Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 468: Pn23



Giang Trầm cầm văn kiện cần thiết cho công việc lên, đi đến trước cửa thì nhìn thấy một đứa trẻ và một chú chó nhỏ đã chặn ở cửa, muốn đi ra cũng không ra được.

Niệm Niệm dẫn theo Tiểu A Hoàng ngồi trên sàn ở trước cửa, một người một chó cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Trầm đang đứng ở trước mặt họ.

Niệm Niệm lên tiếng nói: "Ba hôm nay đừng đi làm, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt."

Tiểu A Hoàng nghe thấy lời của cô chủ nhỏ, chú chó đang ngồi xổm đặt hai chân trước lên đôi giày da của ông chủ rồi kêu "gâu" một tiếng, phụ họa cho lời nói của cô chủ nhỏ.

Giang Trầm có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn lắc đầu từ chối yêu cầu của con gái: "Niệm Niệm, sáng hôm nay ba có việc rất quan trọng."

Niệm Niệm bĩu môi, lúc Niệm Niệm bị bệnh rất nghe lời mẹ, nhưng ba của cô bé bị bệnh lại không nghe lời chút nào vậy chứ.

Khuyết điểm này, có lẽ ba nên sửa mới đúng. Niệm Niệm tiếp tục chặn ở cửa, nhấn mạnh nói: "Nhưng ba bị bệnh rồi, bệnh thì phải nghỉ ngơi, nghỉ ngơi tốt thì bệnh mới khỏi được."

"Ba chỉ bị bệnh vặt thôi, đã uống thuốc rồi, không sao đâu." Giang Trầm biết con gái đang lo lắng cho anh, nhưng sáng hôm nay công ty đúng thật là có việc rất quan trọng, anh bắt buộc phải đi làm nên anh không có cách nào đáp ứng được yêu cầu của Niệm Niệm được. Giang Trầm nói: "Như thế này đi, sau khi tan làm, Niệm Niệm nói gì ba đều sẽ nghe theo hết, được không?"

"Thật sao?" Hai mắt Niệm Niệm sáng lên, nói cách khác, hôm nay cũng có thể không phải là ba trông nom Niệm Niệm nữa, mà là Niệm Niệm trông nom ba!

Giang Trầm gật đầu.

"Quyết định như vậy nhé." Niệm Niệm một lòng muốn chăm sóc cho ba, vui vẻ đưa bàn tay nhỏ ra móc ngoéo với ba, sợ ba sẽ nuốt lời.

"Gâu gâu." Tiểu A Hoàng cũng giơ chân phải của nó lên cao giống như cô chủ nhỏ.

Giang Trầm cười, anh cũng đưa tay ra móc ngoéo với con gái, sau đó nắm lấy chân của Tiểu A Hoàng. Niệm Niệm và Tiểu A Hoàng mới tránh người sang một bên, vui vẻ để cho ba đi làm.

**

Sau khi Giang Trầm rời đi, Niệm Niệm chơi cùng với Tiểu A Hoàng một lúc, một buổi sáng liền trôi qua rất nhanh.

Sau khi ăn trưa và ngủ trưa xong, Niệm Niệm trong lòng có chút buồn rầu mà xoa đầu Tiểu A Hoàng, sức khỏe của Niệm Niệm vô cùng tốt, ngược lại là sức khỏe của ba lại yếu ớt, trông thì cao lớn nhưng lại không khỏe mạnh chút nào, giống như những bạn nhỏ kia trong nhà trẻ, nói bệnh là bệnh.

Hầy, ba của cô bé có hơi yếu, đánh nhau thì không đánh thắng được chó chăn cừu màu đen, còn dễ bị bệnh như vậy. Niệm Niệm thật sự cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của ba.

Buổi chiều, vì lo lắng cho ba nên Niệm Niệm quyết định sẽ đến công ty của ba để theo dõi ba. Ba bị bệnh rồi không thể làm việc quá sức được, Niệm Niệm muốn đi thăm ba.

"Tiểu A Hoàng, chị phải mang trà táo đỏ đến công ty cho ba, em ở nhà phải ngoan ngoãn trông nhà, không được quậy phá nhà cửa đó." Tuy Tiểu A Hoàng là một chú chó rất ngoan nhưng cũng có lúc nó đột nhiên nghịch ngợm. Có một lần Tiểu A Hoàng nghịch ngợm cắn rách luôn cái ghế sô pha ở trong nhà, cho nên mỗi khi ra khỏi nhà Niệm Niệm đều giống như một người chị lớn căn dặn Tiểu A Hoàng ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời.

"Gâu gâu." Tiểu A Hoàng chạy quanh người Niệm Niệm hai vòng rồi cắn vào ống quần của Niệm Niệm dắt cô bé đến nơi cất đồ ăn vặt.

Niệm Niệm đổ cho Tiểu A Hoàng một chút đồ ăn vặt, Tiểu A Hoàng sủa "gâu gâu" hai tiếng, Niệm Niệm đành phải đổ thêm nhiều một chút, nhìn thấy Tiểu A Hoàng vẫn còn muốn sủa tiếp thì Niệm Niệm lên tiếng nói: "Không thể đổ nhiều thêm nữa đâu, nhiều hơn nữa thì sẽ no căng đến hỏng đấy."

"Hừ" Tiểu A Hoàng buồn bã mà cọ cọ đầu vào người Niệm Niệm.

Niệm Niệm bị quấy rầy đến nổi hết cách nên chỉ có thể dỗ dành nói: "Lần sau, lần sau đi, chị sẽ kêu ba mua nhiều đồ ăn vặt hơn và ngon hơn nữa cho Tiểu A Hoàng." Hình như Tiểu A Hoàng nghe hiểu được lời của Niệm Niệm, cuối cùng cũng không làm nũng nữa, cúi đầu xuống bắt đầu ngoan ngoãn ăn đồ ăn vặt.

Ổn rồi!

Niệm Niệm lặng lẽ thở dài, Niệm Niệm vừa muốn chăm sóc cho Tiểu A Hoàng vừa muốn đến công ty chăm sóc cho ba, trong lòng nghĩ: cái nhà này không có Niệm Niệm là không được mà.

Cuối cùng Niệm Niệm xoa đầu của Tiểu A Hoàng. Sau đó mang theo trà táo đỏ đã nấu xong, để ông quản gia đưa cô bé đến công ty của ba.

Từ chỗ ông quản gia, Giang Trầm biết là Niệm Niệm sẽ đến đây, nhìn thấy Niệm Niệm đang ôm một cái bình giữ nhiệt to, vừa vào là đã đổ cho anh một ly trà táo đỏ, Niệm Niệm nói: "Ba uống đi, uống xong thì bệnh cảm sẽ có thể khỏi rồi."

Lần này Giang Trầm rất nghe lời, uống cạn ly trà táo đỏ mà bình thường mình không thích uống, như này Niệm Niệm mới hài lòng. Lúc này trợ lý đi vào mời tổng giám đốc Giang dự họp, Niệm Niệm vừa nghe thấy vậy thì liền hỏi: "Niệm Niệm có thể đến họp được không?"

Giang Trầm suy nghĩ một lúc, công việc quan trọng nhất thì buổi sáng đã giải quyết xong, cuộc họp chiều nay cũng không phải là quan trọng lắm, để Niệm Niệm tham gia cũng không sao nên anh đã gật đầu đồng ý.

Thế là tại phòng họp lớn nhất cao nhất của công ty Lăng Vũ Tư Túc, khi các nhân viên đang đợi ông chủ đến thì liền nhìn thấy tổng giám đốc Giang đang dắt theo tổng giám đốc Giang nhỏ đi vào.

Hai bên bàn họp ngồi khoảng hai mươi người, Giang Trầm ngồi ở vị trí cao nhất, có điều khác với bình thường là bây giờ ở bên cạnh vị trí đó lại có thêm một chiếc ghế của ông chủ. Trên chiếc ghế ông chủ to lớn là một cô bé ba bốn tuổi đang ngồi, tròn xoe đôi mắt nhìn xuống bên dưới.

Ngồi ở vị trí có tầm nhìn đẹp nhất này, nhất thời Niệm Niệm có một loại cảm giác bản thân đã thật sự trở thành một ông chủ, cô bé ngồi nghiêm chỉnh giống như ba, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, chăm chú lắng nghe các nhân viên bên dưới báo cáo công việc.

Chỉ ngồi nghe không thôi nên Niệm Niệm bắt đầu không thể ngồi yên được nữa rồi.

Có thể là do dáng ngồi có hơi lâu nên bắp chân của Niệm Niệm có chút mỏi, ngồi cũng không thoải mái lắm. Cô bé lén nhìn ba một cái, nhìn thấy lưng của ba thẳng tắp, không có vẻ gì là mệt mỏi, cũng không giống với dáng vẻ của người đang bị bệnh.

Niệm Niệm nghĩ chắc chắn ba vì hình tượng của mình mà âm thầm chịu đựng, xem ra thì vị trí ông chủ cũng không dễ làm đến thế.

Niệm Niệm lén cởi đôi giày ra, gác đôi chân trần lên, cả người Niệm Niệm cuộn vào trong ghế thì ngay lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Giang Trầm vừa quay đầu thì nhìn thấy Niệm Niệm đang cuộn người ngồi ở trên ghế, đầu ngón chân nhỏ cong cong lên, trông dáng vẻ rất thư thái, khóe miệng anh nhếch lên sau đó quay đầu lại tiếp tục nghe báo cáo.

Niệm Niệm tiếp tục nghe người lớn họp, cô bé chú ý đến một nhân viên đang ngồi ở phía dưới bên tay phải cô bé đang cầm một cây bút không ngừng ghi lại gì đó lên trên cuốn tập. Niệm Niệm đang rảnh rỗi và nhìn vào cây bút và tờ giấy ở trên mặt bàn trước mặt mình liền suy nghĩ, nếu như Niệm Niệm cũng viết lên giấy như vậy thì mọi người chắc là sẽ không cảm thấy ông chủ như Niệm Niệm trông rất ung dung rồi nhỉ.

Niệm Niệm muốn giả vờ là bản thân rất bận nên vươn tay ra với tới cây bút máy cách cô bé có hơi xa.

Nhưng bàn họp rất lớn, tay của Niệm Niệm lại hơi ngắn, cô bé với tay nhưng vẫn không thể với đến cây bút.

Niệm Niệm chỉ đành rướn người lên một chút, đôi chân nhỏ ra sức đạp lên chiếc ghế làm việc, nhờ vào sức lực của chân ở phía dưới khiến cho cơ thể đổ về phía trước và duỗi tay ra thêm được một chút. Cuối cùng ngón tay của Niệm Niệm đã chạm tới được chiếc bút máy kia, Niệm Niệm cảm thấy rất vui. Nhưng lúc cô bé muốn lấy cây bút qua thì bút lại đột nhiên nảy ra, trong chốc lát lại càng cách xa tay của Niệm Niệm hơn.

Niệm Niệm: "..."

Niệm Niệm không dễ dàng bỏ cuộc, tiếp tục cạnh tranh với cây bút máy không nghe lời này, cô bé không tin là mình không thể lấy được nó. Thế là Niệm Niệm hướng về phía trước, tiếp tục dùng sức ở dưới chân đạp vào cái ghế làm việc, dùng hết sức vươn dài tay đến chỗ của cây bút máy kia.

Niệm Niệm đã hoàn toàn tập trung trong việc nhất định phải lấy được cây bút máy kia, không chú ý đến gương mặt đỏ bừng, động tác dùng tất cả sức lực của bản thân để lấy cây bút máy của cô bé đã bị những người ngồi ở phía dưới đang tham gia cuộc họp nhìn thấy một cách vô cùng rõ ràng.

Ánh mắt của mọi người bất giác đều đặt trên người của Niệm Niệm, thậm chí một số người trên mặt còn nở nụ cười, bắt đầu ngầm cổ vũ cho Niệm Niệm, hy vọng vào giây tiếp theo Niệm Niệm cùng với sự nỗ lực có thể vươn tới được cây bút máy.
Chương trước Chương tiếp