyện hồi nãy bỗng nhiên thấy lo âu.
Tần Nhã cùng với Tuệ Liên đứng ở trong hàng thì nhìn nhau mãn nguyện.
Rồi tiếng cười lớn của ai đó lại vang lên, bên phía cửa hoa viện là hai nam nhân, cả hai đều cầm quạt đi vào.
Có điều người cầm quạt màu trắng có dáng dấp cao lớn đi trước kia nàng thấy rất quen.
Nam nhân đi sau cầm quạt màu xanh lá cũng có dáng người to cao nhìn sơ qua thì cả hai đều khá giống nhau.
Đàm Nhu để ý thấy hoàng hậu không thèm liếc nhìn mà thở dài ngán ngẩm.
Nam nhân cầm quạt trắng bước đến hớn hở gọi nàng.
" Tiểu Đàm Nhu đáng yêu."
Nàng giật mình nhìn người đó, câu này quen quá, nam nhân đó đi đến nàng vội hành lễ.
" Tham kiến đại hoàng tử."
Nam nhân đi sau mở quạt ra quạt, làn tóc chàng ta bay lên và khuôn mặt tuấn tú với nước da ngăm này cũng đủ để đốn tim bao thiếu nữ đứng đây.
Thấy chàng ta bước đến, Đàm Nhu thấy miếng ngọc bích hình tròn treo lơ lửng từ trên thắt lưng xuống liền đoán ra đây là nhị hoàng tử, nàng cũng hành lễ.
" Tham kiến nhị hoàng tử."
Sau đó thì các đích nữ đều hành lễ.
Đại hoàng tử lại thắc mắc cúi người xuống hỏi nhỏ nàng.
" Muội gặp đệ ấy rồi sao?"
Đàm Nhu nghe vậy liền lại gần nhỏ nhẹ trả lời.
" Muội đoán đấy."
Chiêu Phong không cần biết là ai sai nhưng chàng chỉ bênh Đàm Nhu.
Cuối cùng thì chàng chỉ nói.
" Ta đi đây."
Vừa xong đã hất tay áo chạy đi theo Đàm Nhu, Tần Nhã đi theo Đàm Nhu liền cười.
Đàm Nhu cố ý làm khó nàng ta, nàng vừa chạy đi Chiêu Phong đã đuổi theo.
" Làm như vậy có quá đáng lắm không."
Đàm Nhu hỏi, Tần Nhã liền cười.
" Không có đâu, ta nói tỷ biết ả ta chính là đích nữ kiêu ngạo nhất, trước giờ cũng không ai ưa nổi, chuyện này cho cô ta một bài học."
Đàm Nhu vừa thấy Chiêu Phong đi tới đã cố tình đứng đợi, Chiêu Phong đi tới hối hả hỏi nàng.
" Nàng đi đâu vậy?"
Đàm Nhu đáp.
" Hoàng hậu nói đến hoa viện, chàng có đi cùng không."
Chiêu Phong lại sực nhớ ra chàng còn phải đến gặp hoàng thượng có chút chuyện nên đã lắc đầu.
" Ta phải đến chỗ phụ hoàng, nàng đi trước đi."
Tần Nhã đứng quay mặt đi chỗ khác giả vờ không quan tâm hai người, Chiêu Phong thấy Tần Nhã và Đàm Nhu đi với nhau liền dặn.
" Liêu Nhã, để ý nàng ấy giúp ta."
Đàm Nhu chỉ cười trừ, Tần Nhã thì liền gượng gạo gật đầu.
" Được."
Khanh Bình và Tuệ Liên đứng sau Chiêu Phong nhìn nhau cười.
Khanh Bình cười nói.
" Lát nữa quay về đệ sẽ dẫn tỷ đi chơi."
Tuệ Liên gật đầu rồi đi về phía Đàm Nhu, thấy Chiêu Phong và Khanh Bình đã đi khuất rồi ba người mới đi đến hoa viện, lúc này Tần Nhã nhận ra có chút gì đó rất lạ.
Hoa viện gần đây rất nhiều tiểu thư đến đây chơi, nhưng đoạn đường gần hoa viện thế này mà lại rất im ắng, tiếng nô đùa cười nói như thường ngày lại không có.
Tần Nhã thấy lạ liền nói.
" Hoa viện hôm nay lại im ắng như vậy thật là lạ, hôm nay nhiều người đến như vậy mà tiếng nói cười cũng không có."
Đàm Nhu cũng không hiểu mấy, Tuệ Liên nghe Tần Nhã nói hôm nay lạ thì liền đi rén sau Đàm Nhu.
Đến được cổng hoa viện, Tần Nhã lại đi lên trước còn nói với Đàm Nhu.
" Để ta đi trước cho."
Đàm Nhu cũng nghe theo, nàng cố ý đi trước Tuệ Liên, bước qua đó cả một đám người đứng xúm lại không rõ là chuyện gì.
Thay vì thấy lạ như Đàm Nhu thì Tần Nhã lại vui vẻ nói với nàng.
" Là hoàng hậu đến đó."
Ba cô nương chạy qua đó chen vào giữa đám đông, đích nữ nào cũng khó chịu nhìn ba người.
Tần Nhã vốn được đinh ninh là nữ tử không nể ai, ai thấy cũng không dám nói gì.
Chen vào đến giữa thì Đàm Nhu bị đẩy vào bên trong làm nàng bất cẩn xông vào giữa đó thành ra trở thành người không chút ý tứ nào.
Hoàng hậu ngồi trong đó bị bao vây ngột ngạt như vậy người đã cho người dạt ra, Nhạc Phi Nhã đứng trong hàng cũng lui xuống thấy Đàm Nhu bị chê cười trong lòng nàng ta có chút mãn nguyện, Đàm Nhu ái ngại hoàng hậu thấy nàng như thế thì liền nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng hỏi.
" Không sao chứ, đông người như vậy bất cẩn bị họ đẩy vào rồi."
Xong câu đó, đích nữ nào cũng im bặt ái ngại nhìn nàng.
Đàm Nhu cười lắc đầu, hoàng hậu bỗng nhiên giới thiệu nàng.
" Các đích nữ chắc là chưa biết, đây là Đàm Nhu là đệ tử của vương gia cũng coi như là ái nữ của vương gia vậy."
Đích nữ nào vừa rồi đã cười nàng thì mặt đã tối sầm lại, trong đó Nhạc Phi Nhã nàng ta vừa nghĩ lại chuyện hồi nãy bỗng nhiên thấy lo âu.
Tần Nhã cùng với Tuệ Liên đứng ở trong hàng thì nhìn nhau mãn nguyện.
Rồi tiếng cười lớn của ai đó lại vang lên, bên phía cửa hoa viện là hai nam nhân, cả hai đều cầm quạt đi vào.
Có điều người cầm quạt màu trắng có dáng dấp cao lớn đi trước kia nàng thấy rất quen.
Nam nhân đi sau cầm quạt màu xanh lá cũng có dáng người to cao nhìn sơ qua thì cả hai đều khá giống nhau.
Đàm Nhu để ý thấy hoàng hậu không thèm liếc nhìn mà thở dài ngán ngẩm.
Nam nhân cầm quạt trắng bước đến hớn hở gọi nàng.
" Tiểu Đàm Nhu đáng yêu."
Nàng giật mình nhìn người đó, câu này quen quá, nam nhân đó đi đến nàng vội hành lễ.
" Tham kiến đại hoàng tử."
Nam nhân đi sau mở quạt ra quạt, làn tóc chàng ta bay lên và khuôn mặt tuấn tú với nước da ngăm này cũng đủ để đốn tim bao thiếu nữ đứng đây.
Thấy chàng ta bước đến, Đàm Nhu thấy miếng ngọc bích hình tròn treo lơ lửng từ trên thắt lưng xuống liền đoán ra đây là nhị hoàng tử, nàng cũng hành lễ.
" Tham kiến nhị hoàng tử."
Sau đó thì các đích nữ đều hành lễ.
Đại hoàng tử lại thắc mắc cúi người xuống hỏi nhỏ nàng.
" Muội gặp đệ ấy rồi sao?"
Đàm Nhu nghe vậy liền lại gần nhỏ nhẹ trả lời.
" Muội đoán đấy."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương