Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 497: Pn52
Thẩm Minh Dữu theo lời khuyên của bác sĩ quyết định đẻ thường, ở trong phòng sinh sau một buổi chiều và một đêm, vào rạng sáng lúc mặt trời mọc, Niệm Niệm cuối cùng cũng đến với thế giới này với sự mong đợi của ba mẹ.
Nghe tiếng khóc lớn của Niệm Niệm, biết rằng sức khỏe của Niệm Niệm rất tốt, Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Trên mặt cô toàn là mồ hôi và nước mắt, Giang Trầm hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, nói: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Anh ôm Niệm Niệm đến trước mắt cô, Thẩm Minh Dữu quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt nhỏ nhăn nheo của Niệm Niệm, nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng thế nào cũng là do cô sinh ra, Thẩm Minh Dữu nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Giang Trầm bế Niệm Niệm đến gần mặt cô, để mặt Niệm Niệm chạm vào mặt cô, Thẩm Minh Dữu cảm nhận được làn da mềm mịn của em bé, cô nhìn bé con nằm trong lòng mình, nói: “Niệm Niệm, chào mừng con đến bên cạnh ba mẹ.”
Giang Trầm cũng nhìn Niệm Niệm, thì thầm: “Niệm Niệm, chào mừng con đến với thế giới này.”
Niệm Niệm không đáp lại sự chào đón của ba mẹ, mắt cô bé vẫn chưa thể mở to hoàn toàn, chỉ có cái miệng nhỏ mấp máy, giống như đang đói rồi nên muốn tìm đồ ăn.
Sau khi gặp mẹ xong, Giang Trầm muốn bế Niệm Niệm đi, tạm thời tách hai mẹ con ra.
“Oe oe”
Nhưng khoảnh khắc anh bế Niệm Niệm ra khỏi vòng tay mẹ, Niệm Niệm đột nhiên oa oa khóc lớn, tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh ngay lập tức truyền khắp cả phòng…
Sau khi Thẩm Minh Dữu sinh con, cô mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Đây là một giấc ngủ sâu, cô mơ rất nhiều, lúc thì mơ về những ngày sống ở nước ngoài với mẹ khi còn nhỏ, lúc thì mơ về thời gian sau khi trở về nước, sau đó lại mơ thấy cô kết hôn cùng Giang Trầm.
Thế nhưng Giang Trầm trong giấc mơ với Giang Trầm ngoài đời có vẻ khác nhau, Giang Trầm trong giấc mơ sẽ không quan tâm cô, sẽ không ở bên cạnh cô mỗi ngày, càng sẽ không chuẩn bị những bất ngờ và lãng mạn cho cô… Luôn tỏ ra lạnh lùng, Thẩm Minh Dữu không thích Giang Trầm như vậy chút nào.
Ngay khi Thẩm Minh Dữu đang chìm trong giấc mơ không mấy tốt đẹp này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Thẩm Minh Dữu mở mắt ra, từ giấc mơ tỉnh dậy, sau đó bắt gặp Giang Trầm đang bế một đứa bé, dỗ dành một cách kiên nhẫn.
Thẩm Minh Dữu khẽ thở nhẹ một hơi, vẫn ổn, vẫn ổn, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, Giang Trầm vẫn còn ở đây, họ còn có một cô con gái đáng yêu, nhìn vào hình ảnh này, Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất hạnh phúc.
“Em tỉnh rồi sao?” Giang Trầm cũng phát hiện Thẩm Minh Dữu đã tỉnh, Thẩm Minh Dữu đã ngủ rất lâu. Giang Trầm biết cô mệt nên cũng không dám gọi cô dậy, nhưng lại sợ cô ngủ quá lâu, có phải cơ thể cô có vấn đề gì không, cho đến khi hỏi bác sĩ, sau khi bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường anh mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó y tá đưa Niệm Niệm đi kiểm tra mọi thứ đều bình thường, sau khi kiểm tra xong thì để Niệm Niệm ngủ với mẹ một lát, khi bé con tỉnh dậy thì khóc lóc ầm ĩ, tiếng khóc lớn làm mẹ tỉnh giấc..
