Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Là Hoa Khôi
Chương 15: Tôi đã rơi nước mắt vì 1 người con gái
3 tên thanh niên tiến lại gần, 1 tên chủ động đưa bàn tay bẩn thỉu của hắn tiến đến gần ngực Mộng Nghiên, cô tuy đang rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng dùng hết sức lực tát 1 phát thật mạnh vào mặt tên cặn bã đang có ý định sàm sỡ mình. Tên thanh niên khi bị Mộng Nghiên tát thì sững sờ, ngây người ra 1 lúc
"Ồ ! Vậy ra cô em thích chơi theo kiểu thô bạo sao!? Được thôi, Tôi sẽ chiều theo ý em~~~" Vừa nói, tên thanh niên vừa cởi bỏ chiếc áo khoác len ngoài của Mộng Nghiên mặc cho cô chống cự kịch liệt, sau đó hắn mạnh tay xé rách chiếc áo phông mỏng đằng sau lớp áo khoác len, làm lộ nội y bên trong của cô!
Cô bất lực, 2 tay ôm lấy thân, che đi da thịt của mình, kêu gào thảm thiết. Những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng và sợ hãi cứ thế lăn dài trên má.
Trong tâm trí cô lúc này chỉ cầu mong rằng có ai đó đến cứu mình khỏi lũ biến thái này ngay bây giờ, đôi bờ môi cô khẽ động, vô thức nói
"Tiểu Vũ... cứu tớ với"
Ngay lúc tên thanh niên chuẩn bị xé nội y trên ngực của Mộng Nghiên, 1 giọng nói lạnh lùng mang theo đầy sát khí phát ra từ phía sau hắn
"Này, bọn khốn ! Tao cho chúng mày 3 giây để tránh xa cậu ấy ra!" Tần Vũ mặt nổi gân xanh, mắt mở to, lạnh lùng nói.
3 tên thanh niên khi nghe thấy có tiếng nói phát ra từ đằng sau thì cũng tức giận quay đầu lại nhìn, bọn chúng đứng dậy, tiến dần về phía Tần Vũ, giọng điệu đe dọa lớn tiếng
"Thằng chó !!!! Mày có biết hậu quả khi làm phiền ông đây hành sự không !!!?"
2 tên đàn em phía sau cũng hùa theo, lớn tiếng quát
"Chỉ là 1 thằng vô danh tiểu tốt cũng dám phách lối, làm phiền đại ca của bọn tao hành sự!!!"
"Đúng đấy đúng đấy, khôn hồn thì để lại tất cả tài sản trên người lại đây, quỳ xuống cầu xin đại ca tao tha mạng thì may ra đại ca tao còn rộng lượng chừa cho mày 1 con đường sống!! Nếu không thì mày không xong với bọn tao đâu !!!"
Tần Vũ không nói gì, mặt đen sầm lại, gân tay gân chân đồng loạt nổi lên, tỏa ra 1 luồng uy áp không hề nhẹ khiến cho cả 3 tên côn đồ đều phải toát mồ hôi lạnh! Tuy nhiên, bọn chúng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại vì có số lượng áp đảo.
Tên đại ca tự tin bước lên, vẻ mặt vênh váo định nói gì đó nhưng lại bị Tần Vũ cắt ngang bằng 1 cú đấm vào bụng! 2 đồng tử của hắn trợn ngược, miệng há hốc, 2 tay ôm bụng, cứ thế mà quỳ rạp xuống dưới chân Tần Vũ, bất tỉnh nhân sự.
2 tên đàn em thấy thế thì có phần sợ hãi nhưng vẫn cố tự trấn an bản thân vì bọn hắn có đến 2 người!
"Thằng chó !!!!"
2 tên đàn em vừa nói vừa đồng loạt lao lên, tay nắm thành quyền tung cú đấm về phía Tần Vũ, cậu dễ dàng chặn được 2 cú đấm mạnh mẽ đang lao vun vút về phía mình bằng tay không, sau đó vận sức bẻ gãy tay 2 tên đàn em, chúng lúc này cũng không dám ngông cuồng nữa, liền hạ giọng cầu xin
"Đ-đại ca tha mạng ah !! Lần sau ch-chúng em nhất định không dám làm thế nữa !! C-cầu xin anh !!! Ch-chúng em s-sắp chịu hết nổi rồi !!!"
Tần Vũ nghe vậy thì cũng hả dạ, buông tay 2 tên côn đồ ra, chúng nhanh chóng vác theo xác đại ca của mình rồi bỏ chạy thục mạng.
Tần Vũ nhanh chóng tiến đến gần Mộng Nghiên, khoác lại chiếc áo khoác len lên cơ thể gần như trần trụi của cô, lo lắng hỏi "Mộng Nghiên, cậu có bị thương ở đâu khô--"
Chưa nói hết câu, Mộng Nghiên đã ôm chầm lấy Tần Vũ khóc lớn, Tần Vũ cũng ôm chặt lấy cô, liên tục tự trách bản thân mình
"Tôi xin lỗi !! Tất cả đều là do tôi cố chấp... nếu tôi chịu nghe lời và đi cùng cậu... thì mọi chuyện đã không đi xa đến mức này... nếu tôi tới chậm 1 chút nữa, không biết... sẽ có chuyện kinh khủng gì xảy ra..."
Những giọt nước mắt của Tần Vũ không tự chủ được mà tuôn rơi, lăn dài trên má, đây cũng là lần đầu tiên mà cậu phải rơi nước mắt vì 1 người con gái...
Mộng Nghiên khi thấy 1 chàng trai mạnh mẽ như Tần Vũ vậy mà lại phải uất ức rơi nước mắt vì mình thì cô cũng ngưng khóc, vội lau đi những giọt nước mắt đang tuôn ra từ khóe mắt cậu
"Tiểu Vũ, lỗi không phải do cậu, đừng khóc nữ-!"
Tần Vũ nhắm chặt mắt lại, lớn tiếng quát "Tất cả đều là tại tôi!! Tôi đáng chết! Giá như lúc đó ..."
"Thôi đủ rồi ! Đừng nói nữa !"
Mộng Nghiên bất ngờ đặt 1 nụ hôn lên môi Tần Vũ, đôi mắt cô nhắm chặt lại, 1 vài giọt lệ long lanh, trong suốt vẫn còn đọng lại trên bờ mi hòa cùng ánh sáng của đèn đường trở nên lấp lánh tuyệt đẹp...
Đôi mắt đỏ hoe của Tần Vũ mở to ra, từng dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu rồi lại xáo trộn với nhau, nhất thời không biết phải làm gì...
Giọt lệ cuối cùng trên má Tần Vũ rơi xuống mặt đường, Mộng Nghiên cũng từ từ buông đôi môi cậu ra, nhẹ nhàng nói
"Đừng có nhận hết tội lỗi về phía bản thân thế chứ đồ ngốc ! Khoảnh khắc nhìn thấy bóng hình của cậu, tớ thực sự rất vui ! C-cảm ơn cậu đã đến cứu tớ"
Tần Vũ ngơ ngác 1 lúc rồi bất giác phì cười
"Sến súa quá đấy"
Mộng Nghiên thẹn quá hóa giận, cô mặt đỏ tía tai, phồng má lên như 1 con cá nóc, bắt Tần Vũ phải cõng mình về nhà với lý do là đôi chân không còn sức để đi nữa...
"Ồ ! Vậy ra cô em thích chơi theo kiểu thô bạo sao!? Được thôi, Tôi sẽ chiều theo ý em~~~" Vừa nói, tên thanh niên vừa cởi bỏ chiếc áo khoác len ngoài của Mộng Nghiên mặc cho cô chống cự kịch liệt, sau đó hắn mạnh tay xé rách chiếc áo phông mỏng đằng sau lớp áo khoác len, làm lộ nội y bên trong của cô!
Cô bất lực, 2 tay ôm lấy thân, che đi da thịt của mình, kêu gào thảm thiết. Những giọt nước mắt của sự tuyệt vọng và sợ hãi cứ thế lăn dài trên má.
Trong tâm trí cô lúc này chỉ cầu mong rằng có ai đó đến cứu mình khỏi lũ biến thái này ngay bây giờ, đôi bờ môi cô khẽ động, vô thức nói
"Tiểu Vũ... cứu tớ với"
Ngay lúc tên thanh niên chuẩn bị xé nội y trên ngực của Mộng Nghiên, 1 giọng nói lạnh lùng mang theo đầy sát khí phát ra từ phía sau hắn
"Này, bọn khốn ! Tao cho chúng mày 3 giây để tránh xa cậu ấy ra!" Tần Vũ mặt nổi gân xanh, mắt mở to, lạnh lùng nói.
3 tên thanh niên khi nghe thấy có tiếng nói phát ra từ đằng sau thì cũng tức giận quay đầu lại nhìn, bọn chúng đứng dậy, tiến dần về phía Tần Vũ, giọng điệu đe dọa lớn tiếng
"Thằng chó !!!! Mày có biết hậu quả khi làm phiền ông đây hành sự không !!!?"
2 tên đàn em phía sau cũng hùa theo, lớn tiếng quát
"Chỉ là 1 thằng vô danh tiểu tốt cũng dám phách lối, làm phiền đại ca của bọn tao hành sự!!!"
"Đúng đấy đúng đấy, khôn hồn thì để lại tất cả tài sản trên người lại đây, quỳ xuống cầu xin đại ca tao tha mạng thì may ra đại ca tao còn rộng lượng chừa cho mày 1 con đường sống!! Nếu không thì mày không xong với bọn tao đâu !!!"
Tần Vũ không nói gì, mặt đen sầm lại, gân tay gân chân đồng loạt nổi lên, tỏa ra 1 luồng uy áp không hề nhẹ khiến cho cả 3 tên côn đồ đều phải toát mồ hôi lạnh! Tuy nhiên, bọn chúng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại vì có số lượng áp đảo.
Tên đại ca tự tin bước lên, vẻ mặt vênh váo định nói gì đó nhưng lại bị Tần Vũ cắt ngang bằng 1 cú đấm vào bụng! 2 đồng tử của hắn trợn ngược, miệng há hốc, 2 tay ôm bụng, cứ thế mà quỳ rạp xuống dưới chân Tần Vũ, bất tỉnh nhân sự.
2 tên đàn em thấy thế thì có phần sợ hãi nhưng vẫn cố tự trấn an bản thân vì bọn hắn có đến 2 người!
"Thằng chó !!!!"
2 tên đàn em vừa nói vừa đồng loạt lao lên, tay nắm thành quyền tung cú đấm về phía Tần Vũ, cậu dễ dàng chặn được 2 cú đấm mạnh mẽ đang lao vun vút về phía mình bằng tay không, sau đó vận sức bẻ gãy tay 2 tên đàn em, chúng lúc này cũng không dám ngông cuồng nữa, liền hạ giọng cầu xin
"Đ-đại ca tha mạng ah !! Lần sau ch-chúng em nhất định không dám làm thế nữa !! C-cầu xin anh !!! Ch-chúng em s-sắp chịu hết nổi rồi !!!"
Tần Vũ nghe vậy thì cũng hả dạ, buông tay 2 tên côn đồ ra, chúng nhanh chóng vác theo xác đại ca của mình rồi bỏ chạy thục mạng.
Tần Vũ nhanh chóng tiến đến gần Mộng Nghiên, khoác lại chiếc áo khoác len lên cơ thể gần như trần trụi của cô, lo lắng hỏi "Mộng Nghiên, cậu có bị thương ở đâu khô--"
Chưa nói hết câu, Mộng Nghiên đã ôm chầm lấy Tần Vũ khóc lớn, Tần Vũ cũng ôm chặt lấy cô, liên tục tự trách bản thân mình
"Tôi xin lỗi !! Tất cả đều là do tôi cố chấp... nếu tôi chịu nghe lời và đi cùng cậu... thì mọi chuyện đã không đi xa đến mức này... nếu tôi tới chậm 1 chút nữa, không biết... sẽ có chuyện kinh khủng gì xảy ra..."
Những giọt nước mắt của Tần Vũ không tự chủ được mà tuôn rơi, lăn dài trên má, đây cũng là lần đầu tiên mà cậu phải rơi nước mắt vì 1 người con gái...
Mộng Nghiên khi thấy 1 chàng trai mạnh mẽ như Tần Vũ vậy mà lại phải uất ức rơi nước mắt vì mình thì cô cũng ngưng khóc, vội lau đi những giọt nước mắt đang tuôn ra từ khóe mắt cậu
"Tiểu Vũ, lỗi không phải do cậu, đừng khóc nữ-!"
Tần Vũ nhắm chặt mắt lại, lớn tiếng quát "Tất cả đều là tại tôi!! Tôi đáng chết! Giá như lúc đó ..."
"Thôi đủ rồi ! Đừng nói nữa !"
Mộng Nghiên bất ngờ đặt 1 nụ hôn lên môi Tần Vũ, đôi mắt cô nhắm chặt lại, 1 vài giọt lệ long lanh, trong suốt vẫn còn đọng lại trên bờ mi hòa cùng ánh sáng của đèn đường trở nên lấp lánh tuyệt đẹp...
Đôi mắt đỏ hoe của Tần Vũ mở to ra, từng dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu rồi lại xáo trộn với nhau, nhất thời không biết phải làm gì...
Giọt lệ cuối cùng trên má Tần Vũ rơi xuống mặt đường, Mộng Nghiên cũng từ từ buông đôi môi cậu ra, nhẹ nhàng nói
"Đừng có nhận hết tội lỗi về phía bản thân thế chứ đồ ngốc ! Khoảnh khắc nhìn thấy bóng hình của cậu, tớ thực sự rất vui ! C-cảm ơn cậu đã đến cứu tớ"
Tần Vũ ngơ ngác 1 lúc rồi bất giác phì cười
"Sến súa quá đấy"
Mộng Nghiên thẹn quá hóa giận, cô mặt đỏ tía tai, phồng má lên như 1 con cá nóc, bắt Tần Vũ phải cõng mình về nhà với lý do là đôi chân không còn sức để đi nữa...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương