Tham Gia Show Giải Trí, Gia Đình Tôi Bạo Đỏ

Chương 508: Pn63



Niệm Niệm mở mắt liếc nhìn camera, sau đó sự chú ý nhanh chóng rời khỏi camera, dùng tay chân tiếp tục bò, bò, bò đến một góc trong phòng khách.

Góc kia đặt mấy con búp bê nhỏ đầy màu sắc, vừa nhìn là biết ngay đồ chơi dành cho các bạn nhỏ.

Sau khi Niệm Niệm đến khu vực đồ chơi của mình, cuối cùng cũng không bò nữa, cô bé ngồi dậy khỏi mặt đất, đưa ngón tay ra chạm nhẹ vào từng con búp bê. Sau đó Niệm Niệm quay người ngồi dựa vào chỗ đó, cầm món đồ chơi nhỏ trong tay, vừa chơi đùa, vừa ngước mắt nhìn hướng hành lang đằng kia.

[Niệm Niệm đang nhìn gì vậy?]

[Có phải đang đợi ba mẹ không, Niệm Niệm cũng dậy rồi, sao ba mẹ vẫn chưa dậy đến đón Niệm Niệm nha?]

[Tổng giám đốc Giang và chị Dữu mau ra ngoài kìa, không chỉ Niệm Niệm đang đợi hai người, khán giả cũng đang đợi đó!]

Trong khi Niệm Niệm đang đợi ba mẹ, khán giả đành phải đợi với Niệm Niệm, thỉnh thoảng nhìn bé con rồi lại cùng bé con liếc nhìn hành lang đằng kia.

Trong lúc Niệm Niệm và khán giả chờ đợi, cuối cùng hành lang đằng kia cũng truyền đến chút tiếng động.

Giang Trầm đã đánh răng rửa mặt xong, thay bộ quần áo ở nhà thoải mái, anh ra khỏi phòng rồi đi thẳng tới phòng khách, quả nhiên nhìn thấy con gái lại đợi trong khu đồ chơi của cô bé bên đó, bé đang chơi một mình.

Sau khi Niệm Niệm thấy ba tới, ném đồ chơi nhỏ trong tay, dang rộng đôi tay về phía ba.

Giang Trầm cười rồi bế con gái lên khỏi mặt đất, bóp nhẹ mũi nhỏ của cô bé hỏi: “Niệm Niệm có đói không?”

Niệm Niệm còn chưa biết nói đương nhiên không thể trả lời câu hỏi của ba, nhưng thấy ba bóp mũi của mình, Niệm Niệm cũng giơ tay nhỏ lên bóp nhẹ mũi của ba, cô bé bóp xong lại lộ ra răng nhỏ cười toe toét với ba. Giang Trầm cảm thấy con gái thật đáng yêu, thân mật chạm mũi anh vào mũi cô bé, chọc cho Niệm Niệm cười khúc khích, liên tục lùi ra sau.

[Đây chính là chồng của Thẩm Minh Dữu sao? Ha ha ha thật đẹp trai, thật dịu dàng nha!]

[Tuy trước đây từng thấy ảnh chồng của Thẩm Minh Dữu một lần trên mạng, nhưng đó cũng chỉ là ảnh chụp mà thôi, nhưng lần này là người sống, thật sự đẹp trai hơn gấp một trăm lần ảnh chụp!]

[Tuy rằng mặc quần áo ở nhà, nhưng vẫn là thật đẹp trai, dáng người rất chuẩn, có thể nhìn ra một mét tám lăm trở lên, điều quan trọng là khi cười với con gái thật dịu dàng nha, người ba dịu dàng như này không hề giống với tổng giám đốc của Lăng Vũ Tư Túc trong tưởng tượng của tôi, tương phản lớn quá rồi!]

[Đúng vậy, nhưng không thể không nói, tổng giám đốc Giang yêu thương con gái như vậy càng có sức hấp dẫn hơn, ôi chị Dữu nhà tôi lấy được người chồng thật tốt, vợ chồng hai người thật sự đẹp đôi lắm đấy!]

[Thẩm Minh Dữu đừng ngủ nữa, mau thức dậy chung khung hình với chồng con đi, một nhà ba người này, thật sự nhan sắc quá cao rồi, tôi nóng lòng muốn nhìn thấy cảnh tượng họ chung khung hình.]

Sau khi Giang Trầm bế con gái, cũng không định về phòng ngủ đánh thức Thẩm Minh Dữu, anh tính mang theo Niệm Niệm cùng nhau chuẩn bị xong bữa sáng cho vợ trước, sau đó sẽ đi gọi vợ thức dậy.

Sau khi giúp Niệm Niệm đánh răng rửa mặt xong, Giang Trầm bế Niệm Niệm vào phòng bếp: “Niệm Niệm, chúng ta cùng nhau làm bữa sáng cho mẹ, được không nào?”

“A nha —” Niệm Niệm a a hai tiếng, đồng ý lời của ba.

“Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi làm bữa sáng nhé.” Giang Trầm nhìn con gái: “Niệm Niệm không được phá phách, phải giúp ba, con có thể làm được không?”

Niệm Niệm mở to mắt nhìn ba: “Be?” Niệm Niệm phá phách khi nào chứ?

“Không phải ‘Be’, Niệm Niệm nên trả lời là ‘Vâng’, Niệm Niệm, con nói xem khi nào con mới có thể nói được?” Giang Trầm xoa đầu nhỏ của con gái, khi Niệm Niệm mười tháng tuổi thì bắt đầu tập đi rồi, sau khi một tuổi, bước đi đã vững hơn, nhưng Niệm Niệm có thể hơi lười, cô bé thích bò loạn trên mặt đất hơn là đi bộ, mà bây giờ Niệm Niệm vẫn không biết nói, có điều cô bé sẽ phát ra một số âm tiết kỳ lạ như “be”, “a nha”, “ô hô”, “oa hô” kiểu vậy, đặc biệt là hai âm “be” và “ô hô” gần như trở thành câu cửa miệng của Niệm Niệm.

Chẳng qua là khi nghe thấy ba nói chuyện với cô bé, Niệm Niệm nghe không hiểu mới chu miệng nhỏ kêu “ô hô” để đáp lại ba.

Giang Trầm lại lần nữa thấy con gái thật dễ thương, lại gần hôn cái miệng nhỏ nhắn của con gái.

Niệm Niệm được hôn, nhìn ba với đôi mắt sáng ngời, chu miệng nhỏ thật cao: “Ô hô hô ~”

[A a a tôi đã thành fan của con gái Thẩm Minh Dữu rồi, tại sao có thể đáng yêu như vậy!]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn63.html.]

[Ô hô ~ ha ha ha mặc dù Niệm Niệm của chúng ta không biết nói, nhưng Niệm Niệm của chúng ta biết ‘ô hô hô’ được rồi, tôi sắp c.h.ế.t trong sự đáng yêu của Niệm Niệm rồi.]

Sau khi vào phòng bếp, Giang Trầm đặt Niệm Niệm ngồi trong ghế trẻ em, bảo cô bé chờ bên cạnh nhìn ba nấu ăn.

Ngoài chuẩn bị bữa sáng cho vợ chồng hai người ra, Giang Trầm còn phải nấu thức ăn phụ cho Niệm Niệm, tổ chương trình có quy định, trong quá trình quay phim, quản gia và bảo mẫu đều không được xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều cần ba và bé con tự hoàn thành.

[Tổng giám đốc Giang thật sự biết nấu ăn sao?]

[Cơm của người lớn còn được, nhưng thức ăn phụ cho bảo bối nhỏ không thể nấu lung tung, nếu không đứa nhỏ ăn sẽ bị đau bụng.]

[Giang Trầm sao có thể biết nấu ăn, đối với ông chủ lớn như anh, bình thường những việc này chắc chắn đều là đầu bếp và bảo mẫu trong nhà làm, đoán rằng anh chưa từng vào bếp đi!]

Fans bắt đầu lo lắng, sợ thức ăn Giang Trầm nấu không ăn được, nhưng làm người khác ngạc nhiên là sau khi Giang Trầm vào bếp, động tác cực kỳ thuần thục, một lát sau đã làm xong phần ăn sáng của hai người lớn, sau đó lại bắt đầu khéo léo nấu thức ăn phụ cho bảo bối nhỏ.

[Ô hô ~ Hình như tổng giám đốc Giang thật sự biết nấu ăn đấy!]

[Tổng giám đốc Giang biết nấu ăn có vẻ đẹp trai hơn nha, a a a cuộc sống của Thẩm Minh Dữu cũng tốt quá đi, lẽ nào chồng của cô ấy là người toàn năng sao!]

Giang Trầm bận rộn một lúc, sau khi bắt đầu nấu thức ăn phụ cho Niệm Niệm, Niệm Niệm ngồi trên ghế an toàn cũng hơi mất kiên nhẫn chờ đợi rồi.

Giang Trầm bế cô bé xuống khỏi ghế, Niệm Niệm nhanh chóng nằm sấp trên sàn nhà, cô bé dùng cả tay lẫn chân bò vài bước.

Giang Trầm nhắc nhở: “Niệm Niệm đừng đi xa quá, chúng ta sắp ăn cơm rồi.”

“A a —” Niệm Niệm lên tiếng đáp lại.

Giang Trầm nhắc nhở nhân viên công tác một chút, sau đó lại tiếp tục nấu ăn.

Sau khi Niệm Niệm rời khỏi tầm mắt của ba, bắt đầu bò và khám phá các góc trong nhà, nhưng cô bé đã sớm khám phá hết nơi này nhiều lần. Sau khi bò một lúc, Niệm Niệm hết hứng thú, cô bé lần nữa bò tới chỗ ba, thấy ba đang bận không có nhìn cô bé, Niệm Niệm cau mày, khi định xoay người bò đi, đột nhiên ánh mắt cô bé như nhìn thấy gì đó nên dừng lại.

Giang Trầm nấu ăn xong, rửa sạch tay, thấy Niệm Niệm lúc lâu cũng không có tiếng động, anh gọi lớn: “Niệm Niệm?”

Niệm Niệm không trả lời, cũng không nhìn thấy bóng dáng người quay phim quay Niệm Niệm, Giang Trầm bưng bát đang chuẩn bị ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy bột mì vương vãi trên sàn nhà bên cạnh.

Nhìn phía trước xa hơn, bột mì trắng kéo dài trên sàn nhà khiến mọi nơi đều trở nên nhem nhuốc.

Giang Trầm: “...”

Không cần nói, vừa nhìn đã biết là Niệm Niệm làm ra.

“Niệm Niệm?” Giang Trầm đặt đồ trong tay xuống, lần theo dấu vết bột mì thì nhìn thấy con gái đang ngồi xổm sau ghế sô pha, cầm túi bột mì rồi dùng bột mì rửa mặt.

“...” Giang Trầm sửng sốt nói: “Niệm Niệm, con đang làm gì vậy?”

Niệm Niệm đang cầm nắm bột mì trong tay định xoa lên mặt thì nghe thấy ba gọi cô bé, hành động ngay lập tức dừng lại: “Be?”

[Ha ha ha trời đất ơi tổng giám đốc Giang hình như phát hiện Niệm Niệm đang làm chuyện xấu rồi!]

[Niệm Niệm có biết chuyện mình làm là chuyện xấu không, nhân lúc ba nấu ăn không chú ý, bé con liền lặng lẽ lấy được túi bột mì, lại vì túi bột mì nặng, sau đó đổ hầu hết bột mì trong túi trên đường lúc bò, cuối cùng thuận lợi trốn kỹ sau ghế sô pha rồi có thể yên tâm chơi bột mì mà không bị ba phát hiện nhé!]

[Ha ha ha Niệm Niệm là bé cưng biết cố gắng, mặc dù túi bột mì hơi nặng, nhưng cũng không thể cản trở bé con kéo tới nơi an toàn.]

Hóa ra Giang Trầm dùng xong bột mì quên đóng tủ lại, Niệm Niệm nhìn thấy thì lôi túi ra, túi bột mì thật sự không nặng, nhưng đối với bé con một tuổi mà nói, vậy thì nặng quá rồi, nhưng sức mạnh của Niệm Niệm không tính là nhỏ trong đám bé con cùng tuổi. Hơn nữa cô bé thông minh, sau khi biết bản thân kéo không nổi thì rải từng chút bột mì trong túi ra ngoài, cuối cùng còn lại một ít trong túi, Niệm Niệm liền kéo túi tới sau ghế sô pha, sau đó trốn ba rồi bắt đầu chơi đùa.
Chương trước Chương tiếp