Thản Nhiên
Chương 48: Dậy rồi
Edit+beta: LQNN203
Đường Miểu bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, âm nhạc báo thức đi kèm điện thoại từ lúc đầu thoải mái dần dần tăng cường hiệu ứng âm thanh. Đường Miểu giữa tiếng chuông báo thức mở mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc trên đầu, giơ tay chạm vào điện thoại, tắt chuông báo thức.
Sau khi tắt chuông báo thức, Đường Miểu nằm trên giường, lại nhắm mắt lại.
Cô vẫn chưa nghỉ ngơi, bất luận là tinh thần hay thể chất, cô đều không được thả lỏng và nghỉ ngơi hoàn toàn, điều này khiến thể chất và tinh thần của cô đều kiệt quệ.
Chuông báo thức đã vang lên, Đường Miểu nhắm mắt nghỉ ngơi nửa phút, rồi từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi thức dậy, Đường Miểu vào phòng tắm rửa mặt, rửa mặt bằng nước lạnh khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Rửa mặt xong, Đường Miểu chống tay lên bồn rửa mặt, liếc nhìn gương.
Trong gương, sắc mặt Đường Miểu hiển nhiên không tốt, dưới mắt hiếm thấy có quầng thâm.
Đường Miểu nhìn một hồi, lấy khăn mặt lau mặt, rời khỏi phòng tắm.
...
Đường Miểu sáng dậy muộn, không có thời gian tự làm bữa sáng. Cô đến quán ăn sáng mua một ít đồ ăn sáng đơn giản, rồi bắt taxi đến cửa hàng piano.
Khi đến cửa hàng piano, Tiểu Khương đã ở quầy lễ tân, sau khi nhìn thấy Đường Miểu, Tiểu Khương nói: "Cô Đường, hôm qua không phải chị nghỉ ngơi một ngày sao? Sao trông chị tệ thế?"
Đường Miểu đã đổi ca với Dữu Nhã Nhã ngày hôm qua. Cô kết thúc kỳ nghỉ sớm và thay Dữu Nhã Nhã dạy học một ngày. Sau đó Dữu Nhã Nhã không có lớp học vào thứ Tư, vì vậy cô ấy vừa vặn dạy thay Đường Miểu một ngày.
Ngày hôm qua, Đường Miểu nói cô có chuyện muốn đổi ca với Dữu Nhã Nhã, đổi xong thì sáng nay cô đến sớm vì cô còn có lớp. Vốn dĩ cho dù có việc cũng không cần đi làm một ngày, sắc mặt hẳn cũng không tệ như Đường Miểu.
Có vẻ như đã không ngủ cả đêm.
"Ngủ không ngon." Tiểu Khương nói xong, Đường Miểu cười nói.
Sau khi cô nói xong, Tiểu Khương nói: "Ồ, thức khuya à. Không sao."
Tiểu Khương nói xong, từ trong tủ dưới quầy lễ tân lấy ra một túi trà nhỏ đưa cho Đường Miểu, nhướng mày nói: "Trà bảo vệ gan, cần thiết cho việc thức khuya."
Ở độ tuổi còn trẻ như Tiểu Khương, thức khuya là hoạt động bình thường. Nhưng dù còn trẻ, thức khuya không tốt cho sức khỏe nhưng bố mẹ khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe, nên đã mua trà bảo vệ gan cho cô ấy.
Tiểu Khương dù sao cũng nghe lời, uống trà bảo vệ gan thực sự sẽ khiến cô ấy cảm thấy tốt hơn, vì vậy cứ mỗi ngày cô ấy pha một túi.
Tiểu Khương đưa trà bảo vệ gan đến, Đường Miểu giơ tay đón lấy, cười nói "Cảm ơn em".
Sau khi nói xong lời cảm ơn, Tiểu Khương không thèm để ý mà xua tay.
Chào hỏi ngắn gọn với Tiểu Khương xong, Đường Miểu đứng dậy đi lên tầng hai, trở lại phòng học piano của mình.
...
Đến phòng học piano, Đường Miểu cầm ly nước pha trà bảo vệ gan mà Tiểu Khương đưa cho. Ngâm xong, cầm ly nước trở lại. Trên bàn còn có bữa sáng, nhưng thức cả đêm, Đường Miểu cũng không thèm ăn, cho nên chỉ ăn một cái trứng chiên.
Vừa ăn xong, Dữu Nhã Nhã mở cửa bước vào.
"Miu Miu!" Dữu Nhã Nhã gọi biệt danh mới cô ấy đặt cho Đường Miểu.
Khi nghe thấy giọng nói của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu quay đầu nhìn cô ấy và mỉm cười.
"Ăn sáng chưa?" Đường Miểu hỏi.
"Chưa ạ." Dữu Nhã Nhã cười nói.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu đưa thêm cho cô ấy một phần bánh trứng mà cô đã mua lúc sáng.
"Bánh trứng em thích nhất!" Dữu Nhã Nhã vui vẻ nhận lấy, ngồi xuống ghế đàn bên cạnh Đường Miểu, bắt đầu ăn.
Họ thường đến sớm hơn học sinh hai mươi phút. Cho nên cũng đủ thời gian cho bữa ăn sáng.
Dữu Nhã Nhã đang ăn bánh trứng, Đường Miểu bưng một chén sữa đậu nành uống từng ngụm nhỏ, Dữu Nhã Nhã gặm bánh trứng quan sát Đường Miểu, nói: "Hôm qua chị làm gì vậy? Sao cứ cảm thấy cả người chị như bị đào rỗng thế."
Đường Miểu: "..."
Dữu Nhã Nhã kinh ngạc nói, Đường Miểu uống sữa đậu nành không lên, cô ho khan một chút, bắn ra ngoài chút ít. Cô lấy khăn giấy lau sữa đậu nành bắn tung tóe, nói: "Không có gì."
"Chỉ là chị ngủ không ngon thôi." Đường Miểu nói thêm, sau đó ngẩng đầu nhìn Dữu Nhã Nhã, nói: "Tiểu Khương có cho chị trà bảo vệ gan, nói là đặc biệt dành cho người thức khuya."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã không nghi ngờ gì, thậm chí còn liếc nhìn trà bảo vệ gan đang được pha bên cạnh, nói: "Là vậy à. Loại trà bảo vệ gan này thực sự rất hữu ích, dù sao em cũng thức khuya nên có hỏi Tiểu Khương."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu mỉm cười, nói: "Ừ.
Đề tài "thân thể bị đào rỗng" cứ như vậy qua đi, Dữu Nhã Nhã vẫn đang gặm bánh trứng, mặt khác cầm điện thoại lên lướt diễn đàn của mình.
Hôm qua là Lễ hội âm nhạc Hải Thành, diễn đàn hoặc nhóm của ban nhạc khá sôi nổi. Đương nhiên, trong sự náo nhiệt này có Vang Bóng Một Thời và Tể Nhi Miêu.
Dữu Nhã Nhã không nghĩ nhiều về màn trình diễn chéo giữa hai ban nhạc ngày hôm qua như những người hâm mộ âm nhạc khác đã làm. Hai ban nhạc này ra mắt cùng nhau, thậm chí còn biểu diễn cùng nhau khi còn là tân binh nên việc bén lửa là quá sớm.
Bây giờ màn biểu diễn chéo này nhiều nhất chỉ là Vang Bóng Một Thời đưa theo Tể Nhi Miêu làm nóng không khí, còn về mối quan hệ giữa Hạ Khiếu và Lị Chân mà họ nói, hoàn toàn không thể nào.
"Chị nói có đúng không?" Dữu Nhã Nhã nói, hướng Đường Miểu xác nhận.
Đường Miểu cầm lấy sữa đậu nành uống cạn, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của Dữu Nhã Nhã, nhàn nhạt đáp lại.
"Ừ."
Sau khi Đường Miểu trả lời như vậy, diễn đàn của Dữu Nhã Nhã cũng tương tự lướt qua, cô ấy nhét miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng, cầm lấy sữa đậu nành mà Đường Miểu đưa cho, nói với cô vài điều.
"Đúng rồi, lớp học buổi chiều hôm qua không phải em giúp chị dạy đâu."
Hôm qua Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã đổi ca, vốn dĩ Dữu Nhã Nhã được nghỉ vào thứ Tư, Đường Miểu kết thúc kỳ nghỉ sớm, dùng ngày hôm đó dạy thay Đường Miểu một ngày, cho cô nghỉ sớm một ngày.
Cho nên hôm qua cô mới có thời gian đi Hải Thành tìm Hạ Khiếu.
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu sửng sốt một chút, cô nhìn Dữu Nhã Nhã nói: "Ai dạy cho chị?"
Chương trình học ngày hôm qua không có vấn đề gì, buổi chiều hôm qua Dữu Nhã Nhã không giúp cô dạy học, nếu không có giáo viên dương cầm đi dạy, phụ huynh học sinh nhất định sẽ tới tìm cô. Nhưng ngày hôm qua, phụ huynh của những học sinh mà cô đứng lớp đều rất bình tĩnh.
"Ông chủ." Dữu Nhã Nhã nói.
Đường Miểu: "..."
"Ông chủ?" Đường Miểu tựa hồ không xác định, cho nên xác nhận lại một lần nữa, lúc xác nhận lại còn cười một chút.
Đường Miểu cười xong, Dữu Nhã Nhã cũng cười theo, cô ấy nhìn Đường Miểu cười nói: "Không nghĩ tới ông chủ của chúng ta ngoại trừ chơi game, ăn cơm uống rượu, lại còn học piano."
Sau khi bình luận về Tiền Trình như vậy, Đường Miểu lại cười.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Đường Miểu tuyệt đối không hoài nghi trình độ của Tiền Trình. Anh ta có thể kinh doanh cửa hàng piano, nên đương nhiên anh ta có thể quán xuyến mọi việc lớn nhỏ của cửa hàng piano. Ngoài việc xử lý một số quan hệ công chúng của cửa hàng piano, nếu giáo viên không có mặt, anh ta có thể dạy thay nửa ngày.
"Chiều hôm qua, mẹ em đột nhiên cảm thấy không khỏe nên em cùng mẹ đến bệnh viện. Sau đó em muốn tìm chị và phụ huynh học sinh xin nghỉ phép, nhưng bị ông chủ tình cờ bắt gặp, sau khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh ấy bảo em đến bệnh viện trước, anh ấy sẽ lên lớp dạy phần còn lại. Sau đó em liền đi." Dữu Nhã Nhã nói.
"Chuyện này ông chủ không cho em nói cho chị, nhưng em không muốn nhận không của người khác, cho nên vẫn nói cho chị biết. Mà cho dù em không nói, học sinh cũng sẽ hỏi lần này tại sao ông chủ không dạy bọn chúng nữa."
Khi Dữu Nhã Nhã nói điều này, cô ấy lại cười.
"Ông chủ của chúng ta rất hút khách. Thông thường khi tụi em nhờ anh ấy giúp đỡ lên lớp, anh ấy luôn nói là rất bận. Thật là tức cười mà, anh ấy bận cái gì chứ, còn không phải là chơi game sao." Dữu Nhã Nhã vừa đảo mắt vừa nói.
Dữu Nhã Nhã không phàn nàn gì về việc Tiền Trình giúp đỡ Đường Miểu thay vì giúp họ. Đầu tiên, giúp Đường Miểu chính là giúp cô ấy. Thứ hai, Tiền Trình giúp Đường Miểu đại khái là bởi vì cảm thấy Đường Miểu gần đây công việc quá căng thẳng. Lần trước xin nghỉ ba ngày cô rất xấu hổ, lần này cô lợi dụng ngày cuối cùng của ba ngày nghỉ xin đổi ca với cô ấy.
Cô sợ gây rắc rối cho người khác.
Mà Tiền Trình biết tính khí của cô, vì vậy anh ta trực tiếp dạy lớp buổi chiều cho cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Miểu gặp được một ông chủ nhân đạo như vậy.
"Dù sao chỉ có vậy thôi, không còn gì nữa." Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu nói xong, sữa đậu nành trong tay cũng uống cạn. Sau khi ăn no nê, Dữu Nhã Nhã cũng sảng khoái, từ trên ghế đàn piano đứng lên, vỗ bả vai Đường Miểu nói.
"Một ngày mới chiến đấu sắp bắt đầu, Miu Miu, chị phải đứng lên!"
Được Dữu Nhã Nhã cổ vũ, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười gật đầu: "Được!"
"Ha ha ha! Chỉ có chị phối hợp với em!" Dữu Nhã Nhã mỉm cười nói điều này, ôm lấy Đường Miểu với cơ thể mềm mại của cô ấy. Cô ấy lay Đường Miểu như một đứa trẻ, sau đó tiếng học sinh và phụ huynh của họ từ bên ngoài vọng vào, Dữu Nhã Nhã vội vàng rời khỏi phòng học piano của Đường Miểu, ra ngoài đón học sinh và phụ huynh.
Sau khi Dữu Nhã Nhã rời đi, cánh cửa phòng học piano không đóng lại. Trong phòng học piano nhỏ, máy điều hòa đã được bật, không khí từ máy điều hòa đã thay thế bầu không khí trong phòng học piano.
Đường Miểu ngồi trên ghế đàn dương cầm uống nốt nửa cốc sữa đậu nành còn lại, uống một lúc thì học sinh của cô cũng đến, cô đặt cốc sữa đậu nành xuống, cười chào học sinh và phụ huynh rồi đóng cửa phòng học piano lại.
...
Lớp học của Đường Miểu kéo dài đến trưa.
Hôm nay cô cũng có rất nhiều lớp học, buổi sáng sau khi bạn học thứ nhất đến, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, đến mười một giờ trưa cô mới có mười phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Đường Miểu vào nhà vệ sinh, lại rót một cốc nước. Sau khi trở về, cô ngồi trên ghế đàn dương cầm và cầm điện thoại lên.
Cô đã không nhìn vào điện thoại của mình cả buổi sáng, rất nhiều thông tin được hiển thị trên màn hình điện thoại. Tuy nhiên, hầu hết những tin nhắn này đều do cô và nhóm bốn người Vang Bóng Một Thời gửi, vì cô không trả lời những người hâm mộ được thêm vào tại lễ hội âm nhạc trước đó nên họ cũng không quá bận tâm đến cô nữa, ngay cả Giảo Giảo cũng có ý hạ nhiệt.
Đường Miểu mở WeChat ra, thấy trong nhóm hiển thị hơn chục tin nhắn. Thấy tin nhắn, Đường Miểu cười mở nhóm trò chuyện.
Mấy người Vang Bóng Một Thời đều ở Hải Thành. Nhưng vì không ở chung một phòng, ngoài những buổi biểu diễn, việc liên lạc cũng thông qua điện thoại di động.
Kể từ khi thành lập nhóm này, nhóm còn lại của bốn người đều không hoạt động, Cát Bang thậm chí có bất cứ thứ gì cũng gửi trực tiếp vào nhóm này.
【 Cát Bang: Em say gần chết, giờ mới tỉnh. 】
【 Tề Viễn: Đáng đời, không cho cậu uống nhiều như vậy, cuối cùng còn cùng người chơi keyboard của Tể Nhi Miêu say bí tỉ. 】
【 Cát Bang: Em làm vậy vì bản thân mình à? Em là vì khí thế của Vang Bóng Một Thời chúng ta. Mọi người đều muốn cho A Khiếu ở rể, cho nên em phải thể hiện phẩm giá của nhà mẹ đẻ bằng mọi giá chứ. 】
【 Tề Viễn: Cậu ngậm miệng lại coi. jpg 】
【 Cát Bang: Tới đánh em đi nè. jpg 】
Trận chiến các biểu tượng cảm xúc của hai gà tiểu học lại bắt đầu trong nhóm.
Hai người họ nhất thời không chiến đấu nhiều, Lâm Diệp cũng gửi biểu tượng cảm xúc, nhưng cũng không phải "tham chiến", chỉ là chứng tỏ mình đã tỉnh.
【 Cát Bang: Ơ, Lâm Diệp anh tỉnh rồi à. 】
【 Lâm Diệp: Ừ. 】
【 Cát Bang: Cũng không còn sớm nữa, có muốn đánh thức A khiếu dậy cùng đi ăn không? 】
Sau khi gửi tin nhắn này, Cát Bang đã gửi một tin nhắn khác.
【 Cát Bang: Hiếm thấy thật, A Khiếu là người cuối cùng trong số chúng ta thức dậy. Ngày hôm qua anh ấy đưa Đường Miểu đến ga tàu cao tốc, người không biết còn tưởng anh ấy đưa Đường Miểu về nhà luôn. 】
Thấy được tin nhắn của Cát Bang, Đường Miểu: "..."
Hôm qua Đường Miểu cùng Hạ Khiếu ở trên ban công nói chuyện một hồi, chuông báo thức của cô vang lên. Chuông báo thức là để nhắc cô đi phà, cô chỉ đổi ca với Dữu Nhã Nhã trong một ngày, cô phải vội vã quay trở lại Hoài Thành vào đêm hôm đó.
Khi đó Tề Viễn bọn họ hỏi cô, cô nói muốn ở Hải Thành một đêm, cũng không phải thật muốn ở lại một đêm, chỉ là sợ bọn họ lo lắng, nếu cô nói rằng cô sẽ rời đi vào đêm hôm đó, làm sao họ có thể ăn tối và uống rượu vui vẻ cho được, sẽ luôn nhớ việc phải tiễn cô đi, có cảm giác căng thẳng.
Đường Miểu không muốn làm phiền mọi người quá nhiều. Ban đầu, cô đến đây chỉ để nói chuyện với Hạ Khiếu. Sau khi nói xong, mục đích đến Hải Thành của cô đã kết thúc. Sau khi chuông báo thức reo, cô nói với Hạ khiếu sẽ rời đi vào tối nay. Hạ Khiếu cũng không nhiều lời, dẫn cô xuống lầu nói chuyện với mấy người họ về tình hình.
Khi Cát Bang nghe nói Đường Miểu sẽ rời đi, cậu ta thực sự muốn tiễn cô. Đường Miểu đương nhiên không thể từ chối lòng tốt của cậu, nhưng chỉ đồng ý để họ đưa cô lên phà.
Nhưng sau khi đến bến phà, Hạ Khiếu cũng lên phà theo cô. Anh nói với đám Tề Viễn, đưa cô đến nhà ga đường sắt cao tốc, sau đó sẽ đi thẳng về khách sạn.
Đường Miểu là hàng xóm của Hạ Khiếu, cũng là trách nhiệm của Hạ Khiếu, lúc anh làm như vậy, ba người Vang Bóng Một Thời cũng không có phản đối, cho nên cùng bọn họ vẫy tay chào tạm biệt.
Cuối cùng, Hạ Khiếu không chỉ đưa cô đến bến phà mà còn cùng cô bắt tàu cao tốc trở về Hoài Thành. Sau khi đến nhà ga đường sắt cao tốc ở Hoài Thành, Hạ Khiếu đã phái tài xế của gia đình mình đưa Đường Miểu về nhà. Anh trực tiếp bắt tàu cao tốc về Hải Thành, ngay trong đêm vội vã quay về.
Đường Miểu về đến nhà đã là ba giờ sáng.
Sau khi Hạ Khiếu lăn lộn như vậy, ước tính rằng khi anh trở lại Hải Thành thì đã là rạng sáng.
Mới có vài giờ kể từ bình minh, vì vậy anh nhất định vẫn còn đang ngủ.
Theo lời của Cát Bang đã cue tới Đường Miểu. Và Đường Miểu, người không nói chuyện trong nhóm, nhìn thấy tên của mình và trả lời Cát Bang bằng một tin nhắn.
【 Đường Miểu: Không có. 】
Tin nhắn của Đường Miểu vừa được gửi đến, Cát Bang đã nhìn thấy.
【 Cát Bang: Ơ, Đường Miểu chị dậy rồi à? 】
Nhìn thấy tin nhắn của Cát Bang, Đường Miểu đã chụp ảnh cây đàn piano cho cậu ta.
【 Cát Bang: Mẹ kiếp, chị đi làm luôn rồi? 】
【 Đường Miểu: Phải. 】
【 Cát Bang: Chị thú vị quá! Để xem màn biểu diễn của tụi em, nguyên ngày đã đi đi lại lại đến Hải Thành, hôm qua về cũng khá muộn đúng không? Vậy mà hôm nay đã muốn đi làm... 】
【 Cát Bang: Cảm động.jpg 】
Sau khi tin nhắn của Cát Bang được gửi đi, Đường Miểu mỉm cười, gửi một biểu tượng cảm xúc đang cười.
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Đường Miểu rung lên. Tiếng rung của điện thoại khiến đầu ngón tay cô tê dại, ngay cả trái tim cũng tê dại.
Cô thấy một thông báo tin nhắn mới xuất hiện phía trên khung trò chuyện.
Đường Miểu nhìn thấy thông báo tin nhắn, thoát khỏi khung chat của nhóm, quay lại giao diện chat WeChat của mình. Trên giao diện trò chuyện WeChat, có hai lời nhắc tin nhắn trên khung trò chuyện của Hạ Khiếu và cô.
Nhìn thấy thông báo, Đường Miểu dời tầm mắt, mở khung trò chuyện giữa cô và Hạ Khiếu.
Trong khung trò chuyện, Hạ Khiếu đã gửi hai tin nhắn.
【 Hạ Khiếu: Hình ảnh.jpg 】
【 Hạ Khiếu: Dậy rồi. 】
Đường Miểu bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Điện thoại di động đặt ở trên tủ đầu giường bên cạnh, âm nhạc báo thức đi kèm điện thoại từ lúc đầu thoải mái dần dần tăng cường hiệu ứng âm thanh. Đường Miểu giữa tiếng chuông báo thức mở mắt ra, nhìn trần nhà quen thuộc trên đầu, giơ tay chạm vào điện thoại, tắt chuông báo thức.
Sau khi tắt chuông báo thức, Đường Miểu nằm trên giường, lại nhắm mắt lại.
Cô vẫn chưa nghỉ ngơi, bất luận là tinh thần hay thể chất, cô đều không được thả lỏng và nghỉ ngơi hoàn toàn, điều này khiến thể chất và tinh thần của cô đều kiệt quệ.
Chuông báo thức đã vang lên, Đường Miểu nhắm mắt nghỉ ngơi nửa phút, rồi từ trên giường ngồi dậy.
Sau khi thức dậy, Đường Miểu vào phòng tắm rửa mặt, rửa mặt bằng nước lạnh khiến cô tỉnh táo hơn một chút. Rửa mặt xong, Đường Miểu chống tay lên bồn rửa mặt, liếc nhìn gương.
Trong gương, sắc mặt Đường Miểu hiển nhiên không tốt, dưới mắt hiếm thấy có quầng thâm.
Đường Miểu nhìn một hồi, lấy khăn mặt lau mặt, rời khỏi phòng tắm.
...
Đường Miểu sáng dậy muộn, không có thời gian tự làm bữa sáng. Cô đến quán ăn sáng mua một ít đồ ăn sáng đơn giản, rồi bắt taxi đến cửa hàng piano.
Khi đến cửa hàng piano, Tiểu Khương đã ở quầy lễ tân, sau khi nhìn thấy Đường Miểu, Tiểu Khương nói: "Cô Đường, hôm qua không phải chị nghỉ ngơi một ngày sao? Sao trông chị tệ thế?"
Đường Miểu đã đổi ca với Dữu Nhã Nhã ngày hôm qua. Cô kết thúc kỳ nghỉ sớm và thay Dữu Nhã Nhã dạy học một ngày. Sau đó Dữu Nhã Nhã không có lớp học vào thứ Tư, vì vậy cô ấy vừa vặn dạy thay Đường Miểu một ngày.
Ngày hôm qua, Đường Miểu nói cô có chuyện muốn đổi ca với Dữu Nhã Nhã, đổi xong thì sáng nay cô đến sớm vì cô còn có lớp. Vốn dĩ cho dù có việc cũng không cần đi làm một ngày, sắc mặt hẳn cũng không tệ như Đường Miểu.
Có vẻ như đã không ngủ cả đêm.
"Ngủ không ngon." Tiểu Khương nói xong, Đường Miểu cười nói.
Sau khi cô nói xong, Tiểu Khương nói: "Ồ, thức khuya à. Không sao."
Tiểu Khương nói xong, từ trong tủ dưới quầy lễ tân lấy ra một túi trà nhỏ đưa cho Đường Miểu, nhướng mày nói: "Trà bảo vệ gan, cần thiết cho việc thức khuya."
Ở độ tuổi còn trẻ như Tiểu Khương, thức khuya là hoạt động bình thường. Nhưng dù còn trẻ, thức khuya không tốt cho sức khỏe nhưng bố mẹ khuyên thế nào cô ấy cũng không nghe, nên đã mua trà bảo vệ gan cho cô ấy.
Tiểu Khương dù sao cũng nghe lời, uống trà bảo vệ gan thực sự sẽ khiến cô ấy cảm thấy tốt hơn, vì vậy cứ mỗi ngày cô ấy pha một túi.
Tiểu Khương đưa trà bảo vệ gan đến, Đường Miểu giơ tay đón lấy, cười nói "Cảm ơn em".
Sau khi nói xong lời cảm ơn, Tiểu Khương không thèm để ý mà xua tay.
Chào hỏi ngắn gọn với Tiểu Khương xong, Đường Miểu đứng dậy đi lên tầng hai, trở lại phòng học piano của mình.
...
Đến phòng học piano, Đường Miểu cầm ly nước pha trà bảo vệ gan mà Tiểu Khương đưa cho. Ngâm xong, cầm ly nước trở lại. Trên bàn còn có bữa sáng, nhưng thức cả đêm, Đường Miểu cũng không thèm ăn, cho nên chỉ ăn một cái trứng chiên.
Vừa ăn xong, Dữu Nhã Nhã mở cửa bước vào.
"Miu Miu!" Dữu Nhã Nhã gọi biệt danh mới cô ấy đặt cho Đường Miểu.
Khi nghe thấy giọng nói của Dữu Nhã Nhã, Đường Miểu quay đầu nhìn cô ấy và mỉm cười.
"Ăn sáng chưa?" Đường Miểu hỏi.
"Chưa ạ." Dữu Nhã Nhã cười nói.
Sau khi Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu đưa thêm cho cô ấy một phần bánh trứng mà cô đã mua lúc sáng.
"Bánh trứng em thích nhất!" Dữu Nhã Nhã vui vẻ nhận lấy, ngồi xuống ghế đàn bên cạnh Đường Miểu, bắt đầu ăn.
Họ thường đến sớm hơn học sinh hai mươi phút. Cho nên cũng đủ thời gian cho bữa ăn sáng.
Dữu Nhã Nhã đang ăn bánh trứng, Đường Miểu bưng một chén sữa đậu nành uống từng ngụm nhỏ, Dữu Nhã Nhã gặm bánh trứng quan sát Đường Miểu, nói: "Hôm qua chị làm gì vậy? Sao cứ cảm thấy cả người chị như bị đào rỗng thế."
Đường Miểu: "..."
Dữu Nhã Nhã kinh ngạc nói, Đường Miểu uống sữa đậu nành không lên, cô ho khan một chút, bắn ra ngoài chút ít. Cô lấy khăn giấy lau sữa đậu nành bắn tung tóe, nói: "Không có gì."
"Chỉ là chị ngủ không ngon thôi." Đường Miểu nói thêm, sau đó ngẩng đầu nhìn Dữu Nhã Nhã, nói: "Tiểu Khương có cho chị trà bảo vệ gan, nói là đặc biệt dành cho người thức khuya."
Sau khi Đường Miểu nói xong, Dữu Nhã Nhã không nghi ngờ gì, thậm chí còn liếc nhìn trà bảo vệ gan đang được pha bên cạnh, nói: "Là vậy à. Loại trà bảo vệ gan này thực sự rất hữu ích, dù sao em cũng thức khuya nên có hỏi Tiểu Khương."
Dữu Nhã Nhã nói xong, Đường Miểu mỉm cười, nói: "Ừ.
Đề tài "thân thể bị đào rỗng" cứ như vậy qua đi, Dữu Nhã Nhã vẫn đang gặm bánh trứng, mặt khác cầm điện thoại lên lướt diễn đàn của mình.
Hôm qua là Lễ hội âm nhạc Hải Thành, diễn đàn hoặc nhóm của ban nhạc khá sôi nổi. Đương nhiên, trong sự náo nhiệt này có Vang Bóng Một Thời và Tể Nhi Miêu.
Dữu Nhã Nhã không nghĩ nhiều về màn trình diễn chéo giữa hai ban nhạc ngày hôm qua như những người hâm mộ âm nhạc khác đã làm. Hai ban nhạc này ra mắt cùng nhau, thậm chí còn biểu diễn cùng nhau khi còn là tân binh nên việc bén lửa là quá sớm.
Bây giờ màn biểu diễn chéo này nhiều nhất chỉ là Vang Bóng Một Thời đưa theo Tể Nhi Miêu làm nóng không khí, còn về mối quan hệ giữa Hạ Khiếu và Lị Chân mà họ nói, hoàn toàn không thể nào.
"Chị nói có đúng không?" Dữu Nhã Nhã nói, hướng Đường Miểu xác nhận.
Đường Miểu cầm lấy sữa đậu nành uống cạn, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động của Dữu Nhã Nhã, nhàn nhạt đáp lại.
"Ừ."
Sau khi Đường Miểu trả lời như vậy, diễn đàn của Dữu Nhã Nhã cũng tương tự lướt qua, cô ấy nhét miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng, cầm lấy sữa đậu nành mà Đường Miểu đưa cho, nói với cô vài điều.
"Đúng rồi, lớp học buổi chiều hôm qua không phải em giúp chị dạy đâu."
Hôm qua Đường Miểu và Dữu Nhã Nhã đổi ca, vốn dĩ Dữu Nhã Nhã được nghỉ vào thứ Tư, Đường Miểu kết thúc kỳ nghỉ sớm, dùng ngày hôm đó dạy thay Đường Miểu một ngày, cho cô nghỉ sớm một ngày.
Cho nên hôm qua cô mới có thời gian đi Hải Thành tìm Hạ Khiếu.
Dữu Nhã Nhã nói xong lời này, Đường Miểu sửng sốt một chút, cô nhìn Dữu Nhã Nhã nói: "Ai dạy cho chị?"
Chương trình học ngày hôm qua không có vấn đề gì, buổi chiều hôm qua Dữu Nhã Nhã không giúp cô dạy học, nếu không có giáo viên dương cầm đi dạy, phụ huynh học sinh nhất định sẽ tới tìm cô. Nhưng ngày hôm qua, phụ huynh của những học sinh mà cô đứng lớp đều rất bình tĩnh.
"Ông chủ." Dữu Nhã Nhã nói.
Đường Miểu: "..."
"Ông chủ?" Đường Miểu tựa hồ không xác định, cho nên xác nhận lại một lần nữa, lúc xác nhận lại còn cười một chút.
Đường Miểu cười xong, Dữu Nhã Nhã cũng cười theo, cô ấy nhìn Đường Miểu cười nói: "Không nghĩ tới ông chủ của chúng ta ngoại trừ chơi game, ăn cơm uống rượu, lại còn học piano."
Sau khi bình luận về Tiền Trình như vậy, Đường Miểu lại cười.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào, Đường Miểu tuyệt đối không hoài nghi trình độ của Tiền Trình. Anh ta có thể kinh doanh cửa hàng piano, nên đương nhiên anh ta có thể quán xuyến mọi việc lớn nhỏ của cửa hàng piano. Ngoài việc xử lý một số quan hệ công chúng của cửa hàng piano, nếu giáo viên không có mặt, anh ta có thể dạy thay nửa ngày.
"Chiều hôm qua, mẹ em đột nhiên cảm thấy không khỏe nên em cùng mẹ đến bệnh viện. Sau đó em muốn tìm chị và phụ huynh học sinh xin nghỉ phép, nhưng bị ông chủ tình cờ bắt gặp, sau khi hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh ấy bảo em đến bệnh viện trước, anh ấy sẽ lên lớp dạy phần còn lại. Sau đó em liền đi." Dữu Nhã Nhã nói.
"Chuyện này ông chủ không cho em nói cho chị, nhưng em không muốn nhận không của người khác, cho nên vẫn nói cho chị biết. Mà cho dù em không nói, học sinh cũng sẽ hỏi lần này tại sao ông chủ không dạy bọn chúng nữa."
Khi Dữu Nhã Nhã nói điều này, cô ấy lại cười.
"Ông chủ của chúng ta rất hút khách. Thông thường khi tụi em nhờ anh ấy giúp đỡ lên lớp, anh ấy luôn nói là rất bận. Thật là tức cười mà, anh ấy bận cái gì chứ, còn không phải là chơi game sao." Dữu Nhã Nhã vừa đảo mắt vừa nói.
Dữu Nhã Nhã không phàn nàn gì về việc Tiền Trình giúp đỡ Đường Miểu thay vì giúp họ. Đầu tiên, giúp Đường Miểu chính là giúp cô ấy. Thứ hai, Tiền Trình giúp Đường Miểu đại khái là bởi vì cảm thấy Đường Miểu gần đây công việc quá căng thẳng. Lần trước xin nghỉ ba ngày cô rất xấu hổ, lần này cô lợi dụng ngày cuối cùng của ba ngày nghỉ xin đổi ca với cô ấy.
Cô sợ gây rắc rối cho người khác.
Mà Tiền Trình biết tính khí của cô, vì vậy anh ta trực tiếp dạy lớp buổi chiều cho cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Đường Miểu gặp được một ông chủ nhân đạo như vậy.
"Dù sao chỉ có vậy thôi, không còn gì nữa." Dữu Nhã Nhã và Đường Miểu nói xong, sữa đậu nành trong tay cũng uống cạn. Sau khi ăn no nê, Dữu Nhã Nhã cũng sảng khoái, từ trên ghế đàn piano đứng lên, vỗ bả vai Đường Miểu nói.
"Một ngày mới chiến đấu sắp bắt đầu, Miu Miu, chị phải đứng lên!"
Được Dữu Nhã Nhã cổ vũ, Đường Miểu ngẩng đầu nhìn cô ấy, cười gật đầu: "Được!"
"Ha ha ha! Chỉ có chị phối hợp với em!" Dữu Nhã Nhã mỉm cười nói điều này, ôm lấy Đường Miểu với cơ thể mềm mại của cô ấy. Cô ấy lay Đường Miểu như một đứa trẻ, sau đó tiếng học sinh và phụ huynh của họ từ bên ngoài vọng vào, Dữu Nhã Nhã vội vàng rời khỏi phòng học piano của Đường Miểu, ra ngoài đón học sinh và phụ huynh.
Sau khi Dữu Nhã Nhã rời đi, cánh cửa phòng học piano không đóng lại. Trong phòng học piano nhỏ, máy điều hòa đã được bật, không khí từ máy điều hòa đã thay thế bầu không khí trong phòng học piano.
Đường Miểu ngồi trên ghế đàn dương cầm uống nốt nửa cốc sữa đậu nành còn lại, uống một lúc thì học sinh của cô cũng đến, cô đặt cốc sữa đậu nành xuống, cười chào học sinh và phụ huynh rồi đóng cửa phòng học piano lại.
...
Lớp học của Đường Miểu kéo dài đến trưa.
Hôm nay cô cũng có rất nhiều lớp học, buổi sáng sau khi bạn học thứ nhất đến, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, đến mười một giờ trưa cô mới có mười phút nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Đường Miểu vào nhà vệ sinh, lại rót một cốc nước. Sau khi trở về, cô ngồi trên ghế đàn dương cầm và cầm điện thoại lên.
Cô đã không nhìn vào điện thoại của mình cả buổi sáng, rất nhiều thông tin được hiển thị trên màn hình điện thoại. Tuy nhiên, hầu hết những tin nhắn này đều do cô và nhóm bốn người Vang Bóng Một Thời gửi, vì cô không trả lời những người hâm mộ được thêm vào tại lễ hội âm nhạc trước đó nên họ cũng không quá bận tâm đến cô nữa, ngay cả Giảo Giảo cũng có ý hạ nhiệt.
Đường Miểu mở WeChat ra, thấy trong nhóm hiển thị hơn chục tin nhắn. Thấy tin nhắn, Đường Miểu cười mở nhóm trò chuyện.
Mấy người Vang Bóng Một Thời đều ở Hải Thành. Nhưng vì không ở chung một phòng, ngoài những buổi biểu diễn, việc liên lạc cũng thông qua điện thoại di động.
Kể từ khi thành lập nhóm này, nhóm còn lại của bốn người đều không hoạt động, Cát Bang thậm chí có bất cứ thứ gì cũng gửi trực tiếp vào nhóm này.
【 Cát Bang: Em say gần chết, giờ mới tỉnh. 】
【 Tề Viễn: Đáng đời, không cho cậu uống nhiều như vậy, cuối cùng còn cùng người chơi keyboard của Tể Nhi Miêu say bí tỉ. 】
【 Cát Bang: Em làm vậy vì bản thân mình à? Em là vì khí thế của Vang Bóng Một Thời chúng ta. Mọi người đều muốn cho A Khiếu ở rể, cho nên em phải thể hiện phẩm giá của nhà mẹ đẻ bằng mọi giá chứ. 】
【 Tề Viễn: Cậu ngậm miệng lại coi. jpg 】
【 Cát Bang: Tới đánh em đi nè. jpg 】
Trận chiến các biểu tượng cảm xúc của hai gà tiểu học lại bắt đầu trong nhóm.
Hai người họ nhất thời không chiến đấu nhiều, Lâm Diệp cũng gửi biểu tượng cảm xúc, nhưng cũng không phải "tham chiến", chỉ là chứng tỏ mình đã tỉnh.
【 Cát Bang: Ơ, Lâm Diệp anh tỉnh rồi à. 】
【 Lâm Diệp: Ừ. 】
【 Cát Bang: Cũng không còn sớm nữa, có muốn đánh thức A khiếu dậy cùng đi ăn không? 】
Sau khi gửi tin nhắn này, Cát Bang đã gửi một tin nhắn khác.
【 Cát Bang: Hiếm thấy thật, A Khiếu là người cuối cùng trong số chúng ta thức dậy. Ngày hôm qua anh ấy đưa Đường Miểu đến ga tàu cao tốc, người không biết còn tưởng anh ấy đưa Đường Miểu về nhà luôn. 】
Thấy được tin nhắn của Cát Bang, Đường Miểu: "..."
Hôm qua Đường Miểu cùng Hạ Khiếu ở trên ban công nói chuyện một hồi, chuông báo thức của cô vang lên. Chuông báo thức là để nhắc cô đi phà, cô chỉ đổi ca với Dữu Nhã Nhã trong một ngày, cô phải vội vã quay trở lại Hoài Thành vào đêm hôm đó.
Khi đó Tề Viễn bọn họ hỏi cô, cô nói muốn ở Hải Thành một đêm, cũng không phải thật muốn ở lại một đêm, chỉ là sợ bọn họ lo lắng, nếu cô nói rằng cô sẽ rời đi vào đêm hôm đó, làm sao họ có thể ăn tối và uống rượu vui vẻ cho được, sẽ luôn nhớ việc phải tiễn cô đi, có cảm giác căng thẳng.
Đường Miểu không muốn làm phiền mọi người quá nhiều. Ban đầu, cô đến đây chỉ để nói chuyện với Hạ Khiếu. Sau khi nói xong, mục đích đến Hải Thành của cô đã kết thúc. Sau khi chuông báo thức reo, cô nói với Hạ khiếu sẽ rời đi vào tối nay. Hạ Khiếu cũng không nhiều lời, dẫn cô xuống lầu nói chuyện với mấy người họ về tình hình.
Khi Cát Bang nghe nói Đường Miểu sẽ rời đi, cậu ta thực sự muốn tiễn cô. Đường Miểu đương nhiên không thể từ chối lòng tốt của cậu, nhưng chỉ đồng ý để họ đưa cô lên phà.
Nhưng sau khi đến bến phà, Hạ Khiếu cũng lên phà theo cô. Anh nói với đám Tề Viễn, đưa cô đến nhà ga đường sắt cao tốc, sau đó sẽ đi thẳng về khách sạn.
Đường Miểu là hàng xóm của Hạ Khiếu, cũng là trách nhiệm của Hạ Khiếu, lúc anh làm như vậy, ba người Vang Bóng Một Thời cũng không có phản đối, cho nên cùng bọn họ vẫy tay chào tạm biệt.
Cuối cùng, Hạ Khiếu không chỉ đưa cô đến bến phà mà còn cùng cô bắt tàu cao tốc trở về Hoài Thành. Sau khi đến nhà ga đường sắt cao tốc ở Hoài Thành, Hạ Khiếu đã phái tài xế của gia đình mình đưa Đường Miểu về nhà. Anh trực tiếp bắt tàu cao tốc về Hải Thành, ngay trong đêm vội vã quay về.
Đường Miểu về đến nhà đã là ba giờ sáng.
Sau khi Hạ Khiếu lăn lộn như vậy, ước tính rằng khi anh trở lại Hải Thành thì đã là rạng sáng.
Mới có vài giờ kể từ bình minh, vì vậy anh nhất định vẫn còn đang ngủ.
Theo lời của Cát Bang đã cue tới Đường Miểu. Và Đường Miểu, người không nói chuyện trong nhóm, nhìn thấy tên của mình và trả lời Cát Bang bằng một tin nhắn.
【 Đường Miểu: Không có. 】
Tin nhắn của Đường Miểu vừa được gửi đến, Cát Bang đã nhìn thấy.
【 Cát Bang: Ơ, Đường Miểu chị dậy rồi à? 】
Nhìn thấy tin nhắn của Cát Bang, Đường Miểu đã chụp ảnh cây đàn piano cho cậu ta.
【 Cát Bang: Mẹ kiếp, chị đi làm luôn rồi? 】
【 Đường Miểu: Phải. 】
【 Cát Bang: Chị thú vị quá! Để xem màn biểu diễn của tụi em, nguyên ngày đã đi đi lại lại đến Hải Thành, hôm qua về cũng khá muộn đúng không? Vậy mà hôm nay đã muốn đi làm... 】
【 Cát Bang: Cảm động.jpg 】
Sau khi tin nhắn của Cát Bang được gửi đi, Đường Miểu mỉm cười, gửi một biểu tượng cảm xúc đang cười.
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Đường Miểu rung lên. Tiếng rung của điện thoại khiến đầu ngón tay cô tê dại, ngay cả trái tim cũng tê dại.
Cô thấy một thông báo tin nhắn mới xuất hiện phía trên khung trò chuyện.
Đường Miểu nhìn thấy thông báo tin nhắn, thoát khỏi khung chat của nhóm, quay lại giao diện chat WeChat của mình. Trên giao diện trò chuyện WeChat, có hai lời nhắc tin nhắn trên khung trò chuyện của Hạ Khiếu và cô.
Nhìn thấy thông báo, Đường Miểu dời tầm mắt, mở khung trò chuyện giữa cô và Hạ Khiếu.
Trong khung trò chuyện, Hạ Khiếu đã gửi hai tin nhắn.
【 Hạ Khiếu: Hình ảnh.jpg 】
【 Hạ Khiếu: Dậy rồi. 】
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương