Thản Nhiên
Chương 14: Để tôi
Nhà của Đường Miểu là một căn nhà lớn ba phòng ngủ.
Thiết kế ba phòng ngủ và hai sảnh rất tiện nghi, mang phong cách đơn giản, rất sống động.
Mặc dù Hạ Khiếu sống bên cạnh lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến nhà bên cạnh. Sau khi bước vào, Đường Miểu bảo anh ngồi vào chiếc bàn đá cẩm thạch trong phòng ăn đối diện cửa ra vào, cô khập khiễng đi tới tủ lạnh lấy trà trái cây pha sẵn cho anh.
Sau khi rót trà cho Hạ Khiếu, Đường Miểu đi vào phòng tắm trong phòng ngủ phụ của phòng làm việc để rửa chân, sau đó đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chuẩn bị chườm đá.
Cô bị bong gân mắt cá chân phải.
Mặc dù Hạ Khiếu đã cõng cô, nhưng không được chăm sóc sau khi bị bong gân, mắt cá chân của cô đã sưng lên rất nhiều. Bên ngoài mắt cá chân vì sưng tấy nên da cô căng ra, có thể nhìn thấy xương mắt cá nhô cao và những mạch máu nhỏ li ti màu xanh.
Sau khi ngồi trên sô pha, Đường Miểu nhấc chân phải đặt lên sô pha để tiện cho việc chườm đá. Nâng xong, cô lấy một túi đá chườm lên vùng sưng tấy.
Vị trí chườm đá này không thuận tiện.
Thậm chí là một chút khó xử. Bởi vì chân phải nhấc lên trên sô pha, tư thế ban đầu có chút méo mó, ngoài ra phải vặn mình với túi đá, thấy vị trí sưng tấy liền phải chườm vào vị trí đó.
Nhưng việc này không dễ dàng, Đường Miểu mấy lần đều không đặt lên được. Ngay khi cô đang vặn người để tìm một góc, cầm túi đá một cách vụng về đặt vào mắt cá chân của mình, Hạ Khiếu đứng dậy khỏi bàn ăn và bước tới.
"Để tôi." Hạ Khiếu đưa tay cầm lấy túi nước đá.
Chườm một lúc, Đường Miểu đã toát mồ hôi hột vì tư thế khó. Sau khi Hạ Khiếu nói xong, cô biết ơn nhìn lên anh, nói.
"Cảm ơn."
Lần đầu tiên chấp nhận lời cảm ơn hôm nay của Đường Miểu, Hạ Khiếu ngồi xổm trước mặt cô với túi nước đá trên đầu gối.
Cùng với hành động ngồi xổm của anh, tầm nhìn nhìn anh của Đường Miểu cũng thay đổi từ nhìn lên thành nhìn xuống.
Hạ Khiếu một tay cầm túi nước đá, chân phải của Đường Miêu được nâng khỏi ghế sô pha. Anh đỡ bắp chân của Đường Miểu bằng một tay.
Lòng bàn tay anh có chút lạnh bởi vì ly trà trái cây vừa mới cầm, cảm giác mát lạnh liên tục truyền đến Đường Miểu qua da lòng bàn tay khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ngay khi Đường Miểu đang cảm nhận như vậy, mắt cá chân của cô lập tức bị một cảm giác lạnh lẽo bao phủ.
"A."
Đường Miểu nhẹ giọng hô.
Túi đá lạnh quá. Còn vị trí mắt cá chân của cô, vì sưng tấy nên nhiệt độ vùng da chỗ đó cao hơn nhiệt độ vùng da bên cạnh, tương phản giữa nóng và lạnh. Cái lạnh thấu vào làn da mỏng manh, Đường Miểu kêu lên.
Tay cầm túi nước đá của Hạ Khiếu di chuyển một lúc, anh ngước nhìn cô.
Bởi vì hành động vừa rồi, sắc mặt Đường Miểu cũng có chút đỏ lên, cô cúi đầu lo lắng nhìn Hạ Khiếu rồi nói.
"Hơi lạnh."
Hạ Khiếu nhìn cô, một lúc sau mới cúi đầu xuống.
"Cố chịu." Hạ Khiếu nói.
Khi Hạ Khiếu nói câu này, Đường Miểu nhìn anh cúi đầu, đáp: "Được."
Sau khi Đường Miểu đáp lại, Hạ Khiếu tiếp tục chườm đá cho cô, lần này Đường Miểu không kêu câu nào.
...
Ngoại trừ cái khác lạ lúc đầu, Hạ Khiếu chườm đá cho cô sau đó cũng không khó chịu như vậy nữa. Thậm chí còn nói rằng độ lạnh của túi nước đá đã làm giảm nhiệt độ của vị trí bị sưng tấy, ngay cả cơn đau do bong gân cũng biến mất.
Sau khi Hạ Khiếu chườm đá cho cô xong, Đường Miểu tự mình bôi dầu thuốc.
Sau khi bôi dầu thuốc, vị trí bị bong gân ban đầu dần thấm một lớp mát, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đường Miểu đang ngồi trên ghế sô pha, chân cô không thể cử động được sau khi thoa dầu thuốc. Hạ Khiếu cầm lấy túi nước đá, liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi trên sô pha, nói.
"Tôi về đây."
Đường Miểu dời mắt khỏi mắt cá chân bị bong gân nhìn Hạ Khiếu.
Ban đầu Hạ Khiếu cho cô đá viên, rồi được cô mời uống trà trái cây ở nhà và chườm đá cho cô. Bây giờ không còn sớm, đã đến lúc phải rời đi.
Vì vậy sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu gật đầu nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Sau khi Đường Miểu nói bao nhiêu lời cảm ơn, Hạ Khiếu mới đáp lại.
Nói xong lời này, Đường Miểu nở nụ cười. Hạ Khiếu liếc nhìn cô cười rồi rời khỏi nhà Đường Miểu.
Người đàn ông rời đi rất đơn giản, sau khi tạm biệt, anh trực tiếp bước ra khỏi nhà cô. Sau khi đi ra ngoài, anh không quên đóng cửa cho cô.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Miểu cúi đầu cười với mắt cá chân sưng lên.
...
Sau đó Hạ Khiếu rời nhà Đường Miểu về nhà.
Ban đêm thời tiết quá nóng, khi anh trở về cùng với Đường Miểu trên lưng, toàn thân đổ mồ hôi. Sau khi vào nhà, Hạ Khiếu giơ tay cởi quần áo, sau đó tiến vào phòng tắm ở nhà.
Sau khi tắm nước lạnh trong phòng tắm, Hạ Khiếu lau người, mặc một chiếc quần đùi rồi đi ra ban công ở nhà.
Căn nhà của Hạ Khiếu không lớn nhưng cũng rất trống. Hầu như không có đồ đạc trong nhà, ban công trống không ngoại trừ một vài cửa sổ kính từ trần đến sàn.
Hạ Khiếu đến ban công, lấy một điếu thuốc châm lửa.
Sau một phen đi qua đi lại, bây giờ đã hơn mười giờ.
Theo thời gian vào ban đêm, bóng tối ngày càng dày đặc. Thời tiết gần đây rất tệ, trên bầu trời đen kịt có một tầng mây dày, thậm chí không thể nhìn thấy một ngôi sao nào.
Hạ Khiếu nhìn màn đêm oi bức, hút một điếu thuốc trước ban công.
Hạ Khiếu không nghiện thuốc lá cho lắm, đôi khi hút thuốc nhiều hơn để khiến bản thân tỉnh táo và minh mẫn khi viết bài hát. Hút xong một điếu, Hạ Khiếu dập tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh.
Sau khi làm xong việc này, Hạ Khiếu đi vào phòng tắm để đánh răng, quay trở lại phòng ngủ đi ngủ.
Giấc ngủ của Hạ Khiếu vẫn rất ổn.
Bình thường mệt liền đi ngủ, vì vậy sau khi nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Mặc dù thời tiết bây giờ nóng nực nhưng trong phòng ngủ bật điều hòa, nhiệt độ mát mẻ phù hợp.
Hạ Khiếu nằm trên giường, nhắm mắt định ngủ một giấc, sau đó lại mở ra.
Anh vừa tắm xong mà cơ thể đã nóng trở lại.
Hạ Khiếu mở mắt ra nhìn lên trần nhà tối đen.
"A."
Một giọng nói vang lên trong tâm trí anh.
Âm thanh rất nhẹ, giống như tiếng hơi thở truyền ra từ lồng ngực, nhưng đồng thời, dây thanh quản cũng bị ảnh hưởng, mang lại chút ấm áp và ngọt ngào.
Hạ Khiếu đang nằm trên giường, cau mày.
Sau đó ngồi dậy khỏi giường.
...
Mặc dù chân bị thương nhưng sáng sớm hôm sau Đường Miểu đã đến cửa hàng đàn piano. Ngay khi cô đến cửa hàng cô đã gặp Dữu Nhã Nhã, người cũng vừa đến cửa hàng.
Đường Miểu khập khiễng đi vào tiệm đàn, thấy cô như vậy, Dữu Nhã Nhã vội vàng đến bên cạnh đỡ cô, lo lắng hỏi.
"Chị không sao chứ?"
Được Dữu Nhã Nhã hỗ trợ như vậy, Đường Miểu cũng dễ dàng hơn một chút. Khi Dữu Nhã Nhã lo lắng hỏi thế này, Đường Miểu cười nói: "Không sao, chị chỉ bị trẹo thôi."
"Làm sao lại bị trẹo?" Dữu Nhã Nhã hỏi.
Về phần chuyện xảy ra như thế nào thì đó là một câu chuyện dài, Đường Miểu nhìn vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Dữu Nhã Nhã, cũng chỉ nói vài câu.
"Chị bị ngã."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã lại nhìn mắt cá chân sưng tấy của cô, cau mày than thở: "Sao chị lại bất cẩn như vậy chứ?"
Kỳ thực, mắt cá chân của Đường Miểu không nghiêm trọng như vậy. Sau khi cô bị ngã ngày hôm qua, Hạ Khiếu đã cõng cô, không gây ra tổn thương nghiêm trọng hơn.
Sau khi về nhà, chườm đá và thoa dầu thuốc, sau khi ngủ một đêm, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ là mắt cá chân có vẻ sưng hơn hôm qua, trên đó còn có vài vết bầm tím, nhìn có chút phát hoảng.
"Chị không nhìn thấy, nên mới vấp ngã." Đường Miểu nhìn xuống mắt cá chân nói.
Vừa lúc hai người vừa nhìn vết thương ở chân vừa nói chuyện, Tiểu Khương ở quầy lễ tân cũng nghiêng người liếc mắt nhìn chân của Đường Miểu, sau khi nhìn thấy, cô ấy cũng kinh ngạc hỏi Đường Miểu: "Cô giáo Đường, vết thương của chị nặng như vậy, sao không xin nghỉ?"
Sau khi Tiểu Khương nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Không sao, không đau nhiều, chị đi bằng chân trái, bị bong gân mắc cá chân phải thôi, không ảnh hưởng gì."
Khi Tiểu Khương đang hỏi thăm Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã đỡ Đường Miểu, nói: "Đi thôi, về phòng học trước."
"Được rồi."
Sau đó, Dữu Nhã Nhã đỡ Đường Miểu lên lầu.
...
Sau khi đến phòng học piano trên lầu, lông mày của Dữu Nhã Nhã vẫn chưa giãn ra. Cô ấy đưa lý do khiến Đường Miểu bị bong gân là do Khâu Vũ.
"Em đã nói chị đừng dạy thay cho chị ta rồi mà. Chị xem chị không dạy thay cho chị ta, chị có ngã như này không."
Nghe lời trách móc của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cũng biết cô ấy quan tâm đến mình, đưa tay lên nhéo mặt cô ấy, cười nói: "Không có gì nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là chị bất cẩn thôi. Hơn nữa, cho dù chị không dạy thay cho Khâu Vũ, chị cũng sẽ có nhiều học sinh hơn tương lai, sẽ phải sắp xếp lịch học vào buổi tối."
Đường Miểu vẫn đang bào chữa cho Khâu Vũ, Dữu Nhã Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô một cách hằn học.
Đường Miểu không tức giận khi bị nhìn như vậy, đi tới ôm Dữu Nhã Nhã.
Được chị gái ôm như thế này, Dữu Nhã Nhã như một quả bóng bay xì hơi, không còn tức giận nữa. Cô ấy khịt mũi hai lần, nói: "Tự chị thì tự chị, nhưng chị đừng giúp chị ta lên lớp thay nữa. Hôm qua bạn em đã chụp ảnh chị ta đi bar với người khác. Nói gì mà có việc, chính là muốn ra ngoài chơi thì có."
"Được rồi." Đường Miểu thành thật trả lời.
Sau khi nói về Khâu Vũ, Dữu Nhã Nhã lại nói về Đường Miểu. Cô ấy nhìn Đường Miểu, cúi đầu nói với cô: "Tương lai chị sẽ có lớp học buổi tối, sau này dạy buổi tối, chị nên bắt taxi về đi."
Đường Miểu trầm mặc nhìn mắt cá chân, sau khi nghe những lời của Dữu Nhã Nhã, cô ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: "Tại sao?"
"Hôm nay em mới biết có chuyện đã xảy ra trong tiểu khu của chị. Có cô gái bị theo dõi, cô ấy không đủ cảnh giác nên đã dẫn người ta về nhà luôn." Dữu Nhã Nhã nói.
Thiết kế ba phòng ngủ và hai sảnh rất tiện nghi, mang phong cách đơn giản, rất sống động.
Mặc dù Hạ Khiếu sống bên cạnh lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến nhà bên cạnh. Sau khi bước vào, Đường Miểu bảo anh ngồi vào chiếc bàn đá cẩm thạch trong phòng ăn đối diện cửa ra vào, cô khập khiễng đi tới tủ lạnh lấy trà trái cây pha sẵn cho anh.
Sau khi rót trà cho Hạ Khiếu, Đường Miểu đi vào phòng tắm trong phòng ngủ phụ của phòng làm việc để rửa chân, sau đó đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, chuẩn bị chườm đá.
Cô bị bong gân mắt cá chân phải.
Mặc dù Hạ Khiếu đã cõng cô, nhưng không được chăm sóc sau khi bị bong gân, mắt cá chân của cô đã sưng lên rất nhiều. Bên ngoài mắt cá chân vì sưng tấy nên da cô căng ra, có thể nhìn thấy xương mắt cá nhô cao và những mạch máu nhỏ li ti màu xanh.
Sau khi ngồi trên sô pha, Đường Miểu nhấc chân phải đặt lên sô pha để tiện cho việc chườm đá. Nâng xong, cô lấy một túi đá chườm lên vùng sưng tấy.
Vị trí chườm đá này không thuận tiện.
Thậm chí là một chút khó xử. Bởi vì chân phải nhấc lên trên sô pha, tư thế ban đầu có chút méo mó, ngoài ra phải vặn mình với túi đá, thấy vị trí sưng tấy liền phải chườm vào vị trí đó.
Nhưng việc này không dễ dàng, Đường Miểu mấy lần đều không đặt lên được. Ngay khi cô đang vặn người để tìm một góc, cầm túi đá một cách vụng về đặt vào mắt cá chân của mình, Hạ Khiếu đứng dậy khỏi bàn ăn và bước tới.
"Để tôi." Hạ Khiếu đưa tay cầm lấy túi nước đá.
Chườm một lúc, Đường Miểu đã toát mồ hôi hột vì tư thế khó. Sau khi Hạ Khiếu nói xong, cô biết ơn nhìn lên anh, nói.
"Cảm ơn."
Lần đầu tiên chấp nhận lời cảm ơn hôm nay của Đường Miểu, Hạ Khiếu ngồi xổm trước mặt cô với túi nước đá trên đầu gối.
Cùng với hành động ngồi xổm của anh, tầm nhìn nhìn anh của Đường Miểu cũng thay đổi từ nhìn lên thành nhìn xuống.
Hạ Khiếu một tay cầm túi nước đá, chân phải của Đường Miêu được nâng khỏi ghế sô pha. Anh đỡ bắp chân của Đường Miểu bằng một tay.
Lòng bàn tay anh có chút lạnh bởi vì ly trà trái cây vừa mới cầm, cảm giác mát lạnh liên tục truyền đến Đường Miểu qua da lòng bàn tay khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Ngay khi Đường Miểu đang cảm nhận như vậy, mắt cá chân của cô lập tức bị một cảm giác lạnh lẽo bao phủ.
"A."
Đường Miểu nhẹ giọng hô.
Túi đá lạnh quá. Còn vị trí mắt cá chân của cô, vì sưng tấy nên nhiệt độ vùng da chỗ đó cao hơn nhiệt độ vùng da bên cạnh, tương phản giữa nóng và lạnh. Cái lạnh thấu vào làn da mỏng manh, Đường Miểu kêu lên.
Tay cầm túi nước đá của Hạ Khiếu di chuyển một lúc, anh ngước nhìn cô.
Bởi vì hành động vừa rồi, sắc mặt Đường Miểu cũng có chút đỏ lên, cô cúi đầu lo lắng nhìn Hạ Khiếu rồi nói.
"Hơi lạnh."
Hạ Khiếu nhìn cô, một lúc sau mới cúi đầu xuống.
"Cố chịu." Hạ Khiếu nói.
Khi Hạ Khiếu nói câu này, Đường Miểu nhìn anh cúi đầu, đáp: "Được."
Sau khi Đường Miểu đáp lại, Hạ Khiếu tiếp tục chườm đá cho cô, lần này Đường Miểu không kêu câu nào.
...
Ngoại trừ cái khác lạ lúc đầu, Hạ Khiếu chườm đá cho cô sau đó cũng không khó chịu như vậy nữa. Thậm chí còn nói rằng độ lạnh của túi nước đá đã làm giảm nhiệt độ của vị trí bị sưng tấy, ngay cả cơn đau do bong gân cũng biến mất.
Sau khi Hạ Khiếu chườm đá cho cô xong, Đường Miểu tự mình bôi dầu thuốc.
Sau khi bôi dầu thuốc, vị trí bị bong gân ban đầu dần thấm một lớp mát, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đường Miểu đang ngồi trên ghế sô pha, chân cô không thể cử động được sau khi thoa dầu thuốc. Hạ Khiếu cầm lấy túi nước đá, liếc nhìn Đường Miểu đang ngồi trên sô pha, nói.
"Tôi về đây."
Đường Miểu dời mắt khỏi mắt cá chân bị bong gân nhìn Hạ Khiếu.
Ban đầu Hạ Khiếu cho cô đá viên, rồi được cô mời uống trà trái cây ở nhà và chườm đá cho cô. Bây giờ không còn sớm, đã đến lúc phải rời đi.
Vì vậy sau khi Hạ Khiếu nói xong, Đường Miểu gật đầu nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Sau khi Đường Miểu nói bao nhiêu lời cảm ơn, Hạ Khiếu mới đáp lại.
Nói xong lời này, Đường Miểu nở nụ cười. Hạ Khiếu liếc nhìn cô cười rồi rời khỏi nhà Đường Miểu.
Người đàn ông rời đi rất đơn giản, sau khi tạm biệt, anh trực tiếp bước ra khỏi nhà cô. Sau khi đi ra ngoài, anh không quên đóng cửa cho cô.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Miểu cúi đầu cười với mắt cá chân sưng lên.
...
Sau đó Hạ Khiếu rời nhà Đường Miểu về nhà.
Ban đêm thời tiết quá nóng, khi anh trở về cùng với Đường Miểu trên lưng, toàn thân đổ mồ hôi. Sau khi vào nhà, Hạ Khiếu giơ tay cởi quần áo, sau đó tiến vào phòng tắm ở nhà.
Sau khi tắm nước lạnh trong phòng tắm, Hạ Khiếu lau người, mặc một chiếc quần đùi rồi đi ra ban công ở nhà.
Căn nhà của Hạ Khiếu không lớn nhưng cũng rất trống. Hầu như không có đồ đạc trong nhà, ban công trống không ngoại trừ một vài cửa sổ kính từ trần đến sàn.
Hạ Khiếu đến ban công, lấy một điếu thuốc châm lửa.
Sau một phen đi qua đi lại, bây giờ đã hơn mười giờ.
Theo thời gian vào ban đêm, bóng tối ngày càng dày đặc. Thời tiết gần đây rất tệ, trên bầu trời đen kịt có một tầng mây dày, thậm chí không thể nhìn thấy một ngôi sao nào.
Hạ Khiếu nhìn màn đêm oi bức, hút một điếu thuốc trước ban công.
Hạ Khiếu không nghiện thuốc lá cho lắm, đôi khi hút thuốc nhiều hơn để khiến bản thân tỉnh táo và minh mẫn khi viết bài hát. Hút xong một điếu, Hạ Khiếu dập tàn thuốc ném vào thùng rác bên cạnh.
Sau khi làm xong việc này, Hạ Khiếu đi vào phòng tắm để đánh răng, quay trở lại phòng ngủ đi ngủ.
Giấc ngủ của Hạ Khiếu vẫn rất ổn.
Bình thường mệt liền đi ngủ, vì vậy sau khi nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Mặc dù thời tiết bây giờ nóng nực nhưng trong phòng ngủ bật điều hòa, nhiệt độ mát mẻ phù hợp.
Hạ Khiếu nằm trên giường, nhắm mắt định ngủ một giấc, sau đó lại mở ra.
Anh vừa tắm xong mà cơ thể đã nóng trở lại.
Hạ Khiếu mở mắt ra nhìn lên trần nhà tối đen.
"A."
Một giọng nói vang lên trong tâm trí anh.
Âm thanh rất nhẹ, giống như tiếng hơi thở truyền ra từ lồng ngực, nhưng đồng thời, dây thanh quản cũng bị ảnh hưởng, mang lại chút ấm áp và ngọt ngào.
Hạ Khiếu đang nằm trên giường, cau mày.
Sau đó ngồi dậy khỏi giường.
...
Mặc dù chân bị thương nhưng sáng sớm hôm sau Đường Miểu đã đến cửa hàng đàn piano. Ngay khi cô đến cửa hàng cô đã gặp Dữu Nhã Nhã, người cũng vừa đến cửa hàng.
Đường Miểu khập khiễng đi vào tiệm đàn, thấy cô như vậy, Dữu Nhã Nhã vội vàng đến bên cạnh đỡ cô, lo lắng hỏi.
"Chị không sao chứ?"
Được Dữu Nhã Nhã hỗ trợ như vậy, Đường Miểu cũng dễ dàng hơn một chút. Khi Dữu Nhã Nhã lo lắng hỏi thế này, Đường Miểu cười nói: "Không sao, chị chỉ bị trẹo thôi."
"Làm sao lại bị trẹo?" Dữu Nhã Nhã hỏi.
Về phần chuyện xảy ra như thế nào thì đó là một câu chuyện dài, Đường Miểu nhìn vẻ mặt lo lắng và quan tâm của Dữu Nhã Nhã, cũng chỉ nói vài câu.
"Chị bị ngã."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã lại nhìn mắt cá chân sưng tấy của cô, cau mày than thở: "Sao chị lại bất cẩn như vậy chứ?"
Kỳ thực, mắt cá chân của Đường Miểu không nghiêm trọng như vậy. Sau khi cô bị ngã ngày hôm qua, Hạ Khiếu đã cõng cô, không gây ra tổn thương nghiêm trọng hơn.
Sau khi về nhà, chườm đá và thoa dầu thuốc, sau khi ngủ một đêm, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chỉ là mắt cá chân có vẻ sưng hơn hôm qua, trên đó còn có vài vết bầm tím, nhìn có chút phát hoảng.
"Chị không nhìn thấy, nên mới vấp ngã." Đường Miểu nhìn xuống mắt cá chân nói.
Vừa lúc hai người vừa nhìn vết thương ở chân vừa nói chuyện, Tiểu Khương ở quầy lễ tân cũng nghiêng người liếc mắt nhìn chân của Đường Miểu, sau khi nhìn thấy, cô ấy cũng kinh ngạc hỏi Đường Miểu: "Cô giáo Đường, vết thương của chị nặng như vậy, sao không xin nghỉ?"
Sau khi Tiểu Khương nói xong, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy, nói: "Không sao, không đau nhiều, chị đi bằng chân trái, bị bong gân mắc cá chân phải thôi, không ảnh hưởng gì."
Khi Tiểu Khương đang hỏi thăm Đường Miểu, Dữu Nhã Nhã đỡ Đường Miểu, nói: "Đi thôi, về phòng học trước."
"Được rồi."
Sau đó, Dữu Nhã Nhã đỡ Đường Miểu lên lầu.
...
Sau khi đến phòng học piano trên lầu, lông mày của Dữu Nhã Nhã vẫn chưa giãn ra. Cô ấy đưa lý do khiến Đường Miểu bị bong gân là do Khâu Vũ.
"Em đã nói chị đừng dạy thay cho chị ta rồi mà. Chị xem chị không dạy thay cho chị ta, chị có ngã như này không."
Nghe lời trách móc của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu cũng biết cô ấy quan tâm đến mình, đưa tay lên nhéo mặt cô ấy, cười nói: "Không có gì nghiêm trọng lắm đâu, chỉ là chị bất cẩn thôi. Hơn nữa, cho dù chị không dạy thay cho Khâu Vũ, chị cũng sẽ có nhiều học sinh hơn tương lai, sẽ phải sắp xếp lịch học vào buổi tối."
Đường Miểu vẫn đang bào chữa cho Khâu Vũ, Dữu Nhã Nhã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn cô một cách hằn học.
Đường Miểu không tức giận khi bị nhìn như vậy, đi tới ôm Dữu Nhã Nhã.
Được chị gái ôm như thế này, Dữu Nhã Nhã như một quả bóng bay xì hơi, không còn tức giận nữa. Cô ấy khịt mũi hai lần, nói: "Tự chị thì tự chị, nhưng chị đừng giúp chị ta lên lớp thay nữa. Hôm qua bạn em đã chụp ảnh chị ta đi bar với người khác. Nói gì mà có việc, chính là muốn ra ngoài chơi thì có."
"Được rồi." Đường Miểu thành thật trả lời.
Sau khi nói về Khâu Vũ, Dữu Nhã Nhã lại nói về Đường Miểu. Cô ấy nhìn Đường Miểu, cúi đầu nói với cô: "Tương lai chị sẽ có lớp học buổi tối, sau này dạy buổi tối, chị nên bắt taxi về đi."
Đường Miểu trầm mặc nhìn mắt cá chân, sau khi nghe những lời của Dữu Nhã Nhã, cô ngẩng đầu lên hỏi cô ấy: "Tại sao?"
"Hôm nay em mới biết có chuyện đã xảy ra trong tiểu khu của chị. Có cô gái bị theo dõi, cô ấy không đủ cảnh giác nên đã dẫn người ta về nhà luôn." Dữu Nhã Nhã nói.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương