Thản Nhiên
Chương 103
Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu ngồi trên giường, trong phòng không có ánh sáng, trong bóng tối cô ngơ ngác ngồi đó. Cô có thể cảm thấy đầu óc choáng váng, người nặng trĩu, ban đầu còn tưởng là ngủ quên dẫn tới vấn đề, Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đưa tay sờ lên trán mình, mới phát hiện thực sự có chút nóng.
Hạ Khiếu vẫn đứng ngoài cửa, Đường Miểu đứng dậy khỏi giường, bật đèn rồi đi tới mở cửa ký túc xá. Cửa vừa mở, Đường Miểu liền ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Khiếu. Khi cô nhìn qua, Hạ Khiếu cũng cúi đầu nhìn cô.
Sắc mặt cô không tính là tệ, thậm chí còn rất hồng hào, đôi mắt ươn ướt nhưng rõ ràng là rất nóng, khi cô mở cửa, một chút hơi ấm từ cơ thể tỏa ra, môi cũng có chút khô khốc.
Đường Miểu mở cửa, nhìn thấy Hạ Khiếu đang đứng ở cửa, đang định nói gì đó. Chưa kịp nói thì Hạ Khiếu đã giơ tay lên đặt lên trán cô.
Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo, dịu dàng nhưng vẫn mát hơn nhiệt độ trên trán cô. Anh chạm nhẹ vào cô, cảm nhận nhiệt độ của cô rồi rút tay ra.
“Có nhiệt kế không?” Hạ Khiếu hỏi.
Ý thức của Đường Miểu vẫn đang tập trung vào nhiệt độ và sự chạm vào của tay Hạ Khiếu trên trán cô, sau khi anh hỏi, cô “À” một tiếng, sau đó phản ứng, gật đầu đáp lại.
“Có.” Đường Miểu đồng thời quay người lại. Cô đi về phía cửa sổ phòng ký túc xá, bên cạnh cửa sổ có bàn làm việc của cô, một số đồ dùng của cô được đặt trong ngăn bàn.
Nhiệt kế là thứ cô không thường xuyên sử dụng nên được đặt ở góc ngăn kéo. Đường Miểu đứng cạnh bàn, lục lọi một lượt mới lấy được nhiệt kế ra. Sau khi lấy ra, cô cũng lấy cồn đặt sang một bên. Đường Miểu lấy nhiệt kế ra lau bằng cồn, sau đó kẹp nhiệt kế dưới nách.
Làm xong tất cả những chuyện này, hai người đều ở trong phòng ký túc xá, chờ Đường Miểu đo nhiệt độ cơ thể.
Đường Miểu đứng đó một lúc, liền kéo ghế ngồi xuống. Hạ Khiếu vẫn đứng ở cửa, đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô. Cô nghĩ để anh ngồi đâu tùy ý, nhưng trong phòng chỉ có một chiếc ghế nên muốn ngồi chỉ có thể ngồi trên giường cô.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu cũng không có khách khí với Hạ Khiếu, cô ngồi trên ghế ngơ ngác chờ kiểm tra nhiệt độ hoàn thành. Hạ Khiếu ở ngoài cửa đếm thời gian, vừa hết thời gian liền nói “Được rồi“.
Đường Miểu nghe được thanh âm của anh mới tỉnh táo lại, giơ tay lấy nhiệt kế ra.
“Hơi sốt.” Đường Miểu nhìn nhiệt kế dưới ánh đèn rồi nói.
Cô nói xong, Hạ Khiếu đã đi tới bên cạnh cô, cầm lấy nhiệt kế trên tay cô. Sau khi nhận lấy, Hạ Khiếu nhìn thoáng qua, 37.5, cũng không hề thấp.
Kiểm tra nhiệt độ xong, Hạ Khiếu đưa nhiệt kế cho Đường Miểu, hỏi: “Có thuốc không?”
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu liếc nhìn ngăn kéo không đóng kín, nói: “Có.”
Đường Miểu chưa có nhiều kinh nghiệm sống một mình nhưng cô vẫn làm rất tốt việc chăm sóc bản thân. Sau khi đến đây, ngoài nhu yếu phẩm hàng ngày, cô còn cất giữ một số loại thuốc, chủ yếu là vì không muốn làm phiền người khác.
Đường Miểu nhìn thuốc trong ngăn kéo, Hạ Khiếu lục lọi lấy ra hai hộp thuốc hạ sốt và một túi pha. Sau khi lấy ra, Hạ Khiếu không nói gì, bảo Đường Miểu lấy ra liều thuốc cô muốn, sau đó rời khỏi phòng ký túc xá của cô.
Hạ Khiếu rời khỏi phòng ký túc xá của cô không lâu, mang nước ấm đun sôi tới. Anh đổ nước trong ấm vào cốc của Đường Miểu, chuẩn bị thuốc cho cô, sau đó bảo cô uống thuốc trước.
Trong lúc Hạ Khiếu làm những việc này, Đường Miểu vẫn không nói một lời, giống như một đứa trẻ, bất cứ điều gì Hạ Khiếu nói đều làm theo. Sau khi uống thuốc và uống nước, cơn buồn ngủ của Đường Miểu hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ còn lại cơn sốt nặng nề.
Nhưng không phải vấn đề lớn.
Cô đặt cốc nước xuống, đứng dậy khỏi ghế và định đi ra ngoài. Hạ Khiếu nhìn cô đứng dậy, hỏi: “Làm gì vậy?”
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu quay đầu nhìn anh, dường như cô không cảm thấy hành vi của mình có gì sai, liền nói với anh: “Nấu ăn.”
Cũng đến giờ làm bữa tối rồi. Bây giờ đã muộn thế này, ngày thường lúc này họ đã ăn xong.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn cô, không có động tĩnh. Hai người đứng như vậy nhìn nhau một lúc, Hạ Khiếu đặt ấm nước ở cạnh bàn Đường Miểu. Sau khi đặt xuống, anh nói: “Em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Hạ Khiếu lại rời khỏi phòng cô.
Hạ Khiếu lại rời đi.
Không giống như lần trước, có lẽ anh biết lần này sẽ đi lâu nên còn đóng cửa lại trước khi rời đi. Gió đêm về đêm có chút mát mẻ, sẽ khiến tình trạng của người bị sốt trở nên trầm trọng hơn.
Đường Miểu đứng trong phòng, nhìn cánh cửa ký túc xá đóng chặt, nghe tiếng bước chân Hạ Khiếu xa dần ngoài ký túc xá. Cô ngơ ngác một lúc rồi kéo ghế ra, lại ngồi vào bàn làm việc.
...
Đường Miểu tựa hồ biết Hạ Khiếu muốn làm gì.
Thậm chí còn nói, khi Hạ Khiếu bảo cô nghỉ ngơi, Đường Miểu đã nảy ra một ý nghĩ. Ngay khi ý nghĩ đó đến với cô, tất cả ký ức về nó ập đến với cô.
Cơn sốt không gây ra nhiều đau đớn về thể xác nhưng cũng làm xói mòn ý chí, khiến cô yếu ớt. Đường Miểu ngồi trước bàn làm việc, nhìn ánh trăng xa xa giữa khe rèm, cảm giác rõ ràng khối u trước kia trong lồng ngực cô, siết chặt và nghẹt thở.
Cô không đợi bao lâu, Hạ Khiếu lại trở về phòng ký túc xá của cô. Sau khi đi vào, Hạ Khiếu đặt bát đũa trước mặt cô.
Hạ Khiếu vừa đi nấu mì cho Đường Miểu.
Đường Miểu nấu ăn cực tốt, lại thích nấu nướng, sau khi hai người quen nhau, tài nấu nướng của Hạ Khiếu luôn dừng lại ở món mì nước trong, cũng chững lại.
Bây giờ anh vẫn làm món mì nước trong.
Nước canh đơn giản, sợi mì đậm đà, trứng chần luộc trực tiếp trong nước, thêm một chút dầu mè để tăng hương vị.
Đường Miểu ngồi ở bàn làm việc, hơi nước trong suốt phả vào mặt, cô nhìn xuống, dùng khứu giác không nhạy bén lắm mà ngửi được mùi hương đơn giản quen thuộc này.
Sau khi quan sát một lúc, Đường Miểu cầm đũa lên bát, ăn từng chút một.
Lúc cô ăn, Hạ Khiếu không rời đi, chỉ đứng đó nhìn cô ăn xong. Ăn xong, Hạ Khiếu nhìn cái bát trống rỗng, hỏi: “Muốn ăn thêm không?”
“No rồi.” Đường Miểu nói.
Hạ Khiếu không nói gì, đi tới lấy bát của cô chuẩn bị đi rửa sạch.
“Anh ăn gì vậy?” Đường Miểu hỏi Hạ Khiếu trước khi rời đi.
Hạ Khiếu quay lại với bát đũa cô đã dùng, liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi ở đó, nói: “Mì.”
Cũng vậy. Nếu anh có thể nấu ăn cho cô thì anh cũng có thể tự nấu ăn cho mình. Và ngay cả khi anh không thể tự nấu ăn thì cô cũng không thể làm gì cho anh bây giờ.
Đây là một câu hỏi vô nghĩa.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu “Ồ” một tiếng, không nói thêm nữa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh sau khi Đường Miểu “Ồ“. Hạ Khiếu đứng ở nơi đó, nhìn Đường Miểu đã thu hồi ánh mắt, ngồi ngơ ngác trước bàn nhìn phong cảnh bên ngoài qua khe hở rèm cửa, hỏi.
“Không đi ngủ à?”
“Hả?” Đường Miểu quay người liếc nhìn Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu đứng dưới ánh đèn, cúi đầu nhìn cô, trên tay vẫn cầm bát đũa cô dùng. Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu này, Đường Miểu tựa hồ đã tỉnh táo lại, gật đầu.
“Ngủ.”
Sau đó Đường Miểu không nói thêm gì nữa, cô cầm ly nước uống một ngụm, sau đó đứng dậy khỏi ghế, quay lại nằm trên giường.
Đường Miểu nằm trở lại trên giường, sau khi nằm xuống, cơ thể cô như đã tìm được chỗ ở, toàn thân thả lỏng. Sau khi thân thể thả lỏng, tinh thần cũng thoải mái, Đường Miểu mặc dù ngủ cả buổi chiều, nhưng sau khi nhắm mắt lại, cô lại cảm thấy buồn ngủ, lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Bị sốt rất dễ chìm vào giấc ngủ, chưa kể thuốc hạ sốt cô uống cũng có thể giúp vào giấc.
Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu nhắm mắt lại, tựa như lại ngủ rồi. Nhìn một hồi, anh cầm bát đũa, đóng cửa ký túc xá Đường Miểu lại, đi tới bồn rửa.
Sau khi đi tới bồn rửa và rửa bát đũa Đường Miểu dùng, Hạ Khiếu đi vào căn bếp nhỏ nấu cho mình một bát mì. Nấu mì xong, Hạ Khiếu ăn cơm một lát, rửa bát đũa rồi dọn dẹp nhà bếp.
Sau khi giải quyết xong việc này, Hạ Khiếu quay lại phòng ký túc xá lấy đồ rồi đi đến bồn rửa tắm rửa. Tắm xong, Hạ Khiếu trở lại ký túc xá, ngồi vào bàn làm việc.
Một tuần sau khi đến trường, đồ đạc trong ký túc xá của Hạ Khiếu lần lượt được bổ sung, cách bài trí và nội thất ngày càng giống với phòng ký túc xá của Đường Miểu. Tuy nhiên, Đường Miểu dù sao cũng đã sống ở đây lâu hơn, vẫn còn có thể thấy rõ một ít dấu vết sinh hoạt. Về phần Hạ Khiếu, giống như một chỗ ở tạm thời hơn, mặc dù có đầy đủ những thứ cần thiết nhưng quả thực không được tỉ mỉ như của Đường Miểu.
Sau khi đi tới bàn làm việc ngồi xuống, Hạ Khiếu không tiếp tục đeo tai nghe, ngồi ở đó lấy điện thoại di động ra duyệt tìm thứ gì đó, dù là văn bản hay hình ảnh, tóm lại đều không có âm thanh.
Chính vì không có âm thanh nên anh có thể nghe rõ ràng Đường Miểu xoay người ở bên kia bức tường.
Hạ Khiếu đang ngồi ở bàn làm việc, ngày mai là chủ nhật, không cần phải lên lớp, cũng không có ý định đi ngủ sớm nên nửa đêm mới ngồi đó kiểm tra điện thoại.
Đang lướt điện thoại, thỉnh thoảng anh có thể nghe thấy Đường Miểu xoay người ở phòng bên cạnh, còn có tiếng cô kéo chăn, Hạ Khiếu chỉ im lặng lắng nghe.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh tiếng xoay người đã ngừng hồi lâu, Hạ Khiếu nhìn đồng hồ, thấy đã gần hai giờ sáng.
Đã hơn hai giờ sáng, còn mấy tiếng nữa mới mặt trời mọc. Hạ Khiếu ngừng lướt điện thoại, rời khỏi chữ app đang xem, chuẩn bị đứng dậy đi ngủ.
Trước khi anh kịp hành động, phòng bên cạnh đã vang lên một trận hít thở ngắn.
Tiếng thở có vẻ đau đớn và bị đè nén, Hạ Khiếu nghe thấy thì động tác trên tay cũng dừng lại. Sau khi dừng lại, tiếng hít thở ngắn lại vang lên.
Hạ Khiếu ngồi đó, nghe tiếng thở gấp, siết chặt ngón tay đang cầm điện thoại trong tay, một lúc sau, anh đứng dậy khỏi ghế, mở cửa rời khỏi phòng ký túc xá.
Đường Miểu giống như đang khóc.
Đường Miểu ngồi trên giường, trong phòng không có ánh sáng, trong bóng tối cô ngơ ngác ngồi đó. Cô có thể cảm thấy đầu óc choáng váng, người nặng trĩu, ban đầu còn tưởng là ngủ quên dẫn tới vấn đề, Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu đưa tay sờ lên trán mình, mới phát hiện thực sự có chút nóng.
Hạ Khiếu vẫn đứng ngoài cửa, Đường Miểu đứng dậy khỏi giường, bật đèn rồi đi tới mở cửa ký túc xá. Cửa vừa mở, Đường Miểu liền ngẩng đầu liếc nhìn Hạ Khiếu. Khi cô nhìn qua, Hạ Khiếu cũng cúi đầu nhìn cô.
Sắc mặt cô không tính là tệ, thậm chí còn rất hồng hào, đôi mắt ươn ướt nhưng rõ ràng là rất nóng, khi cô mở cửa, một chút hơi ấm từ cơ thể tỏa ra, môi cũng có chút khô khốc.
Đường Miểu mở cửa, nhìn thấy Hạ Khiếu đang đứng ở cửa, đang định nói gì đó. Chưa kịp nói thì Hạ Khiếu đã giơ tay lên đặt lên trán cô.
Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo, dịu dàng nhưng vẫn mát hơn nhiệt độ trên trán cô. Anh chạm nhẹ vào cô, cảm nhận nhiệt độ của cô rồi rút tay ra.
“Có nhiệt kế không?” Hạ Khiếu hỏi.
Ý thức của Đường Miểu vẫn đang tập trung vào nhiệt độ và sự chạm vào của tay Hạ Khiếu trên trán cô, sau khi anh hỏi, cô “À” một tiếng, sau đó phản ứng, gật đầu đáp lại.
“Có.” Đường Miểu đồng thời quay người lại. Cô đi về phía cửa sổ phòng ký túc xá, bên cạnh cửa sổ có bàn làm việc của cô, một số đồ dùng của cô được đặt trong ngăn bàn.
Nhiệt kế là thứ cô không thường xuyên sử dụng nên được đặt ở góc ngăn kéo. Đường Miểu đứng cạnh bàn, lục lọi một lượt mới lấy được nhiệt kế ra. Sau khi lấy ra, cô cũng lấy cồn đặt sang một bên. Đường Miểu lấy nhiệt kế ra lau bằng cồn, sau đó kẹp nhiệt kế dưới nách.
Làm xong tất cả những chuyện này, hai người đều ở trong phòng ký túc xá, chờ Đường Miểu đo nhiệt độ cơ thể.
Đường Miểu đứng đó một lúc, liền kéo ghế ngồi xuống. Hạ Khiếu vẫn đứng ở cửa, đây là lần đầu tiên anh vào phòng cô. Cô nghĩ để anh ngồi đâu tùy ý, nhưng trong phòng chỉ có một chiếc ghế nên muốn ngồi chỉ có thể ngồi trên giường cô.
Nghĩ đến đây, Đường Miểu cũng không có khách khí với Hạ Khiếu, cô ngồi trên ghế ngơ ngác chờ kiểm tra nhiệt độ hoàn thành. Hạ Khiếu ở ngoài cửa đếm thời gian, vừa hết thời gian liền nói “Được rồi“.
Đường Miểu nghe được thanh âm của anh mới tỉnh táo lại, giơ tay lấy nhiệt kế ra.
“Hơi sốt.” Đường Miểu nhìn nhiệt kế dưới ánh đèn rồi nói.
Cô nói xong, Hạ Khiếu đã đi tới bên cạnh cô, cầm lấy nhiệt kế trên tay cô. Sau khi nhận lấy, Hạ Khiếu nhìn thoáng qua, 37.5, cũng không hề thấp.
Kiểm tra nhiệt độ xong, Hạ Khiếu đưa nhiệt kế cho Đường Miểu, hỏi: “Có thuốc không?”
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu liếc nhìn ngăn kéo không đóng kín, nói: “Có.”
Đường Miểu chưa có nhiều kinh nghiệm sống một mình nhưng cô vẫn làm rất tốt việc chăm sóc bản thân. Sau khi đến đây, ngoài nhu yếu phẩm hàng ngày, cô còn cất giữ một số loại thuốc, chủ yếu là vì không muốn làm phiền người khác.
Đường Miểu nhìn thuốc trong ngăn kéo, Hạ Khiếu lục lọi lấy ra hai hộp thuốc hạ sốt và một túi pha. Sau khi lấy ra, Hạ Khiếu không nói gì, bảo Đường Miểu lấy ra liều thuốc cô muốn, sau đó rời khỏi phòng ký túc xá của cô.
Hạ Khiếu rời khỏi phòng ký túc xá của cô không lâu, mang nước ấm đun sôi tới. Anh đổ nước trong ấm vào cốc của Đường Miểu, chuẩn bị thuốc cho cô, sau đó bảo cô uống thuốc trước.
Trong lúc Hạ Khiếu làm những việc này, Đường Miểu vẫn không nói một lời, giống như một đứa trẻ, bất cứ điều gì Hạ Khiếu nói đều làm theo. Sau khi uống thuốc và uống nước, cơn buồn ngủ của Đường Miểu hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ còn lại cơn sốt nặng nề.
Nhưng không phải vấn đề lớn.
Cô đặt cốc nước xuống, đứng dậy khỏi ghế và định đi ra ngoài. Hạ Khiếu nhìn cô đứng dậy, hỏi: “Làm gì vậy?”
Hạ Khiếu hỏi xong, Đường Miểu quay đầu nhìn anh, dường như cô không cảm thấy hành vi của mình có gì sai, liền nói với anh: “Nấu ăn.”
Cũng đến giờ làm bữa tối rồi. Bây giờ đã muộn thế này, ngày thường lúc này họ đã ăn xong.
Đường Miểu nói xong lời này, Hạ Khiếu nhìn cô, không có động tĩnh. Hai người đứng như vậy nhìn nhau một lúc, Hạ Khiếu đặt ấm nước ở cạnh bàn Đường Miểu. Sau khi đặt xuống, anh nói: “Em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Hạ Khiếu lại rời khỏi phòng cô.
Hạ Khiếu lại rời đi.
Không giống như lần trước, có lẽ anh biết lần này sẽ đi lâu nên còn đóng cửa lại trước khi rời đi. Gió đêm về đêm có chút mát mẻ, sẽ khiến tình trạng của người bị sốt trở nên trầm trọng hơn.
Đường Miểu đứng trong phòng, nhìn cánh cửa ký túc xá đóng chặt, nghe tiếng bước chân Hạ Khiếu xa dần ngoài ký túc xá. Cô ngơ ngác một lúc rồi kéo ghế ra, lại ngồi vào bàn làm việc.
...
Đường Miểu tựa hồ biết Hạ Khiếu muốn làm gì.
Thậm chí còn nói, khi Hạ Khiếu bảo cô nghỉ ngơi, Đường Miểu đã nảy ra một ý nghĩ. Ngay khi ý nghĩ đó đến với cô, tất cả ký ức về nó ập đến với cô.
Cơn sốt không gây ra nhiều đau đớn về thể xác nhưng cũng làm xói mòn ý chí, khiến cô yếu ớt. Đường Miểu ngồi trước bàn làm việc, nhìn ánh trăng xa xa giữa khe rèm, cảm giác rõ ràng khối u trước kia trong lồng ngực cô, siết chặt và nghẹt thở.
Cô không đợi bao lâu, Hạ Khiếu lại trở về phòng ký túc xá của cô. Sau khi đi vào, Hạ Khiếu đặt bát đũa trước mặt cô.
Hạ Khiếu vừa đi nấu mì cho Đường Miểu.
Đường Miểu nấu ăn cực tốt, lại thích nấu nướng, sau khi hai người quen nhau, tài nấu nướng của Hạ Khiếu luôn dừng lại ở món mì nước trong, cũng chững lại.
Bây giờ anh vẫn làm món mì nước trong.
Nước canh đơn giản, sợi mì đậm đà, trứng chần luộc trực tiếp trong nước, thêm một chút dầu mè để tăng hương vị.
Đường Miểu ngồi ở bàn làm việc, hơi nước trong suốt phả vào mặt, cô nhìn xuống, dùng khứu giác không nhạy bén lắm mà ngửi được mùi hương đơn giản quen thuộc này.
Sau khi quan sát một lúc, Đường Miểu cầm đũa lên bát, ăn từng chút một.
Lúc cô ăn, Hạ Khiếu không rời đi, chỉ đứng đó nhìn cô ăn xong. Ăn xong, Hạ Khiếu nhìn cái bát trống rỗng, hỏi: “Muốn ăn thêm không?”
“No rồi.” Đường Miểu nói.
Hạ Khiếu không nói gì, đi tới lấy bát của cô chuẩn bị đi rửa sạch.
“Anh ăn gì vậy?” Đường Miểu hỏi Hạ Khiếu trước khi rời đi.
Hạ Khiếu quay lại với bát đũa cô đã dùng, liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi ở đó, nói: “Mì.”
Cũng vậy. Nếu anh có thể nấu ăn cho cô thì anh cũng có thể tự nấu ăn cho mình. Và ngay cả khi anh không thể tự nấu ăn thì cô cũng không thể làm gì cho anh bây giờ.
Đây là một câu hỏi vô nghĩa.
Hạ Khiếu nói xong lời này, Đường Miểu “Ồ” một tiếng, không nói thêm nữa.
Căn phòng trở nên yên tĩnh sau khi Đường Miểu “Ồ“. Hạ Khiếu đứng ở nơi đó, nhìn Đường Miểu đã thu hồi ánh mắt, ngồi ngơ ngác trước bàn nhìn phong cảnh bên ngoài qua khe hở rèm cửa, hỏi.
“Không đi ngủ à?”
“Hả?” Đường Miểu quay người liếc nhìn Hạ Khiếu.
Hạ Khiếu đứng dưới ánh đèn, cúi đầu nhìn cô, trên tay vẫn cầm bát đũa cô dùng. Sau khi Hạ Khiếu hỏi câu này, Đường Miểu tựa hồ đã tỉnh táo lại, gật đầu.
“Ngủ.”
Sau đó Đường Miểu không nói thêm gì nữa, cô cầm ly nước uống một ngụm, sau đó đứng dậy khỏi ghế, quay lại nằm trên giường.
Đường Miểu nằm trở lại trên giường, sau khi nằm xuống, cơ thể cô như đã tìm được chỗ ở, toàn thân thả lỏng. Sau khi thân thể thả lỏng, tinh thần cũng thoải mái, Đường Miểu mặc dù ngủ cả buổi chiều, nhưng sau khi nhắm mắt lại, cô lại cảm thấy buồn ngủ, lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Bị sốt rất dễ chìm vào giấc ngủ, chưa kể thuốc hạ sốt cô uống cũng có thể giúp vào giấc.
Hạ Khiếu nhìn Đường Miểu nhắm mắt lại, tựa như lại ngủ rồi. Nhìn một hồi, anh cầm bát đũa, đóng cửa ký túc xá Đường Miểu lại, đi tới bồn rửa.
Sau khi đi tới bồn rửa và rửa bát đũa Đường Miểu dùng, Hạ Khiếu đi vào căn bếp nhỏ nấu cho mình một bát mì. Nấu mì xong, Hạ Khiếu ăn cơm một lát, rửa bát đũa rồi dọn dẹp nhà bếp.
Sau khi giải quyết xong việc này, Hạ Khiếu quay lại phòng ký túc xá lấy đồ rồi đi đến bồn rửa tắm rửa. Tắm xong, Hạ Khiếu trở lại ký túc xá, ngồi vào bàn làm việc.
Một tuần sau khi đến trường, đồ đạc trong ký túc xá của Hạ Khiếu lần lượt được bổ sung, cách bài trí và nội thất ngày càng giống với phòng ký túc xá của Đường Miểu. Tuy nhiên, Đường Miểu dù sao cũng đã sống ở đây lâu hơn, vẫn còn có thể thấy rõ một ít dấu vết sinh hoạt. Về phần Hạ Khiếu, giống như một chỗ ở tạm thời hơn, mặc dù có đầy đủ những thứ cần thiết nhưng quả thực không được tỉ mỉ như của Đường Miểu.
Sau khi đi tới bàn làm việc ngồi xuống, Hạ Khiếu không tiếp tục đeo tai nghe, ngồi ở đó lấy điện thoại di động ra duyệt tìm thứ gì đó, dù là văn bản hay hình ảnh, tóm lại đều không có âm thanh.
Chính vì không có âm thanh nên anh có thể nghe rõ ràng Đường Miểu xoay người ở bên kia bức tường.
Hạ Khiếu đang ngồi ở bàn làm việc, ngày mai là chủ nhật, không cần phải lên lớp, cũng không có ý định đi ngủ sớm nên nửa đêm mới ngồi đó kiểm tra điện thoại.
Đang lướt điện thoại, thỉnh thoảng anh có thể nghe thấy Đường Miểu xoay người ở phòng bên cạnh, còn có tiếng cô kéo chăn, Hạ Khiếu chỉ im lặng lắng nghe.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh tiếng xoay người đã ngừng hồi lâu, Hạ Khiếu nhìn đồng hồ, thấy đã gần hai giờ sáng.
Đã hơn hai giờ sáng, còn mấy tiếng nữa mới mặt trời mọc. Hạ Khiếu ngừng lướt điện thoại, rời khỏi chữ app đang xem, chuẩn bị đứng dậy đi ngủ.
Trước khi anh kịp hành động, phòng bên cạnh đã vang lên một trận hít thở ngắn.
Tiếng thở có vẻ đau đớn và bị đè nén, Hạ Khiếu nghe thấy thì động tác trên tay cũng dừng lại. Sau khi dừng lại, tiếng hít thở ngắn lại vang lên.
Hạ Khiếu ngồi đó, nghe tiếng thở gấp, siết chặt ngón tay đang cầm điện thoại trong tay, một lúc sau, anh đứng dậy khỏi ghế, mở cửa rời khỏi phòng ký túc xá.
Đường Miểu giống như đang khóc.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương