Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 4: BOSS KHÔNG THỂ HIỂU NỔI PHÓ KHANH NHU.



Quay về Phó gia.

Trong phòng củi nơi góc khuất của căn nhà có một người phụ nữ mặc dù chưa ngoài bốn mươi nhưng nhìn như đã đứng tuổi. Tiếng châm chọc truyền đến "Trần Uyển à Trần Uyển cô thật sự không ngờ con gái yêu quý của cô rơi vào tay Lãnh Đế Hàn thâm độc kia đúng không?"

"Mẹ cần gì phải nói cho cô cả biết chuyện này chứ, đến cả Phó Khanh Nhu yêu quý nhất của cô ấy còn muốn giấu mà." Phó Cầm Vy nhìn Tuyết Mai mà nói, trong lời có ẩn ý một suy nghĩ rất sâu xa là muốn chia rẽ tình cảm của hai mẹ con Phó Khanh Nhu. Đồng thời cũng muốn làm cho Trần Uyển tái phát bệnh nhanh chóng.

'Để xem cô ta có tức đến sôi máu không?' Suy nghĩ lúc bấy giờ của hai mẹ con mụ vợ lẻ trổi dậy.

Trần Uyển không thể tin được lời của Tuyết Mai nên hỏi lại, bà thét lên như mắng vào mặt mụ vợ lẻ "Cô lừa tôi đúng không? Tại sao lại gả nó cho cái tên họ Lãnh kia chứ, nó sẽ bị hành hạ đến chết mất? Lão gia không nói gì sao, ông ấy không ngăn cản mối hôn sự nay à?"

Nước mắt lăn dài trên gò má người mẹ thương con trông thật tội nghiệp, rõ là bà đã nhẫn nhục, chịu đựng mọi thứ mỉa mai, chà đạp của mấy con người thiếu lương tâm trong cái nhà này để cho Phó Khanh Nhu được học hành, ăn no mặc ấm rồi mà. Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa chịu hài lòng hay sao?

So với việc Trần Uyển lo lắng thì bà đâu biết chính cô con gái mình yêu thương đứt ruột đứt gan đó lại đang có cái âm mưu rất to lớn và lợi hại cơ chứ.

............

Ánh chiều tà đã ghé qua trên bầu trời Phó Khanh Nhu dần nhấc cái tấm thân chồng chất dấu cắn ửng đỏ cùng nỗi đau đến điên dại lò mò đi tìm quần áo. Nhìn những vết thương chưa lành từ đêm qua lại giờ ngày càng rõ rệt, cô không kiềm nổi bản tính mà mắng mỏ "Lãnh Đế Hàn anh ta là chó hay sao?"

Lê lết tấm thân mảnh mai, nhỏ nhắn vừa xuống được giường thì lại ngã nhào ra sàn một cách đau điếng, cô la lên "A...". Tiếng than của Phó Khanh Nhu đã thành công thu hút sự chú ý của người đàn ông tay đang thoăn thoắt đưa trên bàn phím ''Cạch...cạch...''

Lãnh Đế Hàn dừng lại công việc, sải những bước chân quyền lực đi đến phía phát ra tiếng động. Một hình ảnh khiến anh phải chống mắt lên nhìn rồi lắc đầu chê bai người phụ nữ như đồ ăn hại "Nói cô vô dụng thì cô không nhận cứ phải đi như này mới chịu, đúng là người phụ nữ ngu ngốc."



Tức đến sôi máu Phó Khanh Nhu bây giờ chỉ muốn để tên đàn ông kiêu ngạo trước mặt này quỳ xuống dưới chân cô xin tha mạng thôi. Nhưng nghĩ cũng khó vì so với gia thế và quyền hành lúc này của cô thì quá khó để hạ gục anh.

''Ngu ngốc cũng được trước sau gì tôi cũng là Lãnh phu nhân thôi, anh không thích thì cũng làm được gì? Với lại không lẽ bây giờ anh để tôi về nhà với cái bộ dạng này?" Phó Khanh Nhu không quan tâm việc bị mắng chửi như thế nào mà cô chỉ không dám để mẹ thấy mình như thế này rồi lại lo lắng.

Lãnh Đế Hàn lấy áo khoác của mình ném cho người phụ nữ rồi cúi người xuống bế cô vào trong lòng mình đi ra khỏi phòng. Ánh mắt lơ đễnh, hoảng loạn vì tưởng mình hoa mắt nên nhìn nhầm, Cương Trực anh sống bên cạnh ông chủ này cũng gần chục năm rồi mà chưa từng thấy ngài ấy đến gần người phụ nữ nào.

Nhưng hôm nay coi như anh đã được mở mang tầm mắt, cố chỉnh mắt nhìn kĩ xem người phụ nữ đó là thần thánh phương nào thì Cương Trực mới phát hiện ra rồi há hốc mồm nói nhỏ "Không...không phải chứ, đó là cái cô Phó đại tiểu thư mà boss sai mình điều tra mà?"

Ừ thì không sai vào đâu được, đang suy nghĩ ngoài lề thì Lãnh Đế Hàn lại vứt chiếc chìa khóa của con Pagani Huayra phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập xe của mình cho anh.

"Lái xe đi." Quay người liếc Cương Trực người đàn ông buông lời.

Cảm giác được một luồn khí lạnh bao trùm sóng lưng đến tận gáy của mình như một lời cảnh cáo nhẹ đến từ vị trị chủ tịch thì nào ai dám có ý nghĩ vớ vẩn nữa, co chân chạy ngay xuống hầm đổ xe để lại không gian riêng cho hai vị tổ tông.

Phó Khanh Nhu được bế nhưng cô lại không chịu yên thân mà cứ hết sức đặt ra cho Lãnh Đế Hàn hàng trăm câu hỏi vô nghĩa, khiến người đàn ông có chút khó chịu. Anh gằn giọng "Có tin tôi vứt cô sang Bắc cực chơi với gấu không?"

Nghe thấy được sang Bắc cực mà lòng Phó Khanh Nhu xốn xáng, trầm tư một lúc lâu. Cũng vì thế mà Lãnh Đế Hàn cứ nghĩ cô sợ rồi ai dè cô chợt lên tiếng hỏi ngược "Khi nào đi Bắc cực thì nói tôi nhé, để tôi chuẩn bị ít dụng cụ thám hiểm."

Muốn dập đầu quá, Lãnh Đế Hàn đen sị mặt không nói thêm câu gì nữa. Anh của bây giờ chỉ toàn là suy nghĩ 'người phụ này đúng là có vấn đề ở đầu, có khi là bị úng nước rồi chăng?'
Chương trước Chương tiếp