“Có thấy không thoải mái chỗ nào không?” Giang Trầm vừa bế Niệm Niệm, vừa lo lắng nhìn vợ.
“Em không sao.” Thẩm Minh Dữu cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi ngủ một giấc, nghe thấy Niệm Niệm vẫn đang khóc, Thẩm Minh Dữu vội vàng nói: “Để em ôm Niệm Niệm cho.”
“Được.” Giang Trầm ôm Niệm Niệm đến bên cạnh mẹ, nằm trong lòng mẹ. Thẩm Minh Dữu ôm đứa con nhỏ trong lòng, trên mặt đứa bé đỏ bừng, ở chỗ lông mi vẫn còn hơi nheo mắt, trông thật đáng thương. Nhưng đứa bé vừa rồi vẫn đang khóc, sau khi được bế lên trong vòng tay của mẹ, tiếng khóc đã dừng lại, bàn tay nhỏ bé vùng ra hai lần, giống như theo bản năng cảm thấy người bên cạnh chính là mẹ mình, nhếch cái miệng nhỏ nhắn muốn chui vào vòng tay của mẹ.
Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất mới lạ, hóa ra đây là cảm giác quan hệ huyết thống, rõ ràng chỉ nhìn một cái, cô cảm thấy mỗi cử động của đứa con nhỏ này đều ảnh hưởng đến trái tim cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn nghe đứa bé này gọi một tiếng mẹ…
“Đây là con em sinh ra à?” Thẩm Minh Dữu ngẩng đầu hỏi.
“Đương nhiên là con em sinh ra rồi.” Giang Trầm ngồi ở mép giường, không nhịn được cười trước câu hỏi của vợ.
“Thật kỳ diệu.” Thẩm Minh Dữu không nhịn được đưa tay chạm vào mặt Niệm Niệm, thật ấm áp, cảm xúc đặc biệt tốt.
Nhưng Niệm Niệm lại không vui khi bị mẹ chạm vào, Niệm Niệm đã đói bụng rồi, tìm lâu như vậy tại sao không tìm được đồ ăn, ba mẹ cũng không quan tâm đ ến Niệm Niệm. Thế nên Niệm Niệm tủi thân lại bật khóc lớn, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng khóc lớn của đứa bé.
“Niệm Niệm ngoan, đừng khóc…” Thẩm Minh Dữu nghe thấy tiếng khóc của con gái, lúng ta lúng túng dỗ dành cô bé.
Thế nhưng Niệm Niệm không nghe, thay vào đó tiếng khóc càng lúc càng to.
Thẩm Minh Dữu lo lắng: “Tại sao con lại khóc nhiều như vậy, có thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
“Có lẽ là đói rồi.” Giang Trầm cũng mở miệng dỗ dành con gái, nói: “Niệm Niệm đợi một chút, sẽ có đồ ăn sớm thôi.”
Niệm Niệm: “…” Tại sao còn phải chờ nữa? Vậy thì Niệm Niệm lại khóc thêm một lát nữa.
Nghe thấy tiếng con gái khóc, Giang Trầm nói vui: “Cô nhóc nóng tính này…”
Sau đó vì nghe ba nói mình như vậy, Niệm Niệm càng khóc to hơn.
Sau một lúc tự làm khổ mình, Niệm Niệm đã ăn uống no nê cuối cùng cũng ngừng khóc, sau đó nằm xuống giường của mẹ yên tâm ngủ thiếp đi một cách ngon lành.
Giang Trầm muốn bế Niệm Niệm vào nôi, nhưng bây giờ Thẩm Minh Dữu không muốn rời xa con gái một chút nào, Giang Trầm không còn lựa chọn nào khác đành phải để Niệm Niệm ở bên cạnh mẹ.
Thẩm Minh Dữu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của con gái, hình như cô nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
“Sao con bé lại đáng yêu như vậy chứ?” Thẩm Minh Dữu thấy Niệm Niệm đang ngủ, nắm đ.ấ.m nhỏ nhắn siết chặt, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, càng nhìn càng thấy dễ thương.
“Con gái của chúng ta, đương nhiên là phải đáng yêu rồi.” Giang Trầm cũng giống như cô, càng nhìn Niệm Niệm càng cảm thấy đáng yêu, nhưng tiếc là Niệm Niệm của bây giờ chưa thể chạy và nhảy, cũng không thể theo sau ba mẹ và gọi ba mẹ. Anh hy vọng Niệm Niệm có thể lớn nhanh lên để bé con có thể gọi ba mẹ, lại hy vọng Niệm Niệm có thể lớn lên từ từ, như vậy thời gian họ ở bên cạnh Niệm Niệm càng nhiều hơn…
“Không chỉ đáng yêu, chắc chắn còn rất thông minh, con bé vừa nằm trong lòng của em lập tức không khóc nữa, nhỏ như vậy mà đã nhận ra mẹ, chắc chắn rất thông minh.” Thẩm Minh Dữu tiếp tục khen ngợi: “Vẫn còn, vẫn còn, anh xem đôi tai nhỏ của con bé, lớn lên sẽ rất đẹp, còn có cái miệng nhỏ nhắn của con bé nữa…”
Thẩm Minh Dữu nhìn con gái thật sự cảm thấy chỗ nào cũng đẹp, cô khen một câu, Giang Trầm sẽ rất tự nhiên gật đầu phụ hoạ, đồng tình với lời nói của cô, thậm chí còn sẽ cùng cô khen một hai câu, khen đến cùng, ngay cả Thẩm Minh Dữu cũng bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ: “Anh nói người khác nhìn thấy, có thể nói chúng ta là một cặp ba mẹ tự luyến.”
Giang Trầm thản nhiên nói: “Đây có là gì đâu chứ, Niệm Niệm của chúng ta cái gì cũng giỏi.”
Niệm Niệm lúc này đang ngủ say đột nhiên khẽ lẩm bẩm, Thẩm Minh Dữu vội vàng vỗ nhẹ Niệm Niệm, Giang Trầm mỉm cười nói nhẹ nhàng: “Em xem, Niệm Niệm đang thể hiện là ba nói đúng đó, sau này Niệm Niệm chắc chắn là cái đuôi của ba, ba đi đâu, Niệm Niệm lập tức đi cùng đến đó.”
Thẩm Minh Dữu không tin: "Niệm Niệm nên là cái đuôi của mẹ mới đúng.”
“Được được được, là cái đuôi của mẹ.” Giang Trầm đặt đồ ăn đã chuẩn bị sang một bên, dùng thìa đưa lên miệng Thẩm Minh Dữu rồi nói: “Bé cưng ăn xong rồi, bây giờ đến lượt em ăn cơm rồi.”
Thẩm Minh Dữu giơ tay lên muốn cầm lấy thìa: “Em tự ăn.”
Giang Trầm đưa tay né tránh: “Anh đút cho em ăn.”
Thẩm Minh Dữu không còn cách nào khác đành phải ăn từng thìa từng thìa một mà Giang Trầm đút cho cô ăn, cô nhìn đôi lông mày cùng khuôn mặt vô cùng dịu dàng của Giang Trầm, nhăn mũi nói: “Hôm nay em nằm mơ, mơ thấy anh bắt nạt em.”
Giang Trầm ngạc nhiên nói: “Sao anh bắt nạt em được?.”
Thẩm Minh Dữu nói: “Em cũng không nhớ rõ lắm, dù sao trong giấc mơ chính là anh bắt nạt em, luôn lạnh lùng phớt lờ em, không tốt chút nào…”
Giang Trầm dừng tay lại một chút, nói: “Đó là giấc mơ, không phải sự thật.”
“May mà đó là mơ.” Thẩm Minh Dữu gật đầu, lại nói thêm một câu nữa: “Nhưng mà, cho dù là trong giấc mơ, anh cũng không thể bắt nạt em.”
Nghe tiếng khóc lớn của Niệm Niệm, biết rằng sức khỏe của Niệm Niệm rất tốt, Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng cảm thấy yên tâm.
Trên mặt cô toàn là mồ hôi và nước mắt, Giang Trầm hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, nói: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Anh ôm Niệm Niệm đến trước mắt cô, Thẩm Minh Dữu quay đầu lại nhìn, thấy gương mặt nhỏ nhăn nheo của Niệm Niệm, nhìn không được đẹp cho lắm, nhưng thế nào cũng là do cô sinh ra, Thẩm Minh Dữu nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Giang Trầm bế Niệm Niệm đến gần mặt cô, để mặt Niệm Niệm chạm vào mặt cô, Thẩm Minh Dữu cảm nhận được làn da mềm mịn của em bé, cô nhìn bé con nằm trong lòng mình, nói: “Niệm Niệm, chào mừng con đến bên cạnh ba mẹ.”
Giang Trầm cũng nhìn Niệm Niệm, thì thầm: “Niệm Niệm, chào mừng con đến với thế giới này.”
Niệm Niệm không đáp lại sự chào đón của ba mẹ, mắt cô bé vẫn chưa thể mở to hoàn toàn, chỉ có cái miệng nhỏ mấp máy, giống như đang đói rồi nên muốn tìm đồ ăn.
Sau khi gặp mẹ xong, Giang Trầm muốn bế Niệm Niệm đi, tạm thời tách hai mẹ con ra.
“Oe oe”
Nhưng khoảnh khắc anh bế Niệm Niệm ra khỏi vòng tay mẹ, Niệm Niệm đột nhiên oa oa khóc lớn, tiếng khóc lớn của trẻ sơ sinh ngay lập tức truyền khắp cả phòng…
Sau khi Thẩm Minh Dữu sinh con, cô mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Đây là một giấc ngủ sâu, cô mơ rất nhiều, lúc thì mơ về những ngày sống ở nước ngoài với mẹ khi còn nhỏ, lúc thì mơ về thời gian sau khi trở về nước, sau đó lại mơ thấy cô kết hôn cùng Giang Trầm.
Thế nhưng Giang Trầm trong giấc mơ với Giang Trầm ngoài đời có vẻ khác nhau, Giang Trầm trong giấc mơ sẽ không quan tâm cô, sẽ không ở bên cạnh cô mỗi ngày, càng sẽ không chuẩn bị những bất ngờ và lãng mạn cho cô… Luôn tỏ ra lạnh lùng, Thẩm Minh Dữu không thích Giang Trầm như vậy chút nào.
Ngay khi Thẩm Minh Dữu đang chìm trong giấc mơ không mấy tốt đẹp này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Thẩm Minh Dữu mở mắt ra, từ giấc mơ tỉnh dậy, sau đó bắt gặp Giang Trầm đang bế một đứa bé, dỗ dành một cách kiên nhẫn.
Thẩm Minh Dữu khẽ thở nhẹ một hơi, vẫn ổn, vẫn ổn, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, Giang Trầm vẫn còn ở đây, họ còn có một cô con gái đáng yêu, nhìn vào hình ảnh này, Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất hạnh phúc.
“Em tỉnh rồi sao?” Giang Trầm cũng phát hiện Thẩm Minh Dữu đã tỉnh, Thẩm Minh Dữu đã ngủ rất lâu. Giang Trầm biết cô mệt nên cũng không dám gọi cô dậy, nhưng lại sợ cô ngủ quá lâu, có phải cơ thể cô có vấn đề gì không, cho đến khi hỏi bác sĩ, sau khi bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường anh mới cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó y tá đưa Niệm Niệm đi kiểm tra mọi thứ đều bình thường, sau khi kiểm tra xong thì để Niệm Niệm ngủ với mẹ một lát, khi bé con tỉnh dậy thì khóc lóc ầm ĩ, tiếng khóc lớn làm mẹ tỉnh giấc..
“Có thấy không thoải mái chỗ nào không?” Giang Trầm vừa bế Niệm Niệm, vừa lo lắng nhìn vợ.
“Em không sao.” Thẩm Minh Dữu cảm thấy tốt hơn nhiều sau khi ngủ một giấc, nghe thấy Niệm Niệm vẫn đang khóc, Thẩm Minh Dữu vội vàng nói: “Để em ôm Niệm Niệm cho.”
“Được.” Giang Trầm ôm Niệm Niệm đến bên cạnh mẹ, nằm trong lòng mẹ. Thẩm Minh Dữu ôm đứa con nhỏ trong lòng, trên mặt đứa bé đỏ bừng, ở chỗ lông mi vẫn còn hơi nheo mắt, trông thật đáng thương. Nhưng đứa bé vừa rồi vẫn đang khóc, sau khi được bế lên trong vòng tay của mẹ, tiếng khóc đã dừng lại, bàn tay nhỏ bé vùng ra hai lần, giống như theo bản năng cảm thấy người bên cạnh chính là mẹ mình, nhếch cái miệng nhỏ nhắn muốn chui vào vòng tay của mẹ.
Thẩm Minh Dữu cảm thấy rất mới lạ, hóa ra đây là cảm giác quan hệ huyết thống, rõ ràng chỉ nhìn một cái, cô cảm thấy mỗi cử động của đứa con nhỏ này đều ảnh hưởng đến trái tim cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn nghe đứa bé này gọi một tiếng mẹ…
“Đây là con em sinh ra à?” Thẩm Minh Dữu ngẩng đầu hỏi.
“Đương nhiên là con em sinh ra rồi.” Giang Trầm ngồi ở mép giường, không nhịn được cười trước câu hỏi của vợ.
“Thật kỳ diệu.” Thẩm Minh Dữu không nhịn được đưa tay chạm vào mặt Niệm Niệm, thật ấm áp, cảm xúc đặc biệt tốt.
Nhưng Niệm Niệm lại không vui khi bị mẹ chạm vào, Niệm Niệm đã đói bụng rồi, tìm lâu như vậy tại sao không tìm được đồ ăn, ba mẹ cũng không quan tâm đ ến Niệm Niệm. Thế nên Niệm Niệm tủi thân lại bật khóc lớn, trong phòng lại lần nữa vang lên tiếng khóc lớn của đứa bé.
“Niệm Niệm ngoan, đừng khóc…” Thẩm Minh Dữu nghe thấy tiếng khóc của con gái, lúng ta lúng túng dỗ dành cô bé.
Thế nhưng Niệm Niệm không nghe, thay vào đó tiếng khóc càng lúc càng to.
Thẩm Minh Dữu lo lắng: “Tại sao con lại khóc nhiều như vậy, có thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
“Có lẽ là đói rồi.” Giang Trầm cũng mở miệng dỗ dành con gái, nói: “Niệm Niệm đợi một chút, sẽ có đồ ăn sớm thôi.”
Niệm Niệm: “…” Tại sao còn phải chờ nữa? Vậy thì Niệm Niệm lại khóc thêm một lát nữa.
Nghe thấy tiếng con gái khóc, Giang Trầm nói vui: “Cô nhóc nóng tính này…”
Sau đó vì nghe ba nói mình như vậy, Niệm Niệm càng khóc to hơn.
Sau một lúc tự làm khổ mình, Niệm Niệm đã ăn uống no nê cuối cùng cũng ngừng khóc, sau đó nằm xuống giường của mẹ yên tâm ngủ thiếp đi một cách ngon lành.
Giang Trầm muốn bế Niệm Niệm vào nôi, nhưng bây giờ Thẩm Minh Dữu không muốn rời xa con gái một chút nào, Giang Trầm không còn lựa chọn nào khác đành phải để Niệm Niệm ở bên cạnh mẹ.
Thẩm Minh Dữu nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của con gái, hình như cô nhìn thế nào cũng cảm thấy không đủ.
“Sao con bé lại đáng yêu như vậy chứ?” Thẩm Minh Dữu thấy Niệm Niệm đang ngủ, nắm đ.ấ.m nhỏ nhắn siết chặt, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy, càng nhìn càng thấy dễ thương.
“Con gái của chúng ta, đương nhiên là phải đáng yêu rồi.” Giang Trầm cũng giống như cô, càng nhìn Niệm Niệm càng cảm thấy đáng yêu, nhưng tiếc là Niệm Niệm của bây giờ chưa thể chạy và nhảy, cũng không thể theo sau ba mẹ và gọi ba mẹ. Anh hy vọng Niệm Niệm có thể lớn nhanh lên để bé con có thể gọi ba mẹ, lại hy vọng Niệm Niệm có thể lớn lên từ từ, như vậy thời gian họ ở bên cạnh Niệm Niệm càng nhiều hơn…
“Không chỉ đáng yêu, chắc chắn còn rất thông minh, con bé vừa nằm trong lòng của em lập tức không khóc nữa, nhỏ như vậy mà đã nhận ra mẹ, chắc chắn rất thông minh.” Thẩm Minh Dữu tiếp tục khen ngợi: “Vẫn còn, vẫn còn, anh xem đôi tai nhỏ của con bé, lớn lên sẽ rất đẹp, còn có cái miệng nhỏ nhắn của con bé nữa…”
Thẩm Minh Dữu nhìn con gái thật sự cảm thấy chỗ nào cũng đẹp, cô khen một câu, Giang Trầm sẽ rất tự nhiên gật đầu phụ hoạ, đồng tình với lời nói của cô, thậm chí còn sẽ cùng cô khen một hai câu, khen đến cùng, ngay cả Thẩm Minh Dữu cũng bắt đầu cảm thấy có chút xấu hổ: “Anh nói người khác nhìn thấy, có thể nói chúng ta là một cặp ba mẹ tự luyến.”
Giang Trầm thản nhiên nói: “Đây có là gì đâu chứ, Niệm Niệm của chúng ta cái gì cũng giỏi.”
Niệm Niệm lúc này đang ngủ say đột nhiên khẽ lẩm bẩm, Thẩm Minh Dữu vội vàng vỗ nhẹ Niệm Niệm, Giang Trầm mỉm cười nói nhẹ nhàng: “Em xem, Niệm Niệm đang thể hiện là ba nói đúng đó, sau này Niệm Niệm chắc chắn là cái đuôi của ba, ba đi đâu, Niệm Niệm lập tức đi cùng đến đó.”
Thẩm Minh Dữu không tin: "Niệm Niệm nên là cái đuôi của mẹ mới đúng.”
“Được được được, là cái đuôi của mẹ.” Giang Trầm đặt đồ ăn đã chuẩn bị sang một bên, dùng thìa đưa lên miệng Thẩm Minh Dữu rồi nói: “Bé cưng ăn xong rồi, bây giờ đến lượt em ăn cơm rồi.”
Thẩm Minh Dữu giơ tay lên muốn cầm lấy thìa: “Em tự ăn.”
Giang Trầm đưa tay né tránh: “Anh đút cho em ăn.”
Thẩm Minh Dữu không còn cách nào khác đành phải ăn từng thìa từng thìa một mà Giang Trầm đút cho cô ăn, cô nhìn đôi lông mày cùng khuôn mặt vô cùng dịu dàng của Giang Trầm, nhăn mũi nói: “Hôm nay em nằm mơ, mơ thấy anh bắt nạt em.”
Giang Trầm ngạc nhiên nói: “Sao anh bắt nạt em được?.”
Thẩm Minh Dữu nói: “Em cũng không nhớ rõ lắm, dù sao trong giấc mơ chính là anh bắt nạt em, luôn lạnh lùng phớt lờ em, không tốt chút nào…”
Giang Trầm dừng tay lại một chút, nói: “Đó là giấc mơ, không phải sự thật.”
“May mà đó là mơ.” Thẩm Minh Dữu gật đầu, lại nói thêm một câu nữa: “Nhưng mà, cho dù là trong giấc mơ, anh cũng không thể bắt nạt em.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương