Thanh Dương, Đó Là Số Mệnh Của Ngươi
Chương 2
Chỉ vừa mới đây thôi, ta đã nhân lúc A Đóa không có mặt mà cố gắng bắt chuyện với người đàn ông có vẻ ngoài giống Cố Trường Vân, nhưng không ngờ hắn lại nói rằng ta là một ả tiện phụ quyến rũ người đàn ông của kẻ khác.
Ta vội vàng lao đến bên hắn nói: "Không phải, ngươi chính là Cố Trường Vân đúng không? Sao ngươi lại không nhớ ra ta?"
Hắn lại ghét bỏ đẩy ta ra, mặt lạnh lùng: "Trong lòng ta chỉ có A Đóa, ta không biết Cố Trường Vân nào cả. Ta tên là Giang Nguyên, là vị hôn phu của A Đóa."
Dù vậy, ta vẫn chắc chắn rằng hắn chính là Cố Trường Vân, bởi vì cả hai đều có nốt ruồi nhỏ rất khó nhìn thấy ở trên cổ.
Cố Trường Vân đã mất trí nhớ, hắn lại yêu một công chúa của địch quốc, vậy ta là gì đây?
Má của ta vẫn còn âm ỉ đau, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt địch ý của A Đóa, nàng ta lập tức quay đầu lại gần người đàn ông bên cạnh, thậm chí còn thân mật nói nhỏ vài câu.
"A Đóa, có ta ở đây, nàng không cần phải sợ cô ta, chẳng qua chỉ là công cụ cầu hòa sau chiến bại mà thôi, ta đi mang thịt cho ca ca ngay đây."
Nhìn hai người họ nói qua nói lại, những lời đó như đinh cắm vào tim ta.
Cách Tang không có ở đây, ta không hề cảm thấy tội lỗi, nhưng lại không chịu nổi Giang Nguyên và A Đóa trước mặt, liền đứng dậy rời đi.
Phải, nếu Cố Trường Vân không thể nhớ lại, ta thà rằng hắn và Giang Nguyên không phải cùng một người, coi như thiếu niên trong ký ức của ta đã c.h.ế.t ở nơi sa trường rồi.
Cố Trường Vân thành danh trong buổi tiệc mừng sinh thần mười sáu tuổi của ta, ngày đó, hắn mặc bạch y đến hành lễ trước mặt ta, không ngần ngại khen ngợi sắc đẹp của ta trước mặt mọi người, còn cầu xin phụ hoàng gả ta cho hắn.
Ta đương nhiên rất mừng, nhưng vì tôn nghiêm hoàng gia nên chỉ nhàn nhạt nhìn phụ hoàng, hy vọng người đồng ý, vì ta đã thích Cố Trường Vân từ lâu.
Phụ hoàng lại nói, người có thể cưới Công chúa Thanh Dương chỉ có thể là vị anh hùng dũng mãnh, tài trí nhất triều đình, và tuyên bố ai đánh bại được Mông Cổ sẽ gả ta cho người đó.
Lời vừa nói ra, hơn nửa số nam nhân có mặt đều phấn khích, ta lo lắng nhìn về phía Cố Trường Vân, không ngờ đối phương cũng đang nhìn ta, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười khiến ta an tâm: "Chờ ta."
Nhưng không ngờ trận chiến này kéo dài đến như vậy, quân Mông Cổ mà chúng ta luôn coi thường lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế.
Đã hai năm trôi qua, ngoài vài tin tức tốt lành ban đầu, chỉ còn lại những thất bại liên tiếp và tin tức về cái c.h.ế.t của các tướng sĩ...
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, đường đường là một công chúa, nay lại trở thành trò cười, ta bỏ chạy ra ngoài nhưng chẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể ngồi xổm ngoài lều vừa khóc vừa nhổ cỏ dại.
Đang nhổ hăng say, một bóng người lặng lẽ đến gần ta: "Đừng nhổ nữa, đừng nhổ nữa!"
"A!" Ta bị bộ dạng đội xô trên đầu rất kỳ quái của người trước mặt dọa sợ: "Ngươi là ai?"
Là Cách Tang, ta nhận ra đôi ủng của hắn, nhưng bộ dạng quái dị này là gì?
Không ngờ Cách Tang lại không thừa nhận, hắn khăng khăng nói rằng mình là một nông dân, đến để cứu lấy đám lúa mì mà hắn đã trồng cho Vương phi của hắn.
Lúa mì sao?
Ta cúi đầu nhìn đám cỏ dại trong tay.
Thực ra, với thân phận của ta, chưa từng nhìn thấy lúa mì cũng là điều bình thường, nhưng người Mông Cổ vốn không ăn thứ này, càng không thể có chuyện Cách Tang biết mình sẽ cưới một người Trung Nguyên nên đã sớm trồng lúa mì.
Chưa kể, với đôi tay thô ráp của Cách Tang thì chỉ có thể cầm vũ khí, những việc tinh tế như trồng lúa mì thật chẳng đáng tin chút nào.
Chung quy là hắn cũng đang trêu chọc ta.
Nghĩ đến đây, ta lau nước mắt, không chút tình cảm vạch trần lớp ngụy trang nực cười của Cách Tang, không nghe hắn giải thích mà giận dữ nói: "Ngươi lại phá vỡ lời thề không được gặp mặt trước khi thành thân của người Hán, hôn nhân của chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt!"
Thực ra, quy tắc này hoàn toàn không có thật, là ta lúc đó không ưa những lời nói dối của bọn họ mà bịa ra, nhưng không ngờ Cách Tang lại quỳ xuống cầu nguyện, trong ngôn ngữ xa lạ còn xen lẫn tên ta.
"Thanh Dương, ta cầu nguyện thảo nguyên phù hộ nàng, chỉ nguyền rủa ta."
Ta không nhìn thấy biểu cảm của Cách Tang, vì trong mắt ta chỉ có cảnh Giang Nguyên cúi người kéo A Đóa lên ngựa ở đằng xa, ta siết chặt tay nói: "Thế thì tốt.”
Ta vội vàng lao đến bên hắn nói: "Không phải, ngươi chính là Cố Trường Vân đúng không? Sao ngươi lại không nhớ ra ta?"
Hắn lại ghét bỏ đẩy ta ra, mặt lạnh lùng: "Trong lòng ta chỉ có A Đóa, ta không biết Cố Trường Vân nào cả. Ta tên là Giang Nguyên, là vị hôn phu của A Đóa."
Dù vậy, ta vẫn chắc chắn rằng hắn chính là Cố Trường Vân, bởi vì cả hai đều có nốt ruồi nhỏ rất khó nhìn thấy ở trên cổ.
Cố Trường Vân đã mất trí nhớ, hắn lại yêu một công chúa của địch quốc, vậy ta là gì đây?
Má của ta vẫn còn âm ỉ đau, ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt địch ý của A Đóa, nàng ta lập tức quay đầu lại gần người đàn ông bên cạnh, thậm chí còn thân mật nói nhỏ vài câu.
"A Đóa, có ta ở đây, nàng không cần phải sợ cô ta, chẳng qua chỉ là công cụ cầu hòa sau chiến bại mà thôi, ta đi mang thịt cho ca ca ngay đây."
Nhìn hai người họ nói qua nói lại, những lời đó như đinh cắm vào tim ta.
Cách Tang không có ở đây, ta không hề cảm thấy tội lỗi, nhưng lại không chịu nổi Giang Nguyên và A Đóa trước mặt, liền đứng dậy rời đi.
Phải, nếu Cố Trường Vân không thể nhớ lại, ta thà rằng hắn và Giang Nguyên không phải cùng một người, coi như thiếu niên trong ký ức của ta đã c.h.ế.t ở nơi sa trường rồi.
Cố Trường Vân thành danh trong buổi tiệc mừng sinh thần mười sáu tuổi của ta, ngày đó, hắn mặc bạch y đến hành lễ trước mặt ta, không ngần ngại khen ngợi sắc đẹp của ta trước mặt mọi người, còn cầu xin phụ hoàng gả ta cho hắn.
Ta đương nhiên rất mừng, nhưng vì tôn nghiêm hoàng gia nên chỉ nhàn nhạt nhìn phụ hoàng, hy vọng người đồng ý, vì ta đã thích Cố Trường Vân từ lâu.
Phụ hoàng lại nói, người có thể cưới Công chúa Thanh Dương chỉ có thể là vị anh hùng dũng mãnh, tài trí nhất triều đình, và tuyên bố ai đánh bại được Mông Cổ sẽ gả ta cho người đó.
Lời vừa nói ra, hơn nửa số nam nhân có mặt đều phấn khích, ta lo lắng nhìn về phía Cố Trường Vân, không ngờ đối phương cũng đang nhìn ta, trên gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười khiến ta an tâm: "Chờ ta."
Nhưng không ngờ trận chiến này kéo dài đến như vậy, quân Mông Cổ mà chúng ta luôn coi thường lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế.
Đã hai năm trôi qua, ngoài vài tin tức tốt lành ban đầu, chỉ còn lại những thất bại liên tiếp và tin tức về cái c.h.ế.t của các tướng sĩ...
Càng nghĩ càng thấy tủi thân, đường đường là một công chúa, nay lại trở thành trò cười, ta bỏ chạy ra ngoài nhưng chẳng có nơi nào để đi, chỉ có thể ngồi xổm ngoài lều vừa khóc vừa nhổ cỏ dại.
Đang nhổ hăng say, một bóng người lặng lẽ đến gần ta: "Đừng nhổ nữa, đừng nhổ nữa!"
"A!" Ta bị bộ dạng đội xô trên đầu rất kỳ quái của người trước mặt dọa sợ: "Ngươi là ai?"
Là Cách Tang, ta nhận ra đôi ủng của hắn, nhưng bộ dạng quái dị này là gì?
Không ngờ Cách Tang lại không thừa nhận, hắn khăng khăng nói rằng mình là một nông dân, đến để cứu lấy đám lúa mì mà hắn đã trồng cho Vương phi của hắn.
Lúa mì sao?
Ta cúi đầu nhìn đám cỏ dại trong tay.
Thực ra, với thân phận của ta, chưa từng nhìn thấy lúa mì cũng là điều bình thường, nhưng người Mông Cổ vốn không ăn thứ này, càng không thể có chuyện Cách Tang biết mình sẽ cưới một người Trung Nguyên nên đã sớm trồng lúa mì.
Chưa kể, với đôi tay thô ráp của Cách Tang thì chỉ có thể cầm vũ khí, những việc tinh tế như trồng lúa mì thật chẳng đáng tin chút nào.
Chung quy là hắn cũng đang trêu chọc ta.
Nghĩ đến đây, ta lau nước mắt, không chút tình cảm vạch trần lớp ngụy trang nực cười của Cách Tang, không nghe hắn giải thích mà giận dữ nói: "Ngươi lại phá vỡ lời thề không được gặp mặt trước khi thành thân của người Hán, hôn nhân của chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt!"
Thực ra, quy tắc này hoàn toàn không có thật, là ta lúc đó không ưa những lời nói dối của bọn họ mà bịa ra, nhưng không ngờ Cách Tang lại quỳ xuống cầu nguyện, trong ngôn ngữ xa lạ còn xen lẫn tên ta.
"Thanh Dương, ta cầu nguyện thảo nguyên phù hộ nàng, chỉ nguyền rủa ta."
Ta không nhìn thấy biểu cảm của Cách Tang, vì trong mắt ta chỉ có cảnh Giang Nguyên cúi người kéo A Đóa lên ngựa ở đằng xa, ta siết chặt tay nói: "Thế thì tốt.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương