Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ
Chương 502: Pn57
Trang điểm cả một buổi sáng nên Thẩm Minh Dữu có hơi mệt.
“Vậy em đổi lại bộ khác.” Thẩm Minh Dữu sợ không có thời gian nên đẩy Giang Trầm ra, vội vàng đi chọn một bộ đồ khác, nhưng Giang Trầm đứng trước mặt cô không chút nhúc nhích, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
“Anh mau tránh ra, em không có thời gian đâu.” Thẩm Minh Dữu sốt ruột nói.
“Vội cái gì chứ.” Đương nhiên là Giang Trầm hiểu ý của Thẩm Minh Dữu. Từ mấy ngày trước, sau khi Thẩm Minh Dữu biết hôm nay ba mẹ của anh cũng sẽ tham dự tiệc đầy tháng của Niệm Niệm thì cô đã bắt đầu lo lắng rồi. Dù cho anh có bảo đảm với cô nhiều lần rằng ba mẹ rất dễ tính, rất hài lòng với cô, rất thích cô, cũng rất thích Niệm Niệm, nhưng vì Thẩm Minh Dữu lo lắng cho lần gặp mặt này nên cô mới bắt đầu chuẩn bị chu đáo từ mấy ngày trước.
Bộ đồ mà cô đang mặc bây giờ đương nhiên rất đoan trang và có khí chất, thích hợp để gặp ba mẹ, nhưng chính lúc này, trong buổi sáng sớm tinh mơ này, cô đứng trước mặt anh chính là đang quyến rũ anh.
Giang Trầm giữ lấy eo của cô, nói với cô bằng giọng nói mà chỉ cô có thể nghe thấy, khom lưng xuống nói nhỏ vào bên tai cô: “Em mặc như vậy không có vấn đề gì cả, chỉ là cho dù bây giờ em có mặc gì thì ở trước mặt anh đều giống như không mặc gì, đều là đang quyến rũ anh.”
Thẩm Minh Dữu: “...”
“Đồ lưu manh!” Thẩm Minh Dữu lớn tiếng mắng anh một câu.
Giang Trầm khẽ bật cười bên tai cô, âm thanh rung lên từ lồ ng n.g.ự.c của anh truyền đến cô, cảm nhận được hành động của anh, khuôn mặt của Thẩm Minh Dữu càng đỏ hơn.
Giang Trầm từ từ hôn đến khóe miệng của cô, cuối cùng Thẩm Minh Dữu kháng cự nói: “Son của em.” Sớm biết vậy thì cô đã tô son trễ một chút rồi.
Giang Trầm đâu còn quan tâm đ ến việc trên môi có son hay không, anh hôn lên môi cô, chiếm lấy đôi môi của cô, cũng nuốt luôn son môi của cô vào trong bụng.
Trong phòng thay đồ yên tĩnh, ngay lúc trong phòng sắp phát ra một chút tiếng động thì Niệm Niệm trong phòng ngủ đột nhiên bật khóc, dọa cho hai người ở trong phòng thay đồ một trận.
Sau khi Thẩm Minh Dữu bình tĩnh lại, cô đẩy Giang Trầm đang ở trên người mình ra, sau khi chỉnh lại chiếc váy dài trên người một chút thì nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Giang Trầm đứng trước gương thay đồ, hơi bồn chồn dùng ngón cái lau khóe môi, trên ngón cái lập tức nhuốm một màu đỏ tươi của son môi.
Anh nghĩ bây giờ không phải là lúc, đợi thêm một chút nữa là được rồi.
Buổi sáng hôm nay Niệm Niệm thức dậy với tâm trạng rất tốt, vốn không định khóc, nhưng cô bé đã đợi mãi cũng không thấy ba mẹ đến bế mình, Niệm Niệm không được ai chú ý chỉ đành dùng tiếng khóc để thu hút ba mẹ tới đây.
Thẩm Minh Dữu bế Niệm Niệm từ trong nôi lên, sau khi Niệm Niệm ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ liền ngừng khóc.
Lúc này Giang Trầm cũng qua đây, anh đem núm v.ú đã được khử trùng tới, véo vào mặt của Niệm Niệm, mắng yêu: “Niệm Niệm là con quỷ nhỏ.”
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm ‘hừ’ một tiếng, rõ ràng anh là con quỷ già mới đúng.
Niệm Niệm nhìn ba ‘hừm’ một tiếng, rất không hài lòng với việc ba nói cô bé là con quỷ nhỏ.
Giang Trầm: “...”
Sau khi Niệm Niệm ăn uống no nê, cô bé nằm trên giường với tâm trạng rất tốt, nhìn ba mẹ thay cho mình bộ đồ đẹp.
Sau khi Niệm Niệm thay đồ xong thì cũng sắp tới giờ.
Cuối cùng Giang Trầm cũng đi thay đồ, sau đó Thẩm Minh Dữu giậm lại chút phấn, một nhà ba người cũng đã hoàn thành việc sửa soạn.
Buổi tiệc được tổ chức tại gia, phần lớn vườn hoa đã được chuẩn bị xong từ hôm qua, hôm nay nhân viên làm việc cũng đã bận rộn từ sớm, chỉ chờ đợi sự xuất hiện của khách khứa.
Khách đến tiệc đầy tháng của Niệm Niệm cũng không tính là nhiều, đều là mấy người bạn và họ hàng thân thiết nhất lúc bình thường, mọi người đều mang quà đến cho Niệm Niệm và bày tỏ sự yêu mến với Niệm Niệm.
Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm cũng đã đến rồi, hôm nay ông ngoại Triệu Chấn Hải này ra tay rất hào phóng, nhân cơ hội này chuẩn bị cho Niệm Niệm một món quà rất quý giá, người cậu Triệu Diễm cũng không chịu thua kém, anh ấy đã mua cho Niệm Niệm rất nhiều món đồ tốt.
Từ sau khi Thẩm Minh Dữu bắt đầu nhận quà của nhà họ Triệu, Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm cứ cách dăm ba hôm lại gửi đồ đến, chỉ là do sau này Thẩm Minh Dữu thấy họ tặng quá nhiều đồ nên mới chủ động gọi điện thoại qua đó bảo bọn họ đừng gửi tới nữa nên bên đó mới ngừng lại một thời gian. Hôm nay bọn họ lại tranh thủ tiệc đầy tháng để tặng bù những món đồ mà mấy tháng trước cô không cho bọn họ tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn57.html.]
Niệm Niệm có hơi sợ người lạ, trong thời gian Thẩm Minh Dữu ở cữ, cô bé rất ít khi gặp người lạ, những người thường gặp hàng ngày đều là vài người trong nhà, bây giờ bất ngờ nhìn thấy nhiều khuôn mặt xa lạ như vậy, Niệm Niệm lại chẳng hề bật khóc nhưng nhất định phải là ba hoặc mẹ bế, không thể rời xa một trong hai người bọn họ.
Niệm Niệm còn quá nhỏ, sau khi gặp sơ qua mọi người một lúc thì Thẩm Minh Dữu bế Niệm Niệm vào trong phòng, ba mẹ của Giang Trầm vẫn chưa tới, ngược lại Thẩm Minh Dữu bắt đầu cảm thấy hồi hộp hơn.
Mãi cho đến khi buổi tiệc sắp kết thúc, sau khi khách khứa đều về gần hết, Giang Thiệu Bình và Cố Cẩn mới thoải mái mà đến muộn.
Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm gặp ông bà nội.
Lúc vừa mới có thai Niệm Niệm, Giang Trầm đã báo tin cô có thai cho bọn họ, Thẩm Minh Dữu cũng nói chuyện điện thoại với họ. Trong điện thoại, bọn họ đều bày tỏ sự chào mừng và mong đợi với sự xuất hiện của Niệm Niệm.
Hôm nay được nhìn thấy Niệm Niệm, hai vợ chồng họ đều thích thú ôm đứa cháu nhỏ, lúc này Niệm Niệm đã không còn sợ người lạ nữa, cô bé dựa vào lòng ông nội, mở to hai mắt nhìn ông bà nội của cô bé.
“Tiểu Niệm Niệm, sao con lại ngoan như vậy chứ, ông là ông nội, con có nhận ra ông nội không?”
Niệm Niệm không nhận ra ông nội, tiếp tục mở đôi mắt tròn xoe nhìn ông. Tuy rằng Niệm Niệm không biết nói chuyện nhưng Niệm Niệm thích ỡm ờ thành tiếng, sau khi nghe thấy ông nội nói chuyện với cô bé, Niệm Niệm ‘ưm ưm’ một tiếng coi như đáp lại lời ông.
“Ái chà, Niệm Niệm đã biết trả lời ông nội rồi à, sao mà cháu gái nhỏ của ông thông minh vậy kìa!”
“Ưm…” Niệm Niệm tiếp tục trả lời ‘ưm ưm’.
“Ha ha, đúng vậy, ông chính là ông nội, ông nội thương Niệm Niệm nhất.”
“Ưm…”
Cố Cẩn ở bên cạnh không nhịn được nữa, bà tiến lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí đón Niệm Niệm đang ở trong lòng của Giang Thiệu Bình qua, tuy không thể hiện tình cảm như Giang Thiệu Bình, nhưng ánh mắt nhìn Niệm Niệm của bà lại tràn đầy yêu thương.
Cố Cẩn nhìn cháu gái đang ở trong lòng, nói: “Niệm Niệm, bà là bà nội đây.”
“Ưm…” Niệm Niệm tiếp tục ‘ưm ưm’.
Ánh mắt của Cố Cẩn đầy phấn khích, bà bế cháu gái, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Cố Cẩn và Giang Thiệu Bình nhìn thấy Niệm Niệm đều yêu thích không thôi, bế bé con rồi liền không muốn buông tay. Trước giờ hai người chưa bao giờ cãi nhau, nhưng lại vì chuyện ai bế Niệm Niệm mà thậm chí suýt chút nữa đã cãi nhau. Cuối cùng, họ thực hiện biện pháp công bằng, đó chính là hai người luân phiên nhau bế bé con. May là Niệm Niệm rất ngoan, ngay cả khi bị ông bà nội thay phiên nhau bế mình, cô bé cũng không khóc mà nằm im trong lòng ông bà nội uống sữa, ngẩn ngơ, chơi đùa với ông bà nội, mãi đến buổi tối mới quay lại ngủ bên cạnh ba mẹ.
Thẩm Minh Dữu đặt Niệm Niệm đang ngủ say vào trong nôi, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Niệm Niệm rồi nhìn Giang Trầm nói: “Ba mẹ rất thích Niệm Niệm.”
“Ba mẹ không những rất thích Niệm Niệm mà còn rất thích em.”
“Vâng.” Đương nhiên Thẩm Minh Dữu cũng cảm nhận được, cô không có buổi gặp mặt chính thức với ba mẹ của Giang Trầm, mãi đến lần này, cô mới thật sự cảm nhận được ba mẹ anh thật sự thích mình, bỗng chốc sự thấp thỏm ở trong lòng cũng không còn nữa.
Lúc Thẩm Minh Dữu đang ngắm nhìn Niệm Niệm và thở phào nhẹ nhõm thì một đôi tay ôm chặt lấy eo của cô từ phía sau. Đầu anh tựa lên vai cô, hô hấp của anh ở bên sườn mặt cô, ôm cô rồi nói một cách rất mập mờ ở bên tai cô rằng: “Dữu Dữu, anh cũng thích em…”
“Niệm Niệm đang ở đây đó.” Thẩm Minh Dữu đẩy cánh tay anh.
Giang Trầm đang ôm eo cô siết chặt tay, anh nhìn con gái đang ngon giấc trong nôi, nhỏ giọng thương lượng bên tai của Thẩm Minh Dữu: “Đêm nay để dì Trương chăm sóc Niệm Niệm nhé?”
Dì Trương là dì bảo mẫu mà gia đình mời về để đặc biệt chăm sóc cho Niệm Niệm trong tháng ở cữ sau sinh. Bình thường, Niệm Niệm cũng rất thích dì Trương, nhưng buổi tối khi đi ngủ, phần lớn thời gian Niệm Niệm sẽ ngủ cạnh ba mẹ.
Nhưng đêm nay thì…
Thẩm Minh Dữu nhìn vào khuôn mặt của Niệm Niệm, khẽ gật đầu, đồng ý với yêu cầu này của Giang Trầm.
Không lâu sau đó, Niệm Niệm liền bị ba nhẫn tâm bế tới phòng em bé mà cô bé thuộc về.
“Vậy em đổi lại bộ khác.” Thẩm Minh Dữu sợ không có thời gian nên đẩy Giang Trầm ra, vội vàng đi chọn một bộ đồ khác, nhưng Giang Trầm đứng trước mặt cô không chút nhúc nhích, đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
“Anh mau tránh ra, em không có thời gian đâu.” Thẩm Minh Dữu sốt ruột nói.
“Vội cái gì chứ.” Đương nhiên là Giang Trầm hiểu ý của Thẩm Minh Dữu. Từ mấy ngày trước, sau khi Thẩm Minh Dữu biết hôm nay ba mẹ của anh cũng sẽ tham dự tiệc đầy tháng của Niệm Niệm thì cô đã bắt đầu lo lắng rồi. Dù cho anh có bảo đảm với cô nhiều lần rằng ba mẹ rất dễ tính, rất hài lòng với cô, rất thích cô, cũng rất thích Niệm Niệm, nhưng vì Thẩm Minh Dữu lo lắng cho lần gặp mặt này nên cô mới bắt đầu chuẩn bị chu đáo từ mấy ngày trước.
Bộ đồ mà cô đang mặc bây giờ đương nhiên rất đoan trang và có khí chất, thích hợp để gặp ba mẹ, nhưng chính lúc này, trong buổi sáng sớm tinh mơ này, cô đứng trước mặt anh chính là đang quyến rũ anh.
Giang Trầm giữ lấy eo của cô, nói với cô bằng giọng nói mà chỉ cô có thể nghe thấy, khom lưng xuống nói nhỏ vào bên tai cô: “Em mặc như vậy không có vấn đề gì cả, chỉ là cho dù bây giờ em có mặc gì thì ở trước mặt anh đều giống như không mặc gì, đều là đang quyến rũ anh.”
Thẩm Minh Dữu: “...”
“Đồ lưu manh!” Thẩm Minh Dữu lớn tiếng mắng anh một câu.
Giang Trầm khẽ bật cười bên tai cô, âm thanh rung lên từ lồ ng n.g.ự.c của anh truyền đến cô, cảm nhận được hành động của anh, khuôn mặt của Thẩm Minh Dữu càng đỏ hơn.
Giang Trầm từ từ hôn đến khóe miệng của cô, cuối cùng Thẩm Minh Dữu kháng cự nói: “Son của em.” Sớm biết vậy thì cô đã tô son trễ một chút rồi.
Giang Trầm đâu còn quan tâm đ ến việc trên môi có son hay không, anh hôn lên môi cô, chiếm lấy đôi môi của cô, cũng nuốt luôn son môi của cô vào trong bụng.
Trong phòng thay đồ yên tĩnh, ngay lúc trong phòng sắp phát ra một chút tiếng động thì Niệm Niệm trong phòng ngủ đột nhiên bật khóc, dọa cho hai người ở trong phòng thay đồ một trận.
Sau khi Thẩm Minh Dữu bình tĩnh lại, cô đẩy Giang Trầm đang ở trên người mình ra, sau khi chỉnh lại chiếc váy dài trên người một chút thì nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Giang Trầm đứng trước gương thay đồ, hơi bồn chồn dùng ngón cái lau khóe môi, trên ngón cái lập tức nhuốm một màu đỏ tươi của son môi.
Anh nghĩ bây giờ không phải là lúc, đợi thêm một chút nữa là được rồi.
Buổi sáng hôm nay Niệm Niệm thức dậy với tâm trạng rất tốt, vốn không định khóc, nhưng cô bé đã đợi mãi cũng không thấy ba mẹ đến bế mình, Niệm Niệm không được ai chú ý chỉ đành dùng tiếng khóc để thu hút ba mẹ tới đây.
Thẩm Minh Dữu bế Niệm Niệm từ trong nôi lên, sau khi Niệm Niệm ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mẹ liền ngừng khóc.
Lúc này Giang Trầm cũng qua đây, anh đem núm v.ú đã được khử trùng tới, véo vào mặt của Niệm Niệm, mắng yêu: “Niệm Niệm là con quỷ nhỏ.”
Thẩm Minh Dữu nhìn Giang Trầm ‘hừ’ một tiếng, rõ ràng anh là con quỷ già mới đúng.
Niệm Niệm nhìn ba ‘hừm’ một tiếng, rất không hài lòng với việc ba nói cô bé là con quỷ nhỏ.
Giang Trầm: “...”
Sau khi Niệm Niệm ăn uống no nê, cô bé nằm trên giường với tâm trạng rất tốt, nhìn ba mẹ thay cho mình bộ đồ đẹp.
Sau khi Niệm Niệm thay đồ xong thì cũng sắp tới giờ.
Cuối cùng Giang Trầm cũng đi thay đồ, sau đó Thẩm Minh Dữu giậm lại chút phấn, một nhà ba người cũng đã hoàn thành việc sửa soạn.
Buổi tiệc được tổ chức tại gia, phần lớn vườn hoa đã được chuẩn bị xong từ hôm qua, hôm nay nhân viên làm việc cũng đã bận rộn từ sớm, chỉ chờ đợi sự xuất hiện của khách khứa.
Khách đến tiệc đầy tháng của Niệm Niệm cũng không tính là nhiều, đều là mấy người bạn và họ hàng thân thiết nhất lúc bình thường, mọi người đều mang quà đến cho Niệm Niệm và bày tỏ sự yêu mến với Niệm Niệm.
Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm cũng đã đến rồi, hôm nay ông ngoại Triệu Chấn Hải này ra tay rất hào phóng, nhân cơ hội này chuẩn bị cho Niệm Niệm một món quà rất quý giá, người cậu Triệu Diễm cũng không chịu thua kém, anh ấy đã mua cho Niệm Niệm rất nhiều món đồ tốt.
Từ sau khi Thẩm Minh Dữu bắt đầu nhận quà của nhà họ Triệu, Triệu Chấn Hải và Triệu Diễm cứ cách dăm ba hôm lại gửi đồ đến, chỉ là do sau này Thẩm Minh Dữu thấy họ tặng quá nhiều đồ nên mới chủ động gọi điện thoại qua đó bảo bọn họ đừng gửi tới nữa nên bên đó mới ngừng lại một thời gian. Hôm nay bọn họ lại tranh thủ tiệc đầy tháng để tặng bù những món đồ mà mấy tháng trước cô không cho bọn họ tặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn57.html.]
Niệm Niệm có hơi sợ người lạ, trong thời gian Thẩm Minh Dữu ở cữ, cô bé rất ít khi gặp người lạ, những người thường gặp hàng ngày đều là vài người trong nhà, bây giờ bất ngờ nhìn thấy nhiều khuôn mặt xa lạ như vậy, Niệm Niệm lại chẳng hề bật khóc nhưng nhất định phải là ba hoặc mẹ bế, không thể rời xa một trong hai người bọn họ.
Niệm Niệm còn quá nhỏ, sau khi gặp sơ qua mọi người một lúc thì Thẩm Minh Dữu bế Niệm Niệm vào trong phòng, ba mẹ của Giang Trầm vẫn chưa tới, ngược lại Thẩm Minh Dữu bắt đầu cảm thấy hồi hộp hơn.
Mãi cho đến khi buổi tiệc sắp kết thúc, sau khi khách khứa đều về gần hết, Giang Thiệu Bình và Cố Cẩn mới thoải mái mà đến muộn.
Đây là lần đầu tiên Niệm Niệm gặp ông bà nội.
Lúc vừa mới có thai Niệm Niệm, Giang Trầm đã báo tin cô có thai cho bọn họ, Thẩm Minh Dữu cũng nói chuyện điện thoại với họ. Trong điện thoại, bọn họ đều bày tỏ sự chào mừng và mong đợi với sự xuất hiện của Niệm Niệm.
Hôm nay được nhìn thấy Niệm Niệm, hai vợ chồng họ đều thích thú ôm đứa cháu nhỏ, lúc này Niệm Niệm đã không còn sợ người lạ nữa, cô bé dựa vào lòng ông nội, mở to hai mắt nhìn ông bà nội của cô bé.
“Tiểu Niệm Niệm, sao con lại ngoan như vậy chứ, ông là ông nội, con có nhận ra ông nội không?”
Niệm Niệm không nhận ra ông nội, tiếp tục mở đôi mắt tròn xoe nhìn ông. Tuy rằng Niệm Niệm không biết nói chuyện nhưng Niệm Niệm thích ỡm ờ thành tiếng, sau khi nghe thấy ông nội nói chuyện với cô bé, Niệm Niệm ‘ưm ưm’ một tiếng coi như đáp lại lời ông.
“Ái chà, Niệm Niệm đã biết trả lời ông nội rồi à, sao mà cháu gái nhỏ của ông thông minh vậy kìa!”
“Ưm…” Niệm Niệm tiếp tục trả lời ‘ưm ưm’.
“Ha ha, đúng vậy, ông chính là ông nội, ông nội thương Niệm Niệm nhất.”
“Ưm…”
Cố Cẩn ở bên cạnh không nhịn được nữa, bà tiến lên phía trước, cẩn thận từng li từng tí đón Niệm Niệm đang ở trong lòng của Giang Thiệu Bình qua, tuy không thể hiện tình cảm như Giang Thiệu Bình, nhưng ánh mắt nhìn Niệm Niệm của bà lại tràn đầy yêu thương.
Cố Cẩn nhìn cháu gái đang ở trong lòng, nói: “Niệm Niệm, bà là bà nội đây.”
“Ưm…” Niệm Niệm tiếp tục ‘ưm ưm’.
Ánh mắt của Cố Cẩn đầy phấn khích, bà bế cháu gái, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Cố Cẩn và Giang Thiệu Bình nhìn thấy Niệm Niệm đều yêu thích không thôi, bế bé con rồi liền không muốn buông tay. Trước giờ hai người chưa bao giờ cãi nhau, nhưng lại vì chuyện ai bế Niệm Niệm mà thậm chí suýt chút nữa đã cãi nhau. Cuối cùng, họ thực hiện biện pháp công bằng, đó chính là hai người luân phiên nhau bế bé con. May là Niệm Niệm rất ngoan, ngay cả khi bị ông bà nội thay phiên nhau bế mình, cô bé cũng không khóc mà nằm im trong lòng ông bà nội uống sữa, ngẩn ngơ, chơi đùa với ông bà nội, mãi đến buổi tối mới quay lại ngủ bên cạnh ba mẹ.
Thẩm Minh Dữu đặt Niệm Niệm đang ngủ say vào trong nôi, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ bé của Niệm Niệm rồi nhìn Giang Trầm nói: “Ba mẹ rất thích Niệm Niệm.”
“Ba mẹ không những rất thích Niệm Niệm mà còn rất thích em.”
“Vâng.” Đương nhiên Thẩm Minh Dữu cũng cảm nhận được, cô không có buổi gặp mặt chính thức với ba mẹ của Giang Trầm, mãi đến lần này, cô mới thật sự cảm nhận được ba mẹ anh thật sự thích mình, bỗng chốc sự thấp thỏm ở trong lòng cũng không còn nữa.
Lúc Thẩm Minh Dữu đang ngắm nhìn Niệm Niệm và thở phào nhẹ nhõm thì một đôi tay ôm chặt lấy eo của cô từ phía sau. Đầu anh tựa lên vai cô, hô hấp của anh ở bên sườn mặt cô, ôm cô rồi nói một cách rất mập mờ ở bên tai cô rằng: “Dữu Dữu, anh cũng thích em…”
“Niệm Niệm đang ở đây đó.” Thẩm Minh Dữu đẩy cánh tay anh.
Giang Trầm đang ôm eo cô siết chặt tay, anh nhìn con gái đang ngon giấc trong nôi, nhỏ giọng thương lượng bên tai của Thẩm Minh Dữu: “Đêm nay để dì Trương chăm sóc Niệm Niệm nhé?”
Dì Trương là dì bảo mẫu mà gia đình mời về để đặc biệt chăm sóc cho Niệm Niệm trong tháng ở cữ sau sinh. Bình thường, Niệm Niệm cũng rất thích dì Trương, nhưng buổi tối khi đi ngủ, phần lớn thời gian Niệm Niệm sẽ ngủ cạnh ba mẹ.
Nhưng đêm nay thì…
Thẩm Minh Dữu nhìn vào khuôn mặt của Niệm Niệm, khẽ gật đầu, đồng ý với yêu cầu này của Giang Trầm.
Không lâu sau đó, Niệm Niệm liền bị ba nhẫn tâm bế tới phòng em bé mà cô bé thuộc về.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương