Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!
Chương 8: KHÔNG CÓ Ý GÌ KHÁC.
Hoảng hồn trước khí thế của Phó Khanh Nhu mấy người phụ nữ lắm mồm lắm miệng kia nhanh chóng cúi đầu xin lỗi cô nhưng cũng đâu thể nói cho qua là cho qua được.
"Mấy người các cô từ nay không cần phải làm mấy công việc như quét dọn trong nhà nữa, tôi thấy phía khu vườn kia có thể tái tạo lại đất rồi trồng ít thực phẩm tự nhiên đấy." Vị thiếu phu nhân nào đó vừa bước dơ chân bước vào cửa chưa lâu nói lớn.
Những người hầu khác cũng dần biết chuyện bèn tập trung đến nghe ngóng uy danh, họ còn chẳng dám thở mạnh cơ mà. Riêng về mấy cô giúp việc bị phạt kia cũng hết cả hồn, hoảng loạn lắp bắp nhỏ tiếng "Khu đất đó...thiếu gia còn không cho ai đến gần..."
Nhưng ý của Phó Khanh Nhu đã quyết thì sẽ không thay đổi "Các cô đi làm sạch cỏ đi...à, ừm nhớ là tự nhổ cỏ chứ không được dùng thiết bị công nghệ đâu nhé. Tôi sẽ cho người dám sát nhất cửa nhất động của từng người đó."
"Còn về hai người thì chuyển qua dọn dẹp cả căn biệt thự trong vòng một tuần đi, đừng để tôi thấy hai người làm biếng không thì tiền lương hàng tháng giảm đi một nửa. Bây giờ thì công ai người nấy làm đi, còn những người khác tập hợp lại hết đây." Phó Khanh Nhu nhẹ nhàng buông lời.
Bỗng một người đàn ông chạc tuổi bố cô bước ra từ căn phòng Lãnh Đế Hàn rồi từ từ đi về phía Phó Khanh Nhu vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng "Thiếu phu nhân, mảnh đất đó nằm ở khu vực cấm nếu đưa ra làm vườn thì thiếu gia sẽ trách tội mất."
Giật mình quay người theo quán tính Phó Khanh Nhu trầm mặc nhưng việc này cũng không làm lay động ý đã quyết của cô, chần chừ mấy phút cô nói "Không sao, anh ta sẽ không làm gid tôi đâu."
'Cô gái này xất xược quá rồi đó lại còn kiêu căng nữa, chờ cho thiếu gia về mà xem. Để mình xem cô ta còn ra oai được bao lâu.' Một nữ giúp việc thích thầm Lãnh Đế Hàn liền nảy ra một cái suy nghĩ, cô ta liền lên tiếng tâng bóc Phó Khanh Nhu nhằm lót vào đầu mấy người khác những suy nghĩ xấu về vị thiếu phu nhân mới đến chưa lâu này.
Tuy nhiên con người Phó Khanh Nhu đâu dễ dàng để ai qua mắt được mình, vừa nhìn đã biết cô giúp việc này không có ý gì tốt đẹp rồi. Cô quay sang hỏi người quản gia "Không biết tôi nên xưng hô với bác như nào đây?"
"Tôi là Dương Cảnh, thiếu phu nhân gọi thế nào cũng được ạ." Người đàn ông nói.
"Vậy từ nay tôi sẽ gọi ngài là bác Dương nhé, mong bác chỉ giáo Khanh Nhu nhiều hơn." Phó Khanh Nhu đáp lại lễ phép, đối với cô ai đối xử tốt với mình thì cô sẽ tôn trọng người đó còn không thì đành phải chịu đắng nuốt cay thôi.
Mọi chuyện giải quyết trong ổn thỏa, Phó Khanh Nhu bắt đầu nhờ Cảnh Dương dẫn mình đi tham quan một vòng quanh biệt thự để hiểu rõ hơn về những thứ xung quanh. Tiện thể xem cách sống của người đàn ông kia như nào để mà đối phó.
..............
Công ty AIH là tên viết tắt giữa Artificial Intelligence hay còn gọi là trí tuệ nhân tạo cùng với H là chữ đầu tiên trong tên của người đàn ông mang họ Lãnh.
Đình Tư Kì lên tiếng "Hôm qua là ngày kết hôn của cậu mà cậu không về biệt thự?"
"Còn không phải vì mấy người bên phòng kĩ thuật làm sản phẩm xảy ra sơ suất à, cái cô Mạn Yên đó làm tổ trưởng kiểu gì vậy?" Tống Cửu Anh bực mình, nếu như không vì tổ kĩ thuật làm sản phẩm hư hỏng thì anh có cần phải gấp gáp sau hôn lễ liền chạy đến công ty cái tên Lãnh Đế Hàn này giúp một tay hay không chứ.
Rồi còn cả thức xuyên đêm cho mắt cảy mù như này không? Đúng là bực hết cả mình.
"Im đi." Lãnh Đế Hàn buông lời.
Tống Cửu Anh bị chửi nên tức quá hóa giận, anh chẳng thèm nói thêm câu nào nữa mà đi đến chiếc giường nơi mà mấy ngày trước đó Lãnh Đế Hàn và cô vợ nhỏ đã làm chuyện ân ân ái ái.
Đảo mắt thì vừa hay bắt gặp cảnh đấy, Lãnh Đế Hàn nhanh chóng nói "Tránh xa giường của tôi ra."
Đứng khựng lại, Tống Cửu Anh tính nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang mọi thứ, một lúc sau anh ta rời đi mà không nói với ai điều gì nữa. Còn về Đình Tư Kì anh đã thấy rõ việc Lãnh Đế Hàn đối xử rất đặc biệt với Phó Khanh Nhu ngay từ việc trải qua đêm xuân tại khách sạn rồi lại tổ chức đám cưới tùy theo sự sắp xếp của cô.
Rõ là tên bạn này có vấn đề, anh phải hỏi cho ra nhẽ "Cậu với Phó Khanh Nhu có thật là không có ý gì với nhau?"
Vì tính tình trầm lắng, Đình Tư Kì rất ít khi xen vào chuyện riêng của người khác nhất là Lãnh Đế Hàn nhưng nếu anh đã hỏi thì đương nhiên người đàn ông kia cũng không ngại trả lời hay giấu diếm gì.
"Không, cậu nghĩ tôi dễ dàng bị người phụ nữ chưa rõ tâm cơ là gì kia áp đảo?" Lãnh Đế Hàn vẫn như mọi khi tay không ngừng đánh phím, mắt không rời màn hình, não không ngừng chạy đua với công nghệ liền lên tiếng.
'Thôi vậy, Tống Cửu Anh mới là người đáng lo chứ tên này mình càng không dám nghĩ thừa.' Đình Tư Kì đứng dậy sải bước đi ra khỏi phòng làm việc để lại Lãnh Đế Hàn với khuôn mặt có chút lạnh hẳn.
Trong sự im rìm của một ngày trôi qua, xế chiều đã kéo qua hôm nay Lãnh Đế Hàn quyết định về nhà sớm một lần để xem xem ruốt cuộc cô vợ nhỏ của mình ở nhà có gây chuyện hay không. Trên đoạn đường tấp nập, người đàn ông trong con xe Rolls-Royce đen chống tay tựa đầu lên mà rơi vào tĩnh lặng.
Cương Trực thấy thế nên cũng không dám thở mạnh hay thốt lên nửa chữ khỏi miệng.
"Mấy người các cô từ nay không cần phải làm mấy công việc như quét dọn trong nhà nữa, tôi thấy phía khu vườn kia có thể tái tạo lại đất rồi trồng ít thực phẩm tự nhiên đấy." Vị thiếu phu nhân nào đó vừa bước dơ chân bước vào cửa chưa lâu nói lớn.
Những người hầu khác cũng dần biết chuyện bèn tập trung đến nghe ngóng uy danh, họ còn chẳng dám thở mạnh cơ mà. Riêng về mấy cô giúp việc bị phạt kia cũng hết cả hồn, hoảng loạn lắp bắp nhỏ tiếng "Khu đất đó...thiếu gia còn không cho ai đến gần..."
Nhưng ý của Phó Khanh Nhu đã quyết thì sẽ không thay đổi "Các cô đi làm sạch cỏ đi...à, ừm nhớ là tự nhổ cỏ chứ không được dùng thiết bị công nghệ đâu nhé. Tôi sẽ cho người dám sát nhất cửa nhất động của từng người đó."
"Còn về hai người thì chuyển qua dọn dẹp cả căn biệt thự trong vòng một tuần đi, đừng để tôi thấy hai người làm biếng không thì tiền lương hàng tháng giảm đi một nửa. Bây giờ thì công ai người nấy làm đi, còn những người khác tập hợp lại hết đây." Phó Khanh Nhu nhẹ nhàng buông lời.
Bỗng một người đàn ông chạc tuổi bố cô bước ra từ căn phòng Lãnh Đế Hàn rồi từ từ đi về phía Phó Khanh Nhu vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng "Thiếu phu nhân, mảnh đất đó nằm ở khu vực cấm nếu đưa ra làm vườn thì thiếu gia sẽ trách tội mất."
Giật mình quay người theo quán tính Phó Khanh Nhu trầm mặc nhưng việc này cũng không làm lay động ý đã quyết của cô, chần chừ mấy phút cô nói "Không sao, anh ta sẽ không làm gid tôi đâu."
'Cô gái này xất xược quá rồi đó lại còn kiêu căng nữa, chờ cho thiếu gia về mà xem. Để mình xem cô ta còn ra oai được bao lâu.' Một nữ giúp việc thích thầm Lãnh Đế Hàn liền nảy ra một cái suy nghĩ, cô ta liền lên tiếng tâng bóc Phó Khanh Nhu nhằm lót vào đầu mấy người khác những suy nghĩ xấu về vị thiếu phu nhân mới đến chưa lâu này.
Tuy nhiên con người Phó Khanh Nhu đâu dễ dàng để ai qua mắt được mình, vừa nhìn đã biết cô giúp việc này không có ý gì tốt đẹp rồi. Cô quay sang hỏi người quản gia "Không biết tôi nên xưng hô với bác như nào đây?"
"Tôi là Dương Cảnh, thiếu phu nhân gọi thế nào cũng được ạ." Người đàn ông nói.
"Vậy từ nay tôi sẽ gọi ngài là bác Dương nhé, mong bác chỉ giáo Khanh Nhu nhiều hơn." Phó Khanh Nhu đáp lại lễ phép, đối với cô ai đối xử tốt với mình thì cô sẽ tôn trọng người đó còn không thì đành phải chịu đắng nuốt cay thôi.
Mọi chuyện giải quyết trong ổn thỏa, Phó Khanh Nhu bắt đầu nhờ Cảnh Dương dẫn mình đi tham quan một vòng quanh biệt thự để hiểu rõ hơn về những thứ xung quanh. Tiện thể xem cách sống của người đàn ông kia như nào để mà đối phó.
..............
Công ty AIH là tên viết tắt giữa Artificial Intelligence hay còn gọi là trí tuệ nhân tạo cùng với H là chữ đầu tiên trong tên của người đàn ông mang họ Lãnh.
Đình Tư Kì lên tiếng "Hôm qua là ngày kết hôn của cậu mà cậu không về biệt thự?"
"Còn không phải vì mấy người bên phòng kĩ thuật làm sản phẩm xảy ra sơ suất à, cái cô Mạn Yên đó làm tổ trưởng kiểu gì vậy?" Tống Cửu Anh bực mình, nếu như không vì tổ kĩ thuật làm sản phẩm hư hỏng thì anh có cần phải gấp gáp sau hôn lễ liền chạy đến công ty cái tên Lãnh Đế Hàn này giúp một tay hay không chứ.
Rồi còn cả thức xuyên đêm cho mắt cảy mù như này không? Đúng là bực hết cả mình.
"Im đi." Lãnh Đế Hàn buông lời.
Tống Cửu Anh bị chửi nên tức quá hóa giận, anh chẳng thèm nói thêm câu nào nữa mà đi đến chiếc giường nơi mà mấy ngày trước đó Lãnh Đế Hàn và cô vợ nhỏ đã làm chuyện ân ân ái ái.
Đảo mắt thì vừa hay bắt gặp cảnh đấy, Lãnh Đế Hàn nhanh chóng nói "Tránh xa giường của tôi ra."
Đứng khựng lại, Tống Cửu Anh tính nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại réo lên cắt ngang mọi thứ, một lúc sau anh ta rời đi mà không nói với ai điều gì nữa. Còn về Đình Tư Kì anh đã thấy rõ việc Lãnh Đế Hàn đối xử rất đặc biệt với Phó Khanh Nhu ngay từ việc trải qua đêm xuân tại khách sạn rồi lại tổ chức đám cưới tùy theo sự sắp xếp của cô.
Rõ là tên bạn này có vấn đề, anh phải hỏi cho ra nhẽ "Cậu với Phó Khanh Nhu có thật là không có ý gì với nhau?"
Vì tính tình trầm lắng, Đình Tư Kì rất ít khi xen vào chuyện riêng của người khác nhất là Lãnh Đế Hàn nhưng nếu anh đã hỏi thì đương nhiên người đàn ông kia cũng không ngại trả lời hay giấu diếm gì.
"Không, cậu nghĩ tôi dễ dàng bị người phụ nữ chưa rõ tâm cơ là gì kia áp đảo?" Lãnh Đế Hàn vẫn như mọi khi tay không ngừng đánh phím, mắt không rời màn hình, não không ngừng chạy đua với công nghệ liền lên tiếng.
'Thôi vậy, Tống Cửu Anh mới là người đáng lo chứ tên này mình càng không dám nghĩ thừa.' Đình Tư Kì đứng dậy sải bước đi ra khỏi phòng làm việc để lại Lãnh Đế Hàn với khuôn mặt có chút lạnh hẳn.
Trong sự im rìm của một ngày trôi qua, xế chiều đã kéo qua hôm nay Lãnh Đế Hàn quyết định về nhà sớm một lần để xem xem ruốt cuộc cô vợ nhỏ của mình ở nhà có gây chuyện hay không. Trên đoạn đường tấp nập, người đàn ông trong con xe Rolls-Royce đen chống tay tựa đầu lên mà rơi vào tĩnh lặng.
Cương Trực thấy thế nên cũng không dám thở mạnh hay thốt lên nửa chữ khỏi miệng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